Hổ Tế

Chương 1687: 1687





Thái Khôn sắc mặt trầm trọng, giống như sắp chảy xệ; Dương Tiêu nếu như không nhận tiền, vậy rõ ràng chính là trong vô hình hung hăng tát một cú đánh lên mặt hắn.

“Giả vờ cái gì mà giả vờ?” Thái Khôn tức giận đến xanh cả mặt.

Bản thân xuất thân từ Long Lân Các, vậy mà lại bại dưới tay một tên lừa gạt giang hò, thật sự là châm chọc mà.

Có điều, Thái Khôn đối với những lời này của Dương Tiêu vẫn bán tín bán nghi, hắn liền lấy điện thoại gọi cho các chủ của Long Lân Các, mục đích chính là xác định lại những lời Dương Tiêu nói có phải là thật hay không.

Các chủ Long Lân Các sau khi nhận được cuộc điện thoại từ Thái Khôn, sau khi nghe xong, giọng nói có chút kinh ngạc: “Cái gì? Người đó tên là Dương Tiêu? Cậu chắc chứ? Có phải chiều cao khoảng một mét bảy, một mét tám, thân thể có chút gầy gò, trên tay phải còn có một vét sẹo?”
Thái Khôn tỉ mỉ suy nghĩ một chút, hình như thật sự là như: vậy.


Vừa rồi hắn cũng có chú ý đến, trên tay phải của Dương Tiêu quả thật có một vét thương mờ.

“Các…các chủ, ngài...ngài làm sao biết được?” Thái Khôn kinh ngạc nói.

Không lẽ tên tiểu tử này còn có thân phận đặc biệt nào.

hay sao?
Sau khi xác định rõ ràng, các chủ Long Lân Các tháp giọng nói: “Tên tiểu tử này biến mất năm năm rồi, cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi sao? Tôi vậy mà lại đợi cậu cả năm năm rồi đó Dương Tiêu, cậu xem như cũng xuất hiện rồi! Thái Khôn, ta cảnh cáo cậu, sau này không được đối đầu với người này; nếu như phải đối đầu nhát định phải xin người này nương tay!”
“Khụ!” lời này khiến cho Thái Khôn cả người đều đờ đẫn.

Hắn vốn dĩ chỉ muốn xác định thử những điều Dương Tiêu nói rốt cuộc có phải là sự thật hay không, nhưng không ngờ đến các chủ vậy mà lại dặn dò với hắn sau này không được đắc tội đến Dương Tiêu, còn phải giúp đỡ Dương Tiêu, không cần phải cẩu huyết như vậy chứ?
“Nhớ kỹ, người này không thể đắc tội được!” Các chủ Long Lân Các nghiêm trọng dặn dò.

Thái Khôn cảm thấy kinh ngạc bội phần: “Các chủ, chuyện…chuyện này rốt cuộc là tại sao? Tên tiểu này không lẽ có thân phận gì hay sao?”
Đầu dây bên kia chợt im lặng hồi lâu, các chủ Long Lân Các thấp giọng nói: “Thân phận khác của người này, ta trước mắt không cách nào tiết lộ với cậu, hiện tại tôi chỉ có thể nói rằng, người đó chính là Dương thánh thủ nổi danh!”
Cái gì!!!
Dương thánh thủ?
Lời này vừa nói ra, ánh mắt Thái Khôn trong giây lát có chút đờ đẫn, cằm cũng há hóc thành hình chữ O.

Lúc này, trong lòng Thái Khôn không ngừng dâng lên từng trận sóng vỗ, hắn như thế nào cũng không ngờ được Dương Tiêu vậy mà lại có thân phận khác như vậy.


Dương thánh thủ, tên gọi Dương Tiêu, một thân y học đã đạt đến đỉnh cao trong giới, tuổi còn trẻ nhưng đã chinh phục được các danh y tài năng trong giới y học của Thiên Phủ Chỉ Quốc, đến cả các chủ của Long Lân Các cũng đã từng bại dưới tay của Dương Tiêu, danh tiếng vang dội khắp trên thế giới.

Khả năng y khoa của người này cao thâm khó đoán, và anh ấy đã được trao tặng danh hiệu giáo sư danh dự về y học của Khoa Y của Đại học Harvard, và trở thành giáo sư trẻ nhất của học viện Y khoa Harvard trong lịch sử thế giới và đã gây chắn động trên toàn thế giới.

Điều đáng tiếc chính là, Dương thánh thủ sống quá khiêm tốn, rất ít xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Hơn nữa, Dương thánh thủ chính là thần tượng trong lòng Thái Khôn, trong trái tim hắn Dương thánh thủ không khác gì so với thần minh.

“Đáng chết! Tôi vậy mà lại mạo phạm đến Dương thánh thủ.” Sau khi biết rõ thân phận của Dương Tiêu, trên khuôn mặt Thái Khôn tràn ngập ăn năn hồi hận.

Bản thân vậy mà lại khinh nhờn đến uy nghiêm của thần tượng, đây cũng là điều mà Thái Khôn không ngờ đến nhất.

Hắn hiện tại vô cùng muốn đuổi theo Dương Tiêu, chỉ đáng tiếc Dương Tiêu sớm đã rời khỏi.


Dương Tiêu căn bản không biết rằng thân phận của bản thân đã mang đến cho Thái Khôn chắn động lớn đến đâu.

Trên thực tế, ẩn thân sống tại thành phố nảy trong năm năm, Dương Tiêu đối với thân phận của bản thân sớm đã quên đi.

Danh tiếng đối với Dương Tiêu mà nói chỉ là hư danh mà thôi, hắn hiện tại chỉ muốn trải qua một cuộc sống bình yên, không vấn thân vào phân tranh chồn giang hồ.

Chớp mắt, đã trôi qua được vài ngày.

Những ngày gần đây, Đường Mộc Tuyết bận đến mức không có thời gian dừng chân, khi về đến nhà mệt đến mức vừa nhắm mắt liền ngủ say, hoàn toàn quên mát việc cá nước thân mật với Dương Tiêu..