Hổ Tế

Chương 1984: 1984





Thân thể anh hiện tại hư thoát không chịu được, nhưng vì bảo vệ Đường Mộc Tuyết, anh nhát định phải kiên cường giữ vững.

Trong phòng khách sạn Shangri-la, Đường Hạo híp mắt cười cọt nói: “Thời gian cũng được kha khá rồi, e rằng bây.

giờ cả căn phòng nhỏ đã bị nước mưa dâng ngập rồi? Lần này, Dương Tiêu cùng Đường Mộc Tuyết có mọc cánh cũng khó thoát, cả Đường Gia sau này đã thuộc về anh rôi!”
“Sớm đã nhìn không vừa mắt tên phế vật Dương Tiêu cùng tiện nhân Đường Mộc Tuyết, hai kẻ đó nên nhanh chóng chết đi!” Đường Dĩnh nham hiểm nói.

Trong căn phòng nhỏ trên núi, Dương Tiêu hít sâu một hơi, miễn cưỡng chặn lại xúc động muốn bát tỉnh, giây phút này nhiệt độ cơ thể anh đã đạt đến nhiệt độ kinh người, hơn bốn mươi độ.

Điều đáng sợ nhất chính là, nước mưa đã dâng đến lỗ mũi của anh, nếu như không cách nào hô hấp được, vậy thì anh thật sự sẽ gặp nguy hiểm.

Con mưa càng ngày càng lớn, một lượng nước mưa nhanh chóng dâng lên vị trí lỗ mũi Dương Tiêu.

Dù cho Dương Tiêu thân thủ bất phàm, nhưng dưới tình huống không có dưỡng khí thì anh cũng không cách nào kiên cường quá lâu.


Năm phút sau, khuôn mặt Dương Tiêu càng trở nên trắng bệch, không lẽ đêm nay bản thân anh cùng Đường Mộc Tuyết nhất định phải chết ở nơi này sao?
Lạch cạch!
Chính vào lúc Dương Tiêu không còn cách nào chống cự, cánh cửa đột nhiên bật mở.

Lúc này một lượng nước mưa đang nhấn chìm phần đầu của Dương Tiêu, chỉ còn sót lại phần đỉnh đầu vẫn chưa bị nước mưa nhắn chìm.

“Đội trưởng!” người đến chính là Trần Khải, thiếu chủ Trần Gia, gia tộc hùng mạnh nhất Tây Song Bản Nạp.

Cơn mưa lớn tầm tã, sắm sét vang trời, Trần Khải không cách nào liên lạc được với Dương Tiêu, nên giây phút đầu tiên anh liền nghĩ đến Dương Tiêu đã xảy ra chuyện.

Dương Tiêu cũng biết rõ chuyện Đường Gia đi du lịch trên núi Phổ Nhĩ vào ngày hôm nay, anh liền lập tức phái người lái xe cấp tốc xuất phát lên núi Phổ Nhĩ, Trần Khải dựa vào năng lực quan sát mẫn cảm của mình, vừa nhìn liền phát hiện ra căn phòng nhỏ cũ nát cách đó không xa đã bị khoá lại một cách bất thường.

Ai có thể ngờ được, khi vừa mở cửa liền tận mắt chứng kiến một hình ảnh rung động lòng người.


Cả người Dương Tiêu đã bị nước mưa nhấn chìm, nhưng hai cánh tay vẫn giơ cao nâng cơ thể yêu kiều của Đường Mộc Tuyết.

“Nhanh, nhanh cứu người!” sắc mặt Trần Khải gấp gáp vội vàng hét lên.

Cả đám người nhanh chóng giải cứu Dương Tiêu cùng Đường Mộc Tuyết.

*Nhanh…nhanh chóng cứu Mộc Tuyết!” Dương Tiêu hô hấp yếu ớt, anh có gắng níu lấy chút ý thức cuối cùng căn dặn Trần Khải.

Lời này vừa dứt, Dương Tiêu triệt để không còn cách nào chống cự, hai mắt tối sằm rơi vào trạng thái hôn mê.

Thân thể của anh hiện tại vẫn chưa khôi phục lại thời kỳ đỉnh cao, chỉ mạnh mẽ hơn các đặc công bình thường một chút mà thôi.

Nhưng dù cho là một đặc công bình thường dưới tình huống sốt cao hơn bốn mươi độ, ôm một người cộng thêm việc cơ thể mất một lượng máu lớn, hơn nữa còn ngâm trong nước mưa hơn một tiếng đồng hồ, cũng không cách nào chịu đựng được!
Dương Tiêu có thể làm đến bước này, chính là một kỳ tích.

Trần Khải vẫy tay ra hiệu: “Nhanh, nhanh đến bệnh viện!”
Cả đám thuộc hạ làm sao dám chậm trễ, gấp gáp xuất phát đến bệnh viện đắt đỏ nhất Tây Song Bản Nạp.

May mắn chính là, cấp cứu kịp thời, Dương Tiêu cùng Đường Mộc Tuyết đều không có chuyện gì..