Hổ Tế

Chương 1974: 1974





“Không quay về nữa! Tôi hiện tại đã có vướng bận, có lẽ sẽ không quay trở về nữa, nhưng những anh em chiến hữu năm năm trước không thể nào chết oan uỗổng như vậy được, tôi nhất định sẽ điều tra ra được chân tướng của năm năm trước, khiến cho đám người đó ung dung ngoài vòng pháp luật năm năm nay, chỉ cần đợi sức mạnh tôi khôi phục lại, tôi nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho đám người đó.” Dương Tiêu trằm giọng nói.

Trần Khải mở to mắt nói: “Đội trưởng, anh thật sự không trở về sao? Trong chiến đội vẫn còn rất nhiều anh em đồng đội của chúng ta.”
“Có lẽ thật sự sẽ không trở về nữa, nhưng có thể nói rõ với cậu, tôi từng là một người quân nhân, chỉ cần quốc gia gặp nguy, tôi nhất định sẽ xuất trận! Dương Tiêu trịnh trọng nói.

Trần Khải nghiêm nghị nói: ‘Hay cho một câu chỉ cần quốc.


gia gặp nguy, nhất định sẽ xuất trận! Đội trưởng, uống nước băng mười năm cũng khó dập tắt được lòng nhiệt huyết! Chỉ cần anh hô hào một tiếng, em nhất định vẫn sẽ cùng anh vào sinh ra tử!”
Ngay vào lúc này, trên khuôn mặt Đường Hạo tràn ngập sự oán hận, sau khi bị Ngô Tà đá một cú vào ngực, Đường Hạo liền đem toàn bộ sự phẫn nộ trút lên đầu Dương Tiêu.

Cốc cốc cốc!
Đường Hạo đến trước phòng Đường Dĩnh gõ cửa, Đường Dĩnh ở bên trong khi nghe thấy tiếng gõ cửa, liền lập tức bước ra mở cửa cho hắn.

Đường Hạo vừa bước vào phòng liền oán hận nói: “Dĩnh Dĩnh, tên Dương Tiêu này quả thật đáng ghét!”
“Đúng vậy! Tên Dương Tiêu này thật sự quá đáng ghét, nhưng chúng ta thì có cách gì chứ? Nơi này dù sao cũng không phải là thành phố Trung Nguyên, cũng không phải là địa bàn của chúng ta, tên hỗn đản đó còn quen biết thiếu chủ Trần Gia, gia tộc hùng mạnh nhát nơi này, lại nói, Dương Tiêu có thể đánh nhau, chúng ta muốn người cũng không có, muốn đánh cũng không đánh thắng, làm sao báo thù được chứ?” Đường Dĩnh ủ rũ nói.

Chỉ cần nhớ đến dáng vẻ phong quang của Dương Tiêu, Đường Dĩnh hận đến mức ngứa răng, cô thật sự không nhìn được Dương Tiêu có một điểm tốt nào.

Đường Hạo cười gian xảo một tiếng, thấp giọng nói: “Chúng ta không đối phó được với Dương Tiêu, nhưng có thể nhân cơ hội hãm hại Đường Mộc Tuyết, chỉ cần Đường Mộc Tuyết chết, quyền lực Đường Gia nhất định rơi vào tay chúng ta, hơn nữa trong vô hình còn có thể khiến cho tên Dương Tiêu đau khổ tuyệt vọng, em nói xem có đúng không?”
“Cái gì? Anh muốn độc chết Đường Mộc Tuyết? Hạ độc như thế nào?” hai mắt Đường Dĩnh loé sáng, cô chính là hận không thể khiến Đường Mộc Tuyết chết đi.


Đường Hạo cười cọt nói: “Ngày mai chúng ta sẽ đi đến núi Phổ Nhĩ trước, nơi này tại Tây Song Bản Nạp, rắn hổ mang chúa vô cùng nhiều, đêm nay anh sẽ đến chợ đen kiếm vài con rắn hồ mang chúa, đến lúc đó chỉ vứt những con rắn này vào nơi nghỉ ngơi của Đường Mộc Tuyết, khi đó Đường Mộc Tuyết bị rắn hổ mang chúa cắn, nhất định chết không gì nghỉ ngờ!”
“Rắn hổ mang chúa? Thật là một ý hay!” Đường Dĩnh hưng phần nói.

Hai anh em Đường Hạo cùng Đường Dĩnh đưa mắt nhìn nhau, mỉm cười xấu xa, giống như Đường Mộc Tuyết đã bị độc phát toàn thân, hương tiêu ngọc vẫn.

Sau khi rời khỏi phòng Đường Dĩnh, Đường Hạo liền xuất phát đến khu chợ đen gần khách sạn mua về ba con rắn hổ mang chúa kịch độc hơn mười năm tuổi.

“Đường Mộc Tuyết, cô chết chắc rồi, cả Đường Gia triệt để sẽ là của tôi, sau này sẽ không còn ai có thể lấn át tài năng của tôi! Dương Tiêu à, chỉ cần Đường Mộc Tuyết chết, không có sự bảo vệ của Lý Minh Hiên, anh so với một con chó chết có gì khác biết? Đến lúc đó còn không phải tuỳ tôi chà đạp?” trong lòng Đường Hạo âm thầm suy nghĩ.

Từ đầu đến cuối, Đường Hạo vẫn luôn cho rằng Dương Tiêu có thể hét lần này đến lần khác có được sự giúp đỡ của Lý Minh Hiên cùng Lý Thần Chiến, tất cả đều vì Đường Mộc Tuyết có một chân với hai người này.


Chỉ cần Đường Mộc Tuyết chết, Dương Tiêu nhất định sẽ giống như chó nhà có tang, chỉ có thể vẫy đuôi đáng thương với mình.

Giây phút này, trên khuôn mặt Đường Hạo tràn ngập nét châm chọc, hắn đã nghĩ đến viễn cảnh sung sướng khi toàn bộ Đường Gia đều thuộc về hắn, Dương Tiêu chỉ có thể quỳ gối lắc đuôi đáng thương trước mặt mình.

Đồng thời trong giây phút này, đôi mắt xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết hiện lên nét phức tạp, cô nhìn ánh đèn neon rực rỡ sắc màu bên ngoài, không ngừng tự mình lắm bẩm: “Dương Tiêu, anh rốt cuộc có thân phận như thế nào? Tại sao anh đã mạnh mẽ như vậy nhưng vẫn phải che dấu thân phận? Những điều này rốt cuộc vì điều gì?”.