Hổ Tế

Chương 1977: 1977



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đối với loại phụ nữ bụng dạ rắn rết như Đường Dĩnh, Dương Tiêu căn bản không muốn đề ý đến.

Đường Dĩnh khinh thường nói: “Nhìn dáng vẻ hiện tại của anh, tôi liền biết anh đây là đang đố kị tôi sắp trở thành bà chủ hào môn, tôi nói cho anh biết, đời này của tôi nhất định phải gả vào hào môn, trong mắt tôi anh chỉ là một con trùng đáng thương mà thôi, đời này cũng đừng hòng đổi mệnh được.”
Dương Tiêu khuôn mặt không chút cảm xúc, tuỳ tiện cho Đường Dĩnh sỉ nhục, đối với chuyện này anh sớm đã không cảm tháy lạ, loại phụ nữ này bạn càng giải thích với cô ta, cô ta sẽ càng mắng hung dữ hơn.

Nhìn Dương Tiêu không lên tiếng đáp trả, Đường Dĩnh cười lạnh: “Như thế nào? Tên phế vật nhà anh không cách nào phản bác lại Ở rễ tại Đường Gia cũng được năm năm rồi? Anh đã từng mua gì cho Đường Mộc Tuyết hay chưa? Nhà cửa xe cộ đều do Lý Minh Hiên, cùng những tên đàn ông hoang dã bên ngoài mua! Anh có thể mua cho Đường Mộc Tuyết sợi dây chuyền trị giá ít nhất sáu mươi triệu hay không? Anh có thể mua biển hoa trị giá một tỷ cho cô ta không? Đúng là một tên phé vật!”
Đối diện với khí thế bức người của Đường Dĩnh, Dương Tiêu dở khóc dở cười, nếu như không phải vì dành cho Đường Mộc Tuyết bắt ngờ, anh thật sự không ngại đả kích người phụ nữ đanh đá này một phen.


“Đường Dĩnh, cô đủ rồi đấy” Đường Mộc Tuyết không có cách nào tiếp tục nghe tiếp, lạnh lùng đứng lên bước ra ngoài.

Không ai so với cô rõ ràng hơn, chiếc xe Maserati cùng căn biệt thự trên hòn đảo nhỏ ven hồ Nhạn Minh là ai mua cho cô.

Đường Dĩnh kiêu ngạo nhìn Đường Mộc Tuyết, cố ý cất cao giọng nói: “Yo! Tức giận rồi sao? Không lẽ những gì tôi nói đều không đúng sao? Đường Mộc Tuyết, cô đừng giả vờ thanh cao, cô ở bên ngoài tìm đàn ông khác, những chuyện phong lưu này tất cả mọi người ở Đường Gia đều biết rõ? Nếu như không phải do Lý Minh Hiên bao che cho cô, cô sớm đã bị tống cổ khỏi Đường Gia rồi!”

Đường Dĩnh còn muốn hung hăng xỉ nhục vài câu, Đường Hạo lập tức bước lên phía trước kéo tay cô về thấp giọng nói: “Dĩnh Dĩnh, cùng một tên phế vật tức giận làm gì? Lại nói, đợi lát nữa Đường Mộc Tuyết tiêu đời, tên phế vật này lập tức biến thành chó nhà có tang, nhịn một lúc trời yên bể lặng!”
Nghe đến câu nói này, Đường Dĩnh lúc này mới không cam tâm mà hung hăng liếc mắt nhìn Dương Tiêu sau đó im lặng.

Nghĩ đến Đường Mộc Tuyết lập tức phát độc toàn thân, trong lòng Đường Dĩnh vui như nở hoa.

Tên phế vật Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết đồ tiện nhân, đợi lát nữa các người tiêu đời rồi, chúng ta cứ chờ mà xem.


Dưới sự hướng dẫn của Đường Hạo, tất cả mọi người đều bước lên xe bus sau đó xuất phát về hướng núi Phổ Nhĩ.

Dương Tiên căn bản không có tư cách ngồi chung trên xe bus, anh chỉ đành lựa chọn lái chiếc xe Maserati đuổi theo phía sau.

Núi Phổ Nhĩ cũng không xem là quá xa, ước tính khoảng bốn mươi phút liền có thể đến nơi.

Mặc dù mặt trời chói nắng gay gắt, nhưng ông trời điểm sáng, hôm nay thời tiết khắp Tây Song Bản Nạp chính là ngày nắng, gió nhẹ êm đềm.

Cảnh sắc núi Phổ Nhĩ vô cùng tươi đẹp, đưa mắt nhìn ra xa, một màu xanh tươi, nơi này có cây trà Phổ Nhĩ, gió nhẹ nhàng thổi, mang theo từng trận mùi hương lá trà xanh mát, khiến cho lòng người vui sướng.


Toàn bộ người Đường Gia sau khi bước xuống xe, giống như ngựa hoang được cởi bỏ yên giáp, vui vẻ điên cuồng trên núi Phổ Nhĩ, bốn bề vui mừng chụp hình, thả lỏng vô cùng.

Đường Mộc Tuyết ngược lại đưa mắt vô hồn ngồi trên đỉnh núi nhìn về phương xa, không cùng Dương Tiêu du lịch, đối với cô mà nói, hoàn toàn không hề bắt kỳ ý nghĩa nào.

Cô là một người con gái bi kịch, cha mẹ tham quý phụ bần, không có chút bản lĩnh, Đường Gia khắp nơi chèn ép, em gái hiện tại đang học đại học, người bạn gái thân thiết duy nhất thời gian này lại ở nước ngoài, mỗi khi gặp uất ức cũng không có người tâm sự, hiện tại Dương Tiêu chính là điểm dựa duy nhất của cô..