Thu thập xong chứng cứ ở nhà Hoắc Ung, đội kỹ thuật hình sự rút quân trước.
Lục Nghiễm để lại vài người để hỏi thăm nhân viên quản lý và các chủ hộ khác trong khu chung cư, cũng tiện thể hỏi luôn Hàn Cố một vài vấn đề.
Điều quan trọng nhất trong số đó chính là gần đây, Hoắc Ung có gây thù chuốc oán với ai không, có đối tượng tình nghi nào không.
Thật ra lúc hỏi câu này, Lục Nghiễm cũng không ôm hy vọng gì, dù gì thì ai cũng hiểu con người của Hoắc Ung rồi đấy, số lượng kẻ thù của y chắc chắn là chỉ nhiều chứ không ít, chỉ là chưa chắc ai cũng có gan bắt cóc y.
Vả lại, Hoắc Ung không gặp chuyện ở ngay tại nhà mình mà là ở bên ngoài, có thể là bọn bắt cóc đã theo dõi y, còn không thì là đã biết được y muốn đi đâu bằng một con đường nào đó.
Tuy Hoắc Ung không phải con nhà võ có sức vóc nhưng cũng có chút sức lực, để khống chế được y, chắc chắn không phải chỉ có một người, sau khi khống chế, còn cần phải có phương tiện giao thông như xe cộ các loại, phải khiêng Hoắc Ung lên xe đi khỏi, ít nhất phải cần hai người hoặc hơn thế nữa.
Hàn Cố nghĩ ngợi một lúc rồi khẽ thở dài: “Thật ra, dạo gần đây, cậu Hoắc gây xích mích với không ít người, người ta cũng toàn là nhân vật có máu mặt, lại bị cậu ấy làm nhục không nể nang. Nhưng mà chuyện này cũng có liên quan đến bệnh của cậu ấy, gần đây, cậu ấy thường xuyên không uống thuốc đúng giờ, rất dễ dàng phát bệnh. Nhưng mà tôi nghĩ, những người đó dù có giận mấy cũng sẽ còn kiêng kỵ thân phận, địa vị của mình, không tới mức lại bắt cóc cậu ấy để trả thù.”
Hàn Cố nói không phải không có lý, một số người làm ăn đàng hoàng sẽ không “đi theo lối mới” như thế, trừ khi nào thân phận vốn đã không tốt lành gì, dù tẩy trắng ngoài mặt thì bên trong vẫn đen, hơn nữa còn phải rất độc địa, có gan để khiêu khích thế lực Hoắc Thị.
Có đi khắp cả thành phố Giang cũng thật sự tìm không ra người nào như vậy.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lục Nghiễm điềm tĩnh nói: “Tính tới hiện tại, bên anh vẫn chưa nhận được điện thoại tống tiền, bọn bắt cóc cũng không dùng những cách thức khác để nói cho các anh biết điều kiện. Thông thường thì nội trong vòng bốn mươi tám tiếng đồng hồ sau khi bắt cóc là đã có tin tức, vì thế, đây rất có thể không phải là hành vi bắt cóc với mục đích tống tiền. Anh là luật sư, cũng đã tiếp xúc với không ít vụ án hình sự, chắc anh cũng hiểu ý bọn tôi.”
Hàn Cố hơi biến sắc, gật đầu.
Thường thì bắt cóc có hai mục đích, một là vì tiền, không thì là vì trả thù, nếu là vế trước thì con tin còn có cơ hội sống sót dù tỷ lệ thấp, thế nhưng nếu là vế sau thì về cơ bản đều nhắm tới việc giết con tin, hơn nữa thường thì con tin sẽ chết rất thê thảm.
Thế nhưng trong vụ án này, có một chuyện rất kỳ lạ.
Nếu là để trả thù, cố ý bắt cóc Hoắc Ung để ngược đãi, cắt đứt đi thân phận, vậy thì sao lại còn cố tình tìm tới Hàn Cố?
Thường thì hành vi thế này đều là vì để đạt được mục đích tống tiền, nói với người nhà nạn nhân là bọn bắt cóc có thể làm con tin bị thương.
Nhưng gửi một bên tai thế này mà lại không để lại bất cứ lời nhắn nào? Thế là thế nào?
Nghĩ đến đây, Lục Nghiễm nói: “Có lẽ sắp tới, bọn bắt cóc sẽ còn có hành động khác, anh thông báo với người nhà họ Hoắc theo dõi cuộc gọi, tin nhắn và thư điện tử bất cứ lúc nào.
Hàn Cố: “Được, không vấn đề gì.”
Đang nói đến đây thì nhóm Hứa Trăn và Phương Húc cũng tới, họ đã lấy được camera ở khu chung cư, phía Trương Xuân Dương cũng đã liên hệ với đại đội giao thông, nhờ họ trích xuất ghi chép về biển số xe thể thao của Hoắc Ung hai hôm trước.
Lúc cả đội về lại Cục Cảnh sát thì đã là gần trưa.
Lục Nghiễm nhanh chóng họp với tổ trinh sát số 1, thêm một cụm từ “vụ án bắt cóc” vào bảng sơ đồ mối quan hệ.
Đến lúc mọi người đến đông đủ, Lục Nghiễm ngồi xéo ở mép bàn, chỉ vào bảng nói: “Cứ phát biểu tùy ý, không phải sợ sai.”
Trương Xuân Dương nhanh nhảu giơ tay: “Đội phó Lục, tôi cảm thấy vụ này không giống với những vụ án bắt cóc trước đây lắm.”
Lục Nghiễm cười: “Cậu nói cụ thể xem thế nào.”
Trương Xuân Dương: “Đầu tiên thì bọn bắt cóc chỉ cho người đem một cái hộp tới phòng làm việc của Hàn Cố chứ không phải đưa đến nhà họ Hoắc. Lạ kỳ, sao lại đưa cho Hàn Cố chứ? Xem ra bọn bắt cóc biết là Hoắc Ung thường xuyên tiếp xúc với Hàn Cố, cũng biết được là ông Hoắc không coi trọng thằng con trai này mấy.”
Lý Hiểu Mộng: “Dù không coi trọng thì cũng là con ruột, mắc mớ gì lại gửi tai cho người ngoài?”
Trương Xuân Dương lại tiếp tục: “Còn vấn đề thứ hai nữa, đến tận bây giờ cũng không có ai gọi điện tống tiền, huy động lực lượng làm ầm ầm để bắt Hoắc Ung không phải vì tiền sao?”
Phương Húc trả lời: “Có khi chỉ để trả thù thôi.”
Hứa Trăn cũng tiếp: “Nếu là để trả thù thì cứ im lặng giết người đi là xong, sao phải đánh tiếng tới luật sư? Hàn Cố biết được chắc chắn sẽ báo cảnh sát, cảnh sát tham gia điều tra thì sẽ càng lớn chuyện hơn.”
Lục Nghiễm vừa nghe vừa quay người nhìn lên bảng, nheo mắt hồi lâu không nói, tiếp đó lại lấy bút lông thêm vài nét trên bảng.
– Bài đăng nhiều kỳ.
– Trả thù.
Sau hai chữ “trả thù” còn có thêm một dấu chấm hỏi.
Lục Nghiễm quay sang mọi người rồi nói: “Nếu tôi nói là Silly Talk, người đăng bài nhiều kỳ có liên quan mật thiết đến bọn bắt cóc, mọi người thấy sao?”
Trương Xuân Dương ngẩn người: “Trời má, vậy tại sao phải làm lớn chuyện đến thế?”
Lý Hiểu Mộng: “Hai chuyện diễn ra rất gần nhau, Hoắc Ung vừa bị bắt cóc, một ngày sau lên mạng đã nhìn thấy bài đăng thế này, còn nói là cậu ta bị liệt chỗ đó…”
Phương Húc: “Không chỉ có vậy. Trước bài đăng về cậu H, Silly Talk đã bóc phốt chuyện của Liêu Vân Xuyên. Liêu Vân Xuyên vừa dính líu đến vụ án cưỡng hiếp thì lý lịch trích ngang đã bị bới ra.”
Hứa Trăn: “Như thế thì xem ra, bọn bắt cóc dường như không chỉ đơn giản là muốn trả thù xả tức, mục tiêu có hơi rộng.”
Lục Nghiễm lại nhanh chóng viết thêm mấy nét lên bảng, còn đặc biệt viết cả dòng “vụ án cưỡng hiếp giết người liên hoàn liên thành phố”, còn dùng mũi tên liên kết hai vế lại với nhau, sau đó gõ vài cái trên bảng: “Nếu phải liên kết hai vụ này lại với nhau thì sao?”
Cả bọn Hứa Trăn đều sững sờ, một lúc lâu không ai nói gì, mọi người lần lượt chìm trong thinh lặng.
Lục Nghiễm đợi một lúc, lên tiếng đánh tan sự im lặng trước: “Hiện giờ có thể xác định được một việc chính là Silly Talk muốn nhắm vào hai người Hoắc Ung và Liêu Vân Xuyên, hơn nữa càng thù hằn Hoắc Ung hơn. Vậy thì hai người này đã gây thù oán với kẻ kia trong chuyện gì mà ép y phải làm đến nước này? Nếu chỉ là một vài hành động trái khuấy bình thường thì người này cũng không đến nỗi kéo luôn cả Liêu Vân Xuyên vào, người thường xuyên ở sau giúp Hoắc Ung dọn bãi chiến trường là luật sư Hàn Cố.”
Lý Hiểu Mộng tiếp: “Nhưng hiện tại Hàn Cố đâu có việc gì. Việc này có phải chứng tỏ là Hàn Cố không tham gia vào những vụ án cưỡng hiếp giết người trước đây không?”
Trương Xuân Dương: “Một luật sư như anh ta cũng sẽ không làm mấy chuyện như rửa sạch dấu vết ADN trên thi thể đâu, với lại anh ta cũng không biết về dược lý.”
Lại yên lặng một lúc, Phương Húc nhìn lên một nhóm sơ đồ nhân vật khác trên bảng, đó là năm người ở cô nhi viện Lập Tâm: “Mao Tử Linh đã mất tích, khả năng rất cao là đã bị hại. Lâm Tăng Thanh đã điên, hiện giờ đang ở khoa thần kinh bệnh viện trung tâm. Trần Lăng đã chết rồi, không thể tham gia gây án. Hiện giờ chỉ còn Chương Nghiêm Vân không rõ tung tích và Quý Phong…”
Nói đến đây, căn phòng lại lần nữa trở nên yên ắng.
Mọi người đều biết Quý Phong chính là pháp y Quý, bên cạnh đó, hôm trước lấy lời khai, pháp y Quý từng nói: “Với nghề nghiệp của tôi, tôi có vô số cách khiến cậu ta sống không bằng chết, chẳng cần phải chơi mấy trò chơi pháp luật này.”
Bây giờ thì Hoắc Ung đã bị bắt cóc, lại còn bị gửi về một cái tai, thủ đoạn này vô tình lại trùng khớp với lời nói hôm đó của Quý Đông Duẫn.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Một lúc sau, Hứa Trăn hỏi: “Đội phó Lục, anh thấy sao?”
Lục Nghiễm nói: “Nếu thu gọn phạm vi điều tra vào năm người trong bức ảnh này, trong đó đã có ba người đã loại trừ được, trong số hai người còn lại, Chương Nghiêm Vân có tình nghi lớn nhất. Cá nhân tôi thấy, người bắt cóc Hoắc Ung không phải là pháp y Quý.”
Trương Xuân Dương hỏi: “Tại sao?”
“Mọi người đừng quên, pháp y Quý đã chủ động đến cung cấp thông tin. Trước đó, đừng nói gì là anh ấy, đến chúng ta cũng còn chưa từng thấy tấm ảnh này, không có ai biết Lâm Tăng Thanh, Mao Tử Linh, Trần Lăng từng có dính líu đến một người tên là Quý Phong. Tại sao anh ta phải tự không đánh mà khai? Còn nữa, pháp y Quý mới được lấy thông tin ngày hôm kia, hôm kia cũng chính là ngày Hoắc Ung bị bắt cóc, nếu anh ta tìm người cùng hợp mưu bắt cóc Hoắc Ung, rồi lại nói câu đó lúc cung cấp thông tin, nói là mình có vô số cách khiến cậu ta sống không bằng chết, làm vậy có lợi cho anh ta không? Ngược lại còn sẽ khiến chúng ta chú ý đến.”
Nói đến đây, Lục Nghiễm lại chỉ vào tên của Chương Nghiêm Vân: “Về người này thì tôi cũng vừa nói rồi, nếu phải khoanh vùng phạm vi điều tra thì anh ta là đáng nghi nhất. Nhưng mọi người đừng quên, tấm ảnh này chỉ là do Tiết Bồng tình cờ chụp lại, nó hoàn toàn không phải là phạm vi điều tra. Lập Tâm có biết bao nhiêu trẻ mồ côi, có thể là những người khác không có trong ảnh, cũng có thể không phải là người ở Lập Tâm, mà lại người nhà, bạn bè của những nạn nhân nữ bị giết khác. Thế nên ở giai đoạn hiện giờ, chúng ta phải nới rộng phạm vi điều tra, phải điều tra từng mối quan hệ của mỗi nạn nhân, lần lượt loại trừ, đợi sau khi khoanh vùng được vài người tình nghi rồi mới thu hẹp phạm vi điều tra.”
Trương Xuân Dương vội nói: “Nhưng mà trong số đó có tận mấy vụ là xảy ra ở địa phận thành phố Lịch, thành phố Xuân, cũng không nằm ở khu mình quản lý, nếu phải điều tra thì chỉ thủ tục không thôi đã mất thời gian lắm rồi.”
Lục Nghiễm cười: “Không cần gấp, tôi đã nói với đội trưởng Phan về chuyện này rồi, anh ấy đang liên hệ với Cục thành phố bên đó, sẽ nhanh chóng thành lập tổ chuyên án, đến lúc đó cả tổ trinh sát cũng phải cứ người vào đó, tập trung sức lực phá vụ án này.”
Mọi người lại lần nữa sửng sốt, hoàn toàn không ngờ đến Lục Nghiễm lại hành động nhanh tới vậy.
Lục Nghiễm lại nói: “Hiện tại chúng ta đang trong tình hình cấp bách, trước tiên hay lần theo dấu vết của Hoắc Ung, bao gồm cả người cuối cùng liên lạc với cậu ta, nơi cuối cùng cậu ta xuất hiện.”
“Vâng, đội phó Lục.”
Sau khi họp xong, Lục Nghiễm lại quay ra, đi tới tòa thực nghiệm kỹ thuật hình sự.
Lục Nghiễm không kịp đợi tới lúc xem báo cáo mà đã lên thẳng tầng bốn, đến khoa kiểm nghiệm dấu vết.
Trong phòng khoa, Tiết Bồng đang cẩn thận đối chiếu dấu vân tay thu thập được trên cái tai người.
Lúc Lục Nghiễm bước vào, Tiết Bồng vừa mới thẳng người dậy, nghe thấy tiếng bèn nhìn ra cửa nói: “Anh ngày nào cũng chạy đến khoa kiểm nghiệm dấu vết như vào văn phòng anh ấy.”
Lục Nghiễm đi tới, chỉ cười hỏi: “Sao rồi, có tìm được dấu vết gì đáng nghi không?”
“Thầy tôi còn không hối việc tôi gấp thế nữa ấy, không để cho người ta kịp thở nữa.” Tiết Bồng cụp mắt rồi lại nói: “Đúng là có tìm ra được chút dấu vết nhưng mà vẫn chưa giám định xong, hiện giờ chỉ có thể xác định được đại khái là gì.”
Nói xong, Tiết Bồng lại hất cằm, ra dấu cho Lục Nghiễm xem laptop bên cạnh.
Cô có thói quen ghi chép lại mọi lúc, mỗi lần thử xong một mẫu là sẽ ghi chú riêng ra, xem như đang báo cáo nháp.
Lục Nghiễm xem kỹ từng dòng, nhìn thấy một câu như thế này:
Vật chứng vi lượng: “Lông tơ của một loài chim không rõ tên, mủ cao su, một ít mạt cưa, sợi thực vật, hạt kim loại trên đá mài dao.
Còn có dấu vân tay không hoàn chỉnh.
Lục Nghiễm vô thức cau mày, nhanh chóng sắp xếp lại hình ảnh trong đầu.
Nếu muốn cắt tai của một người thì chắc chắn phải nắm chắc phần vành tai, kéo căng phần da trước tai, như thế mới dễ cắt được, hơn nữa thường sẽ cắt từ trên xuống dưới.
Cái tai người đưa về lần này được cắt rất hoàn chỉnh, chứng tỏ người cắt rất quyết đoán, không chỉ nhanh tay mà đường dao cũng ngọt.
Con dao này đã được mài trước, vết cắt cũng rất gọn ghẽ, vì thế mới dính phải ít hạt kim loại trên đá mài dao.
Mủ cao su thì cũng rất dễ giải thích, người cắt chắc chắn không dùng tay không mà sẽ đeo găng tay công cụ, găng tay công cụ đa phần lại có chất liệu là cao su.
Nhưng trong quá trình đó, găng tay cao su cũng sẽ tróc mất một ít mu cao su vi lượng, mắt thường không thể nhìn thấy được.
Còn về lông tơ của chim, mạt cưa vi lượng, sợi thực vật và dấu vân tay không hoàn chỉnh thì lại cần có lời giải thích.
Xem đến đây, Lục Nghiễm lại ngước mắt nhìn Tiết Bồng như đang định hỏi gì đó.
Tiết Bồng lại lên tiếng trước: “Tôi biết anh muốn hỏi gì, mạt cưa vi lượng, sợi thực vật và lông chim ở đây vẫn có thể có liên quan. Nếu đám bắt cóc có nuôi chim, hoặc là nơi bắt cóc Hoắc Ung vô tình có chim làm tổ, vậy thì sẽ có cơ hội để lại số vật chứng vi lượng này. Có một số loại chim rất thích làm tổ bằng những sợi thực vật mềm và dai, hơn nữa loài chim càng có kinh nghiệm phong phú sẽ càng yêu cầu khắt khe với nguyên liệu làm tổ hơn, có con còn sẽ tìm vật nhân tạo như sợi bông trên quần áo. Thế nhưng với lớp ngoài trong tổ, chim sẽ lựa chọn những vật liệu khá thô ráp, dày cứng như lá cây khô, cỏ hoặc là lông cừu.”
“Còn dấu vân tay thì lát nữa tôi đối chiếu rồi mới nói với anh được. Nhưng mà hiện tại xem ra thì chắc là Hoắc Ung để lại trên tai mình, bọn bắt cóc đã đeo găng tay hết cả rồi thì tất nhiên cũng không ngu ngốc mà để lại dấu vân tay.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nghe phân tích xong, Lục Nghiễm không trả lời ngay mà sắp xếp lại trong đầu cho rõ ràng mạch lạc rồi mới nói: “Tiếp đến là cần xác định hung khí, hình dáng vết thương, giám định ADN và chứng thực tai cậu ta bị cắt lúc còn sống hay đã chết.”
Đang nói tới đây thì có tiếng gõ cửa.
Sau đó, Quý Đông Duẫn đẩy cửa bước vào.
Tuy hôm kia Quý Đông Duẫn đã được lấy lời khai với danh nghĩa là hợp tác điều tra, thế nhưng cho tới hiện tại, không có bất cứ chứng cứ chứng minh được gã có liên quan tới vụ án này, Quý Đông Duẫn cũng không cần phải tránh hiềm nghi trong vụ án của Hoắc Ung, vì thế vẫn tiến hành công tác như thường lệ.
Quý Đông Duẫn cười nhẹ như đã khôi phục lại chính mình của thường ngày, nhanh chóng chìa báo cáo trong tay: “Quả nhiên là đội phó Lục ở đây, tôi vừa gọi điện tới chi đội, nghe họ nói anh ra ngoài rồi. Đây là báo cáo giám định bước đầu, anh xem trước đi.”
“Cảm ơn.” Lục Nghiễm bình thản trả lời, lật xem sơ kết quả báo cáo, bên trong có nhắc đến đúng mấy vấn đề mà anh đang quan tâm.
Sau khi giám định ADN, xác thực được cái tai đúng là của Hoắc Ung.
Hung khi là một lưỡi dao mỏng nhẹ sắc bén.
Lại dựa vào mức độ xoắn cong của vết thương trên da thịt thì hung thủ đã cắt ngọt cái tai của Hoắc Ung bằng một nhát, rất nhanh và dứt khoát.
Còn một điều cuối cùng, lúc bị cắt tai, Hoắc Ung vẫn còn sống.
Lục Nghiễm xem xong báo cáo thì đưa sang cho Tiết Bồng, Tiết Bồng lật nhanh rồi nhìn Lục Nghiễm, lại nhìn sang Quý Đông Duẫn nói: “Thật ra tôi đã nghi ngờ về hung khí rồi, hơn nữa lại có phần trăm cực cao.”
Quý Đông Duẫn gật đầu: “Tôi cũng thế. Lưỡi dao của hung khí này rất nhỏ, lại mỏng nhẹ, không chỉ sắc bén mà còn rất đỡ tốn sức, thường ngày tôi cũng hay sử dụng.”
Tiết Bồng cười: “Nguyên liệu thông thường là thép không gỉ chất lượng cao, hàm lượng carbon 1%, hàm lượng crom là 16-18%, còn có một lượng nhỏ titan, vanadium, trùng khớp với hạt kim loại vi lượng tôi thu thập được trên vết thương, nhưng ngoài ra thì còn có thành phần của đá mài dao.”
Quý Đông Duẫn: “Cá nhân tôi không có thói quen dùng đá mài dao, về cơ bản đều chỉ dùng một lần, nhưng mà trong giới này, có không ít người có sở thích trái khuấy, cái này tuỳ vào cá nhân thôi.”
Nói đến đây, Quý Đông Duẫn nhìn sang Lục Nghiễm mà hỏi: “Đội phó Lục, bây giờ đã đoán ra hung khí rồi chứ nhỉ?”
Lục Nghiễm nhếch mép: “Dao mổ ngoại khoa.”
“Chính xác.” Quý Đông Duẫn nói: “Đợi sau khi có kết quả giám định chi tiết, phòng kiểm nghiệm lý hoá sẽ nói cho anh biết, tôi đi trước đây.”
“Vâng, cảm ơn.”
“Không có gì.”
Quý Đông Duẫn chỉ nói đơn giản mấy câu rồi quay người rời khỏi khoa kiểm nghiệm dấu vết.
Cửa phòng đóng lại, bên trong yên lặng vài giây, Tiết Bồng đột nhiên lên tiếng: “Tôi còn tưởng anh sẽ nghi ngờ anh ấy.”
Kết quả là không ngờ chi đội vẫn để Quý Đông Duẫn tham gia vụ án này.
“Nếu mà là anh ta thật thì “chưa đánh đã khai” như thế ngu xuẩn quá.” Lục Nghiễm lại lật xem báo cáo: “Nhưng mà dựa vào báo cáo này thì Hoắc Ung lành ít dữ nhiều.”
“Sao lại chắc chắn như thế?”
“Nếu mà bắt cóc cậu ta chỉ để cắt bỏ một cái tai thì đúng là hơi ăn no rửng mỡ. Nếu như là để trả thù, xả giận thì cỡ này sao mà đủ? Huống hồ gì lại là một tên bắt cóc giỏi dùng dao mổ. Kiếm được một món nguyên liệu rèn tay nghề thế này thì muốn làm gì phải làm đó chứ, thừa dịp đem Hoắc Ung ra làm thí nghiệm.”
Lục Nghiễm dừng một lát, ngước mắt lên nhìn Tiết Bồng, trong mắt ánh lên nụ cười: “Ví dụ như em đấy, giờ làm thì chết dí trong phòng thí nghiệm, về nhà rồi còn không quên làm thí nghiệm, nghiện luôn rồi còn đâu.”
Đang nói chuyện vui vẻ đàng hoàng, chẳng biết kiểu gì lại đụng tới cô.
Tiết Bồng càng nghe càng thấy chướng tai: “Anh móc mỉa gì tôi đấy? Khi không lại đi kiếm chuyện.”
“Anh có sao nói vậy thôi, sao em nóng vậy.”
“Có sao nói vậy cho mình anh nghe đi, thú vui ở đây anh không hiểu đâu.”
Lục Nghiễm cười khẽ: “Anh…”
Chỉ là anh vừa mới nói có một chữ, điện thoại đã reng.
Lục Nghiễm liếc nhìn tên người gọi, là Hứa Trăn.
Tìm anh ngay lúc này chắc chắn là có chuyện gấp.
Lục Nghiễm thu lại nụ cười, nhanh chóng bắt máy: “Alô?”
Hứa Trăn nhanh chóng báo cáo tiến triển mới nhất qua điện thoại, Tiết Bồng chỉ nghe thấy loáng thoáng tiếng có tiếng không.
Sau đó lại thấy Lục Nghiễm nhíu mày, ậm ừ vài tiếng, giọng nói càng nghiêm túc hơn: “Thông báo cho mọi người chuẩn bị đi, lát nữa đến nhà họ Hoắc một chuyến.”
Lục Nghiễm ngắt máy, Tiết Bồng lập tức dò hỏi: “Hoắc Đình Diệu về rồi đúng không?”
Chỉ là tại sao Lục Nghiễm lại có vẻ mặt như thế?
Lúc này, Lục Nghiễm mới nói: “Ông ấy về rồi. Nhưng mà ban nãy Hàn Cố gọi điện thoại tới chi đội, bảo là Hoắc Đình Diệu đi công tác về mới phát hiện thì ra hai ngày trước trong số hành lý do người làm gói ghém giúp, cũng có một hộp đựng thứ gì đó lấy từ trên người Hoắc Ung.”
Tiết Bồng chết đứng ngay tại chỗ.
Nói vậy là bọn bắt cóc không chỉ gửi cái tai đến phòng làm việc của Hàn Cố, mà còn gửi một phần đến nhà họ Hoắc?