Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 19



Sau khi thu thập xong chứng cứ ở phòng số bảy thì cũng nhanh chóng đến lượt lấy lời khai lần thứ hai.

Hứa Trăn được phái đến thẩm vấn nữ tù Lê Mẫn cùng một đồng nghiệp ở Tổ Trại giam, Lý Đông Vân và Triệu Phong do Lục Nghiễm phụ trách, Phương Tử Oánh xếp ở sau cùng.

Lục Nghiễm ngồi cạnh cảnh sát Lưu của Tổ Trại giam, nhóm của Tiết Bồng và tổ phó Trần Sở ở ngay kế bên, quan sát tình hình qua tấm kính một chiều.

Người tiếp nhận phỏng vấn đầu tiên là Lý Đông Vân, Lục Nghiễm ngồi xuống ghế, tự giới thiệu đơn giản về mình, đồng thời tỏ rõ mục đích là để điều tra vụ án của Trần Lăng, hiện giờ lại có phát hiện mới, có vài vấn đề cần bổ sung.

Vừa nghe thấy “có phát hiện mới”, vẻ mặt Lý Đông Vân đã cứng đờ, nhanh chóng nói: “Thật ra tôi với Trần Lăng cũng không thân gì mấy đâu, chuyện này tôi thật sự không biết gì hết…”

Lục Nghiễm: “Thông qua điều tra thu thập chứng cứ, chúng tôi đã xét nghiệm ra được Quaalude trong cơ thể Trần Lăng và bốn người các cô. Đồng thời chúng tôi cũng tìm ra được Quaalude trong ly uống nước của Trần Lăng, phích nước phòng số bảy và trong đồ dùng cá nhân của cô. Cô giải thích thế nào về chuyện này?”

Tuy hiện giờ hoàn toàn không có chứng cứ chứng minh Quaalude trong phích nước là do Lý Đông Vân cho vào nhưng Lục Nghiễm lại cố ý nhắc đến chuyện này, bất cứ ai suy nghĩ theo tư duy thông thường đều sẽ tự động kết nối hai chuyện lại với nhau.

Lý Đông Vân hơi hoảng loạn, vội vã phủ nhận: “Tôi có Quaalude thật nhưng mà chuyện cái phích nước không liên quan tới tôi, tôi cũng không có đưa cho Trần Lăng bao giờ!”

Lục Nghiễm để ý tới cách dùng từ của Lý Đông Vân: Tôi cũng không có đưa cho Trần Lăng “bao giờ”.

Nói cách khác là không những lần này Lý Đông Vân không đưa mà trước đó cũng vậy?

Lục Nghiễm thản nhiên: “Nồng độ Quaalude trong cơ thể Trần Lăng đã chứng thực được cô ta đã dung nạp hơn ba tháng, mà trong cả ký túc xá, chúng tôi chỉ tìm thấy Quaalude trong đồ dùng cá nhân của cô và Trần Lăng, không phải cô đưa thì là ai?”

Lý Đông Vân sững sờ, chốc lát lại không nói gì.

Lục Nghiễm chú ý tới biểu hiện của cô ta, anh nói: “Lý Đông Vân, tôi tin chắc có một điều hẳn cô sẽ rất rõ, dù cô có nói là không liên quan tới cô, cô không biết hay như thế nào đó thì cuối cùng chúng tôi đều có thể đem chứng cứ ra để đối chứng.”

Lý Đông Vân: “Nhưng mà tôi thật sự không biết… tôi vô tội, tôi thật sự chưa đưa cho Trần Lăng bao giờ!”

Lục Nghiễm: “Vậy cô định đưa Quaalude cho ai, không lẽ là để lại tự mình sử dụng à? Nồng độ Quaalude trong người cô không cao chút nào, chắc hẳn cô không có thói quen dùng Quaalude.”

Cái chính là dáng người Lý Đông Vân khá tròn trịa, sắc mặt cũng khỏe khoắn, không giống người hay hút chích ma tuý.

Hơn nữa, kiểu buôn bán ma túy trong trại giam như thế này nhất định có cửa ngõ liên lạc, còn phải có đường đi lấy ma tuý, ma tuý không thể nào tự dưng xuất hiện được.

Đường liên lạc chủ yếu là giấu mang theo điện thoại, cũng có phạm nhân thừa cơ hội gọi điện cho người thân để liên lạc buôn bán ma tuý, có trường hợp cá biệt còn liên lạc trong lúc thăm nuôi.

Trong số đồ dùng cá nhân của Lý Đông Vân không có điện thoại, trên cơ bản thì có thể loại bỏ trường hợp này, hơn nữa với số lượng Quaalude mà cô ta giấu thì cô ta chắc không phải đường dây trên, chỉ là lính bên dưới mà thôi.

Thêm vào đó, muốn buôn bán ma túy trong trại giam thì chắc chắn phải có đường để lấy ma tuý, có vài con đường ma tuý là do phạm nhân tạo nên trước khi vào tù, có vài đường khác lại là do phạm nhân có đường dây mang tới sau khi vào tù.

Trước khi vào tù, Lý Đông Vân chưa từng tiếp xúc với ma tuý, sao có thể có được đường dây sau khi vào tù cơ chứ? Khả năng cao cô ta là lính dưới được các phạm nhân khác đào tạo sau khi vào tù.

Sau khi tạo được đường dây ma tuý, lại chia thành hai trường hợp, một là phạm nhân thụ án trong trại giam thao túng hoạt động buôn bán ma tuý ở bên ngoài, trường hợp khác chính là mang ma tuý vào tù để bán, muốn thực hiện việc này thường phải mua chuộc cảnh sát, nhân viên hoặc các công chức làm việc trong trại giam, sau khi đưa vào trại giam lại phân chia nhỏ ra cho các tù nhân.

Nói cách khác thì chắc chắn phải có người bên ngoài tiếp tay.

Lý Đông Vân ấp úng một hồi lâu không nói gì, mặt cô ta càng lúc càng trắng bệt, chắc là cũng đã nghĩ ra được hậu quả.

Kể từ lúc bắt đầu vụ án Trần Lăng, trạng thái tinh thần của Lý Đông Vân càng lúc càng bất ổn, tạm thời không về phòng số bảy được, trước cửa giăng dây cảnh giới, lại có cảnh sát hình sự, kỹ thuật hình sự đến thu thập chứng cứ, Lý Đông Vân hoàn toàn không kịp giấu Quaalude, rất dễ dàng bị tìm ra.

Thật ra đây cũng là chuyện khiến Lục Nghiễm thấy rất kỳ lạ.

Theo chuỗi chứng cứ ban đầu, anh suy đoán Lý Đông Vân cung cấp Quaalude cho Trần Lăng nhưng điều tra thêm lần nữa, Trần Sở lại cung cấp thêm tài liệu mới, thêm vào đó cũng đã phát hiện ra Quaalude trong số đồ dùng của Triệu Phong, mà Triệu Phong lại luôn là người cung cấp ma tuý cho Trần Lăng qua cách cho mượn sách.

Suy đoán ban đầu của Lục Nghiễm lại thay đổi vào lúc này.

Lục Nghiễm híp mắt, quan sát biểu hiện của Lý Đông Vân, vài giây sau tự dưng mới nói: “Tôi đã xem hồ sơ của cô, trước đây cô vào tù hoàn toàn không phải là vì buôn bán ma tuý, tôi tin là sau khi cô vào đây đã bị một số phạm nhân không sửa được thói xấu lừa đảo, làm lệch lạc tư tưởng trong chốc lát mới nhúng tay vào chuyện này.”

Lý Đông Vân tuy hoảng loạn nhưng vẫn nghe thấy Lục Nghiễm nói, cô ta hít thở sâu một lúc, nhỏ tiếng nói: “Ban đầu tôi không định vậy đâu…”

Lục Nghiễm chờ một lúc sau, biết rằng việc khiến cô ta khai hết toàn bộ sự tình là rất khó, bèn tiếp tục dẫn đường: “Hiện giờ có hai việc cô phải nghe cho rõ, việc này ảnh hưởng rất lớn đến thời hạn thụ án của cô.”

Vừa nghe đến “thời hạn thụ án”, Lý Đông Vân ngẩng đầu theo bản năng, hai mắt nhìn chăm chăm vào Lục Nghiễm.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lục Nghiễm ngừng lại một lúc mới nói: “Việc đầu tiên, theo giải thích trên tư pháp, số lượng ma túy được chia thành ba mức là “số lượng nhỏ”, “số lượng khá lớn” và “số lượng lớn”, với các mức khác nhau, tiêu chuẩn phán quyết hình sự cũng khác nhau. Theo thời hạn thụ án ban đầu của cô, chắc năm sau là cô đã có thể ra tù rồi. Tuy Quaalude thuộc nhóm ma túy dạng mới, tạm thời chưa áp dụng tử hình cho việc vận chuyển, buôn bán nhưng cô đã tham gia vào hoạt động buôn bán ma tuý, thời hạn thụ án chắc chắn sẽ bị kéo dài. Còn về việc kéo dài bao lâu thì phải xem số lượng ma tuý và biểu hiện của cô.”

Quaalude thuộc nhóm ma tuý mới, thành phần chính của nó chính là Methaqualone, khi khép tội, Tòa án sẽ tiến hành so sánh chuyển đổi nó với ma tuý truyền thống, một gram Methaqualone tương đương với không phẩy bảy gram cần sa, 1500 gram Methaqualone tương đương với 1 gram heroin. Tất nhiên là còn phải xem hàm lượng nồng độ Methaqualone bên trong.

Đúng ra thì với số lượng mà Lý Đông Vân tàng trữ thì dù cô ta có cung cấp Quaalude cho Trần Lăng trong một khoảng thời gian thì đây cũng chỉ thuộc mức “số lượng nhỏ”.

Thế nhưng Lục Nghiễm không hề đề cập gì đến chuyện này mà còn cố ý nhắc tới hai chữ “tử hình” để ngụ ý cho Lý Đông Vân biết tuy không đến nỗi tử hình nhưng cũng có thể nhận phán quyết nặng nề.

Lý Đông Vân không phải phần tử phạm tội có kinh nghiệm phong phú, nhìn trạng thái hoảng loạn của cô ta là biết được ít nhiều, vì thế vừa nghe thấy phải kéo dài thời gian thụ án vì tham gia buôn ma tuý, cô ta lại còn không biết mức độ là nhiều hay ít, tâm trạng bỗng chốc hốt hoảng.

Lý Đông Vân cảm thấy đen sầm trước mắt, một lúc sau mới dịu xuống bớt, run rẩy lên tiếng hỏi: “Vậy tôi phải thể hiện như thế nào…”

Lục Nghiễm thong thả: “Đây là việc thứ hai mà cô cần phải nắm rõ. Nếu cô hợp tác điều tra, thành thật cung cấp các manh mối khác cho chúng tôi thì chỉ sẽ có lợi với thời hạn thụ án của cô. Nhưng nếu như ngược lại, cô không chịu hợp tác, chúng tôi nhất định sẽ thực hiện công minh nghiêm túc, vả lại bây giờ cô không chỉ dính líu tới buôn bán ma túy mà còn có cả tính mạng của Trần Lăng nữa.”

Lý Đông Vân sững người thốt lên: “Tôi… tôi chỉ giúp phân phát hàng thôi, nhưng mà tôi chưa đưa cho Trần Lăng bao giờ, phải rồi… có khi là người trong phòng khác đấy…”

Lục Nghiễm: “Vậy thì Trần Lăng lấy Quaalude ở đâu ra?”

Lý Đông Vân bắt đầu né tránh ánh mắt: “Tôi… tôi không biết…”

Lục Nghiễm tóm lấy điểm then chốt, anh nói: “Cô có biết cách nói này có ý nghĩa gì trước toà không?”

Lý Đông Vân: “Tôi…”

Lục Nghiễm: “Hoặc lại nếu cô có đối tượng tình nghi nào khác hợp lí, chúng tôi cũng sẽ tiếp tục điều tra, sẽ không đổ chuyện cô không làm lên đầu cô. Nhưng hiện tại xem ra cô là đối tượng tình nghi lớn nhất của vụ án này.”

Lý Đông Vân: “Nhưng… nhưng mà Trần Lăng tự sát mà không phải sao? Sao tôi lại bị tình nghi…”

Lục Nghiễm khẽ nhướng mày, ngồi tựa lưng ra ghế, hai tay khoanh trước ngực, giọng điệu vẫn rất thản nhiên: “Trần Lăng mắc chứng loét dạ dày nghiêm trọng, loại ma tuý tổng hợp như Quaalude có tác dụng phụ rất lớn đối với người bình thường chứ huống chi là Trần Lăng. Quaalude sẽ gây tổn thương nhất định đối với gan thận và cả tinh thần của cô ta, hiện tại sau khi khám nghiệm tử thi, chúng tôi tuyệt đối có lý do để nghi ngờ có người đã nhân lúc Trần Lăng dùng thuốc để quấy rối tinh thần, xúi giục, dẫn đường khiến cho cô ta tự sát.”

Lý Đông Vân đã nghệch cả người ra: “Cái gì… sao có thể…”

Lục Nghiễm cắt ngang lời lẩm bẩm của cô ta: “Cũng có nghĩa là trước khi tự sát, Trần Lăng đã mất đi năng lực nhận biết đối với hành vi của mình, cô ta không biết mình đang làm gì, cô lại phạm phải tội cố ý giết người, thêm vào đó còn buôn bán ma tuý, nhiều tội gộp lại với nhau, chắc chắn sẽ bị xử lý rất nặng.”

Lý Đông Vân thốt lên: “Tôi không có, thuốc đó không phải là tôi đưa cho cô ta, tôi cũng không có xúi giục cô ta, tối đó tôi ngủ từ rất sớm, hơn nữa tôi còn thấy rất chóng mặt, đợi hôm sau tỉnh dậy Trần Lăng đã chết rồi!”

Lục Nghiễm nhếch môi, không tiếp lời, dáng vẻ không cho là vậy.

Lý Đông Vân nhìn thấy càng sốt ruột hơn: “Có phải… chỉ cần tôi chỉ ra những đối tượng tình nghi khác, các anh sẽ điều tra, trả lại sự trong sạch cho tôi không?”

Lục Nghiễm chậm rãi chớp mắt: “Cô phải nghĩ cho kỹ đấy, vu oan giá họa, lãng phí nguồn lực cảnh sát chỉ làm tội nặng thêm.”

Lý Đông Vân vội nói: “Tôi không vu oan giá hoạ, tôi có chứng cứ!”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trong phòng quan sát kế bên, Tiết Bồng xem đến đây, ánh mắt cũng không khỏi loé lên chút cảm xúc nho nhỏ, tâm trạng lên xuống theo thay đổi trong phòng thẩm vấn.

Thật ra Lý Đông Vân hoàn toàn không phải một phạm nhân khó thẩm vấn, cô ta không gan gì mấy, tố chất tâm lý cũng bình thường nhưng cô ta cũng sẽ vô thức che giấu hành vi phạm tội như tất cả những phạm nhân khác, buột miệng phủ nhận chỉ là giả vờ chưa được cao tay mà thôi.

Trốn tránh hành vi phạm tội, trốn tránh trách nhiệm, đây là tính chất chung của tất cả mọi người, muốn lật tẩy lời nói dối như thế này cần một đòn tấn công theo chiến thuật tâm lý.

Buổi thẩm vấn hôm nay vẫn có thể hoàn thành nếu đổi lại là người khác, nhưng Tiết Bồng để ý được Lục Nghiễm không chỉ không tốn chút sức lực nào đã khiến Lý Đông Vân tự khai ra cả, mà từ đầu tới cuối anh còn không nhắc đến một cái tên nào khác ngoài Trần Lăng.

Cho đến khi Lý Đông Vân tự nói ra, thật ra cô vẫn luôn nghi ngờ Triệu Phong cũng có Quaalude, hơn nữa Triệu Phong và Trần Lăng trước giờ thân nhau, cũng là người có cơ hội cuối cùng để đưa Quaalude cho Trần Lăng.

Lý Đông Vân còn khai rằng thoạt đầu Trần Lăng cũng có hỏi qua cô ta nhưng cô ta không dám bán cho Trần Lăng, thấy Trần Lăng sức khoẻ yếu kém, sợ sau khi dung nạp Quaalude lại khiến bệnh tình nặng thêm, làm chết người rồi lại phiền phức.

Nghe tới đây, Mạnh Nghiêu Viễn xích lại gần Tiết Bồng thêm một bước, nhỏ giọng hỏi: “Bà thấy Lý Đông Vân nói có đáng tin không?”

Tiết Bồng ngẫm nghĩ rồi cũng nhỏ giọng trả lời: “Trông cô ta không giống đang nói dối.”

Mạnh Nghiêu Viễn: “Có khi đang diễn đó.”

Tiết Bồng cau mày nói: “Ông không thấy lạ hả?”

Mạnh Nghiêu Viễn: “Cái gì lạ?”

Tiết Bồng: “Lần trước mình đi thu thập chứng cứ, chưa gì đã tìm ra được Quaalude mà Lý Đông Vân giấu, chứng tỏ là cô ta hoàn toàn không giấu kịp, cũng không ngờ là sẽ tự dưng bị kiểm tra.”

Mạnh Nghiêu Viễn chợt ngộ ra: “À, nếu cô ta biết Trần Lăng muốn tự sát, cũng đưa Quaalude cho Trần Lăng thì sao cũng phải chuẩn bị xong hết mọi việc rồi chứ.”

Tiết Bồng: “Nhưng mà cô ta chẳng chuẩn bị gì cả.”

Mạnh Nghiêu Viễn: “Vậy là cô ta không biết gì hết rồi…”

Tiết Bồng không trả lời, vẫn nhìn về kính một chiều.

Yên lặng vài giây, Mạnh Nghiêu Viễn nghiêng đầu quan sát vẻ chú tâm trên mặt Tiết Bồng, lại nhích tới không có ý tốt: “Vậy bà đoán là đội phó Lục đã biết những chi tiết này từ sớm rồi hay chưa?”

Tiết Bồng liếc xéo Mạnh Nghiêu Viễn: “Sao mà tôi biết được.”

Mạnh Nghiêu Viễn: “Theo tôi thấy thì chắc chắn là anh ta biết lâu rồi, bà nhìn đi, lúc thẩm vấn anh ta nắm đằng cán ấy, còn biết cách che mắt lắm, đúng là tuổi trẻ tài cao…”

Giọng Tiết Bồng vẫn vậy, chỉ là ánh mắt có hơi khinh bỉ: “Sao ông nói chuyện như ông già vậy.”

Mạnh Nghiêu Viễn hít hà, vừa định phản bác thì lại nhìn thấy Quý Đông Duẫn đứng làm nền từ nãy tới giờ cách đó mấy bước đang cười khẽ ra tiếng.

Mạnh Nghiêu Viễn vội nói: “Pháp y Quý, em đâu có nói sai đúng chứ, đội phó Lục của mình tuổi trẻ tài cao đúng không?”

Đội phó Lục của mình?

Tiết Bồng cau mày, bới móc cách dùng từ tởm lợm của Mạnh Nghiêu Viễn.

Cho đến khi Quý Đông Viễn đứng ở bên kia cũng nói theo: “Đúng là như vậy, với lại còn biết cách sử dụng chiến thuật tâm lý nữa.”

Tiết Bồng lại liếc xéo Quý Đông Duẫn nhưng lại không tiếp lời.

Vào lúc này, Hứa Trăn đã thẩm vấn xong Lê Mẫn, đẩy cửa bước vào: “Thế nào rồi?”

Gần như cùng lúc, cuộc thẩm vấn đối diện kính một chiều cũng đã kết thúc.

Hai cảnh sát của Tổ Trại giam nhanh chóng bước vào đưa Lý Đông Vân đi.

Chưa được bao lâu, Triệu Phong lại được đưa vào.

Phía bên kia kính một chiều, tất cả mọi người đều im phăng phắc, nhìn cả về bên này.

Cuối cùng cũng đến lượt Triệu Phong, người thông minh nhất cả vụ án, cũng là người biết che giấu nhất.

So ra thì Lý Đông Vân quá lắm cũng chỉ là món khai vị.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Triệu Phong vừa ngồi xuống thì biểu hiện, tư thế, đến cả ánh mắt cũng đã khác hoàn toàn so với Lý Đông Vân.

Lý Đông Vân chột dạ thấy rõ, Triệu Phong lại điềm tĩnh hơn nhiều, vả lại còn không giống là đang giả vờ điềm tĩnh.

Tóc tai Triệu Phong được chải suôn thẳng, cùng là đồ tù nhưng cô ta rất để ý đến việc giữ ngăn nắp sạch sẽ, áo tù thẳng thớm, lúc ngồi xuống cô ta còn đỡ lấy vạt áo.

Những chi tiết kia hoàn toàn được Lục Nghiễm thu vào tầm mắt, anh biết, muốn tấn công tuyến phòng vệ tâm lý của Triệu Phong cần phải có bước tiến hơn, hơn nữa nhất định không được nóng vội.

Cảnh sát Lưu của Tổ Trại giam nhanh chóng đưa hình ảnh vật chứng lần thu thập thứ hai cho Triệu Phong xem rồi hỏi: “Chúng tôi tìm được loại ma tuý mới có tên Quaalude trong số các vật dụng cá nhân của cô, cô giải thích thế nào?”

Triệu Phong cẩn thận xem bức ảnh rồi ngước mắt lên nói: “Những quyển sách này là của tôi, thuốc giấu bên trong cũng là của tôi nhưng tôi không biết đây là ma tuý, tôi chỉ mua thuốc giúp Trần Lăng.”

Lục Nghiễm híp mắt không nói gì, tiếp tục nghe cảnh sát Lưu và Triệu Phong người hỏi người trả lời.

Cảnh sát Lưu: “Cô không biết à? Đây chỉ là lời từ một phía của cô, ai có thể làm chứng được?”

Triệu Phong khẽ thở dài, hơi tỏ ra oan ức: “Cảnh sát Lưu, tôi thật sự chỉ giúp Trần Lăng thôi, cô ấy năn nỉ tôi tìm thuốc giúp mình. Mỗi tối Trần Lăng đều không ngủ được, cô ấy nói chỉ có thứ thuốc này mới giúp cô ấy ngủ ngon được, với lại cô ấy bệnh rất nặng, cũng không còn được bao nhiêu thời gian nữa, tôi thấy cô ấy đáng thương như thế, khó chịu như thế, tôi cũng chỉ có ý tốt trong lúc đó thôi. Tôi hoàn toàn không biết đây là ma tuý, tôi mà biết thì chắc chắn không mạo hiểm như vậy đâu, hơn nữa tôi nhất định còn sẽ báo cáo với quản giáo…”

Cảnh sát Lưu ngắt lời cô ta: “Cô nói cô chỉ có ý tốt, vậy cô lấy thứ này ở đâu?”

Triệu Phong: “Mua ở chỗ Lưu Hiểu Lộ đấy. Lưu Hiểu Lộ nói sức khoẻ Trần Lăng yếu kém, dùng không được bao nhiêu thuốc nên chỉ đưa cho tôi vài viên nhỏ là đủ. Mỗi lần tôi đi tìm cô ta đều sẽ mang theo một quyển sách bảo cô ta bỏ viên thuốc vào rồi đưa về cho Trần Lăng.”

Cảnh sát Lưu: “Vậy tình trạng này đã kéo dài bao lâu?”

Triệu Phong: “Khoảng nửa năm gì đó, sau khi Trần Lăng biết chứng loét dạ dày của mình đã biến chứng thành ung thư ấy. Thật ra tôi đã khuyên cô ấy mấy lần là bớt uống mấy thứ thuốc này lại, tác dụng phụ nhiều lắm. Nhất là mỗi lần nhìn thấy cô ấy vừa chóng mặt vừa nôn ói, người cũng quay mòng mòng, có lúc còn không được tỉnh táo cho lắm, sắc mặt cũng càng lúc càng tệ đi, tôi còn sợ là một ngày nào đó cô ấy… nhưng mà Trần Lăng cứ nói là không sao đâu, cô ấy tự biết có chừng mực, còn nói tôi đừng suy nghĩ nhiều.”

Triệu Phong nói năng tình cảm, tổng thể câu chuyện nghe có vẻ không tìm được sơ hở, trong lúc trả lời còn đề cập trước về vấn đề mà cảnh sát Lưu đã chuẩn bị sẵn, ví dụ như Triệu Phong cung cấp Quaalude cho Trần Lăng trong bao lâu, Quaalude lấy ở đâu ra vân vân.

Hơn nữa tất cả những gì Triệu Phong nói đều được xây dựng trên một nền tảng: cô ta chỉ có ý tốt, hoàn toàn không biết Quaalude là ma tuý, Trần Lăng lại tự cô lập mình từ đâu tới cuối.

Như thế này là lại thành như cô ta có sở thích giúp đỡ người khác ấy.

Cảnh sát Lưu vừa hỏi vừa cau mày, trong lòng cũng rất rõ Triệu Phong đang đóng kịch nhưng trong khoảng thời gian ngắn không tìm được điểm đột phá mà đang rầu rĩ.

Cho đến khi Lục Nghiễm ở bên cạnh từ đầu tới cuối im lặng bỗng dưng nhích người về phía trước, đặt hai tay lên mặt bàn, nhìn Triệu Phong với ánh mắt sắc bén.

Loạt động tác này rất nhẹ nhàng nhưng đã làm Triệu Phong và cảnh sát Lưu mất tập trung.

Triệu Phong nhìn Lục Nghiễm, hai người im lặng nhìn nhau ba giây, không ai nói gì, cảnh sát Lưu cũng không hỏi nữa.

Trong phòng thẩm vấn, bầu không khí quái lạ bỗng bao trùm, sức ép đột nhiên giảm xuống.

Đây là lần thứ hai Triệu Phong chạm mặt Lục Nghiễm.

Lần trước Lục Nghiễm đeo khẩu trang, mặc đồ bảo hộ, có che chắn, cũng không coi cô ta là đối tượng bị tình nghi, vả lại còn tới đây với danh nghĩa Cơ quan Công an trợ giúp Tổ Trại giam, tất nhiên là sẽ không gây sức ép gì với cô ta.

Nhưng lần này, Lục Nghiêm không chỉ không đeo khẩu trang, đến cả khí chất khắp người cũng đã thay đổi, không ai có thể kiên trì nhìn quá mười giây dưới ánh mắt này.

Triệu Phong thì đến năm giây cũng không kiên trì nổi, nhanh chóng tránh mắt đi, lúc nhìn sang cảnh sát Lưu lại diễn tiếp vở kịch mới diễn được phân nửa: “Cảnh sát Lưu, tôi đã nói hết những gì cần phải khai rồi, tôi thật sự không có tội, tôi có thể tìm Lưu Hiểu Lộ mua thuốc lần nữa, như thế là có thể bắt quả tang tại chỗ là các anh sẽ tin tôi được rồi! Với lại trước giờ Lưu Hiểu Lộ chưa từng nói với tôi những thứ đó là ma tuý, chỉ nói là dược phẩm được kiểm soát chặt chẽ giúp hỗ trợ giấc ngủ và tinh thần các loại thôi…”

Một thái độ quá là ung dung thẳng thắn, thậm chí còn chủ động có ý làm người cung cấp thông tin, vạch tội lập công.

Nhưng lần này người lên tiếng không phải cảnh sát Lưu mà là Lục Nghiễm: “Cô vừa nói là cô không biết Quaalude là ma tuý.”

Triệu Phong quay đầu về phía Lục Nghiễm nhưng không nhìn thẳng vào anh: “Đúng vậy, tôi không biết.”

Lục Nghiễm thản nhiên hỏi: “Làm sao để chứng minh?”

Triệu Phong chững lại, không ngờ vấn đề lại bị vòng trở về bèn nói: “Chỉ chứng minh được là có, sao chứng minh được là không? Tôi không có cách nào chứng minh được là mình không biết chuyện này.”

Lục Nghiễm: “Tất cả lời khai của cô đều chỉ là từ một phía. Cô từng phạm pháp, từng chịu tiếp nhận điều tra, cũng từng ra tòa, chắc cô biết là lời khai phải được kiểm tra lại thì mới có thể trở thành chứng cứ. Chúng tôi quan trọng kết quả điều tra nghiên cứu chứ không phải lời nói từ một phía của cô.”

Triệu Phong ngẩn người, cuối cùng cũng nhìn Lục Nghiễm: “Chẳng lẽ các anh muốn kiện tôi sao? Nhưng mà tôi có biết gì đâu, tôi chỉ đang giúp đỡ người khác thôi, giúp đỡ người khác cũng có tội sao?”

Đúng là câu hỏi chí mạng.

Lục Nghiễm khẽ nhướng mày nói: “Giúp đỡ người khác không có tội nhưng rốt cuộc là giúp đỡ người khác hay là lấy cái mác giúp đỡ người khác để che giấu hành vi buôn bán ma tuý thì còn phải xem lại cả chuỗi chứng cứ. Trước kia cô vào tù cũng bảo là mình làm giả sổ sách rửa tiền để giúp đỡ người khác, cũng là “giúp” đấy, nhưng mà cái “giúp” cô nói có tội không nhỉ?”

Triệu Phong nghẹn cứng họng, không trả lời được.

Phía bên kia tấm kính một chiều, Mạnh Nghiêu Viễn nhỏ giọng nói: “Trời má, đội phó Lục đỉnh cao quá!”

Tiết Bồng liếc xéo gã.

Mạnh Nghiêu Viễn hết sức ngây thơ vô tội: “Anh buột miệng tấm tắc có tí thôi mà.”

Tiết Bồng không để ý tới gã, đang định tiếp tục quan sát thì lúc này lại để ý tới Trần Sở đang đứng ở bên kia Mạnh Nghiêu Viễn đang cúi đầu xem điện thoại, hình như có ai đó đã gửi tin nhắn cho gã.

Trần Sở xem tin nhắn, vẻ mặt lập tức nghiêm túc hẳn lên, lúc gã nhìn sang căn phòng kế bên lần nữa thì biểu hiện hoàn toàn khác thường.

Tiết Bồng bỗng thấy khó hiểu nhưng lại có linh tính, tin nhắn mà Trần Sở nhận được e là có liên quan đến Triệu Phong.

Lúc này, ở bên đối diện tấm kính, Triệu Phong đang cật lực biện hộ cho mình: “Lúc đó tôi chỉ là bị trúng bùa mê thuốc lú trong phút chốc mà thôi, tôi biết là mình đã làm sai, tôi cũng đang chịu trách nhiệm vì hành vi của mình, mấy năm nay thụ án tôi đều rất tuân thủ quy tắc, chưa bao giờ vi phạm kỷ luật gì, dù người khác có gây chuyện tôi cũng không tham gia, sao tôi lại tham gia buôn bán ma tuý được cơ chứ!”

Lục Nghiễm rất kiên nhẫn ngồi nghe, tiếp đó lại đổi chủ đề nói: “Năm 2015 có một vụ án ma tuý, có một người họ La dính dáng tới vụ án, sau khi bị truy bắt cũng luôn miệng bảo rằng không biết mình dính vào ma tuý, luật sư của anh ta cũng nói tay họ La này chỉ biết mình điều chế thuốc trái quy định, hoàn toàn không biết mình đang điều chế ma tuý, càng không biết mình đang phạm pháp. Kết quả là những lời này không lừa được quan toà do hai nguyên nhân, nguyên nhân thứ nhất là trong quá trình điều chế ma tuý, người họ La kia biết chuyện này rất nguy hiểm, hơn nữa bị nghi ngờ là dính tới ma tuý, nguyên nhân thứ hai là trong quá trình vận chuyển nguyên liệu, họ La cẩn thận che chắn, luôn dùng lý do là xáo trộn nguyên liệu để trà trộn với các vật dụng khác hòng lừa đảo qua ải. Mọi hành vi của anh ta đều mâu thuẫn với lời nói một mặt của anh ta.”

Lục Nghiễm nói rất chậm, cứ nói mấy chữ là sẽ ngừng lại một lúc, quan sát phản ứng của Triệu Phong.

Triệu Phong ngồi nghe rất nghiêm túc, mắt chớp nhanh, điều này là vì não cô ta đang suy nghĩ nhanh chóng.

Lục Nghiễm tiếp tục nói: “Thật ra vụ án của cô cũng giống vậy đấy, bây giờ cô có thể kiên quyết rằng mình không hề hay biết gì, tới lúc ra tòa cũng có thể tiếp tục ngụy biện nhưng tòa án có chấp nhận hay không, lời khai của riêng mình cô có khớp với chuỗi chứng cứ hay không mới là tiêu chuẩn phán quyết cuối cùng. Nếu cô nói thật thì chúng tôi nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho cô, ngược lại, nếu cô cho rằng mình thông minh, cho rằng thoái thác như vậy có thể đánh lừa đánh đảo thoát được thì cô sẽ đánh mất cơ hội thành thật để được khoan hồng tốt nhất, cuối cùng chỉ có tự cô thiệt mà thôi.”

Câu nói vừa dứt, cả phòng thẩm vấn trở nên yên lặng.

Triệu Phong cúi đầu suy nghĩ rất lâu, dường như đã nghĩ rõ cả hai cái kết, lúc này mới ngẩng đầu nói: “Có phải là nếu tôi khai rồi thì sẽ được phán tội nhẹ hơn không?”

Lục Nghiễm: “Vậy thì phải xem cô khai gì đã.”

Triệu Phong nuốt ực vài cái, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Thật ra… là Trần Lăng bảo tôi làm thế.”

Nghe đến đây, cảnh sát Lưu ngẩng người.

Lục Nghiễm cũng híp mắt, nhếch môi lạnh lùng.

Cho dù đến tận lúc này thì Triệu Phong cũng không chút hoảng loạn, cô ta rất bình tĩnh suy xét hai mặt lợi hại từ đầu tới cuối, giở trò bằng trí thông minh và diễn xuất của mình, còn việc “khai” mà cô ta nói chính là đẩy trách nhiệm lên đầu người chết.

Triệu Phong: “Trần Lăng nói lượng thuốc mà cô ấy cần rất ít, vả lại là thuốc được tổng hợp, cơ thể của cô ấy cũng không chịu được liều lớn, mỗi lần chỉ dùng một chút. Dù cuối cùng bị phát hiện, cô ấy cũng sẽ tự gánh chịu, sẽ không làm liên luỵ đến tôi. Cô ấy cũng bằng lòng làm chứng cho tôi, nói rằng tôi hoàn toàn không biết chuyện này.”

Lục Nghiễm bình thản: “Tiếp tục đi.”

Triệu Phong: “Lúc đó tôi chỉ biết số thuốc kia là dược phẩm được quản lý khắt khe, hoàn toàn không biết tên thuốc là gì. Sau đó có một lần Trần Lăng nôn rất dữ dội, ngày hôm sau vẫn xây xẩm đờ đẫn, trông tinh thần rất mơ màng, tôi mới hỏi cô ấy nếu là thuốc an thần sao lại có tác dụng lớn tới vậy, rốt cuộc những thứ đó là gì? Lúc này Trần Lăng mới nói với tôi đó là ma tuý tổng hợp tên là Quaalude, thành phần chủ yếu bên trong là Methaqualone.”

Lục Nghiễm: “Chuyện xảy ra khi nào?”

Triệu Phong: “Khoảng một tuần trước. Lúc đó tôi cũng hết cả hồn, bảo là mai mốt không giúp cô ấy nữa! Thế nhưng Trần Lăng lại nói vì đây là ma túy dạng mới, đã là Quaalude loại thứ ba rồi, nồng độ Methaqualone hoàn toàn không cao nên lúc xét xử tội cũng khá nhẹ, cô ấy bảo tôi đừng lo quá. Tôi nghe thấy thì giận lắm, chất vấn cô ấy có còn coi tôi là bạn không! Trần Lăng lại cười rồi nói với tôi…”

“Cộc cộc cộc!”

Triệu Phong còn chưa nói xong thì đã bị ba tiếng gõ cắt ngang.

Triệu Phong chững lại, ngước mắt nhìn lên thì thấy Lục Nghiễm đang cong một ngón tay, đốt ngón tay đặt cách mặt bàn một khoảng.

Lục Nghiễm lên tiếng mà cứ như đang nói chuyện phiếm: “Có một lỗ hổng rất lớn trong câu chuyện của cô: Vì sao Trần Lăng lại bảo cô mua Quaalude mà không tự đi tìm Lưu Hiểu Lộ, không lẽ cô ta đã bệnh nặng đến mức còn không tự mua thuốc được sao?”

Triệu Phong giải thích: “Thật ra ban đâu tôi cũng tự hỏi như thế nhưng Trần Lăng lại nói cô ấy sợ mình đi thì Lưu Hiểu Lộ sẽ cố ý nâng giá, vì Lưu Hiểu Lộ biết cô ấy ngủ không được, rất cần thuốc an thần, còn tôi với Lưu Hiểu Lộ thì còn có thể coi là nói chuyện hợp.”

Lục Nghiễm gật gù hỏi: “Vậy giá Lưu Hiểu Lộ ra cho cô rẻ hơn những người khác bao nhiêu?”

Triệu Phong sững lại một lúc rồi nói: “Thật ra cũng không rẻ, chỉ là tôi cứ nghĩ là đã rẻ rồi, sau đó tôi mới biết Lưu Hiểu Lộ bán cho tôi với giá như những người khác.”

Lục Nghiễm: “Vậy lúc cô biết giá đều như nhau, sao không bảo Trần Lăng tự đi mua?”

Triệu Phong: “Tôi…”

Lục Nghiễm chưa đợi cô ta trả lời đã nói tiếp: “Còn nữa, cô bảo là cô vừa biết đó là ma tuý vào một tuần trước, vậy thì một tuần nay sao cô còn cung cấp thuốc cho Trần Lăng, hơn nữa số hạt tinh thể tìm được trong sách của cô gộp lại còn đủ để Trần Lăng dùng trong nửa tháng nữa, sao cô không tiêu huỷ đi?”

Triệu Phong: “Là vì… Trần Lăng còn chưa đưa hết tiền cho tôi, cô ấy nói nếu tôi xử lý hết số thuốc đó thì sẽ không trả lại tiền tôi bỏ ra cho Lưu Hiểu Lộ.”

Lục Nghiễm dường như có cười khẽ: “Lọ thuốc mà Trần Lăng đựng Quaalude đã trống không mà cô ta lại tiếp tục để Quaalude ở chỗ cô, cô thấy có hợp lý không?”

Triệu Phong: “Chuyện này…”

Triệu Phong cụp mắt, cố gắng tìm cách thoái thác.

Thế nhưng Lục Nghiễm đã cắt ngang nhịp suy nghĩ của cô ta lần nữa: “Đến hiện tại thì câu chuyện của cô vẫn là chứng cứ một chiều, có mâu thuẫn với chuỗi chứng cứ mà chúng tôi tìm được, cô chỉ đang phí thời gian mà thôi. Cô nói rằng cô nghĩ là những thứ đó chỉ là thuốc, cô chỉ đang giúp đỡ người khác, vậy sao cô phải giấu giếm kẹp vào trong sách. Giúp đỡ người khác là chuyện tốt mà.”

Hơi thở của Triệu Phong có chút rối loạn nhưng cô ta vẫn cố gắng hồi phục lại.

Lần này cô ta im lặng rất lâu mới nói: “Anh cảnh sát, câu chuyện ban nãy anh nói cũng chỉ có một khả năng là vậy, có khi cái người họ La kia không biết thật thì sao? Có khi anh ta cũng giống tôi, chuyện vỡ lẽ rồi mới biết đó là ma túy, ban đầu quả đúng là đã bị lừa gạt. Thật ra mấy ngày nay tôi cũng lén lút hỏi Lưu Hiểu Lộ mới biết được thì ra Quaalude là một loại ma tuý mới, hơn nữa lại còn là tổng hợp, tuy là nó có thành phần Methaqualone nhưng cũng có trộn lẫn những chất khác, hàm lượng làm ra khác với viên Methaqualone màu trắng, tôi cũng như người họ La kia vậy, chỉ phân biệt bằng mắt thường, hoàn toàn không hiểu gì về hoá học, vì thế chúng tôi không biết Quaalude chính là Methaqualone, chuyện này cũng bình thường mà!”

Câu nói vừa dứt, căn phòng lại trở nên yên lặng.

Vài giây sau, Triệu Phong khoác vẻ oan ức kèm theo van nài nhìn vào Lục Nghiễm.

Lục Nghiễm từ đầu tới cuối vẫn không chút biểu cảm.

Đến một lát sau, Lục Nghiễm cuối cùng cũng khẽ nhếch môi, vạch trần cô ta không chút nể nang: “Tôi nói thứ ma tuý mà người họ La điều chế là Quaalude từ bao giờ?”

Triệu Phong sững người, lần này thì đến sắc mặt cũng thay đổi theo.

Cô ta ra sức nhớ lại, ánh mắt lại chớp nhanh lần nữa.

Lục Nghiễm vẫn không cho cô ta thời gian sắp xếp suy nghĩ: “Xem ra cô có biết câu chuyện này, chuẩn bị cũng đã đầy đủ rồi. Nếu như thật sự như cô nói là cô nghĩ rằng số thuốc đó chỉ là thuốc an thần, vậy thì tại sao là cất công đi tìm hiểu những vụ việc này? Tôi nghe nói cô thường xuyên xem sách về thể loại pháp luật, vậy thì chắc cô cũng biết là lần này mình sẽ bị xử mấy năm.”

Triệu Phong không nói gì nữa mà chỉ cúi đầu, hơi thở dần trở nên gấp gáp.

Lục Nghiễm: “Còn nữa, ban nãy cô đã khai ra Lưu Hiểu Lộ rồi, vậy cô đoán xem Lưu Hiểu Lộ có làm chứng cho cái “không biết” của cô không, hay là sẽ quay lưng cắn lại cô, thành khẩn khai báo trước cô? Triệu Phong, ban nãy tôi đã nói rồi, cô không hợp tác điều tra thì chỉ có cô thiệt mà thôi.”

Sức ép trong phòng thẩm vấn càng lúc càng cao.

Một lúc sau, Triệu Phong mới nghẹn giọng lên tiếng: “Tôi khai ra sẽ được khoan hồng thật sự đúng không?”

Lục Nghiễm bình thản: “Bây giờ cô còn có đường để đòi điều kiện sao?”

Triệu Phong hít sâu một hơi, nhắm hờ mắt nói: “Thật ra lúc mới bắt đầu tiếp xúc với đường dây này thì thật sự là vì Trần Lăng, chuyện này tôi không hề nói dối.”

Triệu Phong nhanh chóng thuật lại đầu đuôi sự việc.

Bắt đầu từ khoảng nửa năm trước, chứng loét dạ dày của Trần Lăng bắt đầu có thay đổi, sau khi khám tại ngoại đã kiểm tra ra là biến chứng thành ung thư.

Sau khi về từ bệnh viện, Trần Lăng rất tiêu cực, cô ta sớm đã không còn người thân ở bên ngoài, mỗi tháng chỉ có một người bạn đến thăm nom, cô ta vốn là được giảm án, còn đang mong ra tù sống cho thật tốt, trị khỏi bệnh dạ dày của mình nhưng hiện giờ tất cả đều mất đi hy vọng.

Trần Lăng biết bệnh ung thư dạ dày của mình đã vào thời kỳ gần cuối, sau khi ra tù phải bỏ ra số tiền lớn để phẫu thuật và trị liệu mà vẫn chưa chắc trị khỏi, hơn nữa tế bào ung thư của cô ta đã di căn, tốn tiền mà vẫn chịu đau khổ, ra tù rồi không biết dựa dẫm vào đâu thì mong đợi được gì?

Trần Lăng sa sút tinh thần lâu ngày, con người cũng bắt đầu thay đổi, trước kia không bao giờ qua lại với bọn Lưu Hiểu Lộ mà bây giờ cũng đã bắt đầu tiếp xúc.

Trần Lăng nhờ Triệu Phong giúp mình liên lạc với Lưu Hiểu Lộ vì Trần Lăng và Lưu Hiểu Lộ không thân thiết gì, không nói chuyện được mấy, tự dưng tìm đến sợ Lưu Hiểu Lộ sinh nghi, không bán cho mình.

Ban đâu Triệu Phong cũng đã nói trước với Trần Lăng là chỉ giúp hỏi thôi chứ không nhúng tay vào.

Nào ngờ sau đó, Lưu Hiểu Lộ và Trần Lăng mỗi người một bên kẹp Triệu Phong ở giữa, vì Lưu Hiểu Lộ không muốn tiếp xúc với Trần Lăng bệnh tật lại bị hôi miệng nên đồng ý để Triệu Phong ăn khoản chênh lệch.

Triệu Phong thấy có thể trục lợi qua trung gian, thậm chí nếu cô ta đồng ý, Lưu Hiểu Lộ còn có thể giúp cô ta kiếm được phần lời trong nhiều chuyện khác, ví dụ như cho người mang những hàng cấm khác từ bên ngoài vào, chỉ cần mục tiêu đừng lớn, thu vào không được rồi đừng bán đứng cô ta là được.

Triệu Phong nói thật ra trong tay Lý Đông Vân cũng có Quaalude, cũng là do Lưu Hiểu Lộ chia hàng nhưng Lý Đông Vân làm việc vụn về, Lưu Hiểu Lộ thấy rất bực bội.

So ra thì Triệu Phong khá là cẩn trọng, lại còn gan hơn Lý Đông Vân nhiều, còn dám ngang nhiên nhét viên Quaalude vào trong một lọ thuốc.

Chỉ là từ sau khi Trần Lăng bắt đầu sử dụng Quaalude, giấc ngủ có cải thiện, bắt đầu cùi không sợ lở.

Trần Lăng cũng biết cô ta không tiếp tục hợp tác tình báo điều tra với Tổ Trại giam thì họ sẽ đào tạo người mới trong đường dây.

Trần Lăng hiểu cách làm việc của Tổ Trại giam, nhanh chóng nhận biết được người này có thể là Phương Tử Oánh.

Nhưng Phương Tử Oánh thật sự quá ngu ngốc, cô ta tiếp cận Lý Đông Vân không thành lại sang tiếp xúc với Triệu Phong. Trần Lăng nói cho Triệu Phong nghe nghi ngờ của mình, bảo Triệu Phong đừng mắc bẫy.

Phương Tử Oánh không hay biết về chuyện này, thử tận mấy lần đều không thành công, có một lần nghe thấy Triệu Phong và Trần Lăng thì thầm to nhỏ thì tưởng là Trần Lăng đang nói xấu mình.

Thế là mấy ngày trước, Phương Tử Oánh đột nhiên chạy tới khích tướng Trần Lăng, Trần Lăng nổi giận mới tát cho Phương Tử Oánh một bạt tai.

Chắc là vì từ lần đó nên Trần Lăng bắt đầu nghĩ quẩn, mấy ngày sau bèn tự sát.

Triệu Phong kể xong câu chuyện, lấy lại nhịp thở rồi nói: “Tôi đã nói hết những gì nên nói rồi, nếu các anh vẫn không tin thì tôi cũng hết cách.”

Lần này Lục Nghiễm đã im lặng.

Anh cụp mắt, hai khuỷu tay chống trên bàn, bàn tay đỡ lấy trán, một lúc sau mới ngước mắt lên, một nếp gấp sâu hằn lên mí mắt.

“Theo như cô nói thì cô không hề biết nguồn gốc ma tuý của Lưu Hiểu Lộ?”

Triệu Phong lắc đầu: “Sao cô ta nói cho tôi biết được?”

Lục Nghiễm: “Vì thế nên cô chỉ tiếp tục thay một câu chuyện khác, tiếp tục ngụy biện.”

Triệu Phong nghẹn cứng, cuối cùng cũng bắt đầu mất kiên nhẫn: “Tôi chỉ biết bấy nhiêu thôi! Các anh không tin tôi cũng hết cách!”

Thật ra chính bản thân Triệu Phong cũng biết rõ, với số lượng Quaalude cô ta giấu trong sách, cộng thêm số lượng cô ta cung cấp cho Trần Lăng gộp lại cũng chỉ là ma tuý số lượng nhỏ, vả lại còn là ma túy dạng mới, về phán quyết không nghiêm trọng như ma tuý truyền thống, vì thế chỉ cần cô ta kiên quyết với câu chuyện của mình, khai ra Lưu Hiểu Lộ thì với những chứng cứ như thế, cô ta cũng sẽ bị xử lý không quá nặng.

Chỉ có duy nhất một điều, rốt cuộc là Trần Lăng chủ động dung nạp ma tuý hay là đã bị Triệu Phong xúi giục, hai trường hợp này khác nhau rõ rệt.

Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm thẳng người dậy, tựa lưng vào lưng ghế nói: “Vì bị loét dạ dày nên Trần Lăng thường xuyên đau đớn mà thức dậy vào nửa đêm, cả đêm đều ngủ không yên. Để Trần Lăng có thể ngủ, không làm phiền tới cô nên cô đã để cô ta sử dụng Quaalude.”

Triệu Phong: “Tôi không có, tự cô ta muốn uống!”

Lục Nghiễm: “Cô không ngờ tác dụng phụ sau khi sử dụng Quaalude lại ghê gớm tới vậy, triệu chứng nôn ói của Trần Lăng lại còn nặng thêm, hơn nữa những lúc khó chíu, cô ta hoàn toàn không có sức đi vào nhà vệ sinh, chỉ có thể nôn ra đất, cô ở ngay cạnh giường cô ta, chắc là thấy phiền lắm?”

Triệu Phong biến sắc, quay mặt đi, mấy giây sau mới nói: “Không chỉ mình tôi mà ai ở cùng phòng mà chẳng thấy phiền, ngày nào cũng phải ngửi cái mùi đấy!”

Lục Nghiễm: “Chỉ cần Trần Lăng chết đi là cô không cần phải bực bội nữa. Vì thế nên cô tẩy não cô ta từng chút một, còn kể chuyện những phạm nhân bị ung thư khác cho cô ta nghe, cùng giúp cô ta nghiên cứu xem chết thế nào mới có thể nhẹ nhàng nhất, bảo cô ta hỏi Lê Mẫn cách thắt nút, nói với cô ta trước khi tự sát cần bảo đảm không có ai đột nhiên thức dậy ngăn cản.

Yên lặng vài giây, Triệu Phong đột nhiên cười: “Trần Lăng là người trưởng thành, thần kinh cũng bình thường, luật phát không thể truy cứu tội trạng về hành vi tự sát của cô ta thì làm sao mà truy cứu người khác tội xúi giục tự sát được.”

Lục Nghiễm: “Nhưng mà xúi giục hút chích ma túy thì phạm pháp đấy.”

Triệu Phong sững sờ ngay lập tức.

Triệu Phong biết luật, tất nhiên là biết hành vi “xúi giục tự sát” không khiến mình bị khép tội, thế nhưng “xúi giục hút chích ma tuý” sau khi được xác thực, người có tình tiết nghiêm trọng có thể bị xử trên ba năm dưới bảy năm.

Triệu Phong lập tức bật lại: “Các anh tưởng như thế này là có thể đổ tội cho tôi sao? Các anh một mực khăng khăng rằng cần phải có chứng cứ, vậy các anh có không? Lấy ra đây đi!”

Lục Nghiễm không trả lời, chỉ nheo mắt quan sát đường nét đanh ác do giận dữ trên mặt Triệu Phong.

Triệu Phong vốn đang nhoài người về trước, người dán sát mép bàn, lúc cô ta nổi đóa xong lại đập bàn, tựa về lại ghế, nhắm hờ mắt, để cảm xúc giận dữ lắng xuống, lúc mở mắt ra lại bật cười thành tiếng: “Hầy, có phải là các anh thấy Trần Lăng đã bệnh, rồi lại tự sát nên cô ta đáng thương lắm, đáng đồng cảm lắm đúng không? Người đáng thương ắt có chỗ đáng hận, các anh nghĩ Trần Lăng ngu ngốc à? Cô ta sẽ bị tôi tẩy não dễ dàng như vậy sao? Thật ra trong lòng cô ta biết cả, cô ta muốn tự sát thì đã sớm quyết định luôn rồi, chả ai kéo lại được cả! Vả lại cô ta sớm đã nhìn thấy được tôi cố ý làm hao mòn ý chí của cô ta, muốn cô ta chết, cô ta cũng đã vạch trần tôi từ sớm rồi! Xíu đó mánh khóe của tôi chẳng bõ bèn gì trước mặt cô ta.”

Lục Nghiễm vẫn không lên tiếng, cũng không thể hiện gì, chỉ hơi bất ngờ trong lòng.

Trần Lăng biết Triệu Phong đang làm gì, hơn nữa còn vạch trần Triệu Phong sao?

Triệu Phong tiếp tục: “Trần Lăng không đơn giản chút nào, tâm địa cô ta sâu xa lắm, giấu nhiều bí mật lắm, chỉ vì cô ta bệnh nên trông mới như dễ gạt vậy thôi. Thật ra mới ban đầu cũng là chính Trần Lăng nói với tôi dù là lăn lộn ở đây hay sau này ra ngoài thì việc đầu tiên cần làm chính là hiểu luật, chỉ cần hiểu biết thì mới qua ải trò này được, những cuốn sách tôi xem còn là do cô ta giới thiệu cho đấy, còn nói là cô ta xem hết cả rồi, nếu tôi xem thấy chỗ nào không rõ cứ hỏi cô ta. Những thứ tôi biết đều là do cô ta dạy, một người sáng suốt như cô ta sao có thể bị tôi xúi giục sử dụng ma tuý cơ chứ?”

Lục Nghiễm nheo mắt, lần này anh không cắt lời Triệu Phong, tuy là anh cũng hoàn toàn không tin hết lời cô ta nói.

Thế nhưng Lục Nghiễm lại không thể không thừa nhận những gì mà Triệu Phong khai sau khi bị khích tướng quả thực phù hợp với logic hơn câu chuyện trước đó.

Trần Lăng là một người có suy nghĩ thận trọng, hơn nữa còn giấu rất nhiều bí mật, những điều này không hề sai, một người như thế này quả thật không giống người sẽ đi hút ma túy vì vài lời tẩy não của Triệu Phong.

Dù có dùng ma tuý thì phần nhiều cũng là do Trần Lăng tự quyết định, cô ta rất rõ mình đang làm gì.

Chỉ có một chuyện anh không ngờ tới, thì ra Triệu Phong là do Trần Lăng dạy nên?

Vào lúc này, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị đẩy ra, Trần Sở bước vào.

Trần Sở: “Làm phiền một chút, đội phó Lục, chúng ta nói chuyện vài câu nhé.”

Lục Nghiễm khựng lại, tuý có hơi bất ngờ vì Trần Sở đột nhiên cắt ngang cuộc thẩm vấn nhưng vẫn đứng dậy đi ra cửa.

Gần trước lúc ra cửa, Lục Nghiễm lại liếc nhìn Triệu Phong, Triệu Phong ườn ra bàn, vẫn đang chầm chậm lấy lại nhịp thở.

Trong hành lang, Lục Nghiễm đi theo Trần Sở vài bước.

Lúc Trần Sở quay người nhìn vào mắt Lục Nghiễm, trong lòng Lục Nghiễm cũng bỗng lóe lên một linh tính: Vụ án này e là phải kết thúc rồi.

Lục Nghiễm vừa nghĩ đến đây thì nghe Trần Sở nói: “Thẩm vấn đến đây là có thể kết thúc rồi, chuyện tiếp theo vẫn cứ để Tổ Trại giam chúng tôi xử lý đi.”

Quả là vậy…

Lục Nghiễm vẫn bình thản cụp mắt, chững lại một giây, không để mình lộ ra bất cứ biểu cảm nào, anh chỉ nói: “Cũng được, dù gì chúng tôi cũng chỉ tới hỗ trợ các anh thôi, tất nhiên là không dám tự ý giành quyền. Lát nữa chúng tôi sẽ gửi báo cáo sang, tổ phó Trần ký tên là công việc hỗ trợ lần này đã hoàn thành.”

Trần Sở cười: “Tất nhiên rồi, lần này thật may là có Chi đội Hình sự các anh, đợi sau này chúng tôi chắc chắn sẽ cho báo cáo lại với cấp trên, cảm ơn sự hỗ trợ nhiệt tình của các anh!”

Lục Nghiễm: “Đâu nào, anh khách sáo quá.”

Trần Sở chủ động chìa tay, Lục Nghiễm và Trần Sở bắt tay thoáng qua rồi nhanh chóng buông ra.

Trần Sở lại nói thêm vài câu khách sáo, ca ngợi khả năng điều tra thẩm vấn của Lục Nghiễm, một lúc sau, nhóm của Tiết Bồng cũng bước ra từ phòng bên cạnh.

Trần Sở đi rồi, cảnh sát bên Tổ Trại giam bèn đến tiễn nhóm Lục Nghiễm đi, hình như là gấp lắm.

Cả đoạn đường Lục Nghiễm không thể hiện gì, cũng không thấy có gì bất thường, mãi đến tận khi ra khỏi trại giam nữ, cánh cửa lớn phía sau lưng phát ra âm thanh lạch cạch nặng nề.

Cả nhóm đi về phía xe cảnh sát đậu trên bãi đất trống, Mạnh Nghiêu Viễn và Hứa Trăn đi ở đầu, Mạnh Nghiêu Viễn vừa đi vừa lầm bầm: “Cái quỷ gì vậy, không đầu không đuôi gì hết, không cho được miếng nước nữa đã đuổi người ta ra ngoài rồi là sao?”

Hứa Trăn cứ chốc lại quay đầu, cũng không hiểu gì: “Đúng là hơi lạ, hình như không muốn mình điều tra tiếp.”

Mạnh Nghiêu Viễn: “Mẹ bà sao mà qua cầu rút ván quá vậy!”

Quý Đông Duẫn không nói tiếng nào, về xe với trợ lý pháp y trước.

Mạnh Nghiêu Viễn còn ở đằng sau hỏi: “Này, thiệt tình là thôi luôn hả? Vậy mà chứng cứ hôm nay mình thu thập được rồi có làm giám định không, báo cáo viết kiểu gì?”

Tiết Bồng đi ở sau chót cau mày từ nãy tới giờ, cô liếc nhìn Mạnh Nghiêu Viễn ở đằng trước rồi quay sang hỏi Lục Nghiễm: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Giải thích giùm cái được không.”

Lục Nghiễm dừng bước, không trả lời ngay, chỉ giơ tay với Hứa Trăn.

Hứa Trăn lại bước nhanh trở về: “Đội phó Lục.”

Lục Nghiễm: “Chúng tôi có chuyện cần nói, mọi người về đội trước, chừa cho chúng tôi một chiếc xe.”

Hứa Trăn ngẩn người, tuy là hơi khó tin nhưng cũng không hỏi gì nhiều, trước khi đi chỉ liếc nhìn lại Tiết Bồng cũng đang ngạc nhiên không kém.

Không bao lâu sau, Hứa Trăn bước nhanh ra xe, lại kéo luôn Mạnh Nghiêu Viễn lên xe, lái xe đi khỏi cùng với Quý Đông Duẫn và trợ lý pháp y, Tiết Bồng mời khó tin nhìn Lục Nghiễm lần nữa.

Cô giơ tay chắn lấy ánh nắng chói mắt nói: “Thành viên đội anh, còn có cả Mạnh Nghiêu Viễn nữa, bọn họ đã hiểu lầm chúng ta sẵn rồi, anh còn…”

Lục Nghiễm đứng ngược nắng, để ý thấy Tiết Bồng có hơi giận dỗi, động tác có chút khó chịu với ánh nắng, nhanh chóng di chuyển vị trí, vừa vặn che mất ánh sáng.

Anh chỉ khẽ nhíu mày, tỏ vẻ khó xử: “Cây ngay không sợ chết đứng, có gì để họ hiểu lầm đâu.”

Sau đó lại hỏi: “Em hỏi anh rốt cuộc có chuyện gì còn gì?”

Tiết Bồng nói: “Tôi có hỏi anh nhưng mà tôi không có khiến anh sắp xếp như vậy nha.”

Lục Nghiễm thở dài, cứ như đã hết sức bất lực: “Chuyện này nói một chốc không hết được, không lẽ em muốn đứng đây nói? Em không thích bị chói nắng mà.”

“…” Tiết Bồng nghệch người, hoàn toàn cạn lời.

Lục Nghiễm cũng mím môi, nghiêng người bước đi rồi nói: “Lên xe cái đã, vừa đi vừa nói.”