Hổ Tế

Chương 1794: 1794





Nghe câu nói này của Hình Kiến, tất cả mọi người ở hiện trường đều nghệt mặt ra nhìn, bọn họ thật sự không ngờ chuyện này lại xảy ra theo hướng kinh người đến như vậy.

Phải biết rằng, Hình Kiến hôm nay biết được Đường Gia vì tổ chức tiệc tại Đông Phương Kim Đỉnh đã bao một nửa sảnh khách sạn, nên Hình Kiến mới bao một nửa sảnh còn lại.

Dương Tiêu từng cứu phụ thân của ông, Hình Kiến là một người tri ân báo đáp, ông đã dự định đêm nay phải báo đáp Dương Tiêu thật tốt, nên đặc biệt dùng giá nội bộ tám triệu nhân dân tệ để mua lại chiếc vòng phỉ thúy tinh xảo, chuẩn bị đem tặng Dương Tiêu như món quà cảm tạ.

Nhưng ai có thể ngờ được, bản thân vừa xử lý xong công vụ, vừa đến hiện truồng liền phát hiện có người gây náo loạn ra chuyện không vui như vậy.

Dưới sự quan sát của tất cả mọi người, cả khuôn mặt Hình Kiến lộ vẻ xin lỗi bước lên phía trước ân cần nói: “Dương tiên sinh, ngài không hoảng sợ chứ?
“Dương…Dương tiên sinh? Xưng hô còn dùng “ngài”?

Rốt…rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nhìn thái độ cung kính Hình Kiến dành cho Dương Tiêu, mi mắt tất cả mọi người không ngừng điên cuồng giật, Đường Dĩnh, Đường Hạo há hốc mồm, một cỗ khí lạnh bốc lên từ chân lên đến đỉnh đầu.

Đường Hạo, Đường Dĩnh chỉ cảm thấy máu huyết trong cơ thể mình đều không ngừng đông đặc lại, trực giác nói cho bọn họ biết rằng, có lẽ lần này bọn họ đã vướng vào rắc rồi lớn rồi.

Hiện tại bất kể là người dòng chính Đường Gia hay tất cả khách mời tại Đường Gia đều ngây người, bọn họ cho rằng bản thân đang nằm mơ, dùng sức nhéo vào bản thân mình, cảm giác đau đớn truyền đến nói cho bọn họ biết tất cả không phải là nằm mo!
Nhìn thái độ cung kính Hình Kiến dành cho Dương Tiêu, đến mức một người vẫn luôn giữ trạng thái bình tĩnh như: Đường lão thái thái cũng không cách nào kiềm chế được, hai mắt co rút, trong lòng càng trầm lặng.

Đường Mộc Tuyết cũng không cách nào bình tĩnh được, trong tim cô, Hình Gia kia chính là sự tồn tại không cách nào với tới được, còn Hình Kiến chính là một đại nhân vật nổi danh khắp thành phố Trung Nguyên.

Chính vào giây phút này, thái độ cung kính của Hình Kiến dành cho Dương Tiêu khiến cho người khác khó lòng tin tưởng được, dù cho Đường Mộc Tuyết trước giờ vẫn luôn trầm ổn, nhưng trong lòng không ngừng gợn sóng.


“Cái gì? Tên tiểu tử này chính là Dương tiên sinh?” thân thể người đàn ông thô kệch Châu Thương nhất thời run rẫy.

Hắn biết rõ, vị khách hôm nay Hình Kiến tiếp đãi chính là Dương tiên sinh, nhưng không ngờ rằng bản thân có mắt như mù, vậy mà lại đắc tội đến Dương tiên sinh.

Nghĩ đến đây, Châu Thương lại ra sức tát thẳng lên mặt mình, hắn hoảng hốt nói: “Xin lỗi Dương tiên sinh, thật xin lỗi!”
Vừa nói, Châu Thường liền liên tục tát thẳng lên mặt mình, giống như không cảm giác như sự đau đớn trên mặt.

Châu Thương cũng đã từng nghe ra, Dương tiên sinh này y thuật thông thiên, có thể chữa trị Hình lão gia từ quỷ môn quan khôi phục bình thường.

Cho nên Dương tiên sinh chính là ân nhân của Hình Gia, hắn mạo phạm đến ân nhân của Hình Gia, không trách được Hình Kiến lại nỗi trận lôi đình như vậy.

Dương Tiêu vội vàng ngăn lại nói: “Không sao, tôi có thể thấu hiểu được, dù sao đây cũng không phải là trách nhiệm của anh!”.