Hổ Tế

Chương 2112: 2112





Lúc này, trong phòng trên tầng cao nhất vẻ mặt của Trương Quân tràn đầy vẻ thô tục: “Người đẹp nhỏ, đừng sợ! Anh đây sẽ khiến em sảng khoái! Chậc chậc!”
Nói xong, Trương Quân mê đắm vò tới chỗ Đường Mộc Tuyết!
“Ưm! Ưm!” Nhìn móng vuôt của Trương Quân càng ngày càng gần mình, Đường Mộc Tuyết vô cùng hoảng sợ.

Trong lòng cô chỉ có Dương Tiêu, nếu cô bị người khác khinh nhờn, Đường Mộc Tuyết thà lựa chọn cắn lưỡi tự tử.

Nhìn chằm chằm Đường Mộc Tuyết, Trương Quân thấy miệng đắng lưỡi khô nói: “Hắc hắc! Người đẹp nhỏ, giãy dụa đi, dùng sức giãy dụa đi, nếu em giống con cừu nhỏ ngoan ngoãn, thì sẽ mắt hết trò vuil”
Đối với một người đàn ông, nếu một người phụ nữ tùy ý cho anh ta hí hoáy trước mặt mình thì không khác gì chơi với một cái xác không hồn.

Tuy nhiên, người phụ nữ càng vùng vẫy thì càng có thể kích thích nội tiết tố trong cơ thể nam giới.

Phải thừa nhận rằng Đường Mộc Tuyết là người phụ nữ đẹp nhất mà Trương Quân từng thấy, không một ai khác.


“Ưm! ƯmI!” Đường Mộc Tuyết sợ hãi hai hàng lệ chảy xuống.

Lúc này, cô mong mỏi Dương Tiêu ở bên cứu cô thoát khỏi biển khổ biết bao.

Trương Quân cười xấu xa nói: “Chết dưới hoa mẫu đơn, cũng là một con quỷ phong lưu, người đẹp nhỏ, hôm nay anh đây sẽ yêu thương em hết mức!”
Sau khi lời nói đó rơi xuống, cơ thể của Trương Quân đã cách Đường Mộc Tuyết gần trong gang tắc.

Bang!!! Ngay lúc bàn tay của Trương Quân sắp chạm vào Đường Mộc Tuyết, cửa phòng đột nhiên bị đá tung ra.

Ngay sau đó bóng dáng của Dương Tiêu xông vào trong phòng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Dương Tiêu tức giận nói: “Trương Quân, anh tìm chết!”
Đường Mộc Tuyết là vảy ngược lớn nhát của Dương Tiêu, nhìn thấy Trương Quân này dám có ý nghĩ xấu xa với Đường Mộc Tuyết, điều này đã hoàn toàn chọc giận Dương Tiêu.

“Người nào?” Khi nghe thấy tiếng cửa bị đá mở ra, còn có người đang gọi tên mình, Trương Quân nhanh chóng quay lại.


Ngay lúc Trương Quân quay lại, chân phải của Dương Tiêu đạp vào ngực Trương Quân nhanh như chóp.

Sức lực Dương Tiêu đã khôi phục một chút, Trương Quân bị Dương Tiêu đá trúng, thân thể Trương Quân bị đá như bắn đạn đại bác hung hăng đập vào tường.

Trương Quân ngã xuống khí huyết trong người cuồn cuộn, với một tiếng phụt, Trương Quân nôn ra một ngụm máu.

Dương Tiêu đã từng là lưỡi dao sắc bén của đất nước, một cú này đạp xuống, Trương Quân nào có thể chịu đựng được.

Nhìn chằm chằm bóng người trước mặt, khóe mắt Đường Mộc Tuyết ươn ướt, cô biết Dương Tiêu nhất định sẽ đến cứu cô, cô biết người đàn ông trước mặt này chưa bao giờ làm cô thât vọng.

Dương Tiêu bước đến trước mặt Đường Mộc Tuyết, kéo miếng khăn trắng trong miệng Đường Mộc Tuyết ra, quan tâm hỏi: “Mộc Tuyết, em không sao chứ?”
“Mẹ kiếp, dám phá hỏng việc tốt của tôi, rác rưởi, cậu tìm chết!” Trương Quân là người luyện võ, anh ta ôm ngực rút dao từ góc khuất trong phòng ra chém thẳng vào người Dương Tiêu.

Vẻ mặt Đường Mộc Tuyết trắng bệch, vội vàng nói: “Dương Tiêu mau tránh ra!”
“Hừ!” Hai mắt Dương Tiêu lóe lên tia sáng lạnh, chân phải như hóa thành bóng mờ, một cú đá lên không, đá trúng vào cổ tay Trương Quân.

Trương Quân bị đau, tất nhiên con dao trong tay anh ta rơi xuống, Dương Tiêu không hề rút chân của mình lại, đá vào ngực của Trương Quân một lần nữa..