Hổ Tế

Chương 1872: 1872





Cọt kẹt!
Đúng lúc này, cửa biệt thự bị đẩy ra, Dương Tiêu và Tôn Bằng mặt mũi sưng vù đi vào.

Đường Kiến Quốc nhìn thấy người đi tới, vui mừng khôn xiết nói: “Không sống nữa à? Nói cái gì vậy, không phải Bằng Bằng về rồi còn gì!”
“Bằng Bằng!” Nhìn thấy Tôn Bằng trở về, Triệu Liên và Tôn Phú Quý đều rất kích động.

“Bố, mẹ!” Gặp lại bố mẹ, Tôn Bằng bật khóc.

Đường Kiến Quốc nhìn Đường Mộc Tuyết bằng nửa con mắt: “Mộc Tuyết, sao con không nói sớm đã liên hệ với Lý Minh Hiên, hại bố mẹ lo lắng không đâu.”
Triệu Liên nhìn Tôn Bằng mặt mũi sưng xanh, trong lòng tan nát, lập tức trừng mắt nhìn Dương Tiêu: “Dương Tiêu cái đồ phế vật nhà mày, có phải mày đánh con trai tao phải không?”
“Đúng vậy, có phải mày đánh Bằng Bằng không? Sao Bằng Bằng lại bị thương như thế? Hôm nay mày không giải thích rõ cho tao, tao sẽ lấy mạng của mày!” Đột nhiên Tôn Phú Quý nhảy lên nắm lấy cổ áo của Dương Tiêu.

Dương Tiêu đen mặt, anh liếc nhìn Tôn Bằng.

Tôn Bằng rùng mình nói nhanh: “Bố, mẹ, hai người hiểu lầm rồi, không phải anh rể đánh con!”

Cái gì! Anh rẻ?
Ngay khi những lời này nói ra, cả Triệu Liên và Tôn Phú Quý đều cứng đờ, cằm sắp rót ra.

Tôn Bằng con trai của bọn họ, vậy mà gọi tên phế vật Dương Tiêu này là anh rẻ?
Chuyện này sao… sao có thể?
Triệu Liên đau lòng nhìn Tôn Bằng hỏi: “Bằng Bằng, con bị người đánh ngốc rồi hả? Sao con lại gọi thằng phế vật này là anh rẻ?”
“Đúng vậy! Con trai, nói cho bố có phải thằng phế vật này.

đánh con không, nếu là thật, bố sẽ liều cái mạng này báo thù cho con!” Tôn Phú Quý phẫn nộ nói.

Tôn Bằng im lặng, cậu ta muốn nói cho bó mẹ biết vừa rồi mình bị Dương Tiêu đánh cho tơi tả, nhưng nghĩ đến kỹ năng kinh người của Dương Tiêu, Tôn Bằng hoàn toàn sợ.

hãi.

Cậu ta sợ Dương Tiêu sẽ làm những gì anh đã nói, khiến cậu ta không thể rời khỏi thành phó Trung Nguyên.


Tôn Bằng vội lắc đầu: “Không phải anh rễ đánh đâu, thật sự không phải anh rể đánh.

Là các tù nhân trong phòng giam, may mà lúc đó anh rể tới kịp, cứu con thoát khỏi biển khổ!”
Người là Dương Tiêu cứu?
Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm nhìn nhau và bị sốc.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng, có lẽ Đường Mộc Tuyết và Lý Minh Hiên có mối quan hệ không rõ ràng, nếu xảy ra chuyện như thế này, Đường Mộc Tuyết sẽ không thể đích thân ra mặt, cho nên mới để Dương Tiêu làm thay.

“Còn có chuyện như vậy?” Tôn Phú Quý thả Dương Tiêu ra, nhưng ông ta vẫn không cho Dương Tiêu sắc mặt tốt.

Dương Tiêu thấy không sao cả, chỉ cần Tôn Bằng không nói ra sự thật, những chuyện khác không thành ván đề gì.

Thân phận của anh đặc biệt, thực lực vừa mới khôi phục một chút, không đủ để bảo vệ cả nhà.

Nhà họ Dương ở Đề Đô có một người anh cùng cha khác mẹ đang có ý muốn giết anh.

Anh là một lưỡi dao của đất nước, có vô số kẻ thù, không biết có bao nhiêu gia tộc lớn trên thế giới không thể chờ đợi muốn tiêu diệt anh.

Dương Tiêu phải khôi phục ít nhất một nửa sức lực đỉnh cao mới có thể bảo vệ người mình yêu, bây giờ anh chỉ có thể lựa chọn nhãn nhịn..