Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 34



Cả bữa cơm, Lục Nghiễm hoàn toàn không tập trung ăn được.

Tiết Bồng nhìn anh tận mấy lần, cơm trong bát anh hoàn toàn không vơi chút nào, chưa bao lâu đã bảo no rồi.

Tiết Bồng biết trong lòng anh có tâm sự, lại còn không giấu được.

Thế là nhân lúc dọn dẹp bàn ăn, Tiết Bồng buột miệng hỏi: “Lát nữa có làm gì không?”

Lục Nghiễm khựng lại nói: “Không có, định đi ngủ sớm.”

Ngủ được mới lạ.

“Nhưng mà tôi thấy anh tỉnh lắm, ngủ được không, hay đi coi phim đi?”

“Bây giờ hả?”

“Ừ, coi suất nửa đêm ấy, coi nguyên đêm luôn.”

Lục Nghiễm cuối cùng cũng ngước mắt, ngạc nhiên nhìn Tiết Bồng.

Tiết Bồng tựa vào quầy bếp, nửa cười nửa không chờ anh trả lời.

Nhìn qua nhìn lại một hồi, Lục Nghiễm cuối cùng cũng đầu hàng: “Được rồi, anh thừa nhận, anh định đến phân cục khu phía Đông một chuyến. Chung Ngọc yêu cầu lúc lấy ghi chép phải có luật sư có mặt, anh muốn đến xem xem có gì mới không.”

“Biết ngay mà.” Tiết Bồng nói: “Chuyến này anh không đi là tối nay cỡ nào cũng mất ngủ. Thế này đi, tôi lái xe đưa anh đi.”

Lục Nghiễm có vẻ không tán thành: “Lấy ghi chép xong là muộn lắm, chắc phải thức đêm đấy.”

“Tôi là chuyên gia thức khuya mà. Được rồi, quyết định vậy đi.”

Dọn dẹp xong, Tiết Bồng và Lục Nghiễm cùng vào phòng tạm biệt Barno rồi ra khỏi cửa.

Sau khi lên xe, Lục Nghiễm nói: “Ngày đầu tiên đón Barno về, chưa ở được bao lâu đã ra ngoài rồi, hơi có lỗi với nó.”

“Nó sẽ hiểu mà, biết anh đang kiếm tiền mua hạt cho nó, còn cứ nằm ở cửa đợi anh về, cửa có bất cứ tiếng động nào là nó cũng lập tức tỉnh ngay.” Tiết Bồng lái xe ra đường lớn.

Trong xe rất tối, con phố đã lên đèn từ lâu.

Lục Nghiễm nhìn sang Tiết Bồng rồi lại khẽ than thở: “Em nói vậy là để anh áy náy phải không.”

Tiết Bồng cười, chuyển chủ đề nói: “Ngày mai chúng tôi sẽ bắt đầu kiểm nghiệm số vật chứng tìm được ở nhà Chung Ngọc, bao gồm cả đồ lấy về từ nhà Cao Thế Dương và Lý Lan Tú nữa, đồ nhiều lắm nhưng bây giờ chứng cứ đã rõ ràng, tôi nghĩ sẽ không bao lâu nữa là có kết quả rồi.”

Lục Nghiễm: “Anh biết, anh cũng không tin dù Chung Ngọc có thông minh cỡ nào thì cô ta cũng chỉ có một mình, cô ta nhất định có chỗ sơ hở, chúng ta đông người tới vậy, nhất định có thể tìm ra sơ hở này.”

Tiết Bồng không tiếp, vừa lái xe vừa nghĩ đến chuyện chiều nay ở nhà Chung Ngọc, Lục Nghiễm cũng đã nói câu tương tự, anh chắc chắn có bày binh bố trận tinh vi tới cỡ nào thì cũng có chỗ sơ suất, thứ anh muốn tìm chính là chỗ sơ suất này.

Lúc đó cô còn thấy lạ là vì sao từ khi bắt đầu, Lục Nghiễm đã cứ luôn thấy Chung Ngọc có vấn đề.

Nếu nhắc đến biểu hiện ung dung, bình tĩnh lạ thường của Chung Ngọc chiều hôm nay thì thật sự khiến người ta phải nghi ngờ.

Nhưng từ trước khi tính chất của vụ án được xác định thì Lục Nghiễm đã bắt đầu nghi ngờ rồi, hơn nữa những việc anh nghi ngờ cũng có thể coi là anh quá nhạy cảm, khuếch đại sự việc.

Chỉ là bây giờ xem ra, nghi ngờ của Lục Nghiễm dường như đã chính xác từ lúc bắt đầu.

Tiết Bồng im lặng rất lâu, xe đã chạy đến khu vực phía Đông khi nào không hay.

Lục Nghiễm vẫn đang xem từ khoá “con trai đầu độc mẹ” trên Weibo, phía trên đột nhiên xuất hiện một vài “người biết ngọn ngành”, lũ lượt vào nhận là mình biết về “câu chuyện” này.

Có người nói, con trai Cao Lực Minh nhà này từ nhỏ đã tiền xài quá độ, theo đuổi chủ nghĩa hưởng thụ điển hình, không chỉ hám tài mà còn rất bất hiếu, vì tiền mà chuyện gì cũng làm được.

Có người nói, ông bác nhà họ Cao cũng đang nằm trong bệnh viện, hình như cũng hấp hối tới nơi rồi, nghe nói cũng là trúng độc.

Có người lại nói đúng thật là vậy, ông bác cũng đã xảy ra chuyện rồi, nếu chỉ ra tay với một mình bà bác thì dù bà bác chết rồi, Cao Lực Minh cũng không thừa kế được căn nhà.

Còn có người nói, hai ông bà bác làm bên công nghiệp hoá học, rất có hiểu biết về hoá chất, nghe nói con trai cũng có thành tích hoá học rất tốt, muốn đầu độc hai ông bà chắc phải cẩn thận dữ lắm, cảm thấy lần này là tội phạm trí tuệ cao đấy!

Xem đến đây, Lục Nghiễm không khỏi hừ lạnh.

Tiết Bồng đưa mắt nhìn anh hỏi: “Anh hừ cái gì?”

“À, anh đang xem tin tức tìm kiếm hàng đầu…” Lục Nghiễm đưa nội dung xem được cho Tiết Bồng nói: “Hình như trong vòng một đêm mà tất cả mọi người đều quen hết cả ba người nhà họ Cao vậy.”

Tiết Bồng nghe hồi lâu không nói, một lúc sau mới bảo: “Đáng lý ra thì phụ nữ mới có trực giác chính xác hơn mới phải chứ, có lúc tôi cũng sẽ tự dưng chắc mẩm một chuyện gì đó, bỗng dưng khi không sẽ nảy sinh nghi ngờ về một việc nào đó nhưng lý trí mách bảo tôi là nên tin vào chứng cứ, hơn nữa trước khi có đủ chứng cứ xác thực, tất cả trực giác đều là tự tìm phiền phức.”

Lục Nghiễm vô thức nghiêng đầu qua, để lộ đường cơ cổ.

Hốc mắt của anh rất sâu, con ngươi đen láy, dưới bóng đèn đan xen trông đường nét càng sắc sảo hơn.

Xe ngừng lại trước một trụ đèn giao thông, Tiết Bồng cũng quay đầu nhìn anh, tiếp tục nói: “Tuy là tôi đã nói câu này rồi, nhưng tôi vẫn muốn nói lại với anh lần nữa, trực giác của anh thật sự rất chuẩn xác, từ ban đầu anh đã nhắm chắc Chung Ngọc, thật sự quá chính xác.”

Lục Nghiễm hỏi: “Em nghĩ ra gì rồi đúng không?”

“Sức lực của một người thật sự có giới hạn, Chung Ngọc vừa phải tiếp nhận thẩm vấn của cảnh sát, vừa phải theo dõi tình trạng bệnh của Cao Thế Dương, chồng cô ta lại ở bên ngoài, không trông mong gì được, nếu chuyện đầu độc không có liên quan đến cô ta, vậy thì cô ta chắc chắn sẽ buồn bã, áy náy vì những gì bố mẹ chồng gặp phải, còn sẽ lo lắng không biết liệu cảnh sát có hoài nghi mình không, rốt cuộc người như thế nào mới chống đỡ nổi cảm xúc trái chiều như thế?”

Nói đến đây, trong đầu Tiết Bồng cũng xuất hiện rất nhiều cảnh tượng trước kia.

Năm đó Tiết Ích Đông đột nhiên phát bệnh qua đời, Trương Vân Hoa suýt nữa suy sụp tinh thần, lúc đầu khi xảy ra chuyện, bà hoàn toàn không biết nên làm thế nào, may là có rất nhiều đồng nghiệp trong cơ quan tới giúp đỡ.

Mấy năm sau, Tiết Dịch lại bất ngờ bị hại, chết thảm trên sân thượng, chuyện này không chỉ gây ra cú sốc lớn cho Tiết Bồng mà cũng là với Trương Vân Hoa.

Sự giỏi giang và cái chết yểu của Tiết Dịch đã mãi mãi trở thành tiếc nuối trong lòng Trương Vân Hoa.

Tiết Bồng rất rõ, dù mình có cố gắng đến cỡ nào, có theo sát ra sao đều không thể so được với Tiết Dịch, nếu bây giờ Tiết Dịch vẫn còn sống, chắc chắn đã trở thành luật sư nổi tiếng của thành phố Giang, tương lai chắc chắn sẽ gặt hái được thành tựu lớn.

Lúc này, đèn xanh bật mở.

Tiết Bồng nhìn chằm chằm con đường trước mặt, khẽ thở dài, nổ máy nói: “Ngần ấy chuyện gom vào một chỗ, còn phải để ý chu toàn cho mọi khía cạnh, người bình thường chắc chắn sẽ mệt mỏi không thôi, khó mà không có sơ suất. Thế nhưng Chung Ngọc không những không có sơ suất mà sắc mặt còn khá là ổn. Anh xem cô ta có giống như người mới vừa mất người thân, chính mình còn bị cảnh sát nghi ngờ không?”

“Không chỉ có vậy, cô ta còn có thời gian mời luật sư.” Lục Nghiễm nói: “Hơn nữa luật sư chắc chắn là được mời sau khi Cao Lực Minh “chạy trốn”. Cũng có nghĩa từ khi đó cô ta đã lường trước rằng sẽ có nhu cầu này.”

Tiết Bồng không khỏi cười lạnh: “Đúng là nhìn xa trông rộng.”

Cái chính là từ khi Lý Lan Tú chết đến khi phát hiện được thi thể thì nhiều lắm là hai ngày, dù là trong hai ngày này Chung Ngọc đi tìm Hàn Cố thì không lẽ Hàn Cố cũng có thời gian lo vụ này sao?

Đúng ra mà nói thì cái lúc như thế, chuyện này vẫn chưa trở thành án hình sự, quá lắm cũng chỉ là xin tư vấn luật sư, lo trước tính sau mà thôi.

Nhưng mà bây giờ xem ra giống như Chung Ngọc đã chuẩn bị tất cả mọi thứ từ sớm, bụng dạ rất khó lường, Cao Lực Minh hoàn toàn không cùng một tần số với cô ta.

Một người phụ nữ như vậy mà lại bị loại đàn ông “thỏ đế” như Cao Lực Minh đe dọa bằng hình ảnh và clip riêng tư sao?

Hà, vậy rồi ai tin!

Tiết Bồng và Lục Nghiễm đến được phân cục khu phía Đông, vừa xuống xe đã thấy hai người bước ra từ cổng phân cục, đồ tây giày da thẳng thớm, nhìn là biết thành phần ưu tú.

Chỉ là người đàn ông đi phía trước trông bình tĩnh hơn, ra vào Cục Cảnh sát mà trông cứ như ra vô phòng làm việc của mình vậy.

Hai bên càng lúc càng đến gần nhau, Hàn Cố ngước mắt, nhìn thấy Tiết Bồng và Lục Nghiễm bèn dừng bước rồi nói vài tiếng với trợ lí bên cạnh.

Trợ lí gật đầu, nhanh chóng lướt qua Tiết Bồng, đi về phía cổng trước.

Lục Nghiễm nhìn thấy thì hơi kinh ngạc, đến lúc Hàn Cố đi đến gần, lại thấy Hàn Cố cứ nhìn chăm chăm vào Tiết Bồng.

Một tay Hàn Cố miết lên khuy áo vest, đứng lại cách Tiết Bồng một bước chân hỏi: “Sao em cũng tới đây?”

Tiết Bồng hết sức hời hợt: “Hiện giờ anh đang hỏi tôi với tư cách gì, luật sư đại diện cho Chung Ngọc à? Xin lỗi, lập trường hai bên không cùng một phía, mong anh chú ý tránh hiềm nghi.”

Hàn Cố nhướng mày, không quan tâm lắm mà cười, tiếp đó lại dời mắt nhìn sang Lục Nghiễm vẫn đang không tỏ thái độ gì.

Lục Nghiễm đứng ngay cạnh Tiết Bồng, cao hơn cô hơn nửa cái đầu, vai rộng chân dài, đứng thù lù ở đó nhìn như muốn nuốt gọn Hàn Cố.

Trong lúc hai người đàn ông quan sát nhau, Hàn Cố lên tiếng trước: “Chắc anh đây là đội phó Lục của Chi đội Hình sự nhỉ, nghe nói anh được điều thẳng tới, đúng là tuổi trẻ tài cao. Tôi nhớ anh còn là bạn học cấp Ba của Bồng.”

Lục Nghiễm khẽ nhíu mày, chú ý đến cách dùng từ của Hàn Cố, bình tĩnh trả lời: “Luật sư Hàn cũng danh tiếng lẫy lừng, nổi khắp cả thành phố Giang, hôm nay được gặp quả đúng là có phong thái riêng.”

Vừa nói xong, cả ba cùng im lặng.

Bỗng chốc chỉ còn nghe tiếng gió.

Cho đến khi Hàn Cố bật cười: “Tôi còn có việc, không làm phiền hai người nữa, tôi đi trước đây, hẹn ngày gặp lại.”

Lục Nghiễm và Tiết Bồng đều không lên tiếng.

Đợi Tiết Bồng đi rồi, Tiết Bồng nghiêng người sang nhìn, nhận thấy gần đó không có ai mới bật cười: “Cái gì mà có phong thái riêng, cái gì mà nổi khắp thành phố Giang, anh nói ngược với lòng mà suôn miệng ghê.”

Lục Nghiễm ậm ừ, cong khoé môi: “Ai bảo anh ta nói móc anh có ô dù, còn nói tuổi trẻ tài cao nữa, nhìn anh ta cũng hơn anh chắc hai, ba tuổi.”

“Cũng cỡ cỡ đó.” Tiết Bồng lại cười, quay người đi về phía Cục Cảnh sát.

Lục Nghiễm lại nói: “Đợi cái đã.”

Tiết Bồng dừng bước: “Sao thế?”

“Em quen Hàn Cố à?”

“Đúng rồi.”

Lục Nghiễm ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: “Sao ban nãy anh ta lại nói anh ta “nhớ” là em với anh là bạn học cấp Ba, làm như anh ta quen anh ấy… hơn nữa anh cũng thấy hình như gặp anh ta ở đâu rồi nhưng anh trước giờ có quan tâm cái giới của anh ta đâu.”

Tiết Bồng khẽ thở dài: “Hai người đúng là có gặp nhau rồi đấy, nhưng mà lúc đó đứa nào cũng còn đi học.”

Còn đi học?

Vậy thì ít nhất cũng đã là chuyện từ tám, chín năm trước, thậm chí là còn sớm hơn nữa.

Lục Nghiễm nheo mắt, nhanh chóng lục tìm trong đầu, không chỉ nhanh mà còn quả quyết.

Anh chắc chắn trăm phần trăm là chưa từng qua lại gì với Hàn Cố lúc học Đại học Cảnh sát, hơn nữa hình như Hàn Cố với Tiết Bồng thân lắm, giống như là quen lâu lắm rồi, trước mặt Tiết Bồng, Hàn Cố trông còn có vẻ như là đang “hoài niệm”, nếu chỉ là bạn bè cùng vai phải lứa thì chắc sẽ không như thế.

Lục Nghiễm lật tìm từng giai đoạn, cho đến khi quay đến ký ức thời cấp Ba, một số cảnh tượng cũng bắt đầu xuất hiện.

Hôm đó cũng là ở Cục Cảnh sát, chỉ là lúc đó anh và Tiết Bồng đều còn là học sinh cấp Ba.

Tiết Dịch bị hại, họ đều là nhân chứng, bị đưa tới Cục Cảnh sát để lấy lời khai.

Tiết Bồng rất đau lòng, lúc bước ra khỏi phòng thẩm vấn mắt vẫn còn đỏ, người cũng rất ngẩn ngơ, lúc bước đi còn hơi xiêu vẹo.

Lục Nghiễm đi ngay sau lưng cô, nhìn thấy cô loạng choạng thì đưa tay đỡ lấy cô theo bản năng.

Cùng lúc đó, một nam sinh từ phía trước đi tới, cậu ta cũng đưa tay ra đỡ vai cô.

“Cẩn thận.”

“Không sao chứ?”

Hai người cùng lên tiếng.

Lục Nghiễm ngước mắt, nhìn vào mắt cậu nam sinh đứng trước mặt Tiết Bồng.

Cậu nam sinh có khuôn mặt sáng lạng, da khá trắng, môi rất mỏng, trên sóng mũi có một cặp kính gọng đen, trông đầy mùi văn vở, cậu ta cau mày, sắc mặt rất tệ.

Điều khiến Lục Nghiễm để ý nhất là hốc mắt nam sinh kia cũng hơi ửng đỏ.

Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm cũng như tỉnh khỏi cơn mơ, trong mắt lóe lên một số thứ.

Anh vội nhìn Tiết Bồng nói: “Anh nhớ ra rồi, lúc xảy ra vụ án của chị em, Hàn Cố cũng đến Cục cảnh sát lấy lời khai… nếu anh nhớ không lầm thì lúc đó anh ta đã là sinh viên đại học rồi.”

“Anh nhớ không sai.” Tiết Bồng nói: “Tuy là lúc đó chị tôi còn chưa tốt nghiệp nhưng đã thường đến học dự thính ngành luật ở đại học thành phố Giang, họ quen nhau ở đó.”

Từ sau đó, Lục Nghiễm không hỏi gì nữa, có nhiều chuyện hoàn toàn không cần truy xét ngọn nguồn hay vạch trần thẳng thừng.

Trước khi tốt nghiệp, Tiết Dịch luôn là nhân vật có tiếng trong trường, lại là chủ tịch hội học sinh, từng cử chỉ hành động của cô đều được săn đón.

Lúc đó trong trường đã có lời đồn rằng Tiết Dịch quen biết một nam sinh đại học ở bên ngoài, là sinh viên ưu tú ngành luật, nhưng cũng có người nói bạn trai thật sự của Tiết Dịch là học sinh trong trường, là cậu ấm nhà họ Hoắc học cùng khối.

Tất nhiên là sau đó, mọi lời đồn đều tan thành mây khói theo cái chết của Tiết Dịch.

Lục Nghiễm và Tiết Bồng đến sau vách ngăn phòng thẩm vấn, nhìn qua bên kia từ kính một chiều, quá trình thẩm vấn của Chung Ngọc vừa vào chủ đề chính.

Người phụ trách thẩm vấn là Tề Thăng, bên cạnh còn có cảnh sát hình sự phụ trách ghi chép.

Phía bên này, Vương Chí Thân đứng cạnh Lục Nghiễm, báo cáo kết quả điều tra tiếp theo của phân cục khu phía Đông.

Phân cục khu phía Đông đã điều tra nguồn gốc của thuỷ ngân và Paraquat, toàn bộ đều thu được từ phía Cao Lực Minh, không có chứng cứ gì chứng minh Chung Ngọc có nhúng tay vào.

Lần này trước khi truy bắt Cao Lực Minh, Chung Ngọc cũng không có cơ hội đánh tiếng với Cao Lực Minh, đúng ngay lúc cảnh sát tìm tới, Cao Lực Minh cũng vừa bước ra khỏi thôn đang nấp để hóng gió rồi bị bắt gặp.

Trong lúc hoảng loạn, Cao Lực Minh đã quay đầu bỏ chạy, không ngờ lúc xông ra đường lớn lại bị một chiếc xe dầu diesel tông phải.

Tốc độ của xe dầu diesel không nhanh nhưng Cao Lực Minh vừa chạy vừa ngó nghiêng lung tung, bị xe tông phải, lăn mấy vòng trên đường rồi rơi vào một vũng bùn bên cạnh.

Đã bị tông còn cộng thêm bị ngã, bất tỉnh nhân sự ngay tại chỗ, đến lúc đưa vào bệnh viện cấp cứu thì phải loại bỏ lá lách ngay lập tức, trong đầu còn phát hiện có khối máu bầm, lúc ngày còn đang hôn mê không tỉnh.

Theo lời bệnh viện thì bốn mươi tám tiếng này là thời kỳ nguy hiểm, nếu không tỉnh lại thì phiền phức to.

Sau đó, phân cục phía Đông còn điều tra cả điện thoại của Cao Lực Minh, phát hiện bên trong có hình ảnh và video riêng tư mà Chung Ngọc nói. Một đoạn clip trong số đó còn được quay cực kỳ rõ nét, Cao Lực Minh đã cầm điện thoại đuổi miết theo Chung Ngọc để quay, Chung Ngọc lại có chút ghét bỏ và kháng cự.

Cũng có nghĩa là mớ ảnh và clip này cũng khớp với lời khai của Chung Ngọc.

Cho đến hiện tại, vẫn còn chưa phát hiện ra Chung Ngọc nói dối câu nào.

Giọng của Vương Chí Thân không to cũng không nhỏ, vừa đủ để Tiết Bồng đứng cạnh Lục Nghiễm nghe thấy.

Tiết Bồng vừa nghe Vương Chí Thân thuật lại vừa nhìn sang vẻ mặt bình tĩnh của Chung Ngọc ở bên kia kính một chiều.

Chung Ngọc từ đầu đến cuối không nói gì nhiều, không có gì là dư thừa, hơn nữa trong cả quá trình, câu trả lời của cô ta đều giống hệt như nhau, dù cảnh sát có lập đi lập lại vấn đề như thế nào, có bới móc sơ suất như thế nào, cô ta đều không sửa lấy một chữ, thậm chí đến lỗi trong ngôn ngữ còn không có.

Trong quá trình đó, đôi lúc Chung Ngọc còn ngước mắt lên nhìn sang bên kia kính một chiều, rồi lại cụp mắt xuống như không có chuyện gì.

Tiết Bồng nhìn vào mắt cô ta, cô nheo mắt, đột nhiên quay đầu hỏi Vương Chí Thân: “Phải rồi, Chung Ngọc biết tình hình của Cao Lực Minh không?”

Vương Chí Thân chững lại nói: “Đã nói với cô ta rồi.”

Lục Nghiễm hỏi: “Em muốn nói gì?”

Tiết Bồng nói: “Một người phụ nữ biết được tin chồng cô ta được đưa vào bệnh viện, hôn mê bất tỉnh, hơn nữa lại còn đang trong thời kỳ nguy hiểm mà còn có thể bình tĩnh như thế, không lạ sao?”

“Rõ là Chung Ngọc không hề quan tâm Cao Lực Minh sống chết ra sao, hoặc là tình cảm của họ chỉ bình thường thôi.”

“Hơn nữa dáng vẻ của cô ta bây giờ trông còn điềm tĩnh hơn lúc ở nhà cô ta nữa.”

“Vì Hàn Cố đã tới rồi, điều này có nghĩa là đã cho cô ta được liều thuốc tĩnh tâm rồi. Vả lại cho tới hiện tại thì bằng chứng nào chắc chắn hơn chứng minh cô ta có tham gia đầu độc, Cao Lực Minh thì lại đầy đủ chứng cứ.”

“Tôi nghĩ vẫn còn lý do thứ hai.” Tiết Bồng tiếp.

Vương Chí Thân hỏi: “Là gì vậy?”

“Nếu tôi là Chung Ngọc, khi tôi biết nghi phạm đã nằm trong bệnh viện hôn mê bất tỉnh, trong lòng tôi sẽ nghĩ tới bốn chữ trước tiên: Trời cũng giúp ta.”

Tiết Bồng nói xong, Lục Nghiễm lập tức nhíu mày, Vương Chí Thân cũng sững sờ.

Vương Chí Thân lẩm bẩm: “Đúng thế, bây giờ chỉ còn có mình cô ta là mở miệng nói chuyện được thôi, hơn nữa lời khai của cô ta khớp với chứng cứ hiện có, còn là lời khai duy nhất hiện tại…”

Lúc này Lục Nghiễm lại hỏi: “Ban nãy Hàn Cố tới đã nói những gì?”

Vương Chí Thân: “Thì cũng cái trò cũ thôi, yêu cầu được nói chuyện riêng với Chung Ngọc vài phút. Sau đó nói với chúng tôi là Chung Ngọc có mong muốn chủ động hợp tác điều tra mãnh liệt. Nhưng mà dù thế nào thì sáng mai chúng ta cũng sẽ đưa Chung Ngọc đến trại tạm giam, nếu không có chứng cứ mới thì sẽ khởi tố cô ta với tội bao che. Nhưng mà cái tên Hàn Cố kia chắc chắn sẽ giúp cô ta lấy được quyền tại ngoại trong thời gian xét xử.”

Thông thường thì luật sư hình sự tới Cục Cảnh sát gặp thân chủ vào lúc này là để tiến hành phân tích tội danh bị lên án, thông báo trước một số mức độ phán quyết, còn không thì là phân tích và dự đoán phương hướng phán quyết,

Thế nhưng giới hạn của vế sau khá là nhạy cảm, cũng cần có mức độ kỹ thuật nhất, chỉ hơi bất cẩn là sẽ bị tình nghi cản trở điều tra và hướng dẫn ngụy tạo chứng cứ.

Tất nhiên là Hàn Cố đã quá mức quen thuộc với việc này, sẽ không bị người khác bắt thóp.

Lục Nghiễm nhếch môi: “Bước kế tiếp cứ làm theo trình tự đi, không cần làm khó cô ta.”

Vương Chí Thân ngỡ ngàng.

Lục Nghiễm khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt trấn tĩnh nhìn Chung Ngọc ở đối diện, đột nhiên cảm thấy sự bình tĩnh khác thường ở cô ta cứ như đang hạ chiến thư, thậm chí là đang khiêu khích.

Một hồi sau, Lục Nghiễm nói: “Được thôi, nếu cô ta đã bình thản như vậy, cho rằng mình nhất định có thể vượt ải thì mình cứ “hợp tác” đi. Bước kế tiếp cần phải điều tra thế nào thì cứ điều tra thế ấy, không cần bứt dây động rừng. Một khi tìm được chứng cứ có hiệu lực hơn, trực tiếp bắt về quy án.”


Lời của tác giả:

Vụ án thứ hai đã vào hồi kết, những nhân vật quan trọng về cơ bản đều đã xuất hiện, các mối quan hệ của nhân vật cũng đã bắt đầu tập hợp, nếu vẫn có bạn đến giờ vẫn chưa rõ là ai có quan hệ như thế nào với ai, thì chắc chắn bạn đã cưỡi ngựa xem hoa rồi đấy, vì mỗi mối quan hệ đều đã được chắc đến không chỉ một lần, đã đệm tận mấy lần, lập đi lập lại thì sẽ dài dòng.