Hổ Tế

Chương 1917: 1917





Vẻ mặt của ông chủ béo đầy vẻ giễu cợt, không tin Dương Tiêu có thể giải mã được mật mã của mình.

“Đây, đây là bằng chứng!” Đúng lúc ông chủ mập mạp đang tự đắc, Dương Tiêu đẩy máy tính đến trước mặt mọi người.

Nhìn kỹ hơn thì thấy một số lượng lớn video được quay lại hiện trên màn hình máy tính.

Àm!
Nhìn thấy máy tính của mình bị giải mã, ông chủ mập mạp như bị sét đánh, vẻ mặt xấu hỗ.

Đường Đường tức giận nói: “Ha! Các chị đã nhìn thấy chưa? Tên mập mạp này rất xấu, mau báo cảnh sát đi!”
“Báo cảnh sát, báo cảnh sát!” Mấy người phụ nữ lần lượt lấy điện thoại di động ra.

Khi mọi chuyện bại lộ, ông chủ mập mạp cười toe toét: “Báo cảnh sát, tôi xem người nào dám báo cảnh sát, ai dám báo cảnh sát tôi sẽ giết người đó!”
Ông chủ mập mạp đang cằm một con dao găm, anh ta cao khoảng 1m8, nặng khoảng 150kg, tức giận rất doạ người.


“Chạy mau! Chạy mau!” Một nhóm phụ nữ hoảng sợ bỏ chạy khỏi cửa hàng đồ lót khi nhìn thấy ông chủ mập mạp đang tức giận.

Gương mặt xinh đẹp của Đường Đường tái mét, ông chủ mập trừng mắt nhìn Dương Tiêu, cầm dao nói: “Nhóc con, dám làm hỏng việc tốt của tôi, tôi mẹ nó sẽ giết cậu!”
Vừa nói, ông chủ mập mạp cầm chặt dao lao về phía Dương Tiêu.

“Anh rẻ, cần thận!” Gương mặt xinh đẹp của Đường Đường lộ ra vẻ hoảng sợ.

“Không biết tự lượng sức mình!” Ánh mắt Dương Tiêu lạnh lùng, ngay lúc ông chủ mập mạp đang định lao lên, chân phải của Dương Tiêu đá vào bụng ông chủ mập mạp nhanh như chớp.

Dưới cái nhìn của Đường Đường, một người đàn ông mập mạp nặng hơn một trăm kg bị Dương Tiêu đá bay.

Dương Tiêu cười lạnh nói: “Tự mình làm chuyện xấu, còn dám vu khống cho tôi, gan anh lớn thật đó!”
Nhận thấy thân thủ của Dương Tiêu tốt, ông chủ mập mạp kinh hãi nói: “Nhóc con, tôi nói cho cậu biết tôi là người của anh Đao.

Cậu nên quỳ xuống xin lỗi tôi, nếu không anh Đao sẽ không tha cho cậu.”
“Ò? Anh Đao? Lưu Đao à?” Dương Tiêu khit mũi cười lạnh.


Ông chủ mập mạp trừng mắt nhìn Dương Tiêu: “Sao? Cậu thật sự không để anh Đao vào mắt?”
“Xin lỗi, tôi thật sự không để anh ta vào mắt!” Dương Tiêu nói.

Dương Tiêu vừa đụng phải Lưu Đao, Lưu Đao này dám xúc phạm Đường Đường, bị Dương Tiêu đánh chạy trối chết, ai mà biết được ông chủ mập mạp này lại là người của Lưu Đao.

Dương Tiêu ghét cay ghét đắng những tên côn đồ đầu đường xó chợ này.

“Mẹ kiếp! Ai không để tao vào mắt?” Ngay sau đó, một giọng nói tức giận vang lên.

Ngay sau đó nhìn thấy ba thanh niên vẻ mặt không thoải mái bước vào cửa hàng đồ lót, ông chủ mập mạp thấy thanh niên cầm đầu đi tới, anh ta mừng rỡ: “Anh Đao, thằng ranh này không để anh vào mắt.”
“Là ai?” Vẻ mặt anh Đao tức giận nhìn về hướng Dương Tiêu.

Dương Tiêu quay đầu nhìn anh Đao: “Là tôi!”
Nhìn thấy rõ gương mặt Dương Tiêu, hai mắt anh Đao đột nhiên co rút lại, thân thể run lên, điều thuốc trên tay ủ ê rơi xuống.

Sự xuất hiện của anh Đao khiến ông chủ mập mạp kích thích như bị trúng thuốc, cứ như anh Đao đến là có thể nhìn thấy Dương Tiêu quỳ xuống van xin tha thứ.

Dám vạch tràn âm mưu của cửa hàng đồ lót, ông chủ mập mạp đã muốn giết chết Dương Tiêu..