Hổ Tế

Chương 1709: 1709





Đường Mộc Tuyết tức giận đến mức nắm chặt hai bàn tay, vừa rồi khi còn ở nhà đã bị những lời mẹ mình nói khiến cho cô tức giận không thôi, hiện tại Đường Dĩnh lại chạy đến kiếm chuyện, điều này khiến cho cảm xúc của Đường Mộc Tuyết càng gần đến mép rìa muốn nổ tung.

Đường Mộc Tuyết tức giận nhìn Đường Dĩnh: “Đường Dĩnh, tôi không muốn ở đây lãng phí lời nói với cô, sau này yêu cầu cô tự chú ý lấy lời ăn tiếng nói của mình, nếu không, đừng trách tôi không khách khí với cô.”
Bản thân là lãnh đạo cấp cao của công ty, Đường Mộc Tuyết tất nhiên cũng có tính khí thuộc về riêng mình.

Chỉ có điều, tính tình Đường Mộc Tuyết trước giờ vẫn rất tốt, cô cũng ít khi nổi nóng, nhưng ít khi nổi giận không có nghĩa là Đường Mộc Tuyết không có tính khí riêng của mình.

Nhìn thấy Đường Mộc Tuyết không muốn cùng cô tranh luận, Đường Dĩnh cười châm chọc nói: “Như thế nào?
Không còn gì để nói rồi hay sao? Đường Mộc Tuyết, cô chính là đồ hồ ly tinh, trừ việc biết dụ dỗ đàn ông ra, cô còn biết làm gì nữa chứ? Tôi xem ra cô hiện tại ngoài việc mở rộng hai chân cho đàn ông ra, cũng đã không biết làm gì khác nữa rồi.”
Đường Dĩnh khí thế kiêu ngạo, hận không thể lập tức chà đạp Đường Mộc Tuyết dưới chân.


Đường Mộc Tuyết từ trước đến nay chưa từng bị sỉ nhục qua trước mặt đám đông, lúc này cô tức giận đến mức run rẫy toàn thân.

Sự sỉ nhục như vậy, nếu đặt trên bắt kỳ người phụ nữ bình thường cũng đều khiến người khác khó lòng chấp nhận được.

“Dĩnh Dĩnh, chừa lại chút mặt mũi cho người khác!”
Đường Hạo cả khuôn mặt châm chọc bước đến.

Đường Dĩnh khinh thường nói: “Anh trai, còn giữ mặt mũi cho loại hồ ly tinh này làm gì cơ chứ? Không lẽ sau này để người khác đến nhận xét người Đường Gia chúng ta là động gái làng chơi hay sao?”
Dương Tiêu sớm đã đoàn được hai anh em Đường Hạo, Đường Dĩnh sẽ không tuyệt đối khoanh tay chấp nhận như vậy, chỉ là hắn không ngờ được hai người này lại có thể nói ra những lời khó nghe như vậy.

“Các người có chứng cứ không? Nếu không thì đừng ở nơi này phun phân nữa!” Dương Tiêu trầm giọng nói.

Trước đây Dương Tiêu mặc kệ người đánh mắng, cũng vì hắn thật sự không có năng lực cũng như sức lực, nếu như bản thân tùy tiện xen vào một câu, không những không bảo vệ được Đường Mộc Tuyết, còn khiến cô trở nên khó coi.

Nhưng Dương Tiêu của giây phút này đã khôi phục lại phần nào công lực, tình huống hiện tại không cho phép.

Dương Tiêu hắn tiếp tục khiêm tốn nữa rồi.


Những năm này, Dương Tiêu quả thật thể hiện ra tính cách yếu hèn, cho đến hiện tại khi Dương Tiêu đứng trước mặt Đường Mộc Tuyết cũng rất sợ sệt, vô cùng sợ hãi khiến cô tức giận.

Nhưng có điều sợ vợ cũng không mắt mặt!
Chỉ là, nếu như vợ của anh bị người khác ức hiếp, mà anh chỉ biết đứng khờ khạo một bên, vậy thì điểm này khó giải thích được rồi.

Nhìn thấy Dương Tiêu từ trên xe bước xuống, Đường Dĩnh tức giận nói: “Tên phé vật này, anh nói ai miệng toàn phun phân? Có biết Đường Mộc Tuyết đã đội cho anh bao nhiêu danh ngoại tình hay không? Anh không lẽ đội nón xanh, đội đến nghiện rồi sao? Thật sự là một người đàn ông vô dụng, nếu tôi mà là anh, thì sớm tìm một miếng đập phụ đập đầu chết rồi.”
Đường Hạo khinh thường nói: “Nhất định là do tên phế vật này không cách nào thỏa mãn được Đường Mộc Tuyết, nếu không Đường Mộc Tuyết làm sao lại ở bên ngoài tìm đàn ông khác chứ?”
“Các…các người cũng đừng ức hiếp người quá đáng!”
Đường Mộc Tuyết tức giận đến mức thát khiếu bốc khói.

Đứng trước mặt cô không những xỉ nhục cô, còn sỉ nhục cả Dương Tiêu, chuyện này quả thật khiến cô có một xúc động muốn lật tung cả chiếc bàn.

Đường Hạo, Đường Dĩnh không không chút nghi ngờ nào đã dẫm đạp lên tôn nghiêm của hai người bọn họ, nhưng tương phản chính là, Đường Mộc Tuyết cô chính là một người vô cùng có lòng tôn nghiêm.


Nhìn dáng vẻ phẫn nộ của Đường Mộc Tuyết, Đường Dĩnh cười khinh thường nói: “Tôi chính là ức hiếp người quá đáng thì như thế nào? Đường Mộc Tuyết, cô chính là đồ hồ ly tinh, bản thân làm ra những chuyện không thể mang ra ánh sáng được còn không cho người khác nói hay sao? Đồ hồ ly tinh, người phụ nữ hạ tiện!”
*Đường Dĩnh, tôi cảnh cáo cô lần cuối cùng, tốt nhất quản tốt miệng lưỡi của mình, nếu như còn dám sỉ nhục Mộc Tuyết, tôi sẽ không khách khí với cô đâu!” Dương Tiêu lạnh giọng nói.

Nhìn thấy Dương Tiêu đang bảo vệ lợi ích của Đường Mộc Tuyết, Đường Dĩnh khinh bỉ nói: “Thế nào? Tên phế vật vô dụng Dương Tiêu nhà anh không phục sao? Không phục thì đến đánh tôi đi này! Anh chính là tên đàn ông vô dụng, bản thân không có năng lực quản được người phụ nữ của mình, còn không cho người khác nói hay sao?”
Trong mắt Đường Dĩnh, Dương Tiêu chính là một tên vô dụng phế vật, không có chút cảm giác tồn tại nào khi ở Đường Gia, trong nhà càng không có chút địa vị hay chỗ đứng nào.

Cô hôm nay chính là muốn hung hăng sỉ nhục Đường Mộc Tuyết một phen, cô chính là không tin Dương Tiêu còn dám động tay động chân với cô.

Dương Tiêu sắc mặt âm trầm lạnh lẽo: “Tôi không đánh phụ nữ, nhưng cũng không có nghĩa là tôi không đánh độc phụ.”.