Hồ Sơ Kỹ Thuật Hình Sự

Chương 51



Trên đường đến Chi đội Hình sự cùng Lý Hiểu Mộng, trong đầu Tiết Bồng cứ không ngừng lục tìm lại.

Cô đang nghĩ không biết bây giờ Cố Dao đã thay đổi như thế nào, đã mập lên hay gầy đi, có thông minh, sắc bén, quan sát chi tiết như trước kia không?

Thật ra Tiết Bồng đã không còn nhớ lắm về vẻ ngoài của Cố Dao, lần cuối cùng họ gặp nhau, cô vừa tròn mười bảy, Cố Dao cũng chỉ hai mươi bốn tuổi.

Tính ra thì bây giờ Cố Dao đã ba mươi ba rồi.

Thành phố này rất dễ khiến người ta quên đi nhiều chuyện, dù hiện tại có rất nhiều nơi ở của người dân vẫn là nhà đất do Địa Ốc Thừa Văn khởi công, sáu năm trước, khi tập đoàn công ty giàu có và nhiều kẻ thù này đột nhiên sụp đổ, người dân cũng đều hóng hớt hết sức nhiệt tình.

Thế nhưng tin tức có nóng sốt đến mấy cũng chỉ là một cơn gió, rít tới rồi lại rít đi, dù là bóng đen liên hoàn có chấn động một thời đến độ nào thì hiện giờ cũng đã ít còn ai nhắc tới.

Người lớn thì chớp mắt đã bỏ lại sau lưng, người trẻ thì không hề hay biết gì.

Tiết Bồng nhớ rất rõ, lúc chuyện đó xảy ra cô đang học đại học, thường xuyên nghe các đàn anh xung quanh nhắc tới các vụ án đằng sau Địa Ốc Thừa Văn ví dụ như buôn bán nội tạng, nhà máy điều chế ma tuý ngụy trang thành công ty điều chế dược phẩm, thuê sát thủ giết người, tập đoàn bán dâm cao cấp vân vân.

Thế nhưng lúc đó cô chẳng hề hứng thú bao nhiêu với việc này, nghe có vẻ cũng quá xa vời với cuộc sống của mình, có hơi thiếu thực tế.

Cho đến khi cô nghe thấy một cái tên: Cố Dao.

Cố Dao, con gái duy nhất của Cố Thừa Văn, chủ tập đoàn Địa Ốc Thừa Văn, một thiên kim tiểu thư có thể nói là nhân vật làm mưa làm gió nhất thành phố Giang lúc bấy giờ, chỉ cần cô bằng lòng, doanh nghiệp của nửa thành phố Giang đều nguyện đổ gục trước mặt cô.

Thế nhưng Cố Dao không muốn đi một con đường bình thường mà lại còn hết sức có cá tính, cứ muốn chứng minh bằng thực lực của mình, cô là người có khả năng làm “khuynh quốc khuynh thành”.

Cô chính là người đã chính tay đạp đổ cả vương quốc do Cố Thừa Văn tạo dựng nên, cũng đã lôi ra được vụ án liên hoàn ẩn náu nhiều năm ở thành phố Giang.

Trong vụ trọng án liên hoàn đó dính líu tới toàn là người thân và bạn bè của Cố Dao, tất cả mọi người đều cảm thấy cô điên mất rồi, vì trong quá trình huỷ hoại tất cả mọi thứ đó, bản thân cô cũng không khỏi lún sâu vào, cùng đồng mưu với kẻ thù.

Đúng vậy, Cố Dao đã phạm tội hình sự nhưng tòa án và chính phủ đều nể tình công lao cô trợ giúp phá án, thu thập tội chứng, lại còn quân pháp bất vị thân, cũng không hề thừa cơ che giấu và tẩy trắng tội trạng của mình, còn lựa chọn tự thú, vì thế cuối cùng đã xử nhẹ tội.

Từ Thước, luật sư của cô cũng là luật sư hình sự có quyền thế mạnh nhất khi ấy đã phải vắt hết óc vào vụ án này.

Khi ấy nhiều người đều bảo Từ Thước giúp Cố Dao trong vụ kiện này là để thành danh sau một trận.

Cũng có người nói thật ra hai người đã hẹn hò lâu rồi, chỉ là không công khai.

Lúc đó trên mạng còn có đăng tải một vài hình ảnh chụp bên ngoài Cục Cảnh sát, một đám phóng viên chụp ảnh điên cuồng, còn trong vòng vây đó, Từ Thước ôm chặt lấy vai Cố Dao suốt dọc đường, bảo vệ cô thật kín đáo.

Nhưng dù có thế nào thì cuối cùng Cố Dao vẫn trở thành người duy nhất “toàn vẹn rút lui” trong cả vụ án liên hoàn.

Có người nói cô thắng thật ghê gớm, dùng sức lực một mình để hy sinh tất cả mọi người, bản thân mình thì phủi “sạch sành sanh”.

Cũng có người nói cô đã điên loạn hoàn toàn, lật đổ cả một đế chế chỉ để đổi lại một thân một mình.

Những phân đoạn hồi ức kia tuôn chảy vào đầu óc Tiết Bồng, cho đến khi đi tới được tòa hình sự với Lý Hiểu Mộng, đến bên ngoài phòng thẩm vấn của Chi đội Hình sự, được Lý Hiểu Mộng nhắc nhở, cô mới bừng tỉnh.

“Xin lỗi, tôi hơi mất tập trung, vừa nãy cô đã nói gì cơ?” Tiết Bồng hỏi.

Lý Hiểu Mộng nói: “Tôi chỉ nhắc cô là đã tới rồi thôi, bây giờ tôi chuẩn bị đi vào lấy thông tin, cô đi với tôi hay là đợi lúc tôi cần thì gọi cô?”

Lý Hiểu Mộng biết con người Tiết Bồng trước giờ khá lạnh nhạt, không có hứng thú với mấy chuyện lấy lời khai như thế này, sợ cô ngồi một lúc lại chán nên đưa ra hai lựa chọn.

Ai ngờ Tiết Bồng chỉ hơi sững lại rồi nhanh chóng quả quyết: “Tôi vào với cô.”

Lý Hiểu Mộng: “Cô chắc chứ?”

“Ừm, yên tâm đi, tôi sẽ không làm phiền mọi người làm việc đâu, tôi chỉ nhìn thôi.”

“Ừ, vậy cùng vào thôi.”

Thật ra vào giây phút Tiết Bồng bước vào phòng thẩm vấn, cô không hề nhìn vào Cố Dao đã đợi bên trong từ lâu, cô chỉ cụp mắt, ngồi xuống ở một góc phía sau Lý Hiểu Mộng và một cảnh sát phụ trách lấy thông tin khác, cứ như làm nền.

Đến lúc Lý Hiểu Mộng và Cố Dao tự giới thiệu xong, chính thức bắt đầu trình tự lấy lời khai, Tiết Bồng mới khẽ hít vào một hơi, chầm chậm ngước mắt, muốn dùng vẻ mặt điềm tĩnh nhất để tiếp đãi người phụ nữ có khi đã nhận ra mình từ nãy tới giờ.

Cũng chính ánh mắt này đã khiến Tiết Bồng thấy chấn động trong lòng, có chút kinh ngạc, có chút thân quen nhưng nhiều hơn hết là xa lạ.

Cố Dao bây giờ hoàn toàn khác trước, mái tóc chấm vai trước kia giờ đã biến thành tóc ngắn, hơn nữa trông cô còn gầy hơn trước kia, thậm chí là có chút trơ xương, may là dáng xương của cô đẹp bẩm sinh, đủ để bù lại được, tuy gầy nhưng không hốc hác.

Da của Cố Dao rất trắng trẻo, ánh mắt bình thản như trước kia, không có chút biểu cảm, dường như tất cả mọi thứ đều đã trầm xuống, không có gì đáng để cô vui mừng hay buồn bã nữa.

Cô nói chuyện rất mạch lạc, cũng rất để ý tới cách dùng từ, thậm chí còn có chút bệnh nghề nghiệp tư vấn tâm lý.

Cố Dao vẫn chưa nhìn sang phía Tiết Bồng, dường như chưa để ý tới trong phòng còn có một người, hoặc có thể nói là cô không hề để ý, từ đầu tới cuối cô chỉ toàn tập trung vào câu hỏi của Tiết Bồng.

Lý Hiểu Mộng nhanh chóng lấy ảnh chân dung bên phòng thực nghiệm cung cấp cho Cố Dao xác nhận, đây là ảnh phác hoạ dựa theo tái cấu trúc xương mặt của người chết.

Khi Cố Dao nhìn thấy bức ảnh mô phỏng, khuôn mặt cô cuối cùng cũng xuất hiện chút biểu cảm nhỏ, có chút kinh ngạc, lẩm bẩm nói: “Đúng là rất giống Trình Lập Huy, chắc là thằng bé.”

Lý Hiểu Mộng lại đưa cho Cố Dao xem các tư liệu khác của Trình Lập Huy như chiều cao, cân nặng khi còn sống được suy đoán, quần áo tóc tai vân vân, tất cả các thông tin đều trùng khớp.

Cố Dao nhắm mắt thở dài, tiếp đến mới nhìn Lý Hiểu Mộng mà hỏi: “Cảnh sát Lý làm ơn cho hỏi, tôi có thể nhìn hình ảnh lúc phát hiện ra thằng bé được không?”

Lý Hiểu Mộng hơi khó xử: “Chúng tôi phát hiện ra thi thể của Trình Lập Huy ở nơi hoang dã, hơn nữa còn qua mất hai ngày, vì thế nên thi thể bị phá hoại rất nghiêm trọng, hoàn toàn không nhận dạng được là ai. Hơn nữa chúng tôi lo người nhà nhìn thấy sẽ sốc, vì thế thường sẽ không đưa ra…”

Cố Dao: “Thực ra thì lúc nãy nhìn thấy bức ảnh mô phỏng đó tôi đã tưởng tượng được rồi. Hơn nữa lúc báo án, tôi đã chuẩn bị tâm lý. Cho hỏi, thằng bé chết như thế vào vậy?”

Lý Hiểu Mộng thở dài: “Hiện giờ về cơ bản chúng tôi có thể xác định được Trình Lập Huy tử vong do tiêm ma túy, sau đó bị đưa xác tới khu bảo tồn thiên nhiên. Chúng tôi đang dốc hết sức tìm ra hung thủ.”

Cố Dao không nói gì, chỉ cúi gằm mặt, khó giấu được thổn thức.

Im lặng vài giây sau, Lý Hiểu Mộng lại nói: “Tiếp theo tôi muốn xin chị thuật lại một số hoạt động trước khi chết của Trình Lập Huy cũng như quan hệ giữa hai người, bố mẹ cậu ấy thì sao, vì sao người báo án lại là chị, chúng tôi mong chị có thể cung cấp chi tiết và nhiều thông tin một chút, nhất là các mối quan hệ của Trình Lập Huy, những thông tin này sẽ có ít cho việc phá án của tôi.”

Cố Dao chầm chậm gật đầu nói: “Trình Lập Huy không có bố mẹ, nó từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện Lập Tâm. Trước kia tôi có một người bạn, khi còn sống anh ấy cũng là trẻ mồ côi ở Lập Tâm, khi lớn lên, anh ấy đã thành lập quỹ từ thiện cho cô nhi viện này, sau đó anh ấy mất, quỹ này được giao cho tôi quản lý. Mấy năm nay ngoài việc quản lý quỹ, mỗi tuần tôi đều dành ba, bốn ngày sống ở Lập Tâm. Lúc tôi biết Trình Lập Huy, nó còn chưa tới mười lăm tuổi nhưng tôi nhận ra thằng bé có vấn đề tâm lý nghiêm trọng, rất nổi loạn, tất cả những việc này đều có liên quan đến thời thơ ấu của nó.”

Cố Dao nói năng chậm rãi lại mạch lạc, góc độ mô tả của cô cũng bắt đầu theo quá trình từ nhỏ đến lớn của Trình Lập Huy, tuy từ ngữ không trau chuốt nhưng đủ để người nghe hình dung được trong đầu tổng thể về cuộc sống của Trình Lập Huy sau khi nghe xong.

Theo lời Cố Dao, tính cách của Trình Lập Huy rất hiếu thắng, luôn mong muốn sống độc lập, muốn nhanh chóng trưởng thành, bước ra ngoài xã hội, thực hiện cái tôi của mình, những suy nghĩ nóng lòng này đều là nguyên nhân thúc đẩy tính cách nổi loạn của cậu.

Quy tắc giáo dục khép kín của cô nhi việc Lập Tâm hết sức nghiêm khắc, bới ở đây có nhiều đứa trẻ với nhiều tính cách khác nhau, khó mà thống nhất quản lý được, vì thế các thầy cô giáo trong đó đã sử dụng cùng một tiêu chuẩn quản lý với bọn trẻ chính là “nghe lời”.

Khi còn bé, những đứa trẻ vẫn còn chưa hiểu lắm về mọi chuyện, tất nhiên sẽ nghe lời người lớn, khi chúng dần lớn lên, bắt đầu có suy nghĩ của riêng mình, khi dẫn xuất hiện yếu tố kháng cự, chúng sẽ thầm thắc mắc trong lòng.

Những thắc mắc này lại bị người lớn đàn áp một cách “cường quyền”, khiến trẻ bắt đầu không nể phục.

Thế nhưng con trẻ vẫn biết nhìn sắc mặt của người lớn, thấy nắm đấm của mình không mạnh như người lớn được, khi kháng cự cũng không có hiệu quả, dần dần sẽ trở thành phục tùng ngoài mặt, chống đối trong lòng.

Tâm lý tương phản dữ dội thế này cuối cùng sẽ trở thành nổi loạn.

Chúng càng lúc càng tích tụ nhiều hơn, đợi đến khi cuối cùng cũng không nén được nữa, hoặc đến cuối cùng chúng đã có được khả năng phản kháng, thứ nổi loạn này sẽ không thể nào xử lý nổi được nữa.

Cố Dao nói: “Trước kia, việc quản lý Lập Tâm đều sẽ được giao cho các thầy cô phía viện trưởng, cho đến hai năm trước, tôi nhận ra được vấn đề này càng lúc càng nghiệm trọng nên mới tự mình làm lấy. Trình Lập Huy là đứa có vấn đề nghiêm trọng nhất trong số đám trẻ lớn từ mười tuổi trở lên. Thật ra thằng bé rất muốn tự lực cánh sinh, mỗi cuối tuần đều sẽ làm thêm, có lúc còn ngủ ngoài đường. Nhưng nó rất có trách nhiệm, đêm nào không về Lập Tâm là nó đều nhắn tin cho tôi. Bên cạnh đó, thằng bé cũng giúp chăm sóc những đứa trẻ nhỏ hơn ở Lập Tâm, thấy nó không nghe lời, cứng đầu thế thôi nhưng nó lúc nào cũng khuyên ngăn mấy đứa trẻ nhỏ hơn, còn khích lệ bọn trẻ nhất định phải học đại học.”

“Thằng bé Trình Lập Huy trưởng thành rất sớm, cũng có rất nhiều mưu toan nhưng nó cứ đi làm thêm ở ngoài miết, tôi thường hay khuyên răn nó là có nhiều thứ nhất định không được động vào, nó cũng bảo đảm với tôi hết lần này đến lần khác, tuyệt đối sẽ không dính vào mại dâm, ma tuý với bài bạc. Vì thế ban nãy nhìn thấy số tư liệu đó, tôi rất hốt hoảng, tôi không tin thằng bé sẽ hút ma tuý.”

Nghe đến đây, Lý Hiểu Mộng hỏi: “Vậy chị Cố cho tôi hỏi, chị có biết chuyện Trình Lập Huy từng đến câu lạc bộ cưỡi ngựa không, cậu ấy đến đó làm gì?”

“Nó làm thêm ở đó, tôi cũng mới biết tháng này.” Cố Dao nói: “Tôi từng tiếp xúc với một vài hội viên ở câu lạc bộ cưỡi ngựa, tôi biết môi trường trông đó quá ư là phức tại, người xử lý tình huống trơn tru cũng chưa chắc ứng phó được, huống hồ gì là Trình Lập Huy, nó va chạm với xã hội chưa nhiều, lại còn nhỏ, không đủ kiên định, tiếp xúc với đám người giàu ấy không có lợi cho nó.”

“Lúc vừa mới biết thằng bé làm thêm ở câu lạc bộ cưỡi ngựa, tôi cũng rất bất ngờ. Tôi có nhờ người hỏi thăm thử, biết được lúc phỏng vấn, Trình Lập Huy nói là mình đã hai mươi lăm tuổi, lúc này tôi mới biết nó đã dùng căn cước giả. Sau khi biết được, tôi có nói chuyện với nó, mong nó có thể đổi việc, tôi cũng sẽ tích cực tìm việc giúp nó, bảo đảm công việc này cũng có thể giúp nó mở mang tầm mắt. Thằng bé đồng ý rồi nhưng nó bảo đã làm phải làm cho trót, ít nhất phải làm xong tháng này. Nhưng mà tôi không ngờ còn chưa tới một tháng mà nó đã mất tích rồi.”

Nói đến đây, Cố Dao khẽ thở dài, cô hơi cau mày: “Thật ra trước khi báo án, tôi từng hỏi thăm người ở câu lạc bộ cưỡi ngựa, họ bảo lần cuối nhìn thấy Trình Lập Huy là vào thứ Bảy, thế nhưng tôi đợi mãi đến tận thứ Hai cũng chẳng thấy Trình Lập Huy liên lạc với tôi, gọi điện nó cũng không nghe. Lúc đó tôi đã biết nó đã gặp phải chuyện gì rồi.”

Lý Hiểu Mộng lại hỏi: “Vậy chị đã từng bao giờ nghe Trình Lập Huy nhắc tới cậu ấy có quen bạn bè gì hay là cãi cọ với ai ở câu lạc bộ cưỡi ngựa không?”

Cố Dao hồi tưởng lại rồi nói: “Cãi cọ thì chưa nghe tới nhưng mà mấy tháng trước có lần nó rất mừng rỡ kể với tôi, nó có giúp một người khách ở chỗ làm, người đó thấy nó rất có năng lực, còn định giới thiệu những công việc khác cho nó nữa. Tôi mới buột miệng hỏi nó là khách thế nào. Tự dưng nó là lảng tránh, nói với tôi là chỉ là khách bình thường mà thôi, không có gì đặc biệt. Lúc đó tôi không để ý mấy nhưng bây giờ nghĩ lại, người khách kia chắc có lẽ là hội viên cao cấp ở câu lạc bộ cưỡi ngựa, còn có thể nổi trội trong đám khách nhà giàu, chắc chắn là thân thế không đơn giản. Nhưng mà vấn đề cũng nằm ở đây, tôi nghĩ…”

Nói đến đây, Cố Dao bỗng ngừng lại rồi lại bảo: “Xin lỗi, tôi không nên thêm vào phân tích cá nhân của mình, những điều này đều quá chủ quan.”

Lý Hiểu Mộng nói: “Không sao, chị cứ tiếp tục, cứ việc nói ra, chúng tôi sẽ cân nhắc việc có tham khảo hay không.”

Lúc này Cố Dao mới tiếp: “Vì công việc trước kia của tôi có tiếp xúc với không ít những người trong giới này, tôi hiểu tâm lí và trạng thái của họ. Nếu đổi lại là bất cứ hội viên cao cấp nào khác, khi được nhân viên cung cấp dịch vụ và giúp đỡ, họ đều sẽ thấy là việc hiển nhiên, lại còn quá quen với việc này. Bởi vì trong thế giới của họ, biểu hiện ra sức thể hiện này là biểu hiện của nhân vật nhỏ bé muốn dựa vào đó mà giành lấy cơ hội, khắp nơi đều là vậy. Thế nhưng khi Trình Lập Huy nói về người khách này, tôi có thể thấy người này không chỉ nhìn thằng bé bằng con mắt khác mà còn chủ động bảo sẽ cung cấp cơ hội việc làm cho nó. Tôi sẽ vô thức mà cho rằng đây tuyệt đối không phải là một công việc tốt lành gì.”

“Mặt khác, nếu đây là công việc tốt, Trình Lập Huy cũng sẽ không cố tình tránh né khi tôi hỏi nó. Nhưng mà lúc đó tôi không hề biết nó làm thêm ở câu lạc bộ cưỡi ngựa, tôi nghĩ là những việc đại loại như thu ngân trong siêu thị, vì thế khi đó tôi cũng chẳng nghĩ nhiều đến thế.”

Lý Hiểu Mộng lại hỏi: “Vậy tại sao chị lại đoán đó là hội viên cao cấp, cũng có thể là hội viên phổ thông chứ.”

Cố Dao nói: “Thông thường thì với những người khách tự cho là mình có tiền, sau khi vào đây họ sẽ nhận ra hoá ra còn rất nhiều người giàu có hơn mình. Cũng có rất nhiều người vào đây để móc nối quan hệ. Trong môi trường như thế, dù là khách hay là nhân viên thì tâm trạng của họ cũng sẽ bị ảnh hưởng, cảm giác nổi trội sẽ sụp đổ, áp lực sẽ nặng hơn, sẽ vô thức đi sân si, có nhiều nhân viên còn sẽ so đo với nhau những chuyện lặt vặt như hôm nay mình dắt ngựa cho ai, phú hộ nào giao ngựa cho mình săn sóc.”

“Ban nãy tôi có nói, Trình Lập Huy là đứa trẻ rất hiếu thắng, vì thế người có thể khiến nó vui vẻ hứng khởi không chỉ là hội viên cao cấp mà có thể còn là nhân vật khá có tiếng tăm hiện tại.”

Lý Hiểu Mộng lật sơ tư liệu, có tận mấy trang báo cáo kiểm nghiệm do phòng thực nghiệm đưa tới, báo cáo của mỗi khoa cũng đều có đủ, cô vừa tìm vừa nói: “Chúng tôi cũng có một số kết quả kiểm nghiệm liên quan đến câu lạc bộ cưỡi ngựa…”

Cố Dao cũng nhìn theo trên báo cáo.

Cho đến khi Tiết Bồng ngồi ở một góc đột nhiên đứng dậy, đi đến cạnh Lý Hiểu Mộng rồi nói khẽ: “Để tôi làm cho.”

Lý Hiểu Mộng khựng lại, thấy Tiết Bồng lật sơ mấy trang, chìa ra một tờ báo cáo trong số đó.

“Cô đây là…” Vào lúc này, Cố Dao đột nhiên hỏi.

Lý Hiểu Mộng và Tiết Bồng đều khựng lại, Tiết Bồng không ngước mắt, chỉ cầm một cây bút chì, đánh dấu vài hàng quan trọng trên báo cáo.

Lý Hiểu Mộng giới thiệu đơn giản: “Đây là chuyên viên kỹ thuật của chúng tôi, không chỉ tham gia điều tra hiện trường vụ án của Trình Lập Huy mà còn tiến hành toàn bộ quá trình kiểm nghiệm sau đó.”

Nói đến đây, Lý Hiểu Mộng cụp mắt, nhìn theo những chỗ Tiết Bồng đánh dấu rồi nói: “À, theo kết quả giám định thì chúng tôi đã kiểm nghiệm một số vật chứng vi lượng trên người Trình Lập Huy ví dụ như lông của giống ngựa nổi tiếng, mẫu đất ở trường đua ngựa, thêm nữa thì quần áo trên người cậu ấy đều là đồ hiệu, mang ủng leo núi, tổng cộng giá của số đồ này cũng phải hơn sáu nghìn nhân dân tệ. Thế nhưng theo chúng tôi được biết, nhân viên làm thêm ở câu lạc bộ cưỡi ngựa không hề có mức lương như thế này.”

Cố Dao nghe thấy thì hơi kinh ngạc: “Là những món trên ảnh đây sao? Tôi chưa thấy thằng bé mặc bao giờ.”

Lý Hiểu Mộng: “Có thể là chị nói đúng, trong môi trường như thế, con người sẽ vô thức đi so bì với nhau. Khoan nói đến chuyện người hội viên kia giới thiệu cho Trình Lập Huy công việc gì, ít nhất thì công việc này quả là đã khiến Trình Lập Huy kiếm được nhiều tiền hơn trong thời gian ngắn.”

Cố Dao không nói gì, chỉ nhắm mắt hít sâu một hơi, dường như cô đang cắn răng, cơ ở hai bên hàm cũng trượt theo.

Cả quá trình lấy thông tin kéo dài suốt một tiếng, Tiết Bồng và Cố Dao chẳng nói với nhau câu nào, cũng không nhìn thẳng vào mắt nhau.

Trên thực tế, Tiết Bồng có âm thầm chú ý tới Cố Dao mấy lần, nhận ra dường như Cố Dao chẳng có chút phản ứng nào khi nhìn thấy mình, cứ như nhìn thấy một nhân viên công chức xa lạ vậy, cảm xúc và biểu cảm thi thoảng thể hiện ra cũng đều là vì nhắc đến Trình Lập Huy.

Tiết Bồng lại bình thản cụp mắt, đến lúc lấy xong thông tin, cô cùng Lý Hiểu Mộng và Cố Dao ra ngoài, luôn đi ở phía sau.

Cô nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh, mái tóc ngắn chín chắn của Cố Dao, trong lòng bỗng rối bời.

Dù không biết Cố Dao có phải đã hoàn toàn quên hết tất cả ký ức về cô hay không, cô đều đã từng chia sẻ với người này bí mật tận sâu đáy lòng của mình, còn có cả những thứ giấu kín trong tiềm thức mà đến bản thân cô cũng không nhận biết được.

Trong khoảng nửa năm dài từ sau khi Tiết Dịch mất, cô dường như không có gì là không nói với Cố Dao.

Chỉ là bây giờ lại hình như nhìn nhau không quen biết nữa.

Tiết Bồng mãi nghĩ ngợi những điều này, không khỏi thất thần.

Cho đến khi trước lúc rời đi, Cố Dao bỗng dưng quay người nói với Lý Hiểu Mộng: “Cảnh sát Lý, tôi có thể nói vài lời với cô đồng nghiệp của cô không?”

Lý Hiểu Mộng sững người, Tiết Bồng đang cụp mắt cũng nghe thấy mà hốt hoảng, vô thức ngước mắt, đụng phải ánh mắt của Cố Dao.

Người Cố Dao nói chính là cô.

Lý Hiểu Mộng hỏi: “Đã lấy xong ghi chép rồi, hai người…”

Cố Dao khẽ cười, đây là nụ cười đầu tiên của cô kể từ lúc bước vào Cục Cảnh sát: “Chúng tôi có quen nhau, cô ấy tên Tiết Bồng đúng chứ?”

Trong lúc nói, Cố Dao cũng đã quay người về phía Tiết Bồng.

Tiết Bồng sững sờ, bỗng chốc không biết vì sao lòng có chút ngẩn ngơ, mắt cũng hơi cay cay.

Chỉ nghe thấy Cố Dao nói rằng: “Lâu quá không gặp em, Bồng.”

Tiết Bồng mấp máy môi, tuy chậm mất nửa nhịp nhưng cũng mỉm cười, giọng có hơi khàn: “Lâu quá không gặp… chị khỏe chứ, chị Cố.”


Phần dành cho những bạn chưa xem “Lời nói dối ký sinh”:

Bổ sung cho các bạn chưa có ấn tượng với Cố Dao, cô ấy từng xuất hiện ở chương 2, là chuyên gia tư vấn tâm lý của Tiết Bồng.

Chương trên đã thuật lại sơ qua thân thế của cô ấy.

Phần dành cho những bạn đã xem “Lời nói dối ký sinh”:

Tình hình của Cố Dao khá là phức tạp, không thể nào không bị truy cứu trách nhiệm hình sự nhưng truy cứu quá nặng cũng không hợp lý, dù sao cô ấy đều không tham gia những chuyện như buôn bán nội tạng, chất cấm, vì thế sẽ không nói rõ đã xử lý thế nào, dù sao cũng đã hết chuyện rồi, quay lại với cuộc sống thôi.

Còn về mốc thời gian thì “Hồ sơ kỹ thuật hình sự” là câu chuyện sáu năm sau “Lời nói dối ký sinh”.