Chương 193
Nói rồi, Dương Tiêu đi thẳng ra ngoài không chút chần chừ.
Nhìn mãi theo bóng lưng Dương Tiêu rời đi, Đường Mộc Tuyết cắn môi, đôi mắt xinh đẹp thoáng hiện lên gợn sóng.
Dương Tiêu, anh thật sự có thể chứng minh em trong sạch sao?
Ra đến cửa, Dương Tiêu gọi một cuộc điện thoại: “Lý Thần Chiến, tìm người bắt quản đốc phân xưởng Hàn Quốc Cường của tập đoàn y dược Đường Nhân cho tôi.”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói cực kỳ nghiêm túc của Lý Thần Chiến: “Vâng thưa điện hạt”
Tức giận rồi!
Lần này Dương Tiêu đã tức giận thật rồi.
Cả đám người nhà họ Đường đều nhắm cả vào Đường Mộc Tuyết, còn ngay trước mặt anh cơ chứ.
Thân là một người tai to mặt lớn, nếu Dương Tiêu còn trơ mắt nhìn người phụ nữ của mình bị sỉ nhục như vậy thì anh cũng chẳng còn mặt mũi nào mà sống tiếp nữa rồi.
Tôi đã từng bắt lực, nhưng bây giờ, vương giả tôi đã trở về rồi.
Mộc Tuyết, em yên tâm, anh sẽ trả lại sự trong sạch cho em.
Lúc chạng vạng tối, Đường Hạo đặc biệt gọi cho Hàn quốc Cường một cuộc điện thoại: “Lão Hàn, lần này anh đã phải vất vả một phen rồi, cuối cùng cũng chơi chết được con đĩ Đường ` Mộc Tuyết đó. Thế nhưng, tôi phải nhắc nhở anh, chuyện lần này trăm nghìn lần không được tiết lộ ra ngoài đâu đáy.”
Quản đốc Hàn Quốc Cường luôn cấu kết với Đường Hạo để làm việc xấu. Trước đó, Đường Hạo tự ý bán thuốc ra ngoài cũng do có sự giúp đỡ âm thầm của Hàn Quốc Cường.
“Tổng giám đốc Đường, cậu khách sáo quá rồi. Cậu cứ yên tâm đi, lão Hàn tôi làm việc mà cậu còn phải lo sao?” Hàn Quốc Cường giễu cọt nói.
Đường Hạo cười nham hiểm, nói: “Thế nhưng, lão Hàn, tôi vẫn phải nhắc nhở anh lần nữa. Thằng oắt Dương Tiêu này mấy hôm nay rất khác thường, anh cần phải tiết chế một chút.”
“Cái gì cơ? Dương Tiêu á? Chỉ là một thằng rác rưởi ăn bám thôi mà, còn có thể gây nên sóng to gió lớn gì?” Hàn Quốc Cường nói đầy vẻ khinh thường.
Như thể trong suy nghĩ của Hàn Quốc Cường, Dương Tiêu chỉ là một thằng rác rưởi trong bãi phé liệu, vốn không xứng được nhắc đến.
Đường Hạo gật đầu: “Cần thận thì vẫn cứ hơn mà. Thôi cũng không nói nhiều với anh nữa, có tôi làm chỗ dựa vững chắc cho ông, hôm khác lại tìm anh nói tiếp!”
“Ha ha ha ha! Tổng giám đốc Đường cứ yên tâm, cậu cứ yên tâm đi.” Hàn Quốc Cường cười đầy vẻ bông đùa.
Cúp máy, lúc này Đường Hạo mới run người, bắt đầu cười điên dại một cách mắt khống chế như một gã biến thái.
b Chưa đầy ba phút sau, cả người Đường Hạo mới co quắp cả lại, cảm thấy nhạt nhẽo quá.
Nằm trên giường, Đường Hạo buồn bực nói: “Chuyện gì thế này nhỉ, sao mí mắt phải cứ giật giật vậy?”
Tầm khoảng bảy giờ, Hàn Quốc Cường chuẩn bị lái xe về nhà.
Vừa mới bước chân ra khỏi khu xưởng thì một chiếc xe bảo mẫu dừng ngay trước công, bốn năm tay đàn ông to cao vọt từ trên xe xuống, vác Hàn Quốc Cường lên xe.
“Các… Các anh là ai?” Hàn Quốc cường sợ mắt mật, giãy dụa không ngừng.
Người đàn ông cầm đầu những gã cao to này quất mạnh vào đầu Hàn Quốc Cường một phát: “Mẹ nhà mày, ngoan ngoãn chút cho ông, còn lề mề nữa là ông đây làm thịt mày bây giờ.”
Nói rồi, gã đàn ông cao to lấy ra một con dao ngắn kề sát cổ Hàn Quốc Cường.
Cảm nhận được hơi lạnh toát ra từ con dao, Hàn Quốc Cường sợ đến mức run rầy hết cả người, vội vàng phối hợp theo.
Dưới lệnh của gã cao to cầm đầu, Hàn Quốc Cường bị chụp khăn đen kín đầu, cuối cùng bị áp giải đến một phòng bao nào đó.
“Quỳ xuống cho tao!” Sau khi áp giải gã ta đến phòng bao, một gã đàn ông lực lưỡng đá vào giữa hai chân Hàn Quốc Cường.
3 Hàn Quốc Cường run cả hai chân, quỳ xuống ngay tại chỗ luôn.
Bắt đầu ý thức được rằng mình gặp phải chuyện lớn rồi, cả người Hàn Quốc Cường vã đầy mồ hôi như tắm, gã ta kinh hoàng nói: “Ông anh à, các ông anh, có chuyện gì thì cứ bình tĩnh nói rõ ra được không? Trên tôi còn có mẹ già tám mươi tuổi, dưới có con trẻ con khóc lóc đòi ăn, xin đừng giết tôi, đừng giết tôi mà!”
Dương Tiêu ngồi trên ghế sô pha trong phòng bao, chậm rãi châm một điều thuốc, sau đó tiền lên kéo mạnh khăn trùm đầu Hàn Quốc Cường ra, cười giễu cọt nói: “Quản đốc Hàn, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Sau khi khôi phục thị giác, trông thấy người trước mặt mình là Dương Tiêu, Hàn Quốc Cường vừa sợ hãi vừa tức giận: “Dương Tiêu à? Sao… sao lại là cái thằng rác rưởi nhà mày cơ chứ?”