Hổ Tế

Chương 195



Chương 195

Gã ta chắc chắn Dương Tiêu đang muốn cáo mượn oai hùm thôi. Đợi đến khi hỏi không được thì vẫn phải thả gã ta ra.

Chờ đến khi mình về rồi sẽ báo cáo hét tất cả mọi chuyện cho Đường Hạo biết, khiến Đường Hạo nỏi điên lên thì thằng phế vật Dương Tiêu này đi đời là chắc rồi.

“Điện hạ, cứ để đấy thuộc hạ xử lý!” Thấy Hàn Quốc Cường còn mạnh miệng, Lý Thần Chiến không thể nhịn nỗi nữa.

Dương Tiêu gật đầu. Đối phó với cái loại người sợ mạnh lấn yếu như Hàn Quốc Cường thì anh cũng ngại ra tay, sợ bản tay.

Lý Thần Chiến chậm rãi tiến đến, ánh mắt nóng bỏng nhưng khuôn mặt lại lạnh lùng, nhìn thẳng vào Hàn Quốc Cường nói: “Có biết tôi là ai không?”

Trông thấy Lý Thần Chiến to cao đúng là khiến Hàn Quốc Cường sợ chết khiếp.

Nhưng, thực chất trong lòng Hàn Quốc Cường vẫn xem thường Dương Tiêu, gã ta như được tiêm thêm máu gà, khinh miệt nói: “Mày là cái thá gì chứ? Loại mặt hàng hạ lưu thấp kém như mày thì làm sao mà tao biết được?”

Trong mắt Hàn Quốc Cường thì Dương Tiêu cùng lắm chỉ tìm mấy thằng côn đồ để dọa mình sợ một chút mà thôi.

Lý Thần Chiến giận đến phát cười, anh ta vỗ mạnh vào mặt Hàn Quốc Cường, nói: “Lão già, khẩu khí cũng không nhỏ đấy nhỉ. Nói thật cho anh biết vậy, trước đây cũng có người dám nói chuyện với tôi như thế, bây giờ cỏ mộ đã lên cao ba mét rồi.

Tôi tự giới thiệu với anh một chút vậy, tôi tên là Lý Thần Chiến, chỗ này là địa bàn của bang Răng Cá Mập.

Nghe vậy, Hàn Quốc Cường vênh váo cười lạnh nói: “Lý Thần Chiến ấy hả? Chưa từng nghe thấy bao giờ! Cái chó má gì mà bang Răng Cá Mập co? Cái bang phái vô danh tiểu tốt gì thế?

Mau thả tao ra, nếu không tao bảo tổng giám đốc Đường tiêu diệt chúng mày bây giờ, có biết không hả? Đợi một chút? Bang Răng Cá Mập sao?”

Đột nhiên, Hàn Quốc Cường sực nhớ ra gì đó, một luồng hơi lạnh từ gót chân xộc thằng lên đầu gã ta.

Gã ta trợn to mắt nhìn chằm chằm Lý Thần Chiến, kinh hoàng nói: “Mày… Mày là Lý… Lý Thần Chiến sao?”

Giờ phút này, Hàn Quốc Mạnh bị dọa đến sợ vãi cả nước đái.

Đáng chết gã ta cũng không ngờ gã đàn ông cao to trước mặt này chính là Lý Thần Chiến tiếng tăm lẫy lừng, oai phong độc tôn một cõi ở thành phố Trung Nguyên.

Vừa rồi gã ta còn tưởng Dương Tiêu tìm mấy thằng côn đồ đến thôi, sao mà ngờ được Dương Tiêu lại thỉnh được ông thần ghê gớm Lý Thần Chiến này.

“Sao mà giả được chứ!” Trên mặt Lý Thần Chiến vẫn là nụ cười vô hại.

Lý Thần Chiến càng như vậy, Hàn Quốc Cường lại càng thấy kinh dị.

Gã ta biết, loại ông lớn siêu cấp thế này đều là những nhân vật hung ác giết người không chớp mắt.

Lúc này, Hàn Quốc Cường suýt hôn mê bắt tỉnh luôn. Gã ta không thể ngờ mình lại dám phát ngôn bừa bãi trước mặt tên chiến thần giết người như ngóe Lý Thần Chiến này.

“Tôi… Tôi sai rồi, tôi sai rồi… Tôi nói, tôi biết gì nói hết!” Hàn Quốc Cường cũng không thể che giấu nổi nỗi sợ hãi trong lòng nữa, kinh hoàng nói.

Dương Tiêu lại cười nhạo: “Quản đốc Hàn à, không phải anh rất thẳng thắn chính trực hay sao? Chẳng phải dù có bị xe tông chết, bị người ta đánh chết hay bị dao xiên chết tươi cũng không nói sao?”

Cảm nhận được ý lạnh trên mặt mọi người, Hàn Quốc Cường bị dọa sợ đến nhữn cả hai chân ra, ngã khuyu xuống đắt.

“Tôi… Tôi không cố ý đâu. Tôi sai rồi, tôi thành thật xin lỗi, tôi sẽ phối hợp toàn bộ, cậu muốn biết gì tôi đều nói hết.” Hàn Quốc Cường sợ vãi cả tè.

Lông gà lông vịt trên người Hàn Quốc Cường dựng hết cả lên.

Gã ta biết Lý Thần Chiến ghê gớm đến mức độ nào, gã ta thật sự nghĩ mãi không hiểu tại sao thằng ăn bám Dương Tiêu lại quen biết với nhân vật kinh khủng như Lý Thần Chiến.

Dương Tiêu hài lòng gật đầu: “Nếu đã biết thế từ trước thì sao ban nãy còn phải thế? Lý Thần Chiến, xách lão già này ra ngoài đấm cho một trận đi.”

“Tôi phối hợp, gì cũng phối hợp hết! Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi!” Hàn Quốc Cường là một gã sợ mạnh hiếp yếu, gã ta cực kỳ sợ hãi.

Dương Tiêu cân nhắc một lúc: “Yên tâm đi, không đánh mắt tay mất chân gì của anh đâu, ông đây chỉ thật sự ngứa mắt khi trông thấy lão già như nhà anh thôi. Quốc Cường không phải là lỗi của anh, nhưng mang họ Hàn là anh đã sai rồi, lại còn là Hàn Quốc Cường nữa chứ. Thật ngại quá, mang cái tên này thì anh bị ăn đập là điều hiển nhiên rồi!”

Cái gì!

Mang cái tên Hàn Quốc Cường là phải chịu đòn?

Nhìn Dương Tiêu, Hàn Quốc Cường suýt tức đến phun cả máu.

Lý Thần Chiến xoa xoa hai tay, cười nham hiểm: “Được rồi!

Hàn Quốc Cường phải không? Điện hạ nói không sai, Quốc Cường không phải lỗi của anh nhưng mang họ Hàn là anh sai rồi. Các anh em, xách ra ngoài đánh cho tôi!”

“Rõ!” Một đám đàn ông cao lớn sát khí ngùn ngụt đồng thanh đáp lớn.

Cảm nhận được từng khuôn mặt ác liệt đang tiến đến, đột nhiên một dòng nước và mùi khai bỗng xộc lên tận trời.

Chăm chú nhìn theo. Ôi cái tên Hàn Quốc Cường này sợ vãi cả ra quân rồi.