Tiết Bồng ở trong một vùng tối tăm, giơ tay không thấy được năm ngón, không thấy được đường dưới chân, cũng không biết phía trước có cạm bẫy gì hay không, cô chỉ cứ mò mẫm về trước, mong tìm được lối ra hoặc là một tia sáng.
Ở nơi càng tối, ánh sáng sẽ càng sáng hơn, dù chỉ cần một chút lấp loé, chỉ cần nó tồn tại là nhất định có thể thấy được.
Tiết Bồng đi rất lâu, rất lâu, cho đến khi một luồng sáng bỗng loé lên, chiếu về hướng này, cô vô thức che mắt, nhìn qua kẽ tay.
Tiếp đó là một tiếng ầm lớn.
Có một chiếc xe con đã bị đâm phải, tài xế xe hàng đâm trúng nó đã nhảy khỏi xe chạy trốn, chiếc xe con nhanh chóng bốc cháy, bên trong còn có hai người.
Hai người kia nhanh chóng bị cháy thành than, quần áo và da đều nhanh chóng cháy đen, chỉ còn lại hình dạng hộp sọ, bên ngoài bao phủ một lớp thịt cháy đen.
Tiết Bồng sững sờ nhìn cảnh tượng này, cho đến khi cảnh tượng lại nhanh chóng thay đổi, đến lúc cô nhìn rõ được, bối cảnh trước mắt đã trở thành sân thượng của trường trung học số mười sáu khu phía Bắc.
Tiết Bồng vô thức bước về trước, nghe thấy tiếng cãi nhau trên sân thượng.
Cô đánh thụp trong lòng, cho đến khi người đằng sau móc trong túi ra một con dao, dùng sức đâm vào bụng người trước mặt.
Nữ sinh bị đâm chính là Tiết Dịch.
Tiết Dịch vô thức nắm lấy cán dao và tay của nữ sinh đâm cô, trừng to mắt, không thể tin được.
Thế nhưng nữ sinh đâm cô lại rút tay ra, lưỡi dao rạch ngang trong người Tiết Dịch, rạch nát cả nội tạng.
Tiết Dịch cuối cùng cũng mất hết sức lực, lảo đảo ngồi phệt xuống đất.
Nữ sinh đâm cô ấy lùi về sau, nhìn vào bàn tay rướm máu của mình rồi lại nhìn Tiết Dịch.
Tiết Bồng lập tức xông tới, sượt ngang qua vai nữ sinh đang liên tục lùi về sau.
Tiết Bồng chạy đến trước mặt Tiết Dịch, dừng bước lại, cô quỳ xuống đất, nhìn Tiết Dịch đã thoi thóp, cô thấy Tiết Dịch nhấc tay, lôi ra vài quyển sách và một xấp đề thi trong cặp sách bên cạnh.
Bàn tay dính máu của cô ấy để lại trên giấy, tiếp đó, cô ấy ra sức đẩy chúng xuống khỏi sân thượng.
Sách và các tờ đề rơi từ trên cao xuống, giấy bay phất phới, bị gió cuốn đi.
Ánh mắt của Tiết Dịch lại cứ nhìn chăm chăm về trước.
Tiết Bồng nhìn theo cô nhưng chỉ thấy bóng lưng của nữ sinh đã đâm cô ấy.
Nữ sinh đã nhanh chóng chạy khỏi sân thượng.
Đến lúc Tiết Bồng quay đầu lại thì đã không thấy Tiết Dịch đâu.
Không chỉ Tiết Dịch mà cả sân thượng cũng đã biến mất.
Tiết Bồng hoảng hốt đứng dậy, vừa gọi tên Tiết Dịch, vừa tìm kiếm khắp nơi.
Cho đến khi cảnh tượng lại thay đổi, cô lại đặt chân ở một cái nhà kho.
Chung Lệ bị đè dưới vật nặng, có vài người xông lên trước, một người trong số đó quả quyết chặt đứt chân y, những người khác lập tức nhấc y lên, cõng y chạy ra cửa sau nhà kho.
Tiết Bồng cũng chạy theo.
Ai ngờ vừa chạy được mấy bước, trước mắt lại xuất hiện một cánh cửa phòng bệnh.
Cô dừng lại, đưa tay định đẩy cửa ra, nhưng lại nghe thấy một giọng nói từ sau khe cửa.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông đã khản đi, giọng nói còn hơi ngập ngừng: “Mẹ, trước khi đội trưởng Lâm ra lệnh cứu con, mẹ có nói gì với chú Tần không?”
Đây là giọng của Lục Nghiễm.
Nhưng không có ai trả lời.
Một lúc sau, Lục Nghiễm lại nói: “Ví dụ như nhất định phải cứu con ra, nhất định phải giữ được mạng con, những câu đại loại như thế.”
Một lúc lâu sau, trong phòng lúc này mới có tiếng người phụ nữ vang lên, đó là Tề Vận Chi.
“Mẹ không biết chú Tần đã ra lệnh cho đội trưởng Lâm thế nào, nhưng đúng là mẹ có năn nỉ ông ấy nhất định phải cứu con, dù gì thì mẹ cũng chỉ có mình con…”
Lục Nghiễm hít thật sâu một hơi, cúi gằm mặt.
Tề Vận Chi: “Bố con có ơn với chú Tần, mẹ biết dù mẹ không năn nỉ, chú Tần cũng nhất định sẽ giữ an toàn cho con, ông ấy cũng bắt buộc phải làm thế!”
Nghe đến đây, Tiết Bồng lại buông tay khỏi tay nắm, cửa, lùi dần ra sau.
Cô cũng không biết mình đã lùi lại bao nhiêu bước, phía sau đột nhiên xuất hiện một lực cản lấy cô.
Tiết Bồng vô thức quay người, nhìn phải một đôi mắt hung ác dữ tợn, cô giật thót người, lập tức tránh đi.
Đó là Hoắc Ung.
Hoắc Ung mặc đồng phục trường trung học số mười sáu, ép sát cô từng bước, phát ra tiếng cười khanh khách trong cổ họng, không giống âm thanh của con người, rất khiếp đảm.
Tiết Bồng vẫn cứ thầm nói với mình, tỉnh lại, mau tỉnh lại, đây là mơ, đây chỉ là mơ thôi!
Sau đó, vào lúc Hoắc Ung tóm lấy tay cô, Tiết Bồng lập tức vuột ra, bật người tỉnh dậy.
Tiết Bồng giật thót người, tiếp đó cảm thấy rất đau đầu, không chỉ mất sức, khát nước mà còn hơi buồn nôn.
Ký ức trước khi hôn mê dần quay trở lại, lúc này Tiết Bồng mới nhớ ra là cô bị người ta chụp Chloroform cho hôn mê.
Tiết Bồng mở mắt, gắng ngồi dậy.
Vào lúc này, có người nhích tới gần cô, đỡ cô dậy.
Tiết Bồng cau mày, nén cơn đau đầu, nghe thấy giọng của Cố Dao: “Cẩn thận, từ từ thôi, bây giờ em còn yếu lắm.”
Tiết Bồng khựng lại, không hiểu sao Cố Dao lại cũng bị bắt tới đây, sau đó mượn sức của Cố Dao, chầm chậm tựa vào bức tường đằng sau.
Rõ là họ đã bị bắt cóc, thế nhưng không gian xung quanh vẫn khá ổn, có một ngọn đèn treo yếu ớt, căn phòng rất to, hơi ẩm ướt, xung quanh không có cửa sổ, ban nãy Cố Dao nói chuyện, còn có chút vọng lại, giống như là đang dưới hầm.
Tiết Bồng nheo mắt, đợi đến lúc có thể thích nghi được hoàn toàn mới chú ý đến cách đó không xa có một cầu thang, phía trên cầu thang là một cánh cửa, căn phòng này đã được sửa chữa lại, xung quanh còn có vài món vật dụng trong nhà, cô thì đang nằm trên một chiếc nệm.
Xem ra đây đúng là một căn hầm, hơn nữa hình như còn lại hầm tự có của biệt thự.
Cố Dao đã cầm lấy một chai nước trong thùng giấy ở đằng góc, cô vặn nắp, đưa cho Tiết Bồng nói: “Em phục hồi lại thể lực trước đã, uống nước nhiều vào, nói ít thôi, nghe chị nói đã.”
Tiết Bồng chỉ uống một ngụm nhỏ rồi gật đầu.
Cố Dao thở dài nói: “Chúng ta bị bắt cóc rồi, thế nhưng chúng không làm chị ngất. Chị biết mình không chạy được nên nói sẽ chủ động hợp tác. Lúc đó chị đã ấn nút báo cảnh sát rồi, bọn chúng bị tiếng còi cảnh sát làm hoảng sợ nên vứt điện thoại chị đi rồi đưa chị lên xe. Chắc là bọn chúng thấy chị khá ốm yếu, lại là phụ nữ nên chỉ che mắt với trói tay chị, đưa chị đến chỗ này với em.”
“Suốt dọc đường chị không nói gì cả nhưng chị cảm nhận được là xe đã rẽ vào một khu chung cư, sau khi xuống xe, chúng ta bị đưa vào một căn phòng, chị thấy xung quanh rất ấm áp, nhất là sàn nhà rất nóng, chắc là có lót hệ thống sưởi. Sau đó chúng bảo chị xuống một đoạn bậc thang, nhiệt độ lại lạnh lên. Chị còn nghe có người vứt em lên nệm, tên đó còn nói với chị: “Ngoan ngoãn vào, đừng có mà chạy, đợi đến lúc sẽ tự động thả các người”.”
Cho đến lúc tên kia ra ngoài khoá cửa lại, Cố Dao nghe lấy tiếng động lại đợi một lát rồi mới tháo che mắt và trùm đầu, nhìn quanh khắp nơi dưới ánh sáng yếu ớt, sau đó dùng hoa văn điêu khắc kim loại trên tay vịn cầu thang để cắt dây trên tay.
Trong lúc Tiết Bồng hôn mê, Cố Dao còn mò mẫm các ngóc ngách trong phòng, phát hiện có một nhà vệ sinh rất hẹp, chỉ cỡ hai, ba mét, chỉ đủ để một cái bồn cầu, một tủ đựng đồ đóng trên tường và một cái bồn rửa tay mini.
Trong góc phòng có một thùng nước nhưng không có thức ăn, xung quanh có để đồ dùng trong nhà, thế nhưng Cố Dao mở cửa tủ ra xem thì đa phần đều trống trơn, chỉ tìm được một cái chăn bông trong một cái tủ trong số đó.
Cố Dao thuật lại tình hình, đưa cho Tiết Bồng một cái điện thoại rồi nói: “Chị có mò thử túi em, điện thoại của em này, túi của em chắc ở trên xe chúng rồi. Chị có cầm điện thoại em đi khắp một vòng trong này nhưng không có tín hiệu.”
Tiết Bồng mở điện thoại ra xem, chỉ có ba vạch pin, cô tắt màn hình, cổ họng đã dễ chịu hơn ban nãy, vì uống nhiều nước nên cũng dịu lại được chút.
Tiết Bồng nói: “Chắc căn hầm này đã xử lý tín hiệu, thế nhưng kết cấu thế này thường đều có một lối thông gió, chỉ đã thử chưa?”
Cố Dao sựng lại, nhớ lại rồi nói: “Trong toilet có cái lỗ thông gió, ở phía trên bồn cầu ấy, nhưng mà chị chưa thử. Chị đi thử xem sao, em đợi một lát.”
“Vâng.”
Cố Dao nhanh chóng cầm điện thoại của Tiết Bồng đi đến đó, chưa tới nửa phút lại quay về nói: “Có một vạch nhưng mà không ổn định, lúc có lúc tắt.”
Tiết Bồng nhắm mắt nghĩ một lúc: “Tín hiệu yếu thế, khó xác định vị trí lắm, gọi điện báo cảnh sát cũng rất dễ bị ngắt giữa chừng, nếu cần cứu hộ thì tốt nhất là phải nắm được nhiều thông tin hơn nữa, gửi đi với dạng chữ. Trước khi bị bắt, chị đã gọi báo cảnh sát, cảnh sát nghe máy chắc chắn sẽ cảnh giác, làm các bước xử lý sau đó. Với lại em đã hẹn Lục Nghiễm bốn giờ gặp nhau, nếu em không xuất hiện, trễ lắm thì năm giờ Lục Nghiễm cũng sẽ gọi cho em, em không bắt máy, anh ấy sẽ nhận ra chuyện không ổn…”
Nói đến đây, Tiết Bồng ho mấy tiếng.
Cố Dao vuốt lưng cho cô: “Em sao rồi, gượng được không?”
Tiết Bồng nói: “Chắc là vẫn ổn, chúng dùng Chloroform, lượng không lớn, em bị trúng độc nhẹ, chắc là không có gì đáng ngại đâu.”
Cố Dao nói: “Trước lúc em tỉnh lại, chỉ đã phân tích thử hình thế ở đây. Chúng không lấy mất điện thoại của em là vì ở đây không có tín hiệu, không sợ em báo cảnh sát. Chúng chuẩn bị nước nhưng lại không chuẩn bị đồ ăn là vì muốn hao tốn thể lực của chúng ta, thế nhưng chắc sẽ không nguy hiểm tới tính mạng.”
“Còn nguyên nhân bắt cóc thì có hai khả năng, một là gây án ngẫu nhiên, không thì là có mục tiêu chính xác. Vế trước khả năng không cao lắm, vì xe em lái không hề đắt đỏ, chỉ thuộc loại phổ thông. Vế sau cũng có một vài nghi vấn, nếu mục tiêu chắc chắn là em, vậy chắc chúng cũng biết thân phận của em. Dám bắt cóc như thế này, sau khi bắt cóc lại không có hành vi bạo lực, chắc không phải là hành vi báo thù do những vụ án mà em tiếp xúc, còn sắp xếp một nơi như thế này, xung quanh không tới nỗi ác liệt… Chị nghĩ tới nghĩ lui, nguyên nhân chỉ có một, gần đây em có xích mích với người nào không?”
Tiết Bồng yên lặng nghe Cố Dao phân tích xong, chậm rãi gật đầu, nói ra một cái tên: “Hoắc Ung”.
Cố Dao sững sờ.
Bỗng chốc, căn phòng chìm trong im lặng.
Một lát sau, Tiết Bồng nói: “Em khá cho là Hoắc Ung chỉ muốn cho em một bài học thôi. Em là cảnh sát, vụ án chi đội em phá được gần đây lại còn có liên quan đến cậu ta, trước đó cũng có xung đột ở câu lạc bộ cưỡi ngựa, nếu cậu ta dám làm gì em lúc này, không có lợi cho cậu ta.”
Sắc mặt Cố Dao rất nặng nề: “Thế nhưng tính cách Hoắc Ung lên xuống thất thường, hành vi của cậu ta không hề dễ đoán trước, làm gì cũng hoàn toàn dựa vào tâm trạng.”
Tiết Bồng: “Bên cạnh cậu ta có một luật sư tên Hàn Cố, có chút qua lại với nhà em. Nếu Hoắc Ung thật sự dám xằng bậy, đa phần cậu ta sẽ hỏi ý Hàn Cố để dẹp yên chuyện này. Con người Hàn Cố tuy là có nhiều chuyện đã vào vai đồng lõa của Hoắc Ung, thế nhưng trong chuyện này, em tin là anh ta sẽ nghĩ cách ngăn cản. Tất nhiên là cũng cần đề phòng, chị cũng đã nói rồi, Hoắc Ung làm gì toàn dựa vào tâm trạng, vì thế trước khi kết quả xấu nhất xảy ra, chúng ta cần nghĩ kỹ cách đối phó.”
Cố Dao trả lời: “Được, vậy hay là nghĩ ra vài cách trước, tuỳ cơ ứng biến.”
Tiết Bồng: “Ừm. Chị cũng nghĩ lại xem mình có bỏ sót chi tiết nào không, nhất là đường chúng ta bị bắt đến đây.”
Cố Dao ngẫm nghĩ rồi nói: “Chúng nó lấy túi của mình đi, chị nghe được chút âm thanh, giống như là chúng lấy gì ra từ trong túi ấy, sau đó chị lại nghe được tiếng điện thoại chụp hình.”
Tiết Bồng: “Chúng chụp đồ dùng cá nhân của chúng ta, nhất là mấy thứ như căn cước các thứ, mấy thứ chỉ rõ thân phận ấy. Dù để đòi tiền chuộc hay thông báo cho chủ mưu đứng sau thì đều cần thiết phải làm vậy.”
Nói đến đây, Tiết Bồng sựng lại rồi tiếp: “Nếu kẻ đứng sau thật sự là Hoắc Ung, em nghĩ bây giờ chắc là cậu ta cũng biết chị đang ở đây rồi.” Cũng lúc đó, đám côn đồ trẻ tuổi đó cũng đã gửi ảnh căn cước của Tiết Bồng và Cố Dao cho Hoắc Ung, còn kể lại hết đơn giản những chuyện xảy ra hôm nay, giải thích vì sao lại có thêm một người.
Hoắc Ung lúc này đang ngồi trong xe của mình, nhìn thấy ảnh mấy tay đàn em non trẻ gửi cho, bấm vào tấm của Tiết Bồng trước, nhanh chóng bật cười.
“Mày cũng có hôm nay cơ đấy, con đàn bà thối tha!”
Sau đó y nhìn thấy đoạn tin nhắn đó, thầm nghĩ mua một tặng một, con ả này cũng xui xẻo thật, lúc này mới mở tấm thứ hai.
Thoạt nhìn tên của Cố Dao, Hoắc Ung thoáng hoảng hốt, nhìn lại thật kỹ vào hình, xác nhận chính là Cố Dao, một hồi lâu không phản ứng gì.
Chỉ là tuy trông Hoắc Ung có vẻ bình tĩnh, trong lòng lại sôi sục cả lên, hơn nữa lửa giận còn bắt đầu dâng trào.
Tiếp đó, Hoắc Ung gọi sang, mắng chửi thậm tệ, còn nói: “Con mẹ lũ chúng mày bắt ai không bắt, con mụ họ Cố này còn khó xơi hơn cả con họ Tiết, má nó!”
Mấy tên non choẹt lấm lét nhìn nhau, cũng không biết Cố Dao rốt cuộc là người như thế nào, sao ông chủ lại tức giận đến thế.
Cho đến khi một trong số đó nhỏ tiếng hỏi: “Hả? Vậy bây giờ phải làm sao?”
Hoắc Ung thở mạnh, bứt tóc nói: “Thả mụ ta ra.”
Tên bên kia bảo: “Nhưng mà thả cô ta ra, cô ta chạy đi báo cảnh sát thì làm sao…”
Hoắc Ung nhắm mắt, không nói gì, đau đầu chống tay đỡ lấy.
Phía bên kia lại hỏi: “Ông chủ, con mụ Cố Dao này là ai vậy, thân thế hiển hách lắm sao, bọn em có bị sao không vậy?”
Hoắc Ung thở dài, ngừng lại vài giây mới nói: “Con mụ đó bây giờ không quyền không thế, không có gì đáng sợ. Nhưng bạn trai của ả rất khó xơi…”
Hoắc Ung chỉ nói một nửa, còn nửa câu sau nhưng y cũng chỉ lo trong lòng.
Thật ra dù y ra lệnh giết hết cả hai con đàn bà này cũng không sao, đến khi chết cả rồi tìm người xử lý thi thể là được.
Trong mắt y, Tiết Bồng chỉ là một cảnh sát cỏn con, chỉ cần xử lý sạch sẽ thi thể, không để người khác phát hiện ra, đợi năm ba năm nữa cũng chả ai điều tra vụ này nữa, thế nhưng nếu thêm cả Cố Dao thì phiền to rồi.”
Tuy Cố Dao đã sụp đổ nhưng “uy lực” vẫn còn, dù là ngày hôm nay đã sau đó sáu năm, vẫn có không ít người trông giới thương gia đều nể kỵ cô.
Cũng có người âm thầm đồn đại rằng Cố Dao còn nắm trong tay một số thứ, chỉ cần cô ta đưa ra yêu cầu, một số nhà quyền quý ở thành phố Giang chắc chắn sẽ răm rắp nghe theo.
Nhưng thật ra nói trắng ra thì hoàn toàn không có ai biết rốt cuộc Cố Dao đang nắm gì đó trong tay hay không nắm gì trong tay. Thế nhưng vì không biết, không xác định được mới không khỏi tưởng tượng, mới càng thấy đáng sợ hơn.
Cái chủ yếu nhất là năm đó Từ Thước cắn chết Địa Ốc Thừa Văn như thế, trong ngoài kết hợp với Cố Dao, hợp tác đẩy đổ một vương quốc sản nghiệp như thế, cũng không thể đánh giá thấp tay luật sư này.
Còn nữa, Tiết Bồng và Cố Dao bị bắt tới cùng một lúc, chứng tỏ trước đó cả hai đang ở cùng nhau, chuyện này Từ Thước có biết không?
Nếu như biết thì sau khi mất liên lạc với Cố Dao, chắc hắn đã bắt đầu đoán là Tiết Bồng có xích mích với người nào đó? Một khi Từ Thước trao đổi với cảnh sát, chuyện này sẽ trở nên phức tạp.
Dù có giết Tiết Bồng rồi, phía cảnh sát cũng chỉ mất một cảnh sát cỏn con, truy cứu vụ này được bao nhiêu năm?
Thế nhưng nếu có thêm một Cố Dao nữa thì chẳng phải là bị Từ Thước theo sát tám, mười năm nữa sao? Má nó! Mặt khác, Lục Nghiễm ở nhà đợi tới tận bốn giờ rưỡi cũng không thấy Tiết Bồng đâu, lại không nhận được tin nhắn hay điện thoại từ cô.
Lục Nghiễm gửi tin nhắn cho Tiết Bồng, đợi đến năm giờ cũng không thấy trả lời, điện thoại cũng không liên lạc được.
Điện thoại lại không liên lạc được.
Lục Nghiễm lại thử lại hai lần, đang nghĩ có phải là do trùng hợp mất tín hiệu không thì lúc này Phương Húc gọi đến.
Lục Nghiễm bắt máy, nghe thấy Phương Húc nói: “Đội phó Lục, có thể là Tiết Bồng gặp chuyện không hay rồi.”
Gặp chuyện không hay…
Tim Lục Nghiễm đập thình thịch nặng nề, tay siết chặt, vô thức giữ chặt điện thoại, đầu óc bỗng trống không.
Yên lặng vài giây sau anh mới hít thở lại được bình thường, nhanh chóng hoàn hồn, chưa kịp nghĩ đến chuyện lấy chìa khoá nhà đã bước ra khỏi cửa, vừa đi vừa nói: “Tôi tới Cục Cảnh sát ngay, cậu nói lại tình hình cho tôi nghe trước đã.”
Phương Húc nhanh chóng bảo vào khoảng bốn giờ mười lăm phút, chi đội nhận được báo cáo của cảnh sát tiếp nhận điện thoại, bảo rằng nhận được một cuộc điện thoại báo cảnh sát, sau đó nghe thấy tiếng thì thầm, tiếng cửa xe đóng lại vài tiếng xe lái đi khỏi đó.
Việc này đã khiến cảnh sát tiếp nhận điện thoại hết sức chú ý, vừa lên tiếng gọi người ở bên kia đầu dây, vừa lần theo định vị điện thoại, đồng thời phái cảnh sát ở gần đó lập tức tới xem tình hình.
Cảnh sát vừa tới đã thấy điện thoại rớt dưới đất, cuộc gọi vẫn còn đang tiếp tục, bên cạnh có một chiếc xe, cửa xe không khoá nhưng không thấy tài xế.
Cảnh sát lập tức xem camera giám sát của bãi giữ xe nhưng camera không quay được góc chết này, chỉ quay được lối ra vào và đường đi, nhận thấy có một cô gái đã lái xe tới đây.
Đến hơn ba giờ, cô gái này và một cô gái khác cùng đến bãi đậu xe, chưa bao lâu thì có một chiếc MVP chạy đến, xung quanh kính xe dán miếng dán đen, chỉ có thể nhìn thấy qua cửa xe đằng trước, tài xế đeo khẩu trang, nhuộm đầu vàng.
Không còn gì đáng nghi ngờ nữa, đây chính là một vụ bắt cóc.
Cảnh sát tiếp nhận điện thoại nhanh chóng lần theo số điện thoại của Cố Dao và biển số xe của Tiết Bồng, điều tra ra được thân phận của hai người, thấy một trong số đó còn là cảnh sát của Cục thành phố, lập tức thông báo lên trên.
Lục Nghiễm vừa nghe cả quá trình vừa lái xe đến Cục thành phố.
Trong chi đội, ngoài cảnh sát trực chỉ có Phương Húc và Hứa Trăn, bọn họ vừa nhận được điện thoại của Cố Dao do cảnh sát đưa tới.
Lục Nghiễm trông rất nghiêm túc, ánh mắt nặng nề, đi tới vừa định nói thì điện thoại Cố Dao reng lên.
Người gọi đến chỉ hiện thị có một chữ: Thước.
Lục Nghiễm cầm điện thoại, nhấn nút nghe máy và miễn chạm phím, lập tức nói: “Luật sư Từ, tôi là Lục Nghiễm.”
Từ Thước đã sắp buột miệng nói gì đó, nghe thấy giọng Lục Nghiễm thì sửng sốt hỏi: “Đội phó Lục, sao lại là cậu, Cố Dao đâu?”
Lục Nghiễm nghiêm túc nói: “Tình hình cấp bách, nói ra thì dài dòng, nhưng bây giờ về cơ bản có thể xác định, Cố Dao và Tiết Bồng, một cảnh sát của Cục thành phố chúng tôi đã bị người ta bắt cóc vào lúc ba giờ hơn. Tình hình cụ thể chúng tôi vẫn đang điều tra, nếu anh tiện thì mong đến Cục thành phố gấp một chuyến.”
Từ Thước im lặng vài giây, bên kia đầu dây nhanh chóng có tiếng nhấn thang máy.
Từ Thước: “Tôi tới ngay đây, nhiều nhất là nửa tiếng.”