Hổ Tế

Chương 1935: 1935





Việc biển hoa giao cho Lý Minh Hiên xử lý, còn Dương Tiêu hiện tại cần phải chuẩn bị một chiếc nhẫn kim cương.

Năm năm trước, anh cùng Đường Mộc Tuyết kết hôn trong vội vàng, Đường Mộc Tuyết căn bản không đeo nhẫn kết hôn.

Nhẫn kết hôn đối với một người con gái mà nói có ý nghĩa vô cùng bất phàm, bản thân kéo dài năm năm, cũng đã đến lúc bồi đắp cho phần tiếc nuối này rồi.

Buổi tối Dương Tiêu vẫn ngủ trên ghế sofa, còn Đường Mộc Tuyết vẫn cự tuyệt ngàn dặm.

Ngày hôm sau!
Vừa ăn qua loa bữa sáng, Kim Đại Chung liền gọi điện thoại đến cho Dương Tiêu: “Người anh em Dương Tiêu này, hôm nay có buổi đại hội cổ vật, đêm qua uống say quên mắt phải thông báo cho cậu em biết, tôi ở quảng trường Lục Thành đợi cậu!”
“Được!” Dương Tiêu không hề từ chối.

Kim Đại Chung trước đây đã từng giúp Dương Tiêu một việc lớn, bản thân cũng đã hứa với Kim Đại Chung chỉ cần có buổi đại hội cổ vật nhất định sẽ đến tham dự.

Sau khi nhìn thấy Đường Mộc Tuyết đã bước vào công ty, Dương Tiêu lúc này mới quay đầu xe xuất phát đến quảng trường Lục Thành.


Đại hội cổ vật, Dương Tiêu quả thật lần đầu mới nghe đến chuyện này, trước đây anh nghe nhiều nhát chính là đại hội đấu giá, còn việc mở đại hội cổ thật thật sự không nhiều.

Vị trí quảng trường Lục Thành nằm tại khu vực ngoại ô phía Tây thành phố Trung Nguyên, nơi này có rất nhiều người buôn bán các loại cổ vật cùng tranh cỏ.

Xem tình hình này, những kẻ chơi cổ vật muốn bành trướng sức ảnh hưởng, kết hợp với Kim Đại Chung, cùng những thương gia tại thành phố Trung Nguyên cùng hợp lực mở đại hội cổ vật.

Dương Tiêu rất nhanh đã đến quảng trường Lục Châu, Kim Đại Chung cười hề hề tiến lên đón tiếp.

“Người anh em Dương Tiêu, tôc độ cậu có chút chậm đấy!” Kim Đại Chung cười đùa nói.

Dương Tiêu ngại ngùng nói: “Tôi phải đi đến công ty trước một chuyến, sau đó mới ghé sang đây được!”
“Hiểu rõ, hiểu rõ, người anh em Dương Tiêu thật sự là hình mẫu của một người đàn ông tốt!” Kim Đại Chung sảng khoái cười nói.

Dương Tiêu liếc mắt nhìn hiện trường đại hội cổ vật, phát hiện ra nơi này quả thật có rất nhiều người, thương gia không ít, người tham dự càng nhiều hơn.


Thành phố Trung Nguyên rộng lớn như vậy không thiếu những người có tiền, càng là người có tiền thì càng thích thu thập đồ cổ vật cùng tranh chữ, giống như Hình lão gia của Hình Gia vậy.

Dương Tiêu cười nói: “Hôm nay anh tính mang tôi đi nhìn xem thế giới sao? Chơi cổ vật, tôi thật sự chưa từng nghiên cứu qual”
Đưa mắt nhìn xa xôi, hiện trường toàn bộ đều là tranh chữ đồ gốm sứ cùng các món đồ vật nhỏ khác.

Muốn mua được món đồ cổ giá trị liên thành, thật sự không dễ dàng gì.

Chơi đồ cổ, dù cho là nhân sĩ chuyên gia bình thường cũng có thể nhìn lầm.

Đại đa số những món đồ cổ chỉ cần xuất hiện, liền sẽ được một đám phú thương dùm giá cao ngắt trời mua lại.

Đại hội cổ vật không thiếu hàng thật, đại đa số các món hàng đều được ghi rõ giá tiền, giá cả mắc đến mức phải nghỉ ngờ.

Muốn mua được món đồ cổ hàng thật, không kém gì so với việc nắm cát trong biển lớn, tích lũy tri thức chiếm một phần lớn, có nhiều lúc phải dựa vào may mắn.

“Được rồi, Dương lão đệ, cậu đừng giả vờ nữa, Dương lão đệ cậu không phải là người bình thường, tôi tin vào mắt nhìn của cậu!” Kim Đại Chung chính là bày ra dáng vẻ bản thân hiểu rõ mọi chuyện.

Dương Tiêu dở khóc dở cười, những thứ cổ vật này hắn quả thật không hề nghiên cứu qua, Kim Đại Chung này kéo bản thân hắn đến đây cũng vô dụng..