Hổ Tế

Chương 972



Các quan chức cấp cao của nhà họ Điền đã tổ chức một cuộc họp ngay trong đêm, quyết định mời Liễu Giang Hà gia nhập tập đoàn dược phẩm Điền thị.

 

Mặc dù Tô Thiên Lung thiên hậu châu Á trẻ tuổi có độ nồi tiếng phi thường, rất được yêu thích, nhưng chất lượng sản phẩm mới là yêu tô quyết định thị trường.

 

Vương Trạch tức giận trong lòng: “Đúng vậy, là thằng ở rễ nhà họ Đường kia, chồng phé vật của Đường Mộc Tuyết!”

 

“Dương Tiêu? Tên phế vật này tới đây làm gì?” Điền Chấn Hưng nghe vậy thì thấy khó hiểu.

 

Điền Chấn Hưng là công tử bột chính hiệu, bình thường anh ta không đi uống rượu thì sẽ chơi với phụ nữ, hoàn toàn không để ý đến những phát triển gần đây ở thành phó Trung Nguyên.

 

Đương nhiên Điền Chấn Hưng biết Dương Tiêu, năm đó anh ta đã từng theo đuổi Đường Mộc Tuyết.

 

Vương Trạch tức giận nói: “Tên phế vật này dẻo miệng, bây giờ đã mê hoặc thầy của tôi.”

 

“Còn có chuyện như vậy?” Điền Chấn Hưng nghỉ ngờ hỏi.

 

Nhìn Điền Chấn Hưng, đầu óc Vương Trạch chợt sáng lên, anh ta thấp giọng nói: “Anh Điền, tôi biết mục đích lần này anh tới là làm gì, nếu anh Điền giúp tôi làm nhục tên phế vật này, đợi khi tập đoàn dược phẩm Điền thị của các anh mời thầy của tôi làm chuyên gia đánh giá chất lượng, tôi sẽ giúp anh nói những lời hay trước mặt thầy của tôi.”

 

“Vậy thì tốt quá rồi!” Điền Chắn Hưng vui mừng khôn xiết.

 

Lần này anh ta đến là vì Liễu Giang Hà, Vương Trạch là học trò cả của Liễu Giang Hà, nếu có Vương Trạch trợ giúp, vậy chẳng phải thu phục được Liễu Giang Hà sẽ rất dễ dàng sao?

 

Vương Trạch giễu cọt nói: “Anh Điền, mời vào trong, thằng phế vật kia đã vào trong rồi!”

 

“Tôi hiểu, chủ nhiệm Vương cứ yên tâm, chờ xem tôi đánh tên này phọt cút!” Vẻ mặt Điền Chân Hưng vui đùa.

 

Như thể Dương Tiêu chỉ là tên tép diu, mặc cho anh ta bắt nạt.

 

Khóe miệng Vương Trạch hiện lên một tia giễu cợt, không ngừng lắm bẩm trong lòng: Dương Tiêu à Dương Tiêu, anh Điền đã ra tay, tiếp theo cậu sẽ chết chắc!

 

Bởi vì Dương Tiêu biết Liễu Giang Hà, Vương Trạch muốn đối phó Dương Tiêu thì rất không tiện, nếu Liễu Giang Hà biết chuyện, còn không biết sẽ mắng anh ta đến mức nào, vừa hay lần này có thể mượn tay của Điền Chấn Hưng làm nhục Dương Tiêu.

 

Sảnh lớn của khách sạn đã đầy bóng người, những người này đều là những nhân vật có tiếng trong ngành y tế ở thành phố Trung Nguyên, kém nhất là những bác sĩ đang điều trị ở một bộ phận nào đó.

 

Dương Tiêu không biết bát kỳ bác sĩ điều trị nào, anh tìm ngẫu nhiên một chỗ ngồi xuống nhâm nhỉ trà, đợi Liễu Giang Hà đến.

 

“Tên khốn kiếp nào tên là Dương Tiêu? Cút ngay ra đây cho tôi!”

 

Dương Tiêu còn chưa ngồi ấm chỗ, đột nhiên vang lên một giọng nói thù địch.

 

Ngay lúc này, Điền Chấn Hưng tức giận mang theo một cây gậy bóng chày tiến vào hiện trường của sự kiện giao lưu y học.

 

“Hử!” Nghe thấy giọng nói hung bạo này, Dương Tiêu đặt ly trà trong tay xuống, kinh ngạc nhìn về phía cửa.

 

Nhóm bác sĩ đang giao tiếp trong hội trường càng kinh ngạc hơn, họ bối rối không biết chuyện gì đang xảy ra.

 

“Đây không phải là cậu Điền, Điền Chắn Hưng sao?” Có người nhận ra thân phận của Điền Chân Hưng.

 

“Đúng vậy, anh ta là con trai ông chủ tập đoàn dược phẩm Điền thị.” Lại có thêm một người nói.

 

“Làm sao vậy? Có ai chọc giận cậu Điền à? Tại sao cậu Điên lại tức giận như vậy?”

 

Một nhóm bác sĩ có mặt tại hiện trường thì thầm, trong đầu của họ đầy dấu chấm hỏi. Mặc dù Điền Chấn Hưng là công tử bột, bình thường không chào đón những bác sĩ như họ, nhưng Điền Chấn Hưng xuất thân từ tập đoàn dược phẩm Điền thị, mà tập đoàn dược phẩm Điền thị có định giá thị trường gần ba tỷ tệ, nhóm bác sĩ như họ chỉ có thể ngước nhìn và ngưỡng mộ.