Hổ Tế

Chương 748



Chương 748:

 

Đúng lúc này, Triệu Liên vừa ra ngoài mua đồ ăn quay lại, bà ta nhìn Dương Tiêu tràn đầy nghỉ ngờ: “Vừa rồi tôi thấy cậu đi lại trong căng tin. Maserati của cậu đâu?”

 

“Xảy ra chút trục trặc, đang sửa chữa!” Dương Tiêu nói thật.

 

Triệu Văn Triết chế nhạo nói: “Sửa chữa? Thật hay giả?

 

Không phải chiếc xe này đi thuê đâu chứ?”

 

“Chắc chắn là đi thuê! Trước kia mỗi lần về quê bọn toàn đi tàu hoả về. Lần này bất ngờ lái chiếc Maserati trị giá hàng trăm vạn, ai tin?”

 

“Dù sao tôi cũng không tin, nhà bọn họ rất ham hư vinh, chắc chắn là đi thuê, bây giò đã đến giờ trải”

 

Bị đám người thân cười nhạo, Triệu Cầm tức giận mũi sắp bốc khói.

 

Bà ta nhìn Triệu Liên: “Em gái, lần trước các người đến Trung Nguyên đã đi Maserati, em có thể làm chứng chiếc xe kia là của nhà chúng tôi.”

 

“Chị cả, ai làm chứng cho các người! Có lẽ chiếc xe lần trước ở Trung Nguyên cũng là đi thuê, bây giờ các người về quê nên cũng đã thuê một chiếc y hệt!” Vẻ mặt Triệu Liên chán ghét nói.

 

Lần trước khi bọn họ đến thành phố Trung Nguyên, con trai quý giá của họ đã bị giam cầm và bị đánh đập dã man, điều này khiến Tôn Phú Quý và Triệu Liên tức điên lên.

 

Ngoài ra, khó khăn lắm gia đình bọn họ mới tích góp được gần mười vạn cũng đã bay mát, Triệu Liên càng ghét gia đình Triệu Cầm đến cực điểm.

 

Lúc này gia đình Triệu Cầm xấu hỏ, trong lòng bà ta mừng rỡ không thôi, làm sao có thể nói giúp Triệu Cầm?

 

Nhìn thấy em gái khinh bỉ mình bằng mọi cách, Triệu Cầm tức giận trừng mắt nhìn Dương Tiêu: “Nhìn xem cái đồ phế vật cậu đã làm ra chuyện hay gì! Cút ngay! Cút ngay.

 

cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu, đồ phế vật cậu chỉ biết làm mắt mặt bà già này, cút ngay cho tôi!”

 

“Mẹ, thanh giả tự thanh, sao mẹ có thể đối xử với Dương Tiêu như thế này?” Đường Mộc Tuyết tức giận sôi máu.

 

Triệu Cầm chỉ cảm thấy mặt già này của mình bị Dương Tiêu làm mắt mặt, bà ta chỉ vào Dương Tiêu mắng: “Mộc Tuyết, con không cần bênh thằng phế vật này. Dương Tiêu, nều cậu còn không cút, tin hay không bà đây cởi giày đánh chết cậu.”

 

Đường Mộc Tuyết tức giận thở hồn hển, nhưng cô bắt lực, dù sao Triệu Cầm cũng là mẹ của cô.

 

Đường Mộc Tuyết hiểu quá rõ Triệu Cầm, cô không muốn nhìn thấy Dương Tiêu bị đánh.

 

Sau cùng Đường Mộc Tuyết kéo Dương Tiêu rời khỏi hiện trường: “Xin lỗi, mẹ em là người như vậy. Anh đừng để ý, cũng không còn sớm nữa, hay anh đến chỗ gần đây tìm khách sạn đi!”

 

“Mộc Tuyết, còn em thì sao?” Dương Tiêu không tức giận quan tâm nói.

 

Đường Mộc Tuyết thở dài: “Em ở đây chờ thần y Liễu đến!”

 

“Được rồi!” Dương Tiêu chỉ có thể gật đầu.

 

Chín giờ tối, Liễu Giang Hà đến Bệnh viện nhân dân số một huyện Thiên Sơn.

 

Triệu Văn Triết lập tức tiền lên nghênh đón: “Thần y Liễu, cuối cùng ông cũng đến, gia đình chúng tôi chờ ông đã lâu!”

 

“Thần y Liễu!” Đám người họ Triệu cung kính kêu lên.

 

Liễu Giang Hà đi xe suốt quãng đường, mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, ông áy lịch sự gật đầu.

 

Vừa mới tới phòng chăm sóc đặc biệt, đôi mắt già nua của Liễu Giang Hà đột nhiên bị thùng rác ở cửa khóa chặt.