Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 159: Quyển Kết (Phần đầu) - Chương 15



Hàn Cố cười: “Điểm yếu? Thứ bày rành rành ra đó mà còn phải đi tìm sao?”

Tiết Bồng: “Vậy thì là gì?”

Hàn Cố: “Có một cụm từ, gọi là “chó cắn chó”.”

Tiết Bồng khựng lại: “À, anh muốn tìm kế ly gián, để họ tự tàn sát lẫn nhau.”

Đúng thế, bây giờ nghĩ lại, mọi thứ Hàn Cố làm cho Hoắc Ung dường như đều theo hướng này.

Hàn Cố nói: “Hoắc Ung ương bướng tai hại, ngoại trừ việc có liên quan đến môi trường cậu ta sống từ nhỏ, chịu đựng bạo lực gia đình, còn là do Hoắc Đình Diệu lơ là và bồi thường bằng vật chất. Mỗi lần Hoắc Ung làm sai chuyện gì, Hoắc Đình Diệu sẽ cho người dọn dẹp hậu hoạn, vừa để bảo vệ Hoắc Ung, mà cũng là để Hoắc Ung không khiến ông ta mất mặt, ảnh hưởng đến hình tượng của tập đoàn Hoắc Thị và việc làm ăn của ông ta. Sau đó, việc bao che cho Hoắc Ung và bù đắp sơ hở sẽ rơi vào tay anh, anh lúc này cũng tận tâm tận lực, chưa trễ nải bao giờ. Lá gan của Hoắc Ung cũng được tích dần trong mấy năm nay, thậm chí điên cuồng đến mức cảm thấy dù có chọc thủng trời, cũng sẽ có người vá lại cho cậu ta.”

Từng bước làm tê liệt tâm trí của Hoắc Ung, khiến y tự chuốc lấy cái chết, đây chính là giết bằng cách nâng niu.

Giết người bằng cách lên án suy nghĩ của kẻ đó.

Tiết Bồng thoáng kinh ngạc, kinh ngạc vì suy nghĩ của Hàn Cố, lại nhanh chóng nghĩ đến Hoắc Kiêu: “Vậy bây giờ đã đến lượt Hoắc Kiêu rồi sao? Anh vẫn muốn dùng cách thức tương tự để giải quyết anh ta à?”

Hàn Cố không trả lời, chỉ bảo: “Xem ra em thật sự không định hỏi anh chuyện bố em với Tiết Dịch.”

Tiết Bồng lắc đầu: “Trước khi tìm được “chân tướng”, tối sẽ không tin lời anh đâu, tôi chỉ tin vào mắt mình. Còn anh, anh tiết lộ với tôi nhiều như thế, anh không sợ tôi gắn ghi âm trên người, mai lại khai anh ra à?”

Hàn Cố cười: “Dù em có ghi âm thì tác dụng của nó cũng rất có giới hạn. Theo pháp luật thì việc anh tiếp cận người nhà Họ Hoắc không thể bị định tội. Suốt cuộc nói chuyện nãy giờ, anh cũng không thừa nhận chuyện gì với em, càng không có chứng cứ chứng minh anh có liên quan tới vụ án mà ST tiết lộ. Cái quan trọng nhất là anh tin em sẽ không nói gì cả, vì em còn muốn biết nguyên do cái chết của bố em và Tiết Dịch hơn cả anh.”

Quả thật là thế, vừa rồi, ngoài việc thừa nhận mình tiếp cận nhà họ Hoắc, cố ý ly gián, Hàn Cố không hề nhận những chuyện khác, càng không trả lời thẳng, kể cả lúc Tiết Bồng nhắc đến Silly Talk, nhắc đến Trần Lăng, Mao Tử Linh, Trần Mạt Sinh vân vân, Hàn Cố đều bàn luận cùng cô với giọng điệu và góc nhìn của người ngoài cuộc, chưa từng tự nhận mình nằm trong ST.

Nghĩ đến đấy, Tiết Bồng uống sạch cốc nước rồi bảo: “Tôi vẫn còn một câu hỏi cuối cùng.”

Hàn Cố: “Em muốn hỏi gì?”

Tiết Bồng: “Ở thành phố Giang có ai có thể sai khiến được Phùng Tề Chính? Anh đừng nói với tôi là anh không biết.”

Hàn Cố thở dài, có vẻ đầu hàng: “Đúng là anh biết. Nhưng mà anh nghĩ em đã có câu trả lời rồi.”

Trước hôm nay, Tiết Bồng vẫn còn chưa khẳng định.

Nhưng bây giờ, mọi chuyện đã rõ ràng.

Tiết Bồng chầm chậm ngẩng đầu, nói ra một cái tên: “Hoắc Đình Diệu.”

Tiết Bồng rời khỏi chung cư của Hàn Cố, bắt xe về nhà, cô lại gọi cho Lục Nghiễm lần nữa.

Lần này vẫn không có ai bắt máy.

Lúc này đã là mười giờ tối.

Tiết Bồng nhíu mày, bắt đầu nhận thấy có gì không ổn.

Lục Nghiễm đi làm nhiệm vụ gì mà lại không bắt máy cả buổi tối?

Có hai trường hợp, một là anh để im lặng, không tiện nghe điện thoại, hai là anh không mang điện thoại theo.

Đương nhiên không phải là vế sau, nó không giống với tính cách Lục Nghiễm, vậy là không tiện sao?

Gần đây, ngoài vụ án của Thường Phong được báo lên chi đội, những vụ án nhỏ khác đa phần đều đã được giao cho các phân cục, đâu có trọng án gì cần chi đội thực hiện?

Tiết Bồng nhìn ra ngoài cửa xe, trong lòng bỗng lóe lên một suy nghĩ: Trừ phi là nhiệm vụ có liên quan tới Khang Vũ Hinh?!

Trước đó, Phan Chấn Sinh và Lâm Nhạc Sơn còn họp để trao đổi ý kiến, khi đó, Lục Nghiễm cũng có mặt, sau đó, họ còn gọi thêm cả Tiết Bồng, người đã biết thân phận của Hứa Cảnh Hân.

Lúc đó Lâm Nhạc Sơn có nói, bố trí nằm vùng có thay đổi, có thể thu lưới đường dây của Khang Vũ Hinh trước dự kiến.

Chẳng lẽ lại là hôm nay?

Cùng lúc đó, Lục Nghiễm lái xe tới khu phía Nam, dừng lại trước một con đường rộng thênh thang.

Cách đó mấy trăm mét chỉ có một nhà máy.

Không bao lâu sau, một chiếc xe khác lại đi đến, ngừng lại ở cách đó khá xa, người bước xuống chính là Hứa Cảnh Hân đang chống nạng bằng một tay.

Hứa Cảnh Hân tắt máy xe, thong dong tới gần Lục Nghiễm.

Đợi Hứa Cảnh Hân đi đến trước mặt, Lục Nghiễm cũng tắt máy xe, không còn bất cứ ánh sáng nào khác, không tới gần thì hoàn toàn không nhìn thấy có hai người đứng ở đây.

Cả hai cùng tựa vào đầu xe của Lục Nghiễm, nhìn ra đằng xa, bên đấy là thành phố, đèn đuốc sáng tỏ, trên trời lại âm y, trăng cũng bị che mất.

Mấy ngày trước, Lâm Nhạc Sơn từng một mình tìm tới Lục Nghiễm, bảo anh chuẩn bị tâm lý, đợi sắp xếp ổn thoả phía Hứa Cảnh Hân sẽ hẹn anh tới gặp mặt.

Làm như thế cũng là để dụ Khang Vũ Hinh.

Bởi từ sau vụ ở nhà xưởng hoá chất, người trong nội bộ tập đoàn ma tuý bắt đầu đục khoét cô ta, cô ta vốn đã không có gốc rễ bám trụ, lại là phụ nữ, đám tay trên kia đều chẳng coi cô ta ra gì, còn ghét vì cô ta chạy tới chia mồi ngon.

Gần đây, Khang Vũ Hinh càng nôn nóng hơn, nếu âm thầm kích động cô ta thêm lần nữa, có thể cô ta sẽ để lộ sơ hở, thế nên mới có cuộc gặp mặt hôm nay.

Từ sau vụ án Trần Mạt Sinh, đây là lần đầu tiên Lục Nghiễm và Hứa Cảnh Hân gặp nhau.

Vừa quen thuộc lại vừa xa cách.

Vật vẫn thế nhưng người thì không, trong lòng họ đều rõ, “Chung Lệ” đã chết, hiện giờ người còn sống chỉ có mỗi Hứa Cảnh Hân.

Lục Nghiễm lên tiếng trước: “Cậu chắc là gặp nhau ở đây có thể dụ rắn ra khỏi hang được hả? Khang Vũ Hinh trước giờ thận trọng đa nghi, chắc cô ta cũng sẽ nghĩ ra được trò này.”

Đây chính là thắc mắc của Lục Nghiễm.

“Tất nhiên là cô ta sẽ nghĩ ra.” Hứa Cảnh Hân đáp: “Nhưng mà cô ta cũng có nhược điểm, đó chính là biết rõ có thể là bẫy mà cũng vẫn muốn tìm cho ra bằng được. Hơn nữa cô ta biết mình không còn thua được nữa, năm đó cô ta đã tận mắt chứng kiến Khang Nghiêu bị bán đứng như thế nào. Chuyện này cậu phải rõ hơn tớ chứ.”

Trong bóng tối, Lục Nghiễm âm thầm nhếch môi.

Lần đầu tiên nằm vùng, anh chỉ có một nhiệm vụ, đó chính là tiếp cận Khang Vũ Hinh với thân phận người bình thường, nắm bắt trạng thái cảm xúc của Khang Vũ Hinh, báo cáo hành động của cô ta với cấp trên.

Khi ấy, Khang Vũ Hinh chưa hề tham gia hoạt động điều chế, buôn bán ma tuý của người bố Khang Nghiêu, nhưng khi đó, người nằm vùng bên cạnh Khang Nghiêu cho biết, trong nửa năm đó, Khang Nghiêu bắt đầu âm thầm tiếp xúc với Khang Vũ Hinh.

Người nội giám đó còn nói, chắc là Khang Nghiêu đã dự tính được đại nạn của mình sắp tới, bắt đầu nhớ đến tình thân, nhớ nhung con gái, còn muốn dốc sức để lại chút gì đó lót đường cho con gái.

Chỉ là mỗi trước lúc gặp Khang Vũ Hinh, Khang Nghiêu đều đột nhiên “mất tích”, ông ta không đưa theo ai, cũng không tin bất kỳ người nào, nội gián bên cạnh Khang Nghiêu không thể biết được ông ta đang ở đâu, cũng không dám tuỳ tiện theo dõi.

Nhiệm vụ của Lục Nghiễm lại chính là thu hoạch thông tin từ phía này.

Vào hôm thu lưới, cảnh sát đã mai phục sẵn, dùng Khang Vũ Hinh làm mồi như, bắt được Khang Nghiêu về quy án.

Mọi chuyện đến xảy đến quá nhanh, quá đột ngột, Khang Vũ Hinh lại còn tận mắt chứng kiến.

Sau đó, Khang Vũ Hinh mới hiểu ra, bên cạnh Khang Nghiêu có nội gián, cô ta không biết người đó là ai, cũng chưa gặp bao giờ, Khang Nghiêu chưa từng nói chuyện về tập đoàn ma tuý cho cô ta nghe.

Bên cạnh Khang Vũ Hinh lại cũng có nội gián, đó chính là Lục Nghiễm.

Cũng có nghĩa là hai cha con họ đều lần lượt bị người ta theo sát, trong ngoài phối hợp, Khang Vũ Hinh càng kiên quyết cho rằng, nếu cô ta không thích Lục Nghiễm, tiết lộ với anh chuyện không nên nói, Khang Nghiêu cũng sẽ không bị bắt.

Hứa Cảnh Hân bảo: “Cô ta lắp thiết bị theo dõi trong xe tớ, tài xế tớ phát hiện ra.”

Lục Nghiễm liếc về phía Hứa Cảnh Hân đậu xe: “Hèn gì đậu xa thế.”

Hứa Cảnh Hân: “Lúc này cô ta cứ lâu lâu lại nhắc chuyện Trần Mạt Sinh, cô ta nhận ra được tớ là đã biết trước sự việc. Ban đầu, Trình Khi tiếp xúc với tớ trước, sau đó tớ mới nghe cậu ta kể chuyện của Trần Mạt Sinh, tớ cũng có tìm người điều tra rồi, toàn bộ đều là sự thật.”

Lục Nghiễm: “Thế nên là cậu mượn nước đẩy thuyền, đồng ý để Lâm Thích làm tài xế cho Khang Vũ Hinh, hợp tác với họ bày biện?”

Hứa Cảnh Hân: “Nhưng mà hôm bị bỏ thuốc tớ cũng bất ngờ lắm, tại họ không nói trước với tớ chuyện đó, chắc là sợ tớ diễn không tới, làm lộ chuyện.”

Lục Nghiễm im lặng một lúc rồi hỏi: “Cậu biết được những gì về Trình Khi?”

Hứa Cảnh Hân: “Tớ chỉ biết có một khoảng thời gian cậu ta ở nước ngoài, mỗi năm đều sẽ ở nước ngoài mấy tháng tới nửa năm, thời gian không cố định. Còn nữa, cậu ta thích chơi flycam, biết chút khoa học kỹ thuật cao, tớ đoán chắc cậu ta là người bố trí cơ quan ở nhà xưởng.”

Flycam?

Lục Nghiễm nheo mắt, lập tức xâu chuỗi những manh mối hiện tại lại với nhau.

Trước đó, anh và Tiết Bồng còn đoán, flycam có liên quan tới Hàn Cố, vì Hàn Cố là người khá có khả năng có được ảnh của Tiết Dịch, còn gửi ảnh và một chiếc chìa khoá không biết để mở gì đến trước cửa nhà Tiết Bồng.

Mới đó, Tiết Bồng còn nhìn thấy flycam ở trước nhà Ngải Tiểu Nguyên, cùng một loại, cũng vì thế mà càng thêm chắc chắn việc này có liên quan tới Hàn Cố.

Nhưng hiện giờ, Hứa Cảnh Hân cũng nhắc tới việc Trình Khi có liên quan tới flycam?

Việc này là trùng hợp sao?

Lục Nghiễm nghĩ thế bèn hỏi: “Ồ, loại nào vậy, loại phổ biến hả?”

Loại flycam mà Hứa Cảnh Hân cho biết, giống hệt như ảnh Tiết Bồng chụp được.

Thế nhưng Lục Nghiễm còn chưa kịp phân tích mối quan hệ của Trình Khi và Hàn Cố, Hứa Cảnh Hân đã nói tiếp: “Phải rồi, gần đây Khang Vũ Hinh đổi xe mới, còn tự lái, không tìm tài xế nữa, tớ mới nhờ Trình Khi giúp tớ dùng flycam theo dõi cô ta mấy lần, cậu ta chơi mượt lắm.”

Hứa Cảnh Hân vừa nói vừa lấy điện thoại ra, kiếm lại vài tấm bản đồ ở khu phía Nam thành phố Giang, chỉ vào một nơi trên đó: “Mấy lần đó cô ta ngừng xe ở gần đây, sau đó thì xuống xe đi bộ, vào trong một cái thôn.”

Lục Nghiễm vừa nhìn sang đã sửng sốt.

Đây không phải gần nơi Mao Tử Linh vứt xác sao?

Gần đó có một cái hồ bỏ không, Trần Lăng còn giữ lại một chai nước hồ, sau khi giám định, trong nước không chỉ có hàm lượng kim loại nặng vượt mức mà còn có hàm lượng ma tuý.

Chuyện kim loại nặng chắc là có liên quan tới nước thải nhà máy hoá chất, chỉ là cái nhà xưởng đó đã bỏ hoang, sau này Mao Tử Linh mới lấy đó làm nơi phân xác.

Còn chuyện ma tuý trong nước thì đã giao cho đội chống ma tuý.

Hiện nay, các xưởng điều chế ma tuý càng lúc càng đi theo mô hình nhỏ, vị trí kín đáo, quy mô tương đối nhỏ, lại còn ẩn nấp ở những thôn xóm hoang vu hẻo lánh mà người ngoài không dễ dàng tiếp xúc.

Ngoài thôn có tai mắt và lính canh, người ngoài rất khó vào được, cứ hễ xung quanh có ai khả nghi là người bên trong sẽ biết ngay.

Lục Nghiễm nhanh chóng suy nghĩ, đưa ra giả thiết về địa điểm chai nước hồ và Hứa Cảnh Hân mới vừa chỉ ra.

Trần Lăng để lại chai nước hồ là muốn chỉ đến ma tuý và Khang Vũ Hinh sao?

Thế nhưng suy nghĩ chỉ vừa manh nha thì đã bị gạt bỏ.

Không, không hợp lý.

Trần Lăng không có động cơ để nhắm vào Khang Vũ Hinh, chắc cô ta muốn chỉ tới kim loại nặng.

Vì thế chỉ là trùng hợp thôi sao?

Nơi mà chai nước của Trần Lăng chỉ ra và nơi Khang Vũ Hinh dừng lại chỉ trùng hợp gần nhau thôi sao?

Bên này, Hứa Cảnh Hân thấy Lục Nghiễm không nói gì hồi lâu, chỉ nhíu mày nhìn chăm chăm vào vị trí trên bản đồ bèn hỏi: “Sao thế?”

Lục Nghiễm chợt khựng: “Hồi trước có một vụ án xảy ra ở gần đây, bọn tớ còn từng tới một cái nhà máy bỏ hoang bên đó để thu thập chứng cứ, nếu mà lúc đó cậu có lên mạng thì chắc có biết.”

Hứa Cảnh Hân hồi tưởng lại: “À, vụ Hoắc Ung bị phân xác đấy hả?”

Lục Nghiễm: “Ừ.”

“Nhắc tới Hoắc Ung mới nhớ.” Hứa Cảnh Hân nói: “Lúc còn sống, cậu ta có tiếp xúc với Khang Vũ Hân mấy lần, trông có vẻ là muốn gia nhập việc kinh doanh ma tuý, nhưng mà Khang Vũ Hinh không có ý muốn dắt cậu ta theo.”

Nhắc đến Hoắc Ung và Khang Vũ Hinh, Lục Nghiễm nhớ tới một người, bèn hỏi: “Cậu biết Lý Thành Kiệt không?”

Hứa Cảnh Hân cười: “Biết, Khang Vũ Hinh từng bảo anh ta xử cậu. Nghe nói lần đó cậu còn vào bệnh viện.”

Lục Nghiễm liếc nhìn: “Cái đó là tại anh ta chơi dơ.”

Hứa Cảnh Hân: “Cái thứ liều mạng như anh ta thì tất nhiên là chơi dơ rồi.”

Hai người nói tới nói lui rồi lại cùng dừng một lúc.

Lục Nghiễm nhanh chóng tiếp tục chủ đề chính: “Lý Thành Kiệt cũng luôn giúp Hoắc Ung xử lý những chuyện không thể để ai biết, cậu có biết không?”

Hứa Cảnh Hân: “Biết.”

Lục Nghiễm: “Có chỗ nào đáng nghi không?”

Hứa Cảnh Hân: “Nếu mà nói đáng nghi thì theo góc nhìn của tớ, hình như Khang Vũ Hinh rất khinh bỉ việc hợp tác với Hoắc Ung, cô ta thấy con người Hoắc Ung quá hống hách, điên cuồng, trên thực tế thì cũng chả có bản lĩnh gì, có mỗi cái nhà họ Hoắc chống lưng, có một đám dọn rác cho thôi. Nhưng mà lúc gặp thì Khang Vũ Hinh lại hơi nhường nhịn Hoắc Ung.”

Lục Nghiễm: “Nhường nhịn không phải tác phong của Khang Vũ Hinh.”

Hứa Cảnh Hân: “Ừ, nhưng mà có tận mấy lần tớ nhìn thấy Khang Vũ Hinh nói chuyện điện thoại với Hoắc Ung, rõ ràng là bị chọc tức dữ lắm mà cô ta vẫn nhịn. Ôi trời, cái thứ tôm tép như Hoắc Ung có gì đáng nhịn đâu ta?”

Lục Nghiễm đưa ra hai khả năng: “Hoặc là Khang Vũ Hinh không muốn làm phật lòng nhà họ Hoắc. Hoặc là cô ta bị Hoắc Ung nắm thóp gì đó, hoặc có thể nói là cả hai có chung một bí mật gì đó, không dễ trở mặt với nhau.”

Hứa Cảnh Hân yên lặng một lúc mới nói: “Dù có bí mật chung gì thì cũng là chuyện chẳng thể để ai biết thôi, có khi Lý Thành Kiệt biết đấy.”

Lục Nghiễm không tiếp, chỉ thầm tự trả lời, tiếc là Lý Thành Kiệt đã chết rồi.

Lục Nghiễm cũng không thắc mắc chuyện này quá lâu, bây giờ còn phải lợi dụng thời gian gặp mặt Hứa Cảnh Hân, hỏi hết những gì nên hỏi.

Nghĩ thế, Lục Nghiễm lại chuyển chủ đề sang hành tung của Khang Vũ Hinh: “Mình hơi khó hiểu về địa điểm cậu mới chỉ ra ban nãy.”

“Sao thế?” Hứa Cảnh Hân hỏi.

Lục Nghiễm nói: “Khang Vũ Hinh không có thân thế, nhưng có thể giành được một chỗ đứng trong tập đoàn ma tuý, ngoài việc có công cứu mạng cậu thì chắc còn phải có một ít nguồn lực ma tuý trong tay. Nhưng mà hiện giờ nhìn thì cái nơi cậu nói có hai cái thôn kín đáo, nhưng mà quy mô rất nhỏ, chỉ dùng nơi này làm ổ điều chế ma tuý thôi đã có thể khiến cô ta trèo lên được tới đó sao? Trừ phi đây chỉ là một trong số các tụ điểm, cô ta vẫn còn những nơi khác nữa.”

“Đúng ra là có.” Hứa Cảnh Hân nói: “Nhưng mà trong mấy hôm cô ta bị Trần Mạt Sinh bắt lại, mấy ông lớn trong tập đoàn đã thừa cơ tìm ra hết mấy nơi khác rồi, còn mang hết người với hàng đi. Khang Vũ Hinh biết được tức gần chết, cũng nhờ vậy mà tớ mới biết cô ta có nhiều chỗ ẩn nấp.”

Lục Nghiễm: “Cũng có nghĩa là lợi ích của cô ta đã bị phân chia kha khá rồi, chỉ còn có một chỗ này thôi đó hả? Vậy sao bọn họ không đào luôn chỗ này?”

Hứa Cảnh Hân “Vì một cái phương pháp gia truyền. Khang Vũ Hinh đã nói thẳng rồi, họ mà đuổi cùng giết tận cô ta thật, cô ta sẽ huỷ đi phương pháp gia truyền, ai cũng đừng hòng biết được.”

Lục Nghiễm hiểu ý: “Phương pháp điều chế ma tuý.”

Hứa Cảnh Hân: “Nghe Khang Vũ Hinh bảo là do Khang Nghiêu để lại, vả lại thao tác điều chế có độ khó cao, tốn rất nhiều thời gian, nguyên liệu cũng không dễ có.”

Lục Nghiễm: “Cô ta nói vậy rồi đám ông lớn kia tin luôn hả?”

Hứa Cảnh Hân: “Chắc bán tín bán nghi, bởi vì trong số họ thật sự có người từng nhìn thấy Khang Nghiêu lấy ra một thứ, còn cho người thử tại chỗ, bảo là ghê gớm lắm, ngon hơn tất cả mọi loại hàng trên thị trường bây giờ, nguyên chất lắm. Nhưng mà Khang Nghiêu đã làm mẫu rồi nhưng vẫn chưa có cơ hội điều chế quy mô lớn thì đã bị cảnh sát bắt. Sau này Khang Vũ Hinh còn khoe khoang là phương pháp này phải kết hợp ma tuý truyền thống và ma túy dạng mới, hễ đưa vào thị trường là sẽ càn quét tất cả ngay.”

Kết hợp ma tuý truyền thống và ma túy dạng mới?

Lại còn là phương pháp do Khang Nghiêu để lại?

Lục Nghiễm im lặng một lúc rồi lắc đầu: “Tớ không tin.”

Hứa Cảnh Hân trả lời: “Tớ cũng không tin. Cậu và tớ đều có xuất thân từ đội chống ma tuý, mình biết đường đi nước bước trong này, cũng biết vụ án Khang Nghiêu được xử lý thế nào. Nếu Khang Nghiêu mà để lại phương pháp điều chế thật thì ông ta không thể nào giấu được cảnh sát, không tìm thấy chút vết tích gì, càng không thể có cơ hội để lại cho Khang Vũ Hinh. Với lại một năm nay tớ quan sát, tớ thấy là cô ta chỉ phô trương thanh thế thôi.”

Hứa Cảnh Hân lại kể rằng một năm nay, Khang Vũ Hinh lần lượt đưa ra ba lần mẫu thử, toàn là mẫu thử nghiệm cả, về độ nguyên chất và màu sắc thì quả đúng là cao hơn ma tuý chín mươi phần trăm trên thị trường hiện giờ, hơn nữa mỗi lần đều tốt hơn lần trước.”

Tiếc là vẫn không tốt như mẫu Khang Nghiêu đưa ra năm đó.

Khang Vũ Hinh còn nói, vì phương pháp còn có chút thiếu sót, cần thử nhiều lần, vả lại có yêu cầu cao đối với nguyên liệu và nhân lực nên người của cô ta cũng chỉ đang nghiên cứu, còn cần thời gian.

Lục Nghiễm cười khẩy: “Nói vậy cả năm trời nay rồi, đám ông lớn kia chắc cũng sốt ruột lắm.”

Hứa Cảnh Hân: “Đương nhiên, họ vừa sợ Khang Vũ Hinh nghiên cứu ra lại vừa mong cô ta làm được. Mấy người này cũng âm thầm đấu đá lẫn nhau, ai cũng nghĩ cách đợi lúc Khang Vũ Hinh thành công rồi lại lấy mẫu thử và phương pháp làm của riêng rồi xử lý cô ta.”

Lục Nghiễm: “Họ nghĩ tới việc làm như thế thì Khang Vũ Hinh cũng sẽ nghĩ ra được.”

Hứa Cảnh Hân: “Vậy cho nên bây giờ cô ta đang oằn lưng ra phòng địch, không tin ai cả, mấy ngày trời không ngủ nghê gì rồi. Lúc này mà biết tớ với cậu gặp nhau ở đây, cậu đoán cô ta sẽ thế nào?”

Chắc chắn là muốn điên lên rồi, sẽ nghĩ ngợi lung tung, cho rằng Hứa Cảnh Hân bắt tay với cảnh sát, muốn đá cô ta đi.

Hơn nữa Khang Vũ Hinh còn tận mắt nhìn thấy Khang Nghiêu bị bắt vì đi gặp Khang Vũ Hinh, chuyện này là cú sốc rất lớn đối với cô ta, hiện giờ nhìn thấy lịch sự lại sắp tái diễn, chắc chắn cô ta sẽ hành động.

Vì thế cũng vào đêm đó, Chi đội Chống ma tuý đã triển khai sắp xếp gần tụ điểm mà Hứa Cảnh Hân cung cấp, chỉ cần Khang Vũ Hinh nghi ngờ Hứa Cảnh Hân, đây lại là tụ điểm cuối cùng còn sót lại của cô ta, khả năng cao là cô ta sẽ đích thân tới sắp xếp di chuyển chứ sẽ không để lọt vào tay người khác.

Lúc cô ta vào thôn chính là lúc thu lưới.

Lục Nghiễm lấy điện thoại ra xem giờ, nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ của Tiết Bồng, anh không trả lời mà chỉ nói: “Đã một tiếng rồi, cô ta có trì trệ tới mấy thì chắc cũng đã hành động rồi.”

Hứa Cảnh Hân cười nhếch mép: “Ồ, cậu đã thẩm vấn tớ lâu thế rồi à?”

Thẩm vấn?

Lục Nghiễm không tính toán cách dùng từ của Hứa Cảnh Hân, anh chỉ nói: “Tớ tới đây không phải để tám chuyện xưa, mà là để chấp hành nhiệm vụ.”

Hứa Cảnh Hân: “Đương nhiên, cậu là lính, tớ là giặc.”

Lục Nghiễm: “Nếu đổi lại hôm nay cậu mà là tớ, cậu cũng nhất định sẽ làm thế này.”

Hứa Cảnh Hân: “Cũng đúng, tớ sẽ đề phòng cậu, cũng sẽ tách riêng “Hứa Cảnh Hân” và “Chung Lệ”, Chung Lệ là anh em, là bạn bè, Hứa Cảnh Hân thì lại là người trong đường dây đen, biến từ đỏ thành đen, sao mà có thể coi như nhau được.”

Nói rồi, cả hai đều im lặng.

Lục Nghiễm nhếch môi nói: “Thế nên bây giờ tớ muốn hỏi Hứa Cảnh Hân, cậu có còn muốn tiết lộ gì về tình hình nội bộ tập đoàn ma tuý không?”

Tuy bốn bề đều tối đen, Lục Nghiễm vẫn nhìn thấy Hứa Cảnh Hân vừa quay sang nhìn anh.

Hứa Cảnh Hân: “Cậu đã làm hết chức trách của mình rồi, còn muốn hoàn thành vượt chuẩn nữa hả? Sao nào, bị điều đến đội hình sự rồi mà còn nhớ nhung công lao với chống ma tuý à?”

Lục Nghiễm: “Cơ hội gặp mặt này rất khó có được, tớ phải hỏi nhiều chút chứ. Nếu cậu lo lắng gì thì có thể im lặng, cũng có thể nói dối.”

Hứa Cảnh Hân khẽ cười: “Nhà họ Hứa một năm nay đã bắt đầu dần rút khỏi việc kinh doanh ma tuý rồi. Họ muốn tẩy trắng, mới đó đã đầu tư vào các mối kinh doanh khác, cũng hiệu quả lắm. Vả lại dù có phạm pháp thì cũng không tới nỗi đoạn tử tuyệt tôn như buôn ma tuý. Nhưng mà tính cho đến bây giờ, tớ vẫn chưa có cơ hội tiếp xúc với nghiệp vụ cốt lõi, họ biết trước kia tớ là cảnh sát, cũng đề phòng tớ, cho tớ ở không vậy đó.”

Lục Nghiễm không tiếp lời.

Anh biết nếu đổi lại anh là Hứa Cảnh Hân, anh cũng sẽ bất lực khi đối mặt với tình cảnh thế này.

Không về đội cảnh sát được nữa, nhiệm vụ nằm vùng vẫn phải được chấp hành, không thể nào hoàn toàn chìm vào bóng tối, vò mẻ không sợ sứt, dù gì thì cảnh sát cũng đã nhắm vào nhà họ Hứa, vả lại họ đều rõ, nhà họ Hứa sớm muộn gì cũng sẽ bị thanh trừng.

Đến lúc đó, Hứa Cảnh Hân mới có thể rút lui toàn vẹn.

“À, phải rồi.” Hứa Cảnh Hân đột nhiên lên tiếng, dường như nhớ ra gì đó.

Lục Nghiễm ngẩng lên, nhìn y trong bóng tối.

Hứa Cảnh Hân cũng quay sang: “Có chuyện này tớ có thể nói với cậu được rồi.”

Lục Nghiễm: “Chuyện gì?”

Hứa Cảnh Hân: “Cậu có còn nhớ, lần trước, trước khi chúng ta chấp hành nhiệm vụ, tớ đã nói với cậu là tớ đã tỏ tình với Tiết Bồng không?”

Lục Nghiễm sững sờ, không ngờ Hứa Cảnh Hân lại nhắc đến chuyện này.

Lục Nghiễm im lặng một lúc rồi nói: “Nhớ.”

Hứa Cảnh Hân: “Thật ra trước đó mấy ngày, người nhà họ Hứa đã tìm tới tớ. Lúc đó tớ hoàn toàn không tin lời họ, tớ cũng tỏ rõ suy nghĩ là tớ sẽ không phản bội đội cảnh sát. Nhưng mà sau đó tớ nghĩ kỹ lại, chuyện này có thể là sự thật, nó rất có thể sẽ huỷ hoại cuộc đời tớ. Bởi thế nên tớ mới hạ quyết tâm, muốn nói rõ với Tiết Bồng trước lúc làm nhiệm vụ lần đó.”

“Vả lại tớ biết, tớ có cơ hội thắng cao hơn cậu. Hai người đã quen biết nhau lâu thế mà cậu còn không bước tới được, cậu quá đắn đo về tình bạn giữa hai người, sợ một khi bị từ chối thì thậm chí sẽ không còn làm bạn được nữa. Nhưng mình không như thế, lúc đó mình đã không còn bận tâm nữa rồi, sắp tới không biết sẽ xảy ra chuyện gì, mình không thể còn tiếc nuối gì nữa.”

Chuyện xảy ra hôm đó nhanh chóng xuất hiện trong đầu Lục Nghiễm.

Anh nhớ rất rõ, tối đó trước lúc tỏ tình với Tiết Bồng, họ đã cùng ăn lẩu ở nhà anh.

Lúc chuẩn bị nguyên liệu, Chung Lệ đã nói với anh thế này: “Tớ biết, tớ với cậu đã nói với nhau là phải cạnh tranh công bằng. Vì thế nếu tớ bị từ chối thì cậu sẽ có hy vọng rất cao.”

Lúc đó Lục Nghiễm còn thấy lạ, không hiểu sao Chung Lệ lại tự dưng nói thế, chẳng lẽ chỉ vì sắp sửa phải chấp hành nhiệm vụ thôi sao, hình như chuyện đó không đủ động lực.

Hoá ra là vì nhà họ Hứa đột nhiên xuất hiện.

Lục Nghiễm nói: “Tớ hiểu là cậu không muốn còn nuối tiếc gì, cậu muốn nói rõ với Tiết Bồng, tớ cũng không ngăn cản được. Nhưng trong tình huống như thế, cậu vẫn lựa chọn nói trước với tớ một tiếng, là vì giao kèo “cạnh tranh công bằng” của cậu và tớ trước đó.”

Hứa Cảnh Hân: “Đúng thế, tính tình cậu sao tớ hiểu quá mà, tớ biết chỉ cần tớ nói thật với cậu, cậu sẽ không tính toán. Chuyện gì cậu cũng muốn rõ ràng, nếu tớ mà tiền trảm hậu tấu thì lại trúng điều cậu kỵ mất. Với lại lúc đó tớ nghĩ đơn giản lắm, anh em tớ cũng muốn, bạn gái tớ cũng muốn. Tham lam lắm đúng không?”

Rất lâu sau đó, Lục Nghiễm mới tránh mặt đi, nhìn ra xa xăm mà hỏi: “Chuyện qua lâu rồi, giờ nói thế có để làm gì đâu.”

Giọng anh hết sức bình tĩnh.

Hứa Cảnh Hân chưng hửng: “Hình như cậu không ngạc nhiên gì.”

Lục Nghiễm thờ ơ: “Chuyện trước đó nhà họ Hứa đã tìm tới cậu thì tớ ngạc nhiên. Nhưng mà sau đó cậu nói muốn phá hủy giao kèo thì tớ hiểu ngay.”

Hứa Cảnh Hân: “Cậu không giận hả?”

Lục Nghiễm: “Tớ giận thì cậu đổi ý hả?”

Hứa Cảnh Hân: “À, cái đó thì không.”

Lục Nghiễm cười nhếch mép: “Thì đó, rất nhanh sau đó tớ đã nghĩ kỹ rồi, hai người mà thành thì tớ chúc phúc, tớ vẫn có hai người bạn tốt.”

Lần này thì Hứa Cảnh Hân im lặng.

Một lát sau, y nói: “Nói về mưu mô thì cậu không bằng tớ, cậu không có bày mưu tính kế gì cả, sau này lên cao khổ cực lắm đó. Nhưng mà về may mắn thì tớ không bằng cậu, tớ có mưu mô gì thì cũng tới đó thôi. Giờ tớ chỉ mong lập công được nhiều chút, sau này còn rút lui được toàn vẹn.”

Lục Nghiễm khẽ gật đầu, đang định lên tiếng thì nghe thấy bộ đàm trong xe reng lên.

Trong đêm tối, hai người đưa mắt nhìn nhau, Lục Nghiễm vội vã đi tới cửa xe, lấy bộ đàm ra, nghe thấy tiếng Phương Húc truyền tới: “Đội phó Lục, Khang Vũ Hinh sa lưới rồi.”

Lục Nghiễm: “Được, tôi về ngay.”

Thế nhưng sau khi ngắt kết nối, Lục Nghiễm lại thấy nặng nề trong lòng, anh quay sang Hứa Cảnh Hân.

Hứa Cảnh Hân đã đứng thẳng dậy, nắm lấy cây nạng, mở đèn pin điện thoại, chiếu xuống đường.

Dưới ánh sáng yếu ớt, Lục Nghiễm thở dài, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưng chỉ lên tiếng nói ra hai chữ: “Bảo trọng.”

Hứa Cảnh Hân cười, quay người đi về xe.