Hổ Tế

Chương 797



Chương 797:

 

Tuy nhiên, Phùng Tứ là kẻ già đời trong xã hội đen. Mười năm trước, trong khi Long Ngũ làm mưa làm gió thì Phùng Tứ là một ông lớn tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Trung Nguyên.

 

Sau khi Long Ngũ rút lui, Vương Thiên Long dựa vào thực lực của Long Ngũ tự lập bang phái, còn Phùng Tứ nhân cơ hội này phát triển thế lực, tổng thực lực của anh ta mạnh gấp đôi Vương Thiên Long và Lý Thần Chiến.

 

“Vâng, gã mặt sẹo trước mặt này là cánh tay đắc lực của Phùng Tứ!” Lý Thần Chiến nói thật.

 

Nói đến Phùng Tứ, trên mặt Lý Thần Chiến lộ rõ vẻ kiêng dè.

 

Trong ba ông lớn của vùng đât xám, Phùng Tứ là người mạnh nhát, lực lượng ngang hàng với Vương Thiên Long.

 

Trong trận chiến ở phố cũ, Vương Thiên Long đã chết, Lý Thần Chiến nhân cơ hội nuốt chửng một lượng lớn lãnh thổ của Vương Thiên Long, nhưng anh ta vẫn không thể so với Phùng Tứ, điều này đủ chứng tỏ sức mạnh của Phùng Tứ.

 

Dương Tiêu biết địa vị của Phùng Tứ ở thành phố Trung Nguyên, anh nhìn chằm chằm vào gã mặt sẹo: “Phùng Tứ thì như thế nào? Dám đả thương Long Vũ thì đã có tâm sống mái với tôi, ai bảo anh tới? Tính khí của tôi không được tốt, tốt nhát là anh nên nói thật.”

 

Mặc dù Phùng Tứ sở hữu sức mạnh mạnh mẽ ở thành phố Trung Nguyên, nhưng Dương Tiêu không hề sợ, anh đã từng là lưỡi dao sắc bén của đất nước, theo quan điểm của Dương Tiêu, Phùng Tứ này là một con rắn địa phương.

 

Không khiêu khích mình thì cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu Phùng Tứ thật sự không có mắt mà khiêu khích anh, cho dù Phùng Tứ cắm sâu ở Trung Nguyên, Dương Tiêu cũng sẽ giết anh ta.

 

“Nghe thấy chưa? Nếu không nói thật, điện hạ không so đo tôi cũng sẽ giết anh!” Lý Thần Chiến mắng.

 

Nhìn thấy Dương Tiêu không để Phùng Tứ vào mắt, trong lòng gã mặt sẹo càng thêm hoảng hót.

 

Chỉ cần lăn lộn ở thành phố Trung Nguyên, ai không biết Phùng Tứ ở thành phố Trung Nguyên có nghĩa là gì?

 

Nói trắng ra, ngoài tứ đại gia tộc ở Trung Nguyên, ngay cả mười đại gia hàng đầu Phùng Tứ cũng không để vào mắt.

 

Giọng điệu Dương Tiêu lớn lối, cộng thêm kỹ năng đáng sợ mà Dương Tiêu vừa thể hiện lúc nãy thực sự gây cho gã mặt sẹo một cú sốc rất mạnh.

 

Giờ phút này, Dương Tiêu là dao, anh ta là cá nằm trên thớt, gã mặt sẹo muốn sống lâu đâu dám che giấu: “Là…

 

là Lưu thiếu bảo tôi tới!”

 

“Lưu thiếu? Lưu thiếu nào?” Lý Thần Chiến hỏi.

 

Gã mặt sẹo căng da đầu nói tiếp: “Chính là Lưu Chiến Thắng nhà họ Lưu một trong tứ đại gia tộc ở Trung Nguyên, là Lưu thiếu bảo tôi tới.”

 

“Lưu Chiến Thắng?” Dương Tiêu cau mày.

 

Ấn tượng của Dương Tiêu về Lưu Chiến Thắng là khá sâu sắc, Lưu Chiến Thắng thích Cung Linh Nhi. Lần trước ở cửa hàng 4s anh ta ngang ngược chặn mình, anh đã lái chiếc Volkswagen Beetle mới mua của Cung Linh Nhi đua xe với Lưu Chiến Thắng, anh đã thắng Lưu Chiến Thắng, anh ta vẫn không phục nhờ thần xe Lý Đông Bằng đua với anh.

 

Cuối cùng, cả hai đều bị đánh bại trong tay mình, Lưu Chiến Thắng còn đặc biệt gọi điện cho Lý Thần Chiến, bị Lý Thần Chiến dạy dỗ một trận.

 

Lý Thần Chiến cũng rất ngạc nhiên, anh ta thực sự không ngờ Lưu Chiến Thắng lại bảo gã mặt sẹo tới đập phá.

 

Trước kia anh ta không biết, Lưu Chiến Thắng đã yêu cầu anh ta dẫn người đến ngăn cản Dương Tiêu, lúc đó đã gây ra một trận đen đủi, đối với Lưu Chiến Thắng này trong lòng Lý Thần Chiến thấy rất không vui.

 

“Đúng đúng đúng, là Lưu thiếu Lưu Chiến Thắng!” Gã mặt sẹo vội vàng nói.

 

Mình sống là được, Lưu thiếu lần này xin lỗi anh.