Trong lúc đồng nghiệp ở tổ điện tử đang lục ra từng bài đăng trong tài khoản Silly Talk, Lục Nghiễm đang nghiên cứu nội dung trong USB mà Quý Đông Duẫn đưa tới.
Trong USB có một tệp tin chứa mười mấy bức ảnh, ấn vào xem thì phát hiện từng tấm đều là sổ sách viết tay, ghi chép lại “khoản chi xám” của một nhà máy hoá chất có tên Khải Huy.
Phía sau những “khoản chi xám” này có viết rất rõ, đơn vị nhận khoản và người nhận khoản là những ai, mỗi lần là bao nhiêu tiền.
Hẳn là những hạng mục chi tiêu từ trong xưởng này chắc chắn sẽ được bên tài vụ động tay động chân vào sau đó để che giấu.
Còn cái nhà máy hóa chất Khải Huy này thì…
Thoạt nhìn hai chữ “Khải Huy”, Lục Nghiễm bỗng thấy rất quen, hình như là đã gặp ở đâu rồi.
Đến tận một lúc sau, anh đột nhiên nhớ tới một người, vội đứng dậy, lục tìm bản sao hồ sơ của Trần Lăng.
Quả là thế, ở mục nguyên nhân vào tù của Trần Lăng, anh tìm được tội danh trộm cắp tài sản công cộng, công ty bị cô ta trộm cắp tài sản chính là nhà máy hóa chất Khải Huy.
Lục Nghiễm nhíu mày, đi về bên bàn xem máy tính lần nữa, suy nghĩ đầu tiên là chẳng lẽ phần sổ sách này là do Trần Lăng lấy trộm từ Khải Huy?
Trong hồ sơ của Trần Lăng không hề nhắc đến sổ sách dính dáng đến “khoản chi xám”.
Đương nhiên là chuyện này chắc chắn không thể nói ra rõ ràng, trừ phi Khải Huy muốn mượn đó mà chuốc lấy những phiền phức khác.
Người có thể tiếp xúc, chỉ ra và ghi chép lại để lưu trữ những khoản xám này đa phần là những nhân viên có chức vụ cỡ cấp quản lý kinh doanh, có quyền hạn bảo phía tài vụ chi tiền.
Vậy thì trường hợp khá có khả năng chính là cái Trần Lăng muốn trộm thật sự là sổ sách, trộm tiền bạc chỉ là để che mắt, còn không thì có thể là sau khi trộm sổ sách, bị quản lý bảo quản sổ sách phát hiện, sau đó quản lý lại lấy trộm tiền bạc rồi vu oan cho Trần Lăng.
Dù nằm trong trường hợp nào thì hiện giờ sổ sách rất có thể đã vào tay Thường Trí Bác, nhưng Trần Lăng cũng đã đề phòng, biết chụp ảnh giữ lại rồi đưa số ảnh này cho Trình Khi.
Lục Nghiễm xem tỉ mỉ từng tấm ảnh sổ sách, nhanh chóng nhìn thấy một bên nhận khoản trong số đó chính là công ty giám định bên thứ ba Hoành Liên, Khải Huy không chỉ chuyển tiền cho Hoành Liên có một lần.
Lý Lan Tú lại từng làm việc ở Hoành Liên lúc còn sống.
Cũng có nghĩa là Khải Huy từng ngấm ngầm giao dịch nhiều lần với Hoành Liên, yêu cầu Hoành Liên sửa đổi số liệu giám định nước ô nhiễm “hợp lý”, người phụ trách chính là Lý Lan Tú sao?
Nghĩ đến đấy, Lục Nghiễm mau chóng tìm kiếm trang mạng quản lý của nhà máy hóa chất Khải Huy, lướt sơ thì phát hiện, tám năm trước, nhà máy hóa chất Khải Huy từng bỏ ra một số tiền lớn mời một giám đốc cố vấn về làm việc, người này có tên là Cao Bản Thuận.
Cao Bản Thuận?
Lục Nghiễm sững sờ.
Đó chẳng phải là tên mà Cao Thế Dương từng đổi sang sao?
Trong vụ án thảm sát nhà họ Cao, trong lần lấy lời khai cuối cùng, Chung Ngọc có nhắc đến việc hai chị em cô ta và Trần Lăng đã tìm kiếm Cao Thế Dương rất lâu, đổi việc ở các nhà máy hóa chất nhiều lần trong vòng mười năm chỉ để tìm Cao Thế Dương, sau đó mới biết được là Cao Thế Dương đã đổi tên thành Cao Bản Thuận.
Thế thì xem ra, Trần Lăng đã tìm được “Cao Thế Dương” trong thời gian làm việc ở nhà máy hóa chất Khải Huy, sau đó phát hiện Cao Thế Dương và Lý Lan Tú lần lượt làm việc với tư cách là cố vấn của nhà máy hoá chất và đại diện của công ty giám định bên thứ ba, tiến hành giao dịch ngầm, thế nên mới trộm mớ sổ sách về khoản chi xám này để chỉ ra tất cả?
Nhớ lại về con người của Cao Thế Dương lúc còn trẻ, khi còn trẻ, ông ta thực hiện thao tác vi phạm quy tắc ở nhà máy hóa chất Hội Tân, khiến thùng hóa chất phát nổ, khiến mấy người công nhân chết tại chỗ, Cao Thế Dương lại còn được tiếng thơm “có công cứu viện”, nhận được khen thưởng.
Sau đó, Cao Thế Dương lại chuyển đến làm việc ở những nhà máy hoá chất khác, có làm thêm chuyện đầu cơ trục lợi gì nữa thì cũng chẳng lạ gì.
Chỉ là giấy không gói được lửa, nếu như trước kia Cao Thế Dương không để lại những mầm hoạ này, thì sau này cũng không có chuyện Trần Lăng lại trăm phương nghìn kế tìm kiếm điểm yếu của ông ta.
Nghĩ được đến đấy, ngoài phòng làm việc có tiếng gõ cửa, Lý Hiểu Mộng bước vào.
Lý Hiểu Mộng đi tới trước bàn: “Đội phó Lục, em gọi điện hỏi rồi, Chung Ngọc bị xử tử hình. Em cũng đã xác nhận thời gian với bên trại giam rồi, ngày mai lại đến lấy lời khai cho Chung Ngọc lần nữa.”
“Được.” Lục Nghiễm dừng lại một lúc, sao chép nội dung trong USB ra thêm một bản, đưa USB cho Lý Hiểu Mộng rồi nói: “Cô mau chóng tìm hiểu nội dung trong này trước ngày mai gặp Chung Ngọc. Ở trong này có nhắc đến một nhà máy hóa chất tên Khải Huy, có giao dịch ngầm với công ty giám định bên thứ ba Hoành Liên. Cao Thế Dương và Trần Lăng đều từng làm việc ở Khải Huy, vì thế tôi đoán tài liệu này là do Trần Lăng cung cấp lúc còn sống.”
Lý Hiểu Mộng ngạc nhiên: “Trần Lăng ư?”
Lục Nghiễm: “Tình hình cụ thể thì vẫn phải đợi đến mai gặp Chung Ngọc rồi mới biết, nhưng mà cũng không thể chỉ căn cứ dựa vào mỗi lời khai của cô ta, chúng ta vẫn phải tiếp tục điều tra về manh mối Khải Huy.”
Lý Hiểu Mộng: “Vâng, em hiểu.”
Đang nói đến đấy, đồng nghiệp ở tổ điện tử gửi tin nhắn tới cho Lục Nghiễm: “Đội phó Lục, đã lục được hết bài đăng của tài khoản Silly Talk, có một bài đã cài sẵn thời gian chưa được đăng tải, giờ tôi gửi cho anh.”
Lục Nghiễm vội trả lời: “Cảm ơn.”
Sau đó anh lại quay sang Lý Hiểu Mộng: “Nói mọi người để ý hòm thư điện tử, tôi gửi bài đăng của Silly Talk cho mọi người, xem cùng đi.”
…
Mấy phút sau, không chỉ nhóm trinh sát nhận được bài đăng, cả Tiết Bồng đang nghiên cứu tư liệu ở nhà cũng đã nhận được.
Lần trước, bài đăng nhắc tới việc ông T, bố của “nữ thần” đã vạch trần việc thải nước sai quy tắc của mấy nhà máy hóa chất và chuyện tai nạn giao thông của ông T.
Bài đăng được lục ra lần này là tiếp diễn của nội dung lần trước, nội dung đại loại là về việc thông qua việc vạch trần những chuyện này mà ông T lại phát hiện ra một nhà máy hoá chất khác, không chỉ xử lý nước thải trái quy định mà còn động tay động chân vào sản phẩm, sử dụng nguyên liệu có hại cho sức khỏe con người mà nhà nước đã cấm.
Bên dưới đó, còn có danh sách các nguyên liệu có hại.
Sau đó, Silly Talk lại bắt đầu thuật lại tiến triển sau đó của nhà máy hóa chất này, sáng lập nên thương hiệu như thế nào, phát triển nhà xưởng càng lúc càng lớn mạnh như thế nào, phát triển đa dạng, đầu tư vào những ngành nghề khác như thế nào.
Doanh nghiệp này sau đó đã trở thành công ty tập đoàn, chủ tịch tập đoàn này bắt đầu sự nghiệp từ thiện, mỗi năm đều sẽ bỏ ra một số tiền lớn để bỏ vào sự nghiệp bảo vệ môi trường ở thành phố G, không chỉ đầu tư cho nhiều công ty giám định, mà còn cung cấp nguồn hỗ trợ cho các nhà xưởng hóa chất mô hình mới, nhiều lần được chính phủ ca ngợi.
Tiếp đến, Silly Talk lại đính kèm danh sách sản phẩm của doanh nghiệp này, chiếm thị phần cao trên thị trường, còn dành ra một câu hỏi cho tất cả cư dân mạng xem bài đăng: Lục tìm trong nhà thử xem có mấy món này không, có muốn biết chúng được sản xuất ra như thế nào không?
Ở cuối bài đăng, Silly Talk đính kèm một tấm ảnh nhà máy hóa chất đầu tiên của doanh nghiệp này, còn có cả ruộng vườn và hồ nước đã ô nhiễm đến đen xì gần nhà máy.
Chỉ là vừa mới xem xong bài đăng này, đồng nghiệp tổ điện tử đã gửi tin nhắn tới, bảo rằng vừa phát hiện tài khoản Silly Talk có người khác đăng nhập, còn đăng tải luôn cả bài đăng cuối cùng đang được cài sẵn giờ.
Không chỉ có vậy, tài khoản Silly Talk còn đổi cả mật khẩu.
Chắc là tài khoản Silly Talk đã được kết nối cố định với một số điện thoại nào đó, vì thế lúc IP lạ tiến hành đăng nhập, chủ nhân số điện thoại có thể biết được nên mới tiến hành thao tác.
Lục Nghiễm lập tức lên mạng xem, quả là như thế, mấy phút trước, người theo dõi tài khoản Silly Talk đã chia sẻ lại bài đăng này lên diễn đàn trong nước.
Tuy từ đầu tới cuối, Silly Talk đều không nhắc tới tên của chủ tịch trong bài đăng, nhưng chỉ xem mô tả về tiến trình phát triển của doanh nghiệp này, cư dân mạng cũng đã nhanh chóng đoán ra được đây chính là Hoắc Đình Diệu.
Chưa tới nửa tiếng, cộng đồng mạng đã bắt đầu bùng nổ.
Có người nói mình sống ở khu phía Nam thành phố Giang, trông tấm ảnh này rất quen, hình như là có biết ở đâu, nhưng mà nhà máy hóa chất này đã chuyển đi rồi, nhà xưởng cũng đã bị tháo dỡ, con sông này cũng không còn đen như lúc nhỏ nữa.
Bên dưới có người trả lời, nước không còn đen nữa nhưng vẫn không thể uống được, có vị đắng, tóm lại là nông dân sống ở gần đó đều không dám dùng nước trong hồ đó, nghe nói nhiều năm trước có một lần làm rầm rộ lắm, nhiều gia súc ở nông trường gần đó đã chết, bây giờ chỗ đó còn có rất nhiều người mắc bệnh ung thư.
Có người theo đó đưa ra vấn đề, nếu có một nhà từ thiện đền đáp xã hội, cống hiến rất nhiều cho thành phố này, nhưng tiền đề là tiền ông ta cống hiến đều được chất bởi bánh bao tẩm máu người, thế thì mọi người nghĩ sao?
Có người nhanh chóng trả lời, gớm ghiếc, giả nhân giả nghĩa, làm chuyện xấu trước rồi lại buông đao “lập địa thành phật” à? Làm gì có mối nào hời thế, tố giác ông ta đi!
Có người trả lời, tố giác sao? Tố giác kiểu gì? Ai đi tố giác? Tố giác với ai? Cái thứ này đã trồi lên tới tận cao như thế rồi, đám dân thường chúng ta lật đổ nổi không? Mấy người không xem tin tức à, ông ta thường xuyên được ca ngợi đấy, người ta có bệ đỡ!
Còn có người trả lời, cái loại thế này chắc chắn chết không yên, đoạn tử tuyệt tôn!
Bên dưới còn có người chế nhạo, ông ta có chết yên hay không thì không biết, nhưng mà dù gì thì con trai ông ta là chết không yên rồi đó.
Ở bên dưới, còn có người chỉ ra vụ án “Teflon của hãng DuPont” có thật ở Mỹ.
Cư dân mạng này còn nói, bạn nào có hứng thú thì có thể tìm hiểu đầu đuôi vụ án này, sẽ biết được con đường gian nan khó khăn để làm lung lay được gốc rễ của một doanh nghiệp lớn, để phơi bày quá trình ô nhiễm công nghiệp hoá chất dài mấy chục năm, có bao nhiêu người muốn nói ra sự thật đã phải mất mạng trong quá trình đó.
Nhìn lại quá trình phát triển của tập đoàn Hoắc Thị, nói khó nghe thì ông T chắc cũng chỉ là một trong số những bộ xương trắng trên con đường thành công của doanh nghiệp bẩn mà thôi.
Sau đó còn có rất nhiều cư dân mạng trả lời.
Có người nói, thôi bỏ đi, sống tạm bợ qua ngày đi, nghĩ kỹ thấy mà sợ, thôi thì cứ làm dân cư ngu ngốc, không biết gì hết cho rồi, biết rồi cũng không giải quyết được, còn phiền muộn thêm.
Cuối cùng, còn có một cư dân mạng nặc danh loan tin rằng doanh nghiệp, nhà từ thiện này đã lọt vào vòng bình chọn cho Đại sứ Bảo vệ Môi trường năm nay, nếu không có gì ngoại lệ thì chắc là sẽ được chọn.
Nghĩ cũng biết là bài đăng mới của Silly Talk đã làm dậy sóng tới cỡ nào, nhanh chóng bùng nổ trên Weibo, lên cả tin tức tìm kiếm hàng đầu.
Có không ít cư dân mạng đã gắn thẻ tập đoàn Hoắc Thị và bộ phận phụ trách giám sát quản lý.
Ban đầu là có người đang mượn nước đẩy thuyền.
Đến sau đó, chủ đề dần trở nên nóng hổi, lại còn có không ít những kênh truyền thông cũng chia sẻ.
Tiếp theo đó, các đối thủ của tập đoàn Hoắc Thị cũng lần lượt tham gia vào, bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa.
Một khi đám tư bản này mà đã tham gia vào thì chủ đề cũng mau chóng sôi lên ùng ục.
Một khi các đối thủ cạnh tranh tham gia vào thì sẽ chĩa mũi giáo vào vấn đề đường dây sản xuất và chất lượng sản phẩm của tập đoàn Hoắc Thị, những chuyện này đều chỉ có người trong ngành mới biết.
Bên dưới xuất hiện không ít những “ông hoàng kiến thức”, bảo rằng khẩu hiệu tự xưng của tập đoàn Hoắc Thị trước giờ luôn là chấp hành nghiêm ngặt, bảo đảm một trăm phần trăm tiêu chuẩn của nhà nước, nhưng trên thực tế thì hoàn toàn không thể bảo đảm được độ đạt chuẩn trong giám định, tất cả mọi sản phẩm đều có mức độ đạt chuẩn.
Đã có mức độ đạt chuẩn thì sẽ có con số phần trăm thấp cho phép sai sót, ví dụ như 3%, 5%, cũng có nghĩa là sản phẩm thật sự đạt chuẩn thông thường cũng chỉ có 95%.
Việc kiểm tra và xử lý những sản phẩm lỗi này sẽ lãng phí nhiều lợi nhuận hơn, những doanh nghiệp “cá biệt” sẽ lựa chọn làm như không thấy, tiết kiệm bớt số tiền này.
Thế là có cư dân mạng lại hỏi, mức độ đạt chuẩn của sản phẩm tập đoàn Hoắc Thị sản xuất là bao nhiêu phần trăm?
Có người trả lời, việc này chỉ có lãnh đạo cấp cao trong nội bộ Hoắc Thị mới biết được, ít nhất thì công nhân tuyến đầu ở xưởng không thể nào biết được, nhưng mà theo nguồn tin đáng tin tưởng thì công nhân tuyến đầu ở Hoắc Thị bây giờ có bốn cái thấp kém chính là tố chất kém, tinh thần kém, năng suất kém, lương thấp, nhưng suy xét cho cùng thì vấn đề vẫn nằm ở tầng quản lý cấp trung và cao, ảnh hưởng trực tiếp đến việc lựa chọn và đào tạo nhân tài bên dưới.
Những doanh nghiệp tương tự đều sẽ bỏ ra không ít vốn để đào tạo nhân lực, nâng cao tố chất và tính tích cực công việc của công nhân, nhưng Hoắc Thị trước giờ chưa từng “lãng phí” vào mặt này.
Có cư dân mạng nhanh chóng trả lời, rằng đúng là thế, “lãng phí” vào những chỗ khuất không thể thấy như thế này, chi bằng lấy đi làm từ thiện, để mọi người đều biết Hoắc Thị là doanh nghiệp có lương tâm, biết đền đáp xã hội như thế nào, hơ hơ!
Còn có bình luận bảo rằng đã mang hết đống sản phẩm do doanh nghiệp này sản xuất trong nhà mình ra xem, xem cả buổi trời cũng biết có đạt chuẩn hay không. Mẹ bà nó, khốn cái là ba má còn thích mua, bảo là không chỉ tốt mà giá cả còn phải chăng, khiếp thật, biết ngay là làm gì có chuyện rẻ mà tốt!
Bên dưới nhanh chóng lấp đầy bởi bình luận trả lời, có không ít cư dân mạng đăng tải ảnh những sản phẩm này ở nhà mình, còn kêu gào triệu hồi “ông hoàng kỹ thuật” biết về giám định hiện hồn, mau chóng xem giúp.
Chủ đề dần lệch sang hướng khác, sau đó lại có người nhắc tới Hoắc Ung, con trai nhỏ của Hoắc Đình Diệu, còn có người bóc phốt là nghe nói mấy vụ án buôn người mới được phá ở thành phố Lịch, thành phố Giang đều có liên quan tới tay Hoắc Ung bị phân xác kia.
Có người nhớ lại, bảo rằng hình như nữ bác sĩ phân xác Hoắc Ung đã từng bị đem bán?
Có người trả lời, đâu chỉ có thế, còn có cái tiệc thác loạn gì đó nữa, cũng liên quan đến tên Hoắc Ung này luôn, hình như là nữ bác sĩ đó nhìn thấy người mẫu nữ bị ngược đãi đến chết trong bữa tiệc, nên mới bị bán tới thôn.
Tất nhiên là những thông tin trên đều có dính tới câu chuyện mà Silly Talk đăng tải trước đó, vì sự việc hệ trọng nên tài khoản chia sẻ câu chuyện đã bị xoá mất từ lâu, nhưng vẫn có không ít người kịp thời lưu ảnh lại.
Thông tin có phải sự thật hay không thì cảnh sát không công bố, dù có cần công khai gì thì cũng chỉ miêu tả hời hợt, không nhắc tới mấy thứ chi tiết như thế.
Nhưng cư dân mạng hóng hớt đâu có thèm biết thật giả gì, vừa nghe thấy chuyện kinh hãi đến thế là Adrenalin trong người bỗng chốc được kích hoạt, rất nhiều người đều lên tiếng bảo rằng loại này đáng bị băm thành ngàn mảnh, chết là vừa đời!
Sau mấy tiếng đồng hồ sục sôi, hiện giờ không chỉ có thành phố Giang, mà tới cả cộng đồng mạng ở vùng khác cũng lần lượt đổ dồn sự chú ý vào chuyện này.
Còn có rất nhiều người nói không chỉ ở thành phố Giang, thật ra gần những huyện thành ở quê mình cũng có rất nhiều kênh mương hôi thối, hiện giờ rất lo cho người nhà, nếu sự phát triển của công nghiệp và kinh tế phải trả giá bằng sức khỏe của con người, vậy thì bây giờ chúng ta kiếm tiền chỉ để mua thuốc men sau này thôi sao.
Ngoài ra, một số người có sức ảnh hưởng ở thành phố Giang cũng đã đứng ra lên tiếng, tuy không trực tiếp chỉ vào vấn đề của sản phẩm, nhưng đều cùng nhất trí, mong đây chỉ là hiểu lầm, mong những thứ chúng ta sử dụng mỗi ngày không phải là “sản phẩm có độc”, mong việc sản xuất những sản phẩm này không có liên quan gì tới những “con nước đen” kia.
Thế nhưng bên dưới những “mong muốn” này, có một số cư dân mạng ở thành phố Giang đã đăng tải trực tiếp hình ảnh của nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô và sông ngòi, thôn xóm gần đó, bảo rằng những hình ảnh này không phải được chụp vào mười mấy, hai mươi năm trước mà đã chụp gần đây, mọi người tới xem đi!
Tuy những nhà máy này đã bị bỏ hoang, nhưng môi trường vẫn chưa được cải thiện, người dân trong thôn cũng không dám báo cáo, còn dùng thứ nước này để tưới tiêu trong nông nghiệp, cuối cùng thì lương thực sản xuất ra lại đi vào bụng mọi người.
Một khi giám định phát hiện số lương thực này không đạt chuẩn thì sẽ cấm tiêu thụ nhưng mặt hàng đang kinh doanh sẽ bị gỡ khỏi kệ, tin tức lan ra thì sẽ không ai còn dám mua hàng ở những nơi này nữa, thế thì người nông dân sẽ mất sạch vốn lẫn lời.
Bài đăng của Silly Talk đã làm dấy lên một cơn chấn động to lớn, sau mấy tiếng lan truyền, tiếp diễn, hiện giờ đã càng lúc càng kịch liệt.
Thật ra người trong ngành đều biết, đây không chỉ là vấn đề của một doanh nghiệp nào đó, mà là cả một môi trường ác liệt, nếu không tới nước gay gắt dữ dội thì nhà nước cũng đã không liên tiếp đưa ra chính sách mới.
Nhưng chuyện này cũng đúng như phân tích trước đó của Lục Nghiễm, khói lửa của dân chúng không thể càn quét mà không có mục đích, cần phải nhắm chính xác vào một mục tiêu, tập trung súng đạn.
Tập đoàn Hoắc Thị đã trở thành tấm bia này.
Một tấm bia được đẩy ra sau từng bước bố trí, lót nền của Silly Talk.
Tất nhiên là chuyện này cũng đã đến tai chính phủ thành phố.
Chiều tới, Lục Nghiễm đang định gọi điện thoại cho Tần Bác Thành, nhưng nghĩ lại thì lại gọi cho Tề Vận Chi.
Tề Vận Chi nói với Lục Nghiễm, rằng Tần Bác Thành mới vừa nhờ thư ký gọi điện cho bà, báo chắc là hôm nay sẽ về muộn lắm, không cần chừa cơm, thậm chí có thể là không về, nguyên nhân là gì thì lại không nói.
Lục Nghiễm cũng đã tính trước được, rất có thể chuyện này để đến tai lãnh đạo cấp tỉnh, dù bước tiếp đến là truy cứu trách nhiệm hay là điều tra, thì tất cả cán bộ cấp thành phố bao gồm cả Tần Bác Thành đều phải lập tức phân công bố trí ngay.
Trước lúc tan làm, Lục Nghiễm lại họp với tổ trinh sát số 1 thêm lần nữa, phân công các bước tiếp theo, cũng dặn dò không được bứt dây động rừng lúc điều tra.
Dù bên ngoài có chấn động tới đâu, dù bên trong có dính dáng tới bao nhiêu sự việc, họ vẫn là cảnh sát hình sự, trách nhiệm của họ là tiến hành điều tra xử lý vụ án hình sự, tuyệt đối không được vượt quá bổn phận với những vấn đề họ không có quyền hạn, tuyệt đối không thể gây sơ suất trong quá trình điều tra, thu thập chứng cứ, khiến kẻ có mưu mô lợi dụng, khiến những chứng cứ thu thập được đều mất đi hiệu lực.
Lúc họp xong, thành phố Giang đã qua giờ cao điểm tối.
Cả thành phố sáng đèn lấp lánh đẹp đẽ, dường như không khác gì so với mọi ngày.
Chỉ là những cư dân sinh sống trong thành phố này lại chìm trong nỗi bất an, trên đường về nhà, sau bữa cơm trà nước, họ vẫn tiếp tục bàn luận về môi trường sống ở thành phố Giang.
Bởi vấn đề liên quan tới “tập đoàn Hoắc Thị” mà hiện giờ đến cả khí thải xe, hàm lượng khói bụi, tạp chất trong nước sinh hoạt vân vân đều trở thành một phần chủ đề trò chuyện.
Vừa hơn bảy giờ, Lục Nghiễm cũng lái xe về căn nhà của Tiết Bồng.
Anh không có chìa khoá, đi tới cửa đang định bấm chuông thì cửa đã mở ra từ bên trong.
Lục Nghiễm hơi ngạc nhiên, cúi đầu nhìn thì bắt gặp đôi mắt to tròn của Barno, không khỏi mỉm cười, còn xoa đầu nó bảo: “Mới tới có bao lâu đâu mà thành chủ nhà luôn rồi vậy. Xịn ghê.”
Barno được khen thì vui vẻ vẫy đuôi, đẩy dép cho Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm thay giày ra, cởi áo khoác, nhìn thấy tấm bảng trong mật thất lại bị lấy ra, bên cạnh còn có chồng một xấp tài liệu, chỉ là không thấy Tiết Bồng đâu.
Mà trong nhà lại còn quá yên ắng.
Đến lúc bước sang góc đọc sách, Lục Nghiễm mới nhìn thấy Tiết Bồng đang cuộn người ngủ say trên sofa.
Lục Nghiễm rửa tay, đun ấm nước nóng, nhân lúc nước còn chưa sôi, anh ngồi xuống trước sofa, kéo chăn lên cho Tiết Bồng.
Tiết Bồng cảm nhận được có động tĩnh cũng thức giấc, lim dim mắt, làm quen với ánh sáng, nhìn thấy Lục Nghiễm bèn mơ màng hỏi: “Anh về khi nào vậy, mấy giờ rồi?”
Lục Nghiễm mỉm cười: “Hơn bảy giờ rồi, sao mới giờ này em đã ngủ rồi vậy.”
Tiết Bồng dụi mắt, vẫn chưa mở mắt ra: “Xem tài liệu hết cả buổi chiều, mệt quá nên chợp mắt một tí.”
Mệt quá sao?
Lục Nghiễm lại bảo: “À, nhức người đúng không, anh xoa bóp cho.”
“Ừ.” Tiết Bồng không ngồi dậy, chỉ trở mình tại chỗ, quay lưng về phía Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm nhìn xuống tấm lưng mảnh khảnh, cong cong khoé môi, đưa hai tay nhẹ nhàng xoa bóp eo cô, ấn ngón cái về hai bên hông, xoa bóp các huyệt.
Quảng cáo
REPORT THIS ADRIÊNG TƯ
Tiết Bồng yên lặng mấy giây rồi liếc nhìn anh, hỏi với giọng điệu lạ kỳ: “Em nhức vai gáy mà, sao lại xoa hông?”
“Ừm.” Tiết Bồng nói: “Chuyện đến nước này, dù là ST hay là chú Thường, chắc họ đều không định chừa lại đường lui cho mình nữa rồi, chắc là muốn cá chết lưới rách. Hôm nay em gọi điện cho chú Thường, chú tắt máy rồi. Em hỏi mẹ em mấy ngày nay có liên lạc gì không, mẹ em nói chú Thường còn chưa đi nhận cả hài cốt của Thường Phong, không biết đi đâu rồi.”
Lục Nghiễm sửng sốt, đến hài cốt của Thường Phong còn chưa nhận, “mất liên lạc” như thế sao?
Tiết Bồng nói: “Hiện giờ em đang lo hai chuyện, một là lo chú Thường bị một thế lực nào đó khống chế mất rồi, thế nên mới “mất liên lạc”, hai là lo chú Thường tự lựa chọn “biến mất”. Dù là trường hợp nào cũng đều không lạc quan.”
Nếu là vế trước, thế thì chứng tỏ Hoắc Đình Diệu đã nghe được tăm hơi mà hành động rồi.
Chỉ là vế trước có khả năng rất thấp, dù gì thì Thường Trí Bác cũng ở trong tối, dù Hoắc Đình Diệu có biết được là có ai đó đang âm thầm giở trò thì cũng chưa chắc đã nghĩ ngay đến Thường Trí Bác, lại còn hành động nhanh như thế được.
Nếu như là vế sau, thế thì chứng tỏ là Thường Trí Bác đang mai phục trong tối, mục đích là để thực hiện hành động tàn bạo hơn sau đó.
Tiết Bồng ngồi thẳng dậy, nhìn vào mắt Lục Nghiễm, vào lúc này, cả hai cùng nghĩ đến cùng một chuyện.
Lục Nghiễm: “Tuy ST đã làm rất nhiều chuyện chạm tới ranh giới pháp luật, đa phần thành viên tổ chức cũng đều chỉ bị khống chế, nhưng dù những vụ án này có gây kinh hãi tới mấy thì cũng chỉ là chút trầy xước đối với “tập đoàn Hoắc Thị”.”
Tiết Bồng: “Ừm, hiện giờ có thể thấy, ST chỉ biết chuyện ô nhiễm công nghiệp hoá chất ở bên ngoài, họ hoàn toàn chưa tiếp xúc đến cốt lõi bên trong, cũng không có đường để tiếp xúc. Hoặc có thể là ST biết được loáng thoáng gì đó, nhưng lại không biết vũng nước này sâu đến độ nào.”
Lục Nghiễm: “Vì thế họ đã đưa ra ngụ ý để chính phủ và cảnh sát can thiệp điều tra. Những thứ được phơi bày trên mạng cũng là vì muốn dùng sức mạnh truyền thông để tạo áp lực.”
Tiết Bồng: “Nhưng mà với tư cách là cảnh sát thì năng lực của mình có hạn, trừ phi là án hình sự, những chuyện khác hoàn toàn không phải bổn phận của anh.”
Lục Nghiễm: “Trừ phi sự việc vẫn đang tiếp tục được nung nấu, cấp trên muốn điều tra triệt để, điều động các bộ phận như cảnh sát kinh tế, giám sát quản lý, Viện Kiểm sát để thành lập tổ chuyên án, như thế thì có thể sẽ còn điều tra được tận sâu hơn, nhưng về mặt thời gian thì cũng cần một năm, hai năm, thậm chí là lâu hơn thế.”
Tiết Bồng: “Là cảnh sát, em biết người trong ST phải chịu sự chế tài của pháp luật, nhưng là một con người, em mong họ không phải chết oan uổng, ngoài ra còn có cả bố em, chị em…”
Lục Nghiễm khẽ thở dài, đưa tay vén tóc cô hỏi: “Em đang sợ sau nhiều chuyện như thế vẫn không thể lay động được gốc rễ của sự việc sao?”
Tiết Bồng cúi đầu: “Em biết nếu truy xét tới tận cùng thì bất cứ doanh nghiệp nào cũng sẽ có vấn đề, chỉ cần điều tra là chắc chắn sẽ tìm được sơ sót. Nhưng chuyện gì thì cũng phải quan tâm tới tính nghiêm trọng của nó, còn phải mượn đó để phát huy. Bây giờ ST đã đưa ra một vấn đề, chuyện tiếp đó xảy ra thế nào thì em không mong là nó sẽ sấm to mưa nhỏ, đến cuối cùng lại bỏ mặc ở đó.”
Lục Nghiễm: “Không đâu, chuyện khác thì anh không dám nói, nhưng chuyện này thì anh tin là lần này, tập đoàn Hoắc Thị rất khó thoát.”
Tiết Bồng ngẩng lên: “Sao thế?”
Lục Nghiễm cười: “Mẹ anh nói hôm nay chú Tần phải tăng ca đến muộn lắm, có thể không về nhà luôn ấy.”
Tiết Bồng: “Vì tập đoàn Hoắc Thị sao?”
Lục Nghiễm: “Ừm, nếu chỉ là một bài đăng bịa đặt thì tập đoàn Hoắc Thị chỉ cần đưa ra một lời thanh minh rồi công khai xử lý là được, qua mấy ngày là người dân không bàn nữa thôi. Nhưng lần này thì khác, Toà Thị chính phản ứng nhanh như thế, chứng tỏ mọi sắp xếp trước đó của tổ chức ST đã sinh ra phản ứng dây chuyền. Trong vòng nửa năm, liên tiếp xảy ra các vụ án mạng, mỗi vụ đều có liên quan tới tập đoàn Hoắc Thị, mỗi vụ đều rầm rộ trên mạng, gây đủ thứ sóng to gió lớn. Những chuyện này sớm đã đến tai lãnh đạo cấp tỉnh, anh nghĩ bước tiếp theo chính phủ chắc chắn sẽ vỗ về dân chúng rồi triển khai điều tra tập đoàn Hoắc Thị. Đương nhiên là vẫn còn một khả năng nữa, có khi Hoắc Thị đã sớm khiến chính phủ chú ý đến, họ đã muốn can thiệp từ lâu, tổ chức ST lại trùng hợp xuất hiện vào lúc này, đổ thêm dầu vào lửa.”
Tiết Bồng cụp mắt, khẽ gật đầu.
Cô biết suy đoán của Lục Nghiễm hẳn sẽ gần với sự thật hơn, dù sao thì chỉ với vài vụ án hình sự, không thể nào làm lung lay một công ty quy mô lớn như tập đoàn Hoắc Thị được.
Dù Hoắc Đình Diệu có giết người, có bị bắt, thì đó cũng là hành động của một mình ông ta, pháp luật cũng chỉ truy cứu một mình ông ta, không thể ra phán quyết cho “tập đoàn Hoắc Thị”.
Đối tượng mà tổ chức ST muốn nhắm đến hoàn toàn không phải một người nào đó của nhà họ Hoắc, bọn họ muốn nhổ bật gốc công ty tập đoàn này, thế thì chắc chắn phải nhúng tới thứ gì đó ở sâu hơn, có thể là những thứ quan trọng đó chỉ có lãnh đạo cấp cao trong nội bộ mới nắm được.
Năm đó, Địa Ốc Thừa Văn đổ sụp một cách gây chấn động, các bộ phận cùng hợp tác tiến hành điều tra gấp rút, trước kia chưa từng có chuyện gì kinh khủng tới vậy.
Nhưng chứng cứ then chốt vẫn phải là những mục mà Cố Dao cung cấp.
Cố Dao chính là người thừa kế mà Cố Thừa Văn một tay đào tạo nên, lại còn là người dễ dàng tiếp xúc đến cái cốt lõi trong nội bộ Địa Ốc Thừa Văn, đến cô ấy mà còn phải bỏ ra mười năm để thu thập chứng cứ.
Muốn nhắm vào sâu trong tập đoàn Hoắc Thị từ bên ngoài thế này, bắt buộc cần có sự hợp tác của các phòng ban, nếu không có kỳ tích và điều bất ngờ gì xuất hiện, e rằng đây sẽ là một trận chiến lâu dài.