Hổ Tế

Chương 959



Những người vừa nãy khinh thường Dương Tiêu đều há hốc mồm, cảm giác ưu việt trong người lập tức biến mát.

 

Vốn còn tưởng đây là đồ đồng, nhưng ai biết rằng tên Dương Tiêu phế vật nỗi tiếng này lại biến hình trở thành vua.

 

Rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì? Không ai biết.

 

Tạ Quần hoàn toàn sững sờ, một tỷ tệ là một phần mười tài sản của nhà họ Tạ, tên này thật sự nói quyên góp thì quyên góp ngay?

 

Dương Tiêu nhìn Bạch Quỳnh nói: “Ngại ghê, khiến anh thất vọng rồi!”

 

Nói xong, Dương Tiêu lắc thẻ ngân hàng bình thường của mình trước mặt Bạch Quỳnh.

 

Nhìn Dương Tiêu nhét thẻ bạc vào túi, Bạch Quỳnh như đã bị trúng hàng chục nghìn điểm sát thương, uất ức suýt nôn ra máu.

 

Trong lòng anh ta cực kỳ điên cuồng, trong đầu hiện lên vô số dấu chấm hỏi.

 

Tên này không phải là phế vật khét tiếng ở thành phố Trung Nguyên sao? Làm sao gã ta có tiền tỷ?

 

“Đắc ý cái nỗi gì? Bỏ ra một tỷ tệ thì sao? Khoản quyên góp của tôi tối nay cũng sẽ đứng thứ hai!” Bạch Quỳnh mỉa mai sắc bén.

 

Nếu biết Dương Tiêu có thể đưa ra một tỷ tệ, thì Bạch Quỳnh đã đưa hai, ba tỷ tệ!

 

Thân là người thừa kế của gia tộc lớn số một ở Giang Nam, cho dù tối nay Bạch Quỳnh có đập nát năm tỷ tệ thì khi trở về cũng sẽ bị mắng một trận.

 

Người tranh nhau hơi thở, phật tranh nhau nén hương, anh ta thật sự không thể nuốt trôi cơn tức này.

 

Nghe vậy Dương Tiêu nói đùa: “Số tiền quyên góp đứng thứ hai? Tôi thấy anh nghĩ nhiều rồi đáy.”

 

“Bố, xem dáng vẻ này đã đến lúc chúng ta ra tay r Cung Minh chủ nhà nhà họ Cung ngồi trong góc nói với ông cụ Cung Thiên Tè.

 

Ông cụ Cung Thiên Tề cười nói: “Đúng! Đã đến lúc chúng ta ra tay rồi!”

 

“Nghĩ nhiều? Thật sao? Tôi không tin có người ở hiện trường sẽ quyên góp nhiều hơn tôi!” Bạch Quỳnh khinh thường nói.

 

Phải biết rằng, bây giờ không có nhiều nhà giàu đi làm từ thiện, nếu như đêm nay không phải Bạch Quỳnh muốn làm Dương Tiêu mắt mặt, anh ta sẽ không quyên góp một trăm triệu tệ.

 

Suy cho cùng, một trăm triệu tệ cũng không phải là con số nhỏ, một trăm triệu tệ cũng đủ khiến Bạch Quỳnh vui vẻ mấy tháng.

 

Dương Tiêu thản nhiên cười nói: “Thật sao? Đừng ăn nói quá vẹn toàn, néu không sẽ dễ dàng bị vả mặt.”

 

“Ha! Tôi xem hôm nay ai sẽ quyên góp nhiều hơn tôi, ai sẽ vả vào mặt tôi!” Bạch Quỳnh rất tích cực.

 

Anh ta đã tham gia rất nhiều buổi tối từ thiện ở khu vực Giang Nam, mỗi lần gia tộc quyên góp hơn mười triệu tệ cho từ thiện đã gần như là giới hạn rồi, không có nhiều người thực sự lấy tiền làm từ thiện.

 

Ngay khi lời nói của Bạch Quỳnh rơi xuống, Cung Minh đứng lên nói: “Nhà họ Cung ở Trung Nguyên quyên góp năm trăm triệu tệ!”

 

Năm trăm triệu tệ?

 

“Ôi”

 

Cung Minh vừa dút lời, tại hiện trường vang lên tiếng cảm thán, hầu hết tất cả mọi người đều sững sờ.

 

Tuy nhiên, mọi người nhanh chóng hồi thần lại, nhà họ Cung là gia tộc mạnh số một ở Trung nguyên, đối với nhà họ Cung mà nói quyên góp năm trăm triệu tệ chỉ là lông gà vỏ tỏi, nhưng ai cũng không ngờ lúc này nhà họ Cung sẽ làm ra một động thái như vậy, đây chẳng phải là vả vào mặt Bạch Quỳnh sao?