Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 153: Quyển Kết (Phần đầu) - Chương 9



Tiết Bồng về đến nhà, vừa mới mở cửa ra, Barno đã chạy ra đón, dường như chẳng có chuyện gì buồn phiền cả, nhưng Barno không thấy Lục Nghiễm, cỏ vẻ cũng loáng thoáng ý thức được gì đó.

Tiết Bồng đổ hạt ra cho nó, ngồi xuống bên cạnh, nhìn nó ăn rồi thất thần.

Căn nhà hơi vắng lặng.

Trong đầu Tiết Bồng toàn là dáng vẻ sau cùng của Lục Nghiễm, anh đã chịu đựng cú sốc rất lớn, nhưng lại vẫn đang chống chịu, lý trí không cho phép anh gục đổ, anh bắt buộc phải giữ được tỉnh táo mới không đưa ra quyết định sai lầm.

Lúc đối mặt với vấp ngã và cú sốc, biểu hiện của họ đều thật sự quá giống nhau, đều không nói gì, đều kìm nén cảm xúc, vì họ đều quá lý trí, họ biết bất cứ cảm xúc tiêu cực nào cũng chỉ sẽ khiến thể lực và tinh thần hao mòn, không hề có chút tác dụng thực tế nào.

Khi gặp phải vấn đề, họ đều đã quen với việc nhanh chóng nghĩ nhanh đến cách thức giải quyết vấn đề, vụ án hiện giờ lại vẫn cần được điều tra cụ thể, Lục Nghiễm chắc chắn không cho phép mình đắm chìm trong cảm xúc cá nhân ngay lúc này.

Cảnh sát không phải người máy, nhưng trong một số lúc, họ bắt buộc phải ép mình làm người máy trước, đợi đến lúc có thể buông lơi rồi mới trở lại thành người.

Nghĩ đến đấy, Tiết Bồng nhắm mắt lại, vùi đầu vào đầu gối, ngồi yên như thế rất lâu.

Một lát sau, Barno ăn hạt xong, đi tới bên cạnh cô, chìa móng đặt lên chân cô.

Tiết Bồng ngẩn người, ngẩng lên nhìn vào mắt Barno.

Barno sủa “gâu” một tiếng.

Tiết Bồng hít một hơi rồi bảo: “Lục Nghiễm hôm nay không về được, lát nữa chị còn phải ra ngoài tìm anh ấy, bây giờ chắc anh ấy rối ren lắm, anh ấy cần có người ở bên, giúp anh ấy sắp xếp suy nghĩ, đưa ra ý kiến, em ở nhà ngoan ngoãn đợi bọn chị được không?”

Barno lại “gâu gâu” mấy tiếng để trả lời.

Tiết Bồng xoa đầu Barno, nhanh chóng cầm túi ra ngoài.

Tiết Bồng quay lại xe, cô hít sâu một hơi, khởi động xe, lái xe về phía bệnh viện.

Khuya rồi.

Cả thành phố Giang đều yên ắng đến khó tin.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tiết Bồng nhìn chăm chăm ra đường dưới ánh đèn xe, trong đầu bỗng chốc xuất hiện hình ảnh của rất nhiều người, bao gồm Trình Lập Huy, Vương Xuyên đã bị Lý Thành Kiệt giết chết, còn có cả Thường Phong, Thường Trí Bác và Ngải Tiểu Nguyên, người Thường Phong có tình cảm vân vân.

Dường như phía sau những người này đều ẩn giấu một cơn lốc khổng lồ, muốn nuốt chửng tất cả mọi người, tất cả mọi chuyện.

Vào thời khắc ấy, Tiết Bồng bình tĩnh lạ thường, nhưng cũng cảm thấy lạnh lẽo lạ thường.

Suốt cả quãng đường, cô đều dành thời gian sắp xếp lại những chuyện đã trải qua mấy ngày nay, lúc này Lục Nghiễm đang sốc lắm, mạch suy nghĩ của anh hẳn cũng đang mắc kẹt, cô thì lại khách quan hơn một chút.

Hôm qua, cô đã gặp Tần Bác Thành, tuy là Phó Thị trưởng, nhưng Tần Bác Thành không hề tỏ vẻ quan chức, ánh mắt của ông trông cũng có vẻ rất chân thành, không giống một số tay quan chức lọc lõi.

Trực giác nói với cô, Tần Bác Thành là một quan chức tốt.

Hôm nay, cô lại gặp Thường Trí Bác, đến cả Thường Trí Bác cũng nói, Tần Bác Thành là một quan chức tốt làm chuyện thiết thực, điều này phù hợp với cảm nghĩ của cô.

Nhưng lúc nói về biến động của thành phố Giang hai mươi năm nay, nói về “Địa Ốc Thừa Văn”, tập đoàn Hoắc Thị, còn có cả một số chuyện về chính trị và kinh doanh, Thường Trí Bác lại để lộ một mặt hung tợn.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi ấy, cô cảm nhận được một luồng khí tàn độc, cứ như thứ vẫn luôn ẩn giấu, nằm yên bên dưới lớp mặt nạ người tốt này chính là một con rắn độc đang thè lưỡi.

Tiết Bồng biết, một số người có tâm lý thù ghét người giàu, nhất là khi mình gặp phải đối đãi bất công, họ sẽ đâm ra thù hằn những người giàu có xa hoa hào nhoáng.

Cô cũng biết, Thường Trí Bác không phải người thiếu lý trí và hay ra phán đoán qua quýt như thế, nhưng ông ấy đã thể hiện ra mặt đối đầu, căm ghét đối với nhà giàu, dựa vào đâu cơ chứ?

Hơn nữa ông ấy còn hùng hồn bảo rằng nhà họ Hoắc là châu chấu sau thu(*).

(*): Ý chỉ sau thu trời sẽ rất lạnh, châu chấu sẽ bị chết cóng.

Khi không sao tự dưng lại nói thế?

Sau đó là đến mối quan hệ của Thường Trí Bác và Thường Phong.

Với tính cách của Tiết Bồng, cô sẽ không chạy đi hóng hớt chuyện người khác, càng không đi hỏi Trương Vân Hoa.

Hôm bố con nhà họ Thường ra tù, cô đã đi đón họ, tận mắt nhìn thấy Thường Phong và Thường Trí Bác chiến tranh lạnh như thế nào, cô cũng không để tâm.

Nhưng hiện giờ Thường Phong lại gặp chuyện nghiêm trọng như thế, nhưng chi tiết này cũng lần lượt loé lên trong đầu, khiến cô không khỏi suy nghĩ.

Tại sao Thường Phong lại phải chiến tranh lạnh với Thường Trí Bác, hai cha con họ có mâu thuẫn gì mà không thể giảng hoà? Liệu có liên quan đến chuyện Thường Trí Bác và Thường Phong và tù không?

Còn nữa, hôm cha con nhà họ Thường ra tù, Trần Mạt Sinh cũng đã được thả ra.

Lúc đó Thường Trí Bác đã lên xe, nhìn thấy Trần Mạt Sinh thì tự dưng lại xuống xe đột ngột, đi đến nói chuyện với gã mấy câu.

Có vẻ là bạn tù khá thân với nhau.

Trong thời gian Trần Mạt Sinh thực hiện vụ án mật thất, gã còn nhắc đến chuyện Tiết Bồng tham gia công tác giám định lật lại vụ án Thẩm Chí Bân bị giết, lúc đó cô đã thấy lạ, sao Trần Mạt Sinh lại biết được cơ chứ.

Sau đó nghĩ lại, chắc là Thường Trí Bác đã nói với Trần Mạt Sinh, những chuyện khác thì khi đó cô cũng không có thời gian mà suy nghĩ kỹ càng.

Nhưng hiện giờ lật lại vấn đề này, lại xuất hiện thêm một nghi vấn mới: Tại sao Thường Trí Bác lại nói với Trần Mạt Sinh chuyện này?

Cô với Trần Mạt Sinh có quen biết gì nhau đâu? Hai người họ nhắc đến chuyện này vào dịp như thế nào? Trước và sau đó lại nói những gì?

Hơn nữa nếu muốn nói đến chuyện này, ắt hẳn phải gặp nhau mà nói, thế là họ vẫn luôn giữ liên lạc sao?

Tiết Bồng cứ suy nghĩ như thế suốt dọc đường, cho đến khi xe ngừng lại trước cổng bệnh viện.

Tiết Bồng tìm chỗ đậu xe, xuống xe bèn gọi điện cho Lục Nghiễm nhưng lại không có ai nghe máy.

Tiết Bồng đi thẳng vào nhà nghỉ, đến quầy lễ tân hỏi thăm tên khách.

Lễ tân gọi điện thoại nội bộ, chỉ một lát Lục Nghiễm đã nhấc máy.

Lễ tân nói rõ tình hình xong, Tiết Bồng bèn cầm túi đi thang máy lên.

Đến tầng sáu, Tiết Bồng vừa gõ cửa vài cái, cửa đã mở ra.

Trên người Lục Nghiễm đầy hơi nước, anh vừa mới xối nước xong, đang mặc áo choàng tắm của nhà nghỉ, thoạt nhìn thấy Tiết Bồng, mắt vẫn còn hơi đờ đẫn.

Tiết Bồng cười nhẹ, bước vào rồi đưa túi đồ cho anh: “Em mang đồ thay tới cho anh, sợ anh không có gì mặc.”

Lục Nghiễm cầm lấy, thấp giọng nói “cảm ơn” rồi đi nhanh vào nhà tắm thay đồ.

Chưa tới hai phút, Lục Nghiễm đã bước ra, giờ mới hỏi: “Trễ thế rồi em còn tới để đưa đồ cho anh hả?”

“Em không yên tâm.” Tiết Bồng ngồi trên ghế, ánh mắt dịu dàng: “Với lại bây giờ chắc anh rối ren lắm, bảo anh đừng nghĩ gì hết, đi ngủ sớm đi thì anh đâu có làm được. Vậy nên em tới để sắp xếp suy nghĩ giúp anh.”

Lục Nghiễm lấy khăn lông lau tóc, cụp mắt ngồi ở đuôi giường.

Một lúc sau, anh đặt khăn xuống, ngước lên gật nhẹ: “Đúng là vậy thật, bây giờ anh rối ren lắm, anh cũng không ngủ được, anh thật sự cần có người giúp.”

Tiết Bồng nhìn vào mắt anh, khẽ thở dài, đi tới ngồi cạnh anh, đưa hai tay ôm lấy vai anh: “Vậy thì đừng cố gắng gượng nữa.”

Lục Nghiễm lập tức ôm lấy cô, vùi mặt vào vai cô.

Trong giây phút đó, Tiết Bồng cảm nhận được cả người anh khẽ run rẩy, anh không khóc, cũng không thể khóc, nhưng như thế này còn khó chịu hơn là oà khóc lớn một trận.

Vài phút sau, hai người đi đến bên bàn.

Tiết Bồng lấy giấy và bút của nhà nghỉ ra, vẽ nhanh sơ đồ mối quan hệ ra giấy.

Thường Trí Bác – Thường Phong – Lý Thành Kiệt.

Sau đó, Tiết Bồng lại đánh một dấu chấm hỏi ở giữa tên Thường Phong và Lý Thành Kiệt rồi nhìn sang Lục Nghiễm: “Hiện giờ mối quan hệ có vẻ là như thế này, có lẽ chú Thường và Lý Thành Kiệt không quen nhau, tại sao Thường Phong và Lý Thành Kiệt lại bị nhốt trong nhà tôn? Họ là bạn, là địch hay là người lạ?”

Tiết Bồng nói rất khẽ, cũng rất bình tĩnh, giọng điệu khách quan, có tác dụng an ủi lòng người.

Lục Nghiễm cũng nghe rất chăm chú, anh nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc tiêu cực ban nãy, bước vào tình tiết vụ án Tiết Bồng đã sắp xếp.

Nghe đến đây, Lục Nghiễm nói tiếp: “Cá nhân anh thấy có thể loại trừ trường hợp đầu tiên. Thường Phong và Lý Thành Kiệt đều không phải người dễ kết bạn. Lý Thành Kiệt đã quen tới lui một mình, hắn không tin bất cứ ai, cũng không dễ dàng gần gũi với người khác, dù nhận mối giết người cũng không cần trợ thủ. Thường Phong thì tính tình hơi nông nỗi, nhưng sâu bên trong rất nhiệt huyết, ban đầu cậu ấy cũng bị ma sai quỷ khiến nhất thời nên mới vào tù vì tiền, nhưng nếu bảo cậu ấy đi giết người, đi bắt tay với Lý Thành Kiệt làm chuyện ác, cậu ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý.”

Tiết Bồng gật đầu, lại đánh một dấu chấm hỏi giữa Thường Trí Bác và Thường Phong: “Anh có biết tại sao cha con họ chiến tranh lạnh không?”

Lục Nghiễm ngạc nhiên: “Cha con họ đang chiến tranh lạnh sao?”

Hở?

Tiết Bồng sững người: “Anh không biết chuyện này sao?”

Lục Nghiễm lắc đầu: “Nửa năm nay sau khi họ ra tù, anh cũng chỉ gặp chú Thường với Thường Phong có một lần, không có nói chuyện gì nhiều, họ cũng không nhắc đến nhau. Chú Thường thì có tới chỗ mẹ anh mấy lần, nghe nói đều chỉ thăm hỏi bình thường thôi, chú ấy ở đó không lâu, tới chơi chút rồi đi nhanh lắm.”

Tuy Lục Nghiễm hiện giờ không hiểu được nguyên do, nhưng đây quả thật cũng là một thông tin cần thiết, Thường Phong chiến tranh lạnh với anh là do anh nắm lấy cái sai của y, khiến y phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, ngồi tù mấy năm, vậy thì y với Thường Trí Bác lại là tại sao cơ chứ?

Bên này, Tiết Bồng yên lặng vài giây, nhanh chóng kể lại cụ thể tình hình hôm cô đi đón cha con nhà họ Thường ra tù rồi nói: “Ban đầu em không để tâm chuyện này, dù gì đó cũng là chuyện giữa cha con nhà người ta, người ngoài như em không tiện xen vào, nhưng nửa năm nay xảy ra nhiều chuyện như thế, bỗng nhiên em lại nghĩ đến tình cảnh hôm đó, thấy cứ có gì đó…”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tiết Bồng nói đến đây, Lục Nghiễm cũng cầm lấy bút trong tay cô, nhanh chóng kẻ thêm một đường bên cạnh tên của Thường Trí Bác, viết thêm ba chữ “Trần Mạt Sinh” ở đầu bên kia, tiếp đến lại nối thêm một đường từ hai chữ “Thường Phong”, viết ra tên “Ngải Tiểu Nguyên”.

Vừa nhấc bút, Lục Nghiễm cũng nhíu chặt mày lại.

Anh không khỏi phải thừa nhận, sơ đồ mối quan hệ này không chỉ kỳ lạ mà còn rất quái gỡ.

Một nhóm người trông có vẻ chẳng chút liên quan đến nhau lại có thể liên hệ được tới nhau, việc này là trùng hợp sao?

Tiết Bồng quan sát sắc mặt của anh, khẽ nói: “Vừa rồi trên đường tới, em cứ thấy là lạ ở đâu, thậm chí còn có hơi vô duyên vô cớ. Mỗi lúc em có cảm giác này, em đều sẽ tin nó có lý, chỉ là em vẫn chưa nắm bắt được quy luật bên trong nó. Hơn nữa trong đầu em cũng có một nghi vấn.”

Nói đến đây, Tiết Bồng chỉ tay vào tên của Thường Trí Bác: “Mỗi lần đến nhà thăm em với mẹ, ông ấy đều đến vội vàng rồi đi vội vàng, ăn xong cũng không ở lâu. Hôm nay anh về nhà với em, ông ấy cũng vừa nghe mẹ em nhắc là tới ngay, nhưng mà lúc đi cũng rất gấp gáp. Hình như ông ấy bận lắm, nhưng mà em không biết ông ấy bận cái gì.”

Lục Nghiễm dừng lại một lúc rồi nói: “Với độ tuổi và tiền án từng ngồi tù của chú Thường, chú ấy rất khó tìm được công việc thích hợp. Trừ phi chú ấy lái xe công nghệ, chứ không thì có công việc gì mà phải gọi khi nào là đến khi ấy.”

Nói đến đây, Lục Nghiễm lại nhìn về phía tên của Ngải Tiểu Nguyên: “Còn cả Ngải Tiểu Nguyên nữa, Thường Phong vẫn luôn có ý với cô ấy, lần trước Tiểu Nguyên cũng nói Thường Phong đang theo đuổi mình. Nếu đã theo đuổi thì chắc chắn sẽ gặp gỡ nhiều lần, sẽ nói với người kia về công việc và cuộc sống của mình, sẽ thổ lộ tình cảm, vậy Ngải Tiểu Nguyên có biết nửa năm nay Thường Phong đang làm gì, tiếp xúc như thế nào với Lý Thành Kiệt không?”

Nhắc đến Ngải Tiểu Nguyên, Tiết Bồng cũng thấy lạ: “Hình như sau khi Thường Phong gặp chuyện, Ngải Tiểu Nguyên vẫn chưa thấy xuất hiện?”

Lục Nghiễm không trả lời, chỉ trầm tư giây lát, sau đó lấy điện thoại, tìm nhanh đến số của Ngải Tiểu Nguyên, ấn nút gọi rồi bật loa ngoài.

Trong điện thoại nhanh chóng có tiếng chuông chờ.

Tiết Bồng và Lục Nghiễm cùng nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, yên lặng chờ đợi.

Chuông reng khoảng ba mươi giây thì đột nhiên có người nhấc máy.

“A lô.” Giọng Ngải Tiểu Nguyên dường như hơi yếu ớt, lại còn khản đặc, âm mũi cũng dày.

Lục Nghiễm hít một hơi rồi hỏi: “Tiểu Nguyên, mấy ngày nay cậu có liên lạc với Thường Phong không?”

“Thường Phong?” Ngải Tiểu Nguyên hết sức ngạc nhiên, ấp úng một lúc: “Mình không có… Sao thế?”

Lục Nghiễm nheo mắt, đột nhiên nói: “Cậu ấy gặp chuyện rồi.”

“Hả?…” Gặp, gặp chuyện gì?” Ngải Tiểu Nguyên lắp bắp.

Lúc này, Lục Nghiễm lại cực kỳ bình tĩnh, cứ như người thợ săn sắp bắt được con mồi, anh hạ thấp âm lượng, hít thở chậm lại: “Bị nổ. Hiện giờ cậu ấy đang ở trong bệnh viện, mình gửi địa chỉ cho cậu, cậu có thời gian thì ghé thăm cậu ấy đi.”

“Nổ… nổ gì cơ? Sao lại thế?…” Giọng Ngải Tiểu Nguyên run run: “Nhưng… nhưng mà bây giờ mình đang ở vùng khác, mình sợ không về kịp…”

Ánh mắt Lục Nghiễm lạnh dần, bạn bè chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, Ngải Tiểu Nguyên lại không phải người giỏi che đậy mình, chỉ cần nghe giọng là anh có thể tưởng tượng ra lúc này cô ấy đang hết sức chột dạ.

Chuyện đang ở vùng khác thì nghe giống đang kiếm cớ hơn.

Tại sao lại phải kiếm cớ, cô ấy đang trốn tránh sao? Hay là đang giấu giếm gì?

Lục Nghiễm hít sâu một hơi rồi lại hỏi: “Vậy ngày mai thì sao?”

Ngải Tiểu Nguyên nói: “Ngày mai sao… Mình, mình cố gắng về sớm nhé, chắc là được, chắc…”

Nhưng lần này, Lục Nghiễm không để cô ấy nói hết: “Tiểu Nguyên, Thường Phong không xong rồi.”

Bên kia đầu dây bỗng chốc yên lặng.

Lục Nghiễm vẫn ngồi đó đợi, cho đến khi nghe thấy một tiếng thút thít rất nhỏ.

Lục Nghiễm nói: “Thôi thì cậu cố gắng về sớm, gặp cậu ấy lần cuối đi.”

Nói rồi anh bèn cúp máy.

Sau đó Lục Nghiễm lại vội vã gọi cho Hạ Minh, trao đổi về mối quan hệ của Ngải Tiểu Nguyên và Thường Phong, cùng với những sơ hở trong cuộc gọi vừa rồi.

Hạ Minh có kinh nghiệm làm cảnh sát hình sự phong phú, vừa nghe là hiểu ngay, không nói nhiều bèn cho người nhanh chóng lần theo dấu vết tín hiệu điện thoại của Ngải Tiểu Nguyên, đồng thời đưa đồng nghiệp đến nhà tìm cô ấy.

Lục Nghiễm cúp máy, ngồi thẫn thờ trên ghế.

Tiết Bồng không làm phiền anh, cô đứng dậy đi rót hai cốc nước, quay lại đưa cho anh.

Lục Nghiễm còn nhớ rất rõ, sau khi Thành Phong ra tù, Ngải Tiểu Nguyên đã cố làm hoà cho hai bên như thế nào, cô ấy kéo họ tới cùng ăn một bữa, cô ấy không nhẫn tâm nhìn thấy tình bạn nhiều năm rạn nứt như thế.

Một Ngải Tiểu Nguyên như thế sẽ không lấy cớ “đang ở vùng khác” ra để không gặp Thường Phong lần cuối.

Lục Nghiễm uống nước, anh ngẩng lên, giọng nói hết sức bình tĩnh, dường như bỗng chốc khôi phục lại như ngày thường: “Anh nghĩ không chỉ có anh, chắc em cũng đã nghe ra rồi, Ngải Tiểu Nguyên vừa rồi rất kỳ lạ. Chắc chắn là cô ấy đã biết Thường Phong gặp chuyện, nhưng vấn đề là sao cô ấy lại biết?”

Tiết Bồng gật đầu: “Hoặc là cô ấy chứng kiến hiện trường, hoặc là lúc này cô ấy đang bị người khác khống chế, người khống chế cô ấy lại có liên quan đến vụ nổ.”

Muốn chứng thực điều này, chỉ cần để phía Hạ Minh tìm được tung tích của Ngải Tiểu Nguyên là có thể biết được.

Lục Nghiễm lại nhìn xuống tờ giấy, anh vội cầm lấy bút nói: “Anh có một suy nghĩ mới.”

Tiết Bồng hỏi: “Như thế nào?”

Lục Nghiễm nhanh chóng vẽ thêm hai đường phía trên tên của Lý Thành Kiệt, một đường chỉ đến “nhà họ Hoắc”, một đường chỉ sang “Khang Vũ Hinh”, suy nghĩ này cũng đã được hình thành lúc anh ở hiện trường vụ án hôm nay.

Tiết Bồng cúi nhìn, nghe thấy Lục Nghiễm nói: “Trước khi Lý Thành Kiệt mất tích, hắn có dính dáng tới cả Hoắc Ung và Khang Vũ Hinh, nhưng mà mối quan hệ với Khang Vũ Hinh khá là đơn giản, trực tiếp, cô ta tìm đến Lý Thành Kiệt dường như chỉ để che giấu đường dây ma tuý và bảo Lý Thành Kiệt phục kích anh, ngược lại thì Lý Thành Kiệt dính dáng sâu xa với Hoắc Ung hơn.”

Lục Nghiễm vừa nói vừa gạch đi tên của Khang Vũ Hinh.

Tiết Bồng tiếp: “Lý Thành Kiệt chắc chắn đã biết rất nhiều bí mật của Hoắc Kiêu, thậm chí là bí mật của nhà họ Hoắc. Tuy Hoắc Ung đã chết, nhưng trước hôm nay, Lý Thành Kiệt vẫn là một quả bom hẹn giờ có thể nói ra bí mật này bất cứ lúc nào.”

Lục Nghiễm mím môi, ánh mắt lạnh như băng, tay lại rất nhanh nhẹn, nối ngay một đường giữa “nhà họ Hoắc” và “Ngải Tiểu Nguyên”.

Tiết Bồng nhìn thấy, hết sức kinh ngạc.

Sau đó, anh lại nói: “Trước vụ án phát nổ, Ngải Tiểu Nguyên đã nghe thấy Hoắc Kiêu và Hàn Cố nói chuyện, chúng ta đã phân tích, việc này chắc có liên quan tới tai nạn xe.”

Tiết Bồng sững sờ: “Ý anh là việc này có liên quan tới vụ nổ của Thường Phong? Nhưng mà… dù cô ấy đã nghe trộm được gì đó rất nghiêm trọng thì cũng đâu liên quan tới Thường Phong. Vả lại, tại sao Thường Phong và Lý Thành Kiệt lại đều bị nhốt vào trong căn nhà tôn đó?”

Lục Nghiễm lắc đầu, chỉ đáp: “Anh chỉ nghĩ theo trực giác là mấy chuyện này có liên quan tới nhau, còn câu trả lời là gì thì hiện giờ anh cũng không hiểu được.”

Hai người đang nói tới đây, điện thoại của Lục Nghiễm reng lên, là Hạ Minh gọi tới.

Lục Nghiễm vội nhấc máy, nghe thấy Hạ Minh nói: “Cảnh sát phân khu đã tìm được Ngải Tiểu Nguyên rồi, cô ấy đang ở nhà mình, chẳng đi đâu cả. Hiện giờ chúng tôi đang trên đường đưa cô ấy về Cục Cảnh sát, lát nữa sẽ sắp xếp lấy lời khai lần thứ nhất.”

Lục Nghiễm: “Vâng, vất vả cho mọi người, khoảng nửa tiếng nữa tôi sẽ đến, gặp ở phân cục.”

Lục Nghiễm nói rồi bèn cầm bộ quần áo vừa mới thay trước đó.

Tiết Bồng khẽ hé miệng nhưng không nói gì.

Lúc này dù có bảo anh ngồi ở nhà nghỉ đợi tin tức thì anh cũng ngồi không yên.

Nhân lúc Lục Nghiễm vào toilet thay quần áo, Tiết Bồng gấp lại mấy tờ giấy trên bàn, cất vào túi, tựa bên mép bàn sắp xếp suy nghĩ vừa rồi.

Ngải Tiểu Nguyên đang ở nhà, không ở vùng khác, cũng không bị ai khống chế?

Vậy tại sao cô ấy lại từ chối đến bệnh viện thăm Thường Phong?

Cô ấy đang trốn tránh điều gì, trốn nổi ở nhà sao?

Tiết Bồng có linh cảm, chỉ cần hiểu được động cơ Ngải Tiểu Nguyên làm thế là vụ án này đã có thể giải đáp được một nửa.

Ngải Tiểu Nguyên chính là người biết được tình hình bên trong.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Bốn mươi phút sau, Lục Nghiễm và Tiết Bồng đến được phân cục khu phía Nam.

Vừa bước vào, Hạ Minh đã chạy ra đón, mời hai người vào phòng làm việc.

Lục Nghiễm ngồi xuống, không hỏi gì gấp, để ý thấy vẻ mặt của Hạ Minh hơi khác.

Lúc này, Tiết Bồng hỏi: “Đội trưởng Hạ, khi nào thì lấy thông tin thế?”

Hạ Minh rót hai cốc nước rồi nói: “Tình hình có chút thay đổi, tôi đang định nói với hai người đây. Mười phút trước, luật sư của Ngải Tiểu Nguyên đã tới, họ muốn nói chuyện với nhau mấy phút trước, theo quy định thì chúng tôi không thể can thiệp, đợi họ nói chuyện xong, chúng tôi mới có thể bắt đầu.”

Vừa nghe thấy thế, Lục Nghiễm và Tiết Bồng đều sững sờ.

Ngải Tiểu Nguyên tìm luật sư rồi sao? Lại còn nhanh đến thế?

Ngải Tiểu Nguyên có phải hung thủ của vụ nổ đâu? Cần phải tìm luật sư sao? Lại còn gấp thế nữa? Làm thế lại chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này?

Bỗng chốc, ba người đều chẳng lên tiếng.

Tiết Bồng mở lời trước: “Cô ấy tự tìm luật sư hay là có ai tìm giúp?”

Hạ Minh lấy trên bàn một tấm danh thiếp, đưa cho Tiết Bồng.

Tiết Bồng nhìn thấy, lập tức sững sờ.

— Văn phòng luật Lập Khôn.

Văn phòng luật lớn nhất nhì thành phố Giang, thu phí cực cao.

Tiết Bồng đặt tấm danh thiếp xuống: “Tập đoàn Hoắc Thị trước giờ luôn là khách hàng lớn nhất của Lập Khôn, hiện giờ Ngải Tiểu Nguyên đang là y tá của bệnh viện Từ Tâm mà Hoắc Thị đầu tư.”

Hạ Minh cười khẩy: “Một cô y tá chỉ mới bị mời đến Cục Cảnh sát hỏi thông tin, chỉ cần cô ấy trả lời xong, cảnh sát sẽ đưa cô ấy về nhà, không làm khó làm dễ gì, có cần phải kéo tới người của Lập Khôn luôn không?”

Lục Nghiễm không lên tiếng, chỉ liếc nhìn cái tên trên danh thiếp.

Không phải Hàn Cố, là một luật sư nổi tiếng khác của Lập Khôn.

Huy động lực lượng thế này thì thú vị thật đấy.

Một chốc sau, Hạ Minh nhìn sang Lục Nghiễm, thấy anh cụp mắt không nói, mặt mày nặng nề như đang suy nghĩ gì đó, bèn hỏi: “Đội phó Lục thấy sao?”

Lục Nghiễm ngước lên: “Tới gấp như thế, lại còn là luật sư nổi tiếng ra mặt, nên nói là Lập Khôn có năng suất cao hay là đang nôn nóng che đậy điều gì?”

Hạ Minh gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy, người luật sư này không giống đến để giải quyết vấn đề, ngược lại trông giống như sợ Ngải Tiểu Nguyên nói ra một số thứ không nên nói, cố ý tới cảnh cáo cô ấy.”

Cảnh cáo?

Trong đầu Tiết Bồng lại lần nữa xuất hiện cảnh Ngải Tiểu Nguyên làm rơi đồ trước của phòng bệnh.

Cảnh cáo vì chuyện này sao?

Dường như không có liên quan.

Ngải Tiểu Nguyên cũng không có lý do gì để nhắc tới chuyện cô ấy nghe được gì ở bệnh viện trong lúc cho thông tin về vụ nổ.

Vả lại dù là cảnh cáo thì cũng phải là Hàn Cố đích thân đi chứ.

Nhưng nhà họ Hoắc lại phái một luật sư có tiếng khác?

Tiết Bồng đang nghĩ đến đây, Hạ Minh đã nói: “Đến giờ rồi, chúng ta qua đó đi. À phải rồi, còn một chuyện nữa, Ngải Tiểu Nguyên có vết thương trên mặt, trông giống như là bị ai đó đánh. Chúng tôi đã để cảnh sát nữ kiểm tra cho cô ấy, trên người cũng có một vài vết thương, đều là vết thương mới cả, còn chưa bầm, chắc là bị trong hôm nay.”

Tiết Bồng khựng lại, nhìn nhanh sang Lục Nghiễm.

Ánh mắt Lục Nghiễm cũng loé lên chút kinh ngạc, sắc mặt cũng thay đổi.

Lục Nghiễm hỏi: “Lúc các anh tới nhà cô ấy, chỉ có một mình cô ấy ở đó thôi sao?”

Hạ Minh nói: “Đúng, nhưng mà hiện giờ cô ấy đang ở nhà thuê, chủ nhà ở ngay kế bên, lúc cảnh sát tới, chủ nhà cũng có biết.”

Có chủ nhà sao? Thế thì dễ rồi.

Tiết Bồng quay sang Lục Nghiễm: “Lát nữa em muốn tới nhà cô ấy xem thử. Em cực kỳ hứng thú với việc cô ấy đã đi đâu, xảy ra chuyện gì trước đó.”

Nếu đã bị đánh thì trên quần áo chắc chắn có để lại một số dấu vết của kẻ kia, còn có giày mà Ngải Tiểu Nguyên mang hôm trước, đế giày cô ấy sẽ trả lời câu hỏi cô ấy đã đi đâu, có từng tới gần hiện trường vụ nổ hay không.

Lục Nghiễm hiểu ý, khẽ cười: “Nhớ làm hết thủ tục đấy, để tránh đám người bên Lập Khôn bắt được sơ sót trình tự.”

“Yên tâm đi.” Tiết Bồng trả lời: “Vậy giờ em đi đây, liên lạc sau.”

Lục Nghiễm: “Ừm.”