Chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi, mỗi ngày thần kinh đều căng siết, hơn nữa cường độ công việc lại còn cao, thể lực đã hao mòn đến cực hạn, trí óc cũng thế.
Chắc là vì tối nay đột nhiên có thể thư thái hơn, bỗng chốc cũng trở nên mệt nhoài.
Lục Nghiễm tắm táp không, không nén được ngáp ngắn ngáp dài.
Ăn xong bữa, Tiết Bồng bèn bảo anh ra sofa nghỉ một lát, ai ngờ vừa rửa bát xong quay ra thì Lục Nghiễm đã chống đầu ngủ thiếp đi.
Tiết Bồng nhỏ tiếng gọi Barno, đưa nó ra ngoài dạo một vòng, lúc về, Lục Nghiễm vẫn còn chưa tỉnh.
Giờ đã là chín giờ tối, Tiết Bồng bèn trải sẵn giường sofa, đi tới bên cạnh anh gọi khẽ: “Lục Nghiễm, ra giường ngủ đi.”
Lục Nghiễm thức giấc, vẫn còn hơi mơ màng, thoáng chốc không rõ mình đang ở đâu, vô thức hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Tiết Bồng cười: “Tới giờ ngủ rồi.”
“Ừm.” Lục Nghiễm cũng không giằng co, để mặc Tiết Bồng kéo mình lên rồi nằm ngã ra giường sofa, rõ ràng là đã mắt nhắm mắt mở nhưng vẫn nhích người, chừa ra một khoảng, còn vỗ vỗ tay vào khoảng trống bên cạnh.
Tiết Bồng thấy anh sắp mở mắt hết lên, buồn cười hết sức, bèn vén chăn nằm vào.
Cô vừa rúc vào lòng anh, mắt anh đã nhắm lại, chỉ một lát sau đã nghe tiếng thở đều đều.
Tiết Bồng cứ ngỡ là mình sẽ không ngủ nhanh thế, định bụng nằm với anh một lúc rồi lên lầu xem ghi chép Tiết Ích Đông để lại.
Chuyện mật thất thì thôi cứ đợi mai Lục Nghiễm hồi phục lại tinh thần rồi hẵng nói với anh.
Chỉ là mới dự định chưa được ba phút, Tiết Bồng cũng thấy hơi buồn ngủ rồi cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Đêm ấy đối với cả Tiết Bồng và Lục Nghiễm đều yên tĩnh lạ thường, cũng là một giấc ngủ yên lành duy nhất suốt đợt sóng nối tiếp nhau trong tuần này.
Nhưng đối với những người khác, đêm nay đủ để làm thay đổi rất nhiều chuyện.
Ví dụ như Quý Đông Duẫn lúc này.
Mười giờ rưỡi tối, một quán ăn nào đó ở thành phố Giang vừa mới đóng cửa.
Nhân viên đang dọn dẹp thức ăn thừa từ ngoài sảnh tới sau bếp.
Quý Đông Duẫn đã bước vào lúc ấy.
Quý Đông Duẫn bước vào cửa, đưa mắt quan sát xung quanh, nơi này được bày trí không tinh tế gì mấy, đi theo lối công nghiệp hậu hiện đại, cố ý để nguyên sàn xi măng, tường xi măng và ống nước lộ ra bên ngoài, treo thêm mấy ngọn đèn nhỏ, phong cách rất thô kệch.
Nhân viên phục vụ đang lau sàn, quay sang nhìn Quý Đông Duẫn đang đứng trước cửa rồi bảo: “Xin lỗi quý khách, tới giờ đóng cửa rồi ạ.”
Quý Đông Duẫn nhìn người phục vụ có vóc dáng khoẻ khoắn, da ngăm đen, trên mặt còn có vết sẹo, đi về phía cậu ta mấy bước rồi bỗng hỏi: “Cậu tên Tề Lịch đúng không?”
Người phục vụ ngạc nhiên: “Anh biết tôi ạ?”
Quý Đông Duẫn lắc đầu: “Tôi còn nhớ hồ sơ của cậu, sáu năm trước cậu phạm tội cố ý làm bị thương người khác, vụ đó là do tôi xử lý.”
Đang nói đến đấy, hai người đàn ông ở trong bước ra, một cao một thấp.
Người cao trông có vẻ đã quen làm việc nặng, người thấp thì lại đặc mùi sách vở, còn đeo cả kính.
Người cao hỏi: “Anh ta là ai? Hai người quen nhau sao?”
Tề Lịch nhỏ giọng lẩm bẩm với cả hai: “Hình như là cảnh sát, còn biết vụ án của tôi nữa.”
Cả hai đưa mắt nhìn nhau, người cao bỗng tối sầm mặt, người thấp chỉ đẩy gọng kính, hết sức lịch sự nói: “Chào đồng chí cảnh sát, không biết đã muộn thế này anh còn đến có việc gì? Sau khi ra tù, chúng tôi luôn an phận thủ thường, không làm gì rối loạn kỷ cương nữa hết.”
Quý Đông Duẫn nhìn sang hai người một cao một thấp, cũng nhanh chóng nhận ra cả hai, gã cảm thấy hơi kinh ngạc nhưng vẫn không để lộ ra mặt, chỉ bảo: “À, tôi tìm Trình Khi, cậu ta đã hẹn tôi.”
Lần này, cả ba đều ngỡ ngàng.
Người cao đi nhanh vào trong bếp.
Chỉ một lát sau, Trình Khi bước ra cùng người cao, nhìn thấy Quý Đông Duẫn thì cười bảo: “Ấy, cậu tới sớm rồi.”
Tiếp đến, Trình Khi nói với ba người còn lại mấy câu, cả ba lại nhìn về phía Quý Đông Duẫn, ánh mắt tuy kỳ lạ nhưng không nói gì nhiều, nhanh chóng đi vào bếp.
Lúc này, Trình Khi mới đi về phía Quý Đông Duẫn mà bảo: “Cậu cũng thấy đấy, bọn tôi còn chưa dọn dẹp, cậu tới muộn nửa tiếng là được rồi.”
Quý Đông Duẫn không quan tâm, chỉ nhíu mày hỏi: “Cậu định “ôn lại chuyện xưa” ở đây đấy hả?”
Trình Khi kéo ghế, ngồi vắt chéo chân, thong thả cười: “Ở đây có gì không ổn, chỗ rộng rãi, sạch sẽ, không sợ tai vách mạch rừng.”
Quý Đông Duẫn bèn ngồi xuống đối diện rồi hỏi: “Quán cậu đây hả?”
Trình Khi: “Không hoàn toàn là vậy, tôi chỉ bỏ vào ít tiền.”
Quý Đông Duẫn: “Chỗ cậu chuyên thuê người có tiền án về làm việc hả?”
Trình Khi vẫn cười: “Tuy họ từng ngồi tù, nhưng hiện giờ đã hoàn lương cả rồi, có lúc còn giúp đỡ người khác, đó chẳng phải mục đích mà nhà tù cải tạo họ sao? Cậu có biết là người từng ở tù khó tìm việc cỡ nào không, nếu không có cơm ăn thì rất có thể sẽ lại phạm tội, chúng tôi làm thế cũng là để cống hiến cho xã hội thôi.”
Quý Đông Duẫn chỉ thờ ơ nhìn y, không đưa ra đánh giá gì về ý tưởng của Trình Khi, cũng không có thành kiến gì với ba người lúc nãy, một lát sau mới bắt đầu: “Nói chuyện chính đi, tìm tôi đến làm gì.”
Trình Khi: “Hồi nãy cậu nói rồi mà, ôn lại chuyện xưa đấy!”
Quý Đông Duẫn: “Tôi với cậu có cái gì mà ôn lại, từ nhỏ tôi với cậu đã không hợp nhau.”
Trình Khi: “Đúng rồi, không nể tình Tử Linh thì còn lâu tôi mới ngó tới cậu.”
Vừa nhắc đến Mao Tử Linh, Quý Đông Duẫn lập tức biến sắc, gã vội tránh mắt, cứ như là trông Trình Khi chướng mắt lắm.
Trình Khi nhìn là lật tẩy được ngay, y không cười nữa: “Không phải tôi muốn giấu cậu chuyện Tử Linh, là do cô ấy không cho tôi nói, cậu cũng phải nghĩ cho cô ấy. Tăng Thanh điên rồi, chị Lăng đi rồi, ngoài cậu ra thì Tử Linh chỉ còn có mình tôi là bạn, lúc đó cô ấy đã không còn được bao nhiêu ngày nữa, chỉ còn chút lòng tự tôn, việc không để cậu nhìn thấy dáng vẻ của mình chính là sự kiên trì cuối cùng của cô ấy.
Quý Đông Duẫn chầm chậm nhắm mắt lại, thầm nhớ lại Mao Tử Linh lúc ngồi trong phòng thẩm vấn, nhớ đến giây phút cuối cùng cô ta từ chối gặp mặt gã, lại còn phủi sạch mọi mối quan hệ trước đây của hai người, trông như tuyệt tình lắm.
Một lúc lâu sau, Quý Đông Duẫn mới dần bình tĩnh lại, gã hỏi: “Cậu muốn nói với tôi chuyện này đấy hả?”
Trình Khi: “À, nói xong chuyện riêng rồi, nói chuyện chính thôi.”
Quý Đông Duẫn hít một hơi, quay trở lại chủ đề ban nãy: “Cậu thì có cái chuyện gì mà chính, chỉ cần cậu không làm điều phi pháp, nối giáo cho giặc là đỡ lắm rồi.”
Trình Khi nhướng mày: “Còn biết dùng thành ngữ bốn chữ để ác mồm ác miệng với tôi cơ đấy, coi bộ còn chưa mất đi lý trí. Phải rồi, tôi “nối giáo cho giặc” rồi đấy, thế nên bây giờ tôi muốn cứu vãn. Cậu là cảnh sát, cũng là pháp y, tôi giao cho cậu chứng cứ mà tôi nắm được, khai hết với cậu đầu đuôi ngọn ngành, thế có tính là lấy công chuộc tội không?”
Quý Đông Duẫn lại hơi bất ngờ khi Trình Khi nói thế: “Vậy thì còn phải xem cậu khai gì.”
Trình Khi nhanh chóng đưa ra thông tin đầu tiên: “Phiên âm ba chữ Lâm Tăng Thanh cộng thêm sinh nhật của cô ấy, chính là mật khẩu tài khoản Silly Talk.”
Làm sao Trình Khi có được mật khẩu tài khoản Silly Talk? Chẳng lẽ…
Quý Đông Duẫn sững sờ: “Cậu… là Silly Talk?”
“Cậu thấy tôi giống người giỏi văn vẻ như vậy hả?” Trình Khi nói: “Tôi chỉ quản lý tài khoản một thời gian, hiện giờ trên đó vẫn còn mấy bài đăng chưa được đăng tải, nhưng mà đã cài đặt thời gian hết rồi. Cụ thể hơn thì cậu đăng nhập vào sẽ thấy.”
Quý Đông Duẫn ngờ vực: “Tôi không hiểu, sao cậu lại phải làm vậy?”
Trình Khi khoanh hai tay trước ngực: “Ban đầu, tôi thấy bạn cùng trưởng thành với mình bị hiếp đáp, tức tối chướng mắt. Họ tìm đến tôi để được giúp đỡ, tất nhiên là tôi phải giúp thôi. Nhưng sau đó theo tiến độ sự việc, tôi càng lúc càng thấy không đúng, dường như phía sau còn có âm mưu gì đó lớn hơn, bạn bè chúng ta lại chỉ là con cờ bị người khác lợi dụng. Hiện giờ, tôi đã làm rõ được một phần, tôi muốn ép đám người này ló dạng, nhưng mà một mình tôi sức lực có hạn, chỉ đành dựa vào cảnh sát các cậu.”
Nói đến đấy, Trình Khi lấy ra một chiếc USB, đặt lên trên bàn: “Tôi chỉ biết có bao đây thôi.”
Cũng vào tối đó, Hoắc Kiêu đã về nhà họ Hoắc, đây là lần đầu tiên anh ta về nhà sau khi tỉnh lại.
Lúc Hoắc Kiêu cho xong lời khai ở Cục Cảnh sát, Hàn Cố đang định đưa anh ta về Từ Tâm, nhưng giữa đường lại nhận được điện thoại của Hoắc Đình Diệu, bảo rằng tối nay năm mới, nhờ Hàn Cố đưa Hoắc Kiêu về nhà, hai cha con cùng ăn cơm đoàn viên.
Lúc xe trờ tới biệt thự nhà họ Hoắc thì đã là tám giờ tối.
Hoắc Kiêu không xuống xe, lại còn ngồi vững tại chỗ, nhìn về phía biệt thự sáng đèn, bỗng lên tiếng hỏi: “Anh nghĩ có khi nào ông ta đã bắt đầu nghi ngờ rồi không?”
Hàn Cố nhìn ra sau qua gương chiếu hậu, hỏi lại: “Vì chuyện của Ngải Tiểu Nguyên sao?”
Hoắc Kiêu cười: “Con ả đó quá sức ngu ngốc, không có chút giá trị lợi dụng nào. Nhưng cũng bởi cô ta ngu ngốc nên tôi mới không ngờ ông ta lại cho cô ta theo dõi tôi.”
Hàn Cố ngẫm nghĩ rồi bảo: “Thay vì nói là nghi ngờ thì nên nói là ông ấy đã định lập anh làm người thừa kế rồi thì đúng hơn.”
Hoắc Kiêu: “Ôi chao, trước kia ông ta để mặc tôi và Hoắc Ung đấu đá lẫn nhau, so coi nanh vuốt ai sắc nhọn hơn, bây giờ Hoắc Ung chết rồi, ông ta lại quay ra muốn can thiệp chuyện của tôi.”
Hàn Cố chỉ bảo: “Hoắc Ung khó mà làm chuyện lớn được, một năm nay ngài Hoắc đã thấy rất rõ, ông ấy cũng chỉ còn nước còn tát thôi, dù gì thì anh cũng cứ còn hôn mê.”
Hoắc Kiêu: “Chuyện này còn phải cảm ơn anh nhiều, nhờ có anh Hoắc Ung mới tự lòi đuôi, hết thuốc cứu.”
Hàn Cố: “Nhưng mà đứng ở lập trường của tôi thì tôi vẫn phải nhắc nhở cậu, nhất định phải cẩn thận, hiện giờ còn chưa phải lúc thảnh thơi.”
Hoắc Kiêu: “Tôi biết.”
Nói đoạn, Hoắc Kiêu bèn mở cửa xe.
Quản gia cũng vừa bước ra, đi tới nói: “Ngài Hoắc mời luật sư Hàn cùng vào nhà ạ.”
Đến Hàn Cố cũng ngạc nhiên chứ nói gì là Hoắc Kiêu.
Chỉ một lát sau, cả hai đã lần lượt bước vào nhà.
Quản gia truyền đạt lại lời Hoắc Đình Diệu, bảo Hoắc Kiêu lên phòng tắm rửa thay quần áo trước, lát nữa xuống phòng khách cùng ăn tối, Hoắc Đình Diệu đang ở trong phòng làm việc đợi Hàn Cố.
Hoắc Kiêu và Hàn Cố nhìn nhau, một người nhanh chóng lên lầu, người kia thì vào phòng làm việc.
Trong phòng làm việc ở tầng trệt, Hoắc Đình Diệu đang ngồi chợp mắt trên sofa.
Hàn Cố mở cửa bước vào, Hoắc Đình Diệu mở mắt, chỉ vào sofa bên cạnh: “Ngồi xuống nói chuyện đi.”
Hàn Cố nghe lời ngồi xuống, quay sang đã bắt gặp ánh mắt thâm sâu khó lường của Hoắc Đình Diệu.
Hàn Cố rất bình tĩnh hỏi: “Ngài Hoắc có gì cần hỏi tôi ạ?”
Hoắc Đình Diệu đan hai tay trước người, ngón trỏ bên phải chậm rãi nhịp trên mu bàn tay trái: “Cậu là người được Hoắc Kiêu đưa vào nhà họ Hoắc, nó rất tin tưởng cậu, mấy người đi theo tôi từ đó đến giờ như Phùng Tề Chính thì nó lại không muốn dùng. Con cái lớn rồi, có chính kiến rồi, muốn đào tạo nhân vật nòng cốt bên cạnh mình, không muốn thừa hưởng. May là cậu làm việc chu toàn, không chỉ với Hoắc Kiêu mà với Hoắc Ung cũng vậy, cái thằng con nhỏ đó của tôi chỉ biết gây hoạ, cậu cũng đã dọn cho nó không ít mối hỗn độn.”
Hàn Cố cụp mắt không trả lời.
Lúc này rồi mà còn nói bất cứ lời nào cũng đều giả dối, với phong thái con người của Hoắc Đình Diệu, mớ lời dông dài này đều chỉ là phần đệm của ông ta, chắc chắn còn có phần sau.
Quả thật thế, Hoắc Đình Diệu lại tiếp tục: “Nhưng mà bắt đầu từ ngày mai, tôi mong cậu có thể điều chỉnh sách lượt, dê thả lâu quá rồi, tới lúc gọi về được rồi.”
Hoắc Đình Diệu: “Hoắc Kiêu, Hoắc Ung đều là con trai tôi, lúc trước nó kìm hãm Hoắc Ung, Hoắc Ung cũng giam chân nó, bây giờ Hoắc Ung đi rồi, không còn ai trói buộc nó nữa, khó tránh nó có mưu kế, có dã tâm. Tôi chỉ sợ nó sẽ như Hoắc Ung, nghĩ là tôi sẽ để lại toàn bộ sản nghiệp cho nó rồi coi trời bằng vung, không còn biết mình họ gì nữa. Tôi không muốn chuyện như thế tiếp diễn lần thứ hai nữa.”
Một lúc sau, Hàn Cố theo Hoắc Đình Diệu bước ra khỏi phòng làm việc, Hoắc Đình Diệu giữ Hàn Cố lại ăn tối, Hàn Cố bèn theo ông ta vào phòng ăn.
Hoắc Kiêu đã ở đó, nhìn thấy Hoắc Đình Diệu bèn đứng dậy: “Bố.”
Hoắc Đình Diệu xua tay cười: “Ngồi đi, không cần đứng lên đâu, bố bảo cậu Hàn ở lại ăn chung luôn, ba người chúng ta thôi, toàn là người mình cả, đừng đứa nào ngại ngùng gì làm chi.”
Hoắc Kiêu cũng mỉm cười, nhìn sang Hàn Cố, đợi Hoắc Định Diệu ngồi xuống rồi mới ngồi theo.
Hàn Cố ngồi xuống cuối cùng, khẽ cúi thấp mặt, không biểu cảm gì.
Hoắc Kiêu thở dài bảo: “Đáng lẽ phải là cơm đoàn viên mới đúng, con còn tưởng tỉnh lại rồi, không chỉ có thể gặp được bố mà còn có Hoắc Ung nữa.”
Hoắc Đình Diệu nheo mắt: “Thế này là tốt lắm rồi, nhắc nó làm gì?”
Hoắc Kiêu: “Dù em nó có làm sai đến mấy thì ở nhà họ Hoắc, nó vẫn là em trai con, là con trai bố.”
Nói đến đầy, Hoắc Đình Diệu đã tỏ ra không vui.
Hoắc Kiêu thấy thế, lại mỉm cười chuyển chủ đề: “À, phải rồi, con nghe Hàn Cố kể lại những chuyện xảy ra một năm nay rồi, cũng nghe nói công ty có ngành kinh doanh mới, bố, con thấy rất hứng thú, con cũng muốn mau chóng theo bố về công ty học hỏi.”
Hoắc Đình Diệu nghe thế mới dịu lại: “Trước giờ con luôn dốc công vì sự nghiệp, đợi con khoẻ lại hẳn rồi tới công ty giúp bố.”
Hoắc Kiêu: “Vâng.”
Từ đầu đến cuối Hàn Cố không nói tiếng nào, chỉ nghe hai cha con giả trân với nhau, tình hình thế này trước kia cũng thường xảy ra, hắn cũng đã thấy nhiều lần, thấy quen từ đời kiếp nào rồi.
Chẳng qua là trước kia trên cái bàn này còn có cả Hoắc Ung, Hoắc Ung gay gắt hơn Hoắc Kiêu nhiều, còn biết thêm mắm dặm muối vào cái sự giả trân này.
Đàn ông nhà họ Hoắc thì y hệt như Tiết Dịch đã miêu tả mười năm trước ấy, ai ai cũng sĩ diện hảo, vì thế dù nói gì, làm gì cũng được, chỉ cần người ta nể nang mình là được.
Trước hết là con cáo già Hoắc Đình Diệu, tâm tư khó lường, rõ ràng là thủ đoạn tàn ác mà cứ trưng ra cái bộ mặt cứ ngụy quân tử, qua lại với loại người này thì chuyện gì cũng phải chiều lòng ông ta, trước khi thời cơ chín muồi, không được nung nấu mưu mô gì.
Hoắc Kiêu là giỏi giả trân nhất, lại còn tự đánh giá mình quá cao, anh ta khinh bỉ Hoắc Ung, nhưng lại thích chơi cái trò máu mủ tình thâm, anh ta không dám chống đối Hoắc Đình Diệu, nhưng lại cứ ôm giấc mộng đẹp có thể chiếm lấy địa vị của ông ta mọi lúc mọi nơi.
Hoắc Ung thì lại là cái thứ phế vật nhất cái nhà này, như chó điên ấy, một khi nổi cơn điên lên rồi thì gặp ai cũng cắn loạn xạ, phải cẩn thận đừng để bị táp trúng.
Hàn Cố vẫn luôn ghi nhớ những lời cảnh cáo này của Tiết Dịch.
Suốt mười năm sau này, Hàn Cố tiếp xúc với người nhà họ Hoắc, cũng tự rút ra kinh nghiệm cho mình.
Thật ra, muốn đối phó với ba người đàn ông nhà họ Hoắc, chỉ cần nhớ lấy một điều là được, đó chính là ngoài mặt thì phải tỏ ra tôn kính Hoắc Đình Diệu, có thể khéo léo vung vén giữa hai thằng con của ông ta, chỉ là không thể giúp con trai ông ta đối phó với ông ta.
Còn với Hoắc Ung và Hoắc Kiêu thì phải làm bạn với Hoắc Kiêu, anh ta chịu nhất cái chiêu đối xử chân thành, chính mình cũng rất nhập vai, lúc nào cũng kinh doanh cái hình tượng có tình có nghĩa.
Với Hoắc Ung thì phải làm thuộc hạ, y quá tự ti, cứ phải lăng mạ trên cơ người khác thì mới có được chút tự tôn.
Nói trắng ra thì người nhà họ Hoắc ai cũng có vấn đề về tâm lý.
Sau bữa tối, Hàn Cố nhanh chóng xin phép ra về, cha con nhà họ Hoắc cũng không giữ khách.
Hàn Cố đi rồi, hai cha con vẫn ngồi trên bàn.
Hoắc Đình Diệu không rời khỏi bàn, Hoắc Kiêu cũng không nhúc nhích, anh ta biết Hoắc Đình Diệu có điều muốn nói.
Hoắc Kiêu không đợi chờ, anh ta lên tiếng trước: “Bố, bố muốn nói gì với con ạ?”
Nhà họ Hoắc không có cơm đoàn viên, ăn cùng một bàn thì chắc chắn là lục đục đấm đá.
Quả thật là thế, Hoắc Đình Diệu uống ngụm trà, bỏ ly xuống rồi nói: “Nghe nói hôm nay con tới Cục Cảnh sát báo án.”
Hoắc Kiêu cười: “Tai nạn của con là do có người gây ra, con chỉ đòi lại công bằng cho mình thôi.”
Hoắc Đình Diệu liếc nhìn sang: “Đòi lại công bằng? Con biết ai làm à?”
Hoắc Kiêu: “Thì em trai tốt của con với Khang Vũ Hinh chứ ai. Chẳng phải bố cũng biết sao ạ?”
Hoắc Đình Diệu không trả lời, trông không thấy được đang vui hay buồn, chỉ nhướng nhẹ mày.
Hoắc Kiêu lại tiếp: “Đương nhiên là con biết Hoắc Ung chỉ bị Khang Vũ Hinh lợi dụng thôi, nó cũng không còn biết làm gì được nữa mới đưa ra hạ sách như thế. Nếu hôm nay nó còn sống, con chắc chắn sẽ giả mù giả điếc, coi như không có chuyện gì xảy ra, giữ thể diện cho nhà mình. Ngược lại thì dù là một năm trước, nếu con không may mất mạng trong tai nạn, con tin là bố cũng sẽ xử lý như thế.”
Hoắc Kiêu lại bảo: “Nhưng mà bố yên tâm, con đến Cục Cảnh sát báo án, chỉ nhắc đến mỗi Khang Vũ Hinh, không liên quan tới Hoắc Ung. Bọn con có âm thầm đấu đá nhau cỡ nào thì cũng là chuyện nhà, chuyện xấu không được rêu rao ra ngoài, lời bố dạy còn luôn ghi nhớ trong lòng, cũng sẽ không để những chuyện xấu này lan truyền đi khắp nơi, ảnh hưởng đến hình tượng nhà họ Hoắc.”
Nghe đến đấy, trong mắt Hoắc Đình Diệu mới ánh lên chút nụ cười.
Giang sơn của Hoắc Đình Diệu vốn cũng phải đi cấu xé người khác mới có được, cho đến thế hệ sau, ông ta vẫn dùng cách thức giáo dục dã man này, dù là con ruột của mình cũng phải tranh nhau tới sống chết.
Giống như cặp sinh đôi sống trong cùng một tử cung vậy, phải đấu đá kịch liệt kẻ thích hợp hơn sẽ sống sót.
Tất nhiên là Hoắc Ung không có cửa với Hoắc Kiêu, Hoắc Kiêu chuyện gì cũng trên cơ y, Hoắc Ung lại còn có khiếm khuyết về sinh lý.
Nếu không do tai nạn một năm trước thì có thể nói là Hoắc Ung không có chút cơ hội thắng.
Tuy Hoắc Kiêu may mắn thoát được một kiếp, nhưng lại thành “người chết còn sống” nằm trong bệnh viện, tất cả bác sĩ đều nói tỷ lệ tỉnh lại không quá 10%.
Cuối cùng Hoắc Ung cũng có thể coi như đã thắng được một lần.
Hoắc Đình Diệu thì lại luôn là người thực dụng.
Ông ta theo suy nghĩ theo kiểu bi kịch cũng đã xảy ra rồi, thay vì trách móc, chi bằng trách gây thêm tổn thất, hành động thực tế hơn.
Đây là cách làm từ trước đến giờ của Hoắc Đình Diệu, cũng là giới hạn của ông ta.
Hoắc Kiêu và Hoắc Ung luôn nhớ lấy giới hạn này, dù đấu đá thế nào cũng chỉ là trong tối.
Chỉ là Hoắc Ung quá sức khinh địch, cũng đã quá xem thường Hoắc Đình Diệu, y nghĩ chỉ cần Hoắc Kiêu “xong đời” rồi là tập đoàn Hoắc Thị sẽ là của mình, thế nên bắt đầu lơ mơ, ngày một thậm tệ hơn, tự ý làm càn.
Nói thật thì nếu cuối cùng Hoắc Ung không rơi vào kết cục như thế, e rằng đến giờ cư dân mạng sẽ vẫn không ngừng công kích, tập đoàn Hoắc Thị nhất định cũng sẽ tiếp tục chịu ảnh hưởng, Hoắc Đình Diệu chắc chỉ có nước đích thân đưa y đến Cục Cảnh sát.
Khi còn sống, Hoắc Ung chả cống hiến gì được cho nhà họ Hoắc, cũng không làm được chuyện gì khiến Hoắc Đình Diệu hài lòng, hơn nữa đến chết vẫn còn làm nhà họ Hoắc mất mặt.
Hoắc Đình Diệu được nhận không biết bào nhiều lần phỏng vấn, tập đoàn Hoắc Thị cũng tham gia rất nhiều hoạt động từ thiện, nhưng những chuyện này cộng lại đều không bùng nổ bằng vấn đề Hoắc Ung làm dấy lên trên mạng, đúng là tiếng dữ đồn xa.
Thật ra, mấy tháng trước lúc Hoắc Ung xảy ra chuyện, Hoắc Đình Diệu đã có ý định buông bỏ thằng con này rồi, thế nên mới tìm người điều một y tá đến lầu năm.
Người y tá được chọn tốt nhất là người mới đến, lý lịch sạch, không đứng về bên nào, mỗi ngày cũng không cần làm quá nhiều việc, chỉ cần theo dõi động tĩnh trong phòng 505, đừng để Hoắc Ung làm gì Hoắc Kiêu là được.
Người y tá này chính là Ngải Tiểu Nguyên.
Hoắc Kiêu có thể sẽ tỉnh lại, có thể sẽ không, khi đó vẫn còn chưa biết được chuyện sẽ như thế nào, nhưng có một điều Hoắc Đình Diệu có thể chắc chắn, đó chính là Hoắc Ung đã hết cứu, quá lắm chỉ có thể nuôi không không thế thôi.
Đương nhiên là Hoắc Đình Diệu cũng đã chuẩn bị hai phía, vì thế mới tìm bác sĩ, lấy đi một ít “hạt giống” trong lúc Hoắc Kiêu đang hôn mê, phòng trước khỏi hoạ.
Lỡ đâu Hoắc Kiêu không tỉnh lại được nữa, những “hạt giống” đó sẽ được cấy và sinh ra với thân phận là con mồ côi cha của Hoắc Kiêu.
Hoắc Đình Diệu không hổ là Hoắc Đình Diệu, trong mắt ông ta, Hoắc Kiêu hay Hoắc Ung đều có thể thay thế được, dù họ có đấu tranh với nhau kịch liệt đến mấy cũng không thể vượt qua được Hoắc Đình Diệu.
Đằng này, Hoắc Kiêu đã nói xong.
Bên kia, Hoắc Đình Diệu cũng “vui vẻ an tâm”: “Bố còn tưởng con sẽ trách Hoắc Ung, đến nó chết rồi cũng không tha chứ.”
Hoắc Kiêu cười không thể giả tạo hơn: “Sao mà vậy được ạ, khiếm khuyết sinh lý trên người nó còn là do con tìm người gây ra mà, năm đó nó cũng nghe lời bố mà nhịn đấy thôi? Bây giờ nó dùng vụ tai nạn đó để báo đáp lại cho con, chuyện này là con nợ nó, đương nhiên phải trả lại rồi.”
Hoắc Đình Diệu nheo mắt, quan sát kỹ càng đứa con trai, dường như đang nhớ lại gì, một lúc sau mới nói: “Trước kia còn có người nói với bố, bảo là cách con làm việc rất giống bố, lúc đó bố còn không thấy vậy, giờ nhìn lại thì đúng thế thật.”
Hoắc Kiêu: “Thay vì nói là con giống bố thì phải nói là con học tập, làm theo bố thì đúng hơn, con luôn coi bố như tấm gương, con chỉ mong sắp tới có thể học được sáu phần như bố là đủ dùng cả đời con rồi.”
Hoắc Đình Diệu thấp giọng cười thành tiếng: “Con đấy… Bố còn nhớ lần đầu tiên con làm bố thấy vui là từ mười năm trước, hình như là vì chuyện Tiết Dịch.”
Hoắc Kiêu hoàn toàn không ngờ Hoắc Đình Diệu lại nhắc đến Tiết Dịch, trong lòng hơi kinh ngạc nhưng cũng không thể hiện ra mặt mà chỉ nói: “Đối với con mà nói, nhà họ Hoắc mới là tất cả của con, tất cả những người khác, việc khác đều không đáng để nhắc đến.”