Hóa Bướm

Chương 16: Không muốn sống



Hạ Diên Điệp cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Khi phía sau hàng của lớp 11/1 truyền đến tiếng ồn ào, cô đang được thầy Miêu đo chiều cao, chuẩn bị xếp cho cô đứng vào hàng của lớp. Vóc dáng của cô ở miền Nam cũng được tính là cao, nhưng ở miền Bắc lại chẳng có gì đặc biệt, cũng chỉ miễn cưỡng không phải đứng ở mấy hàng đầu.

Thầy Miêu đang vui mừng nói: “Được rồi, em đứng ở đây đi.”

Đột nhiên hàng phía sau truyền đến tiếng ồn ào.

Các nam sinh nữ sinh đều quay đầu lại nhìn, thầy Miêu cũng cau mày đi vòng qua hàng: “Sao thế?”

Không biết ai đứng trong hàng ngập ngừng nói: “Anh Liệt đạp Đằng Lịch Hành ngã sấp mặt.”

Đến cả lớp 11/2 và lớp 11/3 phía sau cũng rất ngạc nhiên, đang ló đầu nhìn sang bên này, thầy Miêu đen mặt đi đến: “Du Liệt, em lại phá rối kỷ cương nữa!”

Du Liệt hừ một tiếng, không thèm để ý nhìn sang chỗ khác.

Nam sinh đang ngã sấp mặt kia chính là Đằng Lịch Hành, lúc này cậu ta vừa mới chật vật bò dậy từ mặt đất chưa được bao lâu, thấy thầy Miêu đi đến, cậu ta gần như trốn về phía thầy Miêu theo bản năng.

Ánh mắt thầy Miêu liếc nhìn cậu ta: “Sao lại thế này? Sao Du Liệt lại đá em?”

Đằng Lịch Hành sững sờ, ánh mắt trốn tránh, ấp úng.

Ở đây xảy ra chuyện, lớp 11/1 và lớp 11/2 đều yên lặng, thì thầm nhìn sang bên đây hóng chuyện.

Thầy Miêu thấy Đằng Lịch Hành không chịu nói thì nhíu mày nhìn về phía hàng của lớp.

Ông ấy liếc nhìn vị cậu cả đang đứng đó lười biếng như chẳng liên quan gì đến mình, ông ấy cũng chẳng trông mong gì vào chuyện Du Liệt có thể đứng ra giải thích cho bản thân nên quyết đoán nhìn về phía những người khác: “Các em nói đi, sao lại xảy ra chuyện này?”

Thầy Miêu vào một lúc nào đó là một người rất kỳ quặc và nghiêm túc.

Nếu đổi lại là giáo viên khác, vì để lãnh đạo khóa không chú ý, chắc chắn lúc này sẽ đánh năm mươi roi rồi đuổi đi phạt chạy. Nhưng ông ấy thì không, có làm gì ông ấy cũng phải biết rõ ràng ai đúng ai sai… Tuy cuối cùng vẫn bị phạt, nhưng lại phạt nặng phạt nhẹ rõ ràng.

Bị thầy Miêu lia mắt nhìn, ánh mắt mấy nam sinh kiêng dè, đặc biệt là mấy người vừa nãy mới tham gia bàn tán, thậm chí còn rụt cổ không dám ngẩng đầu lên.

Trong số mấy cô gái ở hàng phía sau có người không nhịn được: “Thầy ơi, là do Đằng Lịch Hành nói linh tinh trước, cậu ta nói Hạ…”

“Tôi.”

Bỗng Du Liệt nhíu mày, cắt ngang giọng nói kia.

Người đang nói chuyện bị câu nói lạnh như băng này chặn họng, vô thức nuốt lại mấy câu còn lại.

Du Liệt đi ra khỏi hàng.

Anh quay đầu nhìn ra phía sau với vẻ mặt chán ghét, khóe môi hơi nhếch lên, chẳng mấy khi anh lại để lộ ra chút ngang ngược và sự tàn nhẫn.

“Em muốn đạp thì đạp thôi, cần gì phải có nguyên nhân chứ.”

“...?”

Thầy Miêu nhíu mày: “Du Liệt, em nói chuyện cho đàng hoàng vào, đừng có mà hăm doạ. Thầy còn chưa tính sổ xong chuyện hôm qua em trốn thi tháng đâu, muốn đá thì đá cái gì, em sợ mình không bị phạt đúng không?”

Đuôi mắt Du Liệt mang theo chút mệt mỏi, cúi đầu cười: “Nếu thầy đã không tin, hay là em lại đạp cậu ta thêm một cái ngay trước mặt thầy nhé.”

Nói hết câu, anh đưa mắt nhìn về phía Đằng Lịch Hành, trong đôi mắt đen không hề có chút ý cười nào, lạnh lùng băng giá.

Đằng Lịch Hành vốn đang định “tự thú” lập tức nghẹn họng.

Rõ ràng thầy Miêu rất tức giận với câu trả lời này của anh: “Được lắm, thầy thấy hôm nay em không bị phạt thì không thoải mái… Đi chạy đi, cả khóa ba vòng, riêng em sáu vòng!”

Du Liệt cụp mắt xuống, đáp lại cho có lệ, đôi chân dài bước một bước rồi chạy về phía trước.

Dưới ánh mắt trời chói chang thiêu đốt, áo phông màu đen của chàng trai bị gió nhẹ nhàng thổi bay. Chỉ để lộ ra một đoạn gáy trắng nõn lạnh lẽo bên dưới cổ áo lúc lên lúc xuống theo động tác chạy của anh, giống như đống tuyết bị thuỷ triều đẩy lên.

Xương sống rõ ràng bên dưới, gồ lên áo phông đen lúc ẩn lúc hiện, nhìn gợi cảm lại bắt mắt, có thể dễ dàng lấy được tất cả sự chú ý.

Anh chạy chậm rãi, cũng không thèm để ý đến những ánh mắt kia, chẳng mấy chốc đã dần đi xa.

Hạ Diên Điệp đứng phía trên trong hàng nhìn sang chỗ khác.

Bên tai đầy tạp âm ầm ĩ.

“Anh Liệt lại gây chuyện gì nữa thế? Lúc trước có thấy cậu ấy xảy ra xung đột với ai đâu, ngày hôm qua nhắc đến Vân Hoan, chẳng phải cậu ấy đã phủi tay bỏ đi luôn à?”

“Hầy, có lẽ là do tâm trạng không được tốt, cậu cả kiếm người trút giận đấy.”

“...”

Sau khi nói được mấy câu, tiếng chuông báo chạy bộ vang lên, lớp 11/1 chỉnh đốn lại hàng ngũ, bắt đầu dẫn đầu chạy về phía trước.

Chạy bộ vào mùa hè thật sự là một trong những ác mộng của đời người.

Điều mà các học sinh mong mỏi nhất là một cơn mưa to bất chợt trước giờ chạy bộ để các lãnh đạo nhà trường thôi không hành hạ trái tim bọn họ nữa.

Hạ Diên Điệp đã quen với việc sống trong núi, giao thông lại không thuận tiện, vậy nên cô cảm thấy không có vấn đề gì mấy.

Khi quay trở lại tầng cao nhất của khu dạy học, khuôn mặt của cô cũng chỉ hơi ửng đỏ, đến cả hơi thở cũng đã đều đặn trở lại, cô khiến Kiều Xuân Thụ ở bên cạnh đang mệt đến nỗi không muốn nói dù chỉ là một chữ cực kỳ cảm khái, chỉ còn đủ sức để giơ ngón tay cái với cô.

Kiều Xuân Thụ cạn kiệt thể lực, hai người đi lên chậm hơn tất cả mọi người một chút.

Khi hai người họ vào phòng học, các bạn trong lớp đã gần đông đủ.

Nhưng trong phòng học lại yên tĩnh đến lạ, đặc biệt khi Hạ Diên Điệp vừa mới bước vào, bỗng nhiên hơn một nửa ánh mắt trong phòng học nhìn về phía cô… Ánh mắt phức tạp hoặc đồng cảm.

Hạ Diên Điệp hơi khựng lại.

Vào lúc cô đang nghi ngờ, lại nghe thấy Kiều Xuân Thụ đi đằng trước đột nhiên nói: “... Ai làm thế?”

“...”

Tim Hạ Diên Điệp hẫng mất một nhịp.

Cô tiến lên, đi vòng qua Kiều Xuân Thụ, sau đó cô nhìn thấy bàn học ở hàng đầu tiên, sách vở văn phòng phẩm rơi vãi đầy đất, cặp sách mới nhà họ Du tặng cô bị vứt bên cạnh, in đầy dấu chân bẩn thỉu.

“...”

Hơi thở của Hạ Diên Điệp nghẹn lại.

Cô ngồi xổm xuống trước mớ hỗn độn kia, bàn tay gầy gò trắng trẻo run rẩy vươn ra, cầm lấy món đồ ở trên cùng.

Là “máy nghe nhạc cầm tay” đã từng bị người khác cười nhạo rất nhiều lần của cô.

Chỉ là bây giờ nó đã hơi nứt ra, bị rơi quá mạnh, các cạnh và góc đều bị trầy xước, mặt sau thì bị bung lên, những linh kiện lạ lẫm rơi xuống từ bàn tay đang cầm máy Walkman của cô, cuốn băng tiếng Anh lúc trước chưa lấy ra bị kéo ra một đoạn rất dài, rơi xuống từ tay Hạ Diên Điệp, treo lủng lẳng.

Hạ Diên Điệp ngồi xổm trên mặt đất, muốn lắp lại nó nhưng ngón tay lại không nhịn được run rẩy.

… Cô biết cái máy nghe nhạc cầm tay này đã rất cũ, cũng đã rất lỗi thời.

Nhưng cái này là do bà nội giấu cô tích cóp từng quả trứng gà một từ trợ cấp của chính quyền thị trấn, sau đó đổi được từ nhà người khác.

Lúc bà nội hay nói chuyện rất to vì bị bệnh nghễnh ngãng đưa nó cho cô, bà cười như một đứa trẻ đã có tuổi, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn chỉ có niềm vui và sự mong đợi. Bà hay gọi cô là sâu nhỏ, bởi vì bà chỉ biết mấy chữ nên trong ba từ Hạ Diên Điệp bà chỉ nhận ra bộ thủ của chữ trùng kia, nhưng bà nói người khác có cái gì thì sâu nhỏ có cái đó, bà nói cháu cứ chăm chỉ học tập đi, sau này có tương lai xán lạn rồi thì đừng quay trở lại nữa, bà nội sống trong núi cả đời, kiểu gì cũng có cách tự chăm sóc cho bản thân...

Nó là món đồ quý giá nhất của cô, đáng nhẽ phải luôn như vậy.

Bây giờ nó hỏng rồi, vỡ rồi, không thể sửa được nữa.

Cuối cùng không sửa được nữa.

“Rốt cuộc, mẹ nó là ai làm!” Kiều Xuân Thụ chạy đến nỗi miệng khô khốc, giọng khản đặc, nhưng vẫn tức giận đến mức khàn giọng đập bàn.

“...”

Hạ Diên Điệp cầm máy nghe nhạc cầm tay, chậm rãi đứng dậy.

Sắc mặt cô gái trắng bệch, có cặp kính đen quá khổ làm nền nên trông cô càng gầy gò hơn, cằm cũng nhọn đến yếu ớt.

Chỉ là lúc này trên gương mặt kia lại chẳng thể thấy được chút cảm xúc nào, giống như nước đọng.

Trong phòng học có người do dự đứng dậy: “Tôi là người về lớp đầu tiên, lúc tôi trở về nó đã như vậy rồi, có lẽ, không phải người lớp mình làm đâu.”

“...”

Hạ Diên Điệp cầm máy nghe nhạc cầm tay đi đến trước bàn, cô lấy cuốn băng bên trong ra, sau đó cầm chiếc máy nghe nhạc cầm tay nát bét xoay người đi ra ngoài.

Trong lòng Kiều Xuân Thụ run rẩy vì vô tình thấy cảm xúc trong mắt cô gái.

Cô ấy xoay người lại theo bản năng: “Cậu đi đâu thế?”

“Phòng giám sát.” Giọng của cô gái bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến người ta thấy bất an.

“...”

Lúc Hạ Diên Điệp đi đến cửa, đúng lúc gặp được Du Liệt trở về sau khi chạy xong sáu vòng.

Áo phông đen bắt nắng, anh đang hơi nhíu mày vì bực bội, anh cong ngón tay cầm lấy cổ áo nâng lên hạ xuống, xương quai xanh mảnh khảnh với cơ ngực nhấp nhô bên dưới lớp áo lúc ẩn lúc hiện, Du Liệt vừa mới định đi vào phòng học, đôi mắt đen nhánh liếc thấy cô gái suýt chút nữa đâm sầm vào lòng anh.

Đúng thật là suýt chút nữa.

Cô gái như bị mất tập trung, không thèm nhìn đường với người, nếu không phải Du Liệt đã từng bất hạnh gặp phải kẻ điên lao vào vòng tay anh như này mấy lần, theo phản xạ có điều kiện hạ tay xuống cản cô lại thì cô đã thật sự đâm sầm vào lòng anh.

… Chẳng thà để cô đụng trúng mình.

Cái cản theo bản năng kia của Du Liệt chạm trúng bộ ng,ực mềm mại bị áo sơ mi bó chặt của cô gái.

Xương cổ tay sắc bén bỗng dưng cứng đờ, sau đó run rẩy giống như bị bỏng, hạ tay xuống rụt tay lại giống như bị điện giật.

“Tôi...”

Nhưng cô gái lại như không cảm nhận được gì, thậm chí còn không ngẩng đầu nhìn anh lấy một cái, cô đi vòng qua khe hở bên cạnh anh, lập tức đi xuống cầu thang.

“Hạ Diên Điệp!” Kiều Xuân Thụ sốt ruột đuổi theo cô.

Du Liệt khựng lại mấy giây, đôi mắt đen nhánh ngước lên nhìn vào trong phòng học.

Thật sự rất khó để không chú ý đến đống lộn xộn kia.

Dường như đôi mắt đen nhánh lạnh lùng áp lực của nam sinh xuất hiện một cơn giận, nhưng khi cảm xúc của anh đang sục sôi, nó lại bị chính anh chậm rãi kiềm chế. 

Du Liệt đi đến, khuỵu một gối xuống, ngồi xổm xuống.

Theo động tác bắt đầu nhặt sách vở lên sắp xếp lại của anh, trong phòng học vừa có tiếng thì thầm bàn tán thì dường như có một áp lực vô hình xuất hiện khiến mọi người nghẹt thở.

Sau khi dọn dẹp xong hết, Du Liệt cầm cặp sách của cô gái lên.

Bên trên có hai dấu chân, nhìn không lớn lắm, trông khoảng tầm số ba sáu, ba bảy.

Du Liệt giơ tay lên, không có chút cảm xúc nào lấy điện thoại từ trong túi quần ra, một tay khác cầm cặp sách xách lên, đưa vào chính giữa camera.

“Tách.”

Anh chụp mấy bức ảnh, lưu lại.

Sau đó Du Liệt cất điện thoại đi, giơ tay ra phủi dấu chân bụi bặm trên cặp sách đi.

Đôi mắt đen hơi cụp xuống, hàng lông mi dài rũ xuống, nhìn không khác gì cậu cả thờ ơ uể oải mọi khi. Chỉ là không biết vì sao hơn một nửa lớp học không một ai dám nói câu nào.

Cho đến khi anh phủi gần hết dấu chân trên cặp sách.

Du Liệt đặt cặp sách bên cạnh đống sách vở gọn gàng, anh rũ mí mắt, giọng nói trầm thấp của anh còn xen lẫn chút khàn khàn lười biếng sau khi vận động xong, gợi cảm lại lạnh lùng uể oải: “Đinh Hoài Tình ở lớp mấy.”

“...!”

Mọi người trong phòng học thoáng im lặng, vẻ mặt mọi người đều phức tạp, ham mu,ốn được nhiều chuyện đã sắp bùng nổ rồi mà còn phải nhịn.

“9... Lớp 11/9.” Không biết là ai nhỏ giọng nói.

“Cảm ơn.”

Du Liệt xoay người ra khỏi phòng học.

Một giây sau khi nam sinh bước ra khỏi phòng học, tự an ủi một lúc, tiếng ồn ào bị kìm nén trong lớp bùng lên.

“Đậu má, đậu má, là Đinh Hoài Tình làm à?”

“Bạn cùng bàn nhường chỗ đi! Nhanh lên, đến lớp 11/9 xem thử!”

“Điên rồi à má nó, anh Liệt định đến đấy làm gì thế?”

“Đinh Hoài Tình nhằm vào bạn mới như vậy là vì anh Liệt à? Thảm quá đi, máy nghe nhạc cầm tay cũng nát bét hẳn luôn.”

“...”

Tiếng động ồn ào, một đám học sinh to gan chạy ra khỏi phòng học.

Sau khi mấy người ở lớp khác trên hành lang cũng nghe thấy tiếng động thì đều trà trộn vào nhóm người đi hóng hớt.

Lớp 11/9 là lớp khoa học tự nhiên bình thường, kỷ luật ở đây còn hỗn loạn hơn nhiều so với mấy lớp chọn trên tầng, tiếng cười đùa điên cuồng, tiếng mắng chửi lộn xộn trong phòng học và ngoài hành lang…

Cho đến khi một bóng người lạnh thấu xương xuất hiện, nơi anh đi qua giống như chậm rãi nhấn nút tắt tiếng, không có ai ở trường cấp ba Tân Đức không biết đến tiếng tăm của cậu cả kia, chỉ là chưa có ai nhìn thấy anh đi đến tầng của lớp khác.

Mà trong những ánh mắt xa lạ, Du Liệt không hề dừng bước, đi thẳng đến cửa lớp 11/9, anh xoay người bước vào phòng học.

Phòng học lớp 11/9 ầm ĩ, bắt đầu từ cánh cửa kia sự yên tĩnh bao trùm.

Mọi người ở lớp 11/9 trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng người lạnh lùng bước lên bục giảng: Những người ở cửa phòng học chớp mắt, hai nam sinh đang kéo cổ áo đối phương ở lối đi dừng lại, còn có một nữ sinh ngồi ở hàng đầu kích động đập bạn cùng bàn, nhìn biểu cảm như có vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể hét ầm lên.

“Đoàn người hóng hớt” ở ngoài phòng học cũng đã đến nơi, chen chúc nhau trước cửa, kiễng chân ngó vào, nhưng không một ai dám vào trong.

Du Liệt rũ mắt, đôi mắt đen hờ hững nhìn xung quanh.

Cuối cùng dừng lại ở hàng bàn đầu trong phòng học, vị trí trong cùng gần cửa sổ.

Anh nhìn thấy Đinh Hoài Tình đang chuốt mascara cho lông mi thì bị bạn vỗ một cái.

Sự tức giận do bị quấy rầy trên mặt Đinh Hoài Tình lập tức chuyển thành mừng rỡ, cô ta bỏ mascara xuống, niềm vui không từ nào diễn tả được: “Anh Liệt, cậu đến tìm tớ à?”

“Cỡ giày.”

Du Liệt đi dọc theo bục giảng.

“Hả?” Nụ cười của Đinh Hoài Tình cứng đờ, hơi ngơ ngác, đối diện với đôi mắt người kia, bỗng nhiên cô ta nhớ đến tuần trước gặp được Du Liệt ở ngoài phòng tập thể dục với cả ánh mắt của anh lúc đấy.

Ánh mắt anh cũng khiến người ta lạnh cả người như thế này.

Chỉ là khi Du Liệt vừa mới bước một bước xuống bục giảng, còn chưa đi đến trước bàn Đinh Hoài Tình, bỗng nhiên ngoài cửa phòng học vang lên tiếng xì xào ngạc nhiên.

Dường như phát hiện ra gì đấy, Du Liệt dừng bước, ngoái đầu nhìn lại.

Cô gái bước vào không chút cảm xúc, cô bước vào phòng học rất nhanh, khi đi ngang qua bục giảng cô tháo kính xuống, không dừng bước đặt nó lên bục giảng, sau đó đi thẳng đến chỗ gần ngay trước mặt anh…

Giống như một cơn gió lạnh thấu xương mà lại nóng nực.

Cô dừng lại ở vị trí cách anh một mét, bên cạnh góc bàn của Đinh Hoài Tình. Từ đầu đến cuối cô không nhìn bất cứ ai, chỉ nhìn mỗi Đinh Hoài Tình.

Sắc mặt Đinh Hoài Tình thay đổi: “Mày...”

Thậm chí cô ta còn không thể nói hết được từ đầu tiên.

“Rầm!”

Một tiếng động lớn vang lên, cô gái ném mạnh máy nghe nhạc cầm tay đã hỏng lên trên mặt bàn trước mặt Đinh Hoài Tình đang đứng dậy.

Mảnh vụn văng tung toé.

Trong phòng ngoài phòng yên lặng như tờ.

“...”

Đinh Hoài Tình bị sự thay đổi đột ngột này của cô dọa cho sợ đến mức mặt xanh lét, mấy giây sau cô ta mới cứng ngắc phản ứng kịp, mặt cô ta lập tức đỏ lên, tức giận rời chỗ ngồi: “Mày bị điên à?!”

Hạ Diên Điệp coi như không nghe thấy, lông mi cũng chẳng chớp lấy một cái.

Khuôn mặt tái nhợt của cô hơi ngước lên, giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh: “Cậu có biết tôi hơn các cậu ở cái gì không?”

Đinh Hoài Tình tức đến mức sắp phát điên, từ nhỏ đến lớn chỉ có chuyện cô ta bắt nạt người khác, chứ không có ai dám đối xử với cô ta như vậy.

Nhưng...

Đinh Hoài Tình quay mặt lại thì thấy Du Liệt vốn đang đến gần đã lùi một bước, lúc này đang dựa vào bậu cửa sổ ở ngay đầu phòng học.

Anh lười biếng duỗi đôi chân dài, đuôi mắt lạnh lùng cụp xuống, hờ hững như thể đang đứng xem trò hề.

Có Du Liệt ở đây, cô ta cũng không dám ra tay trước.

Đinh Hoài Tình nghiến răng, quay đầu về phía Hạ Diên Điệp, nở nụ cười mỉa mai: “Mày thì có cái gì mà hơn tao? Y như con ăn mày, có ai đấy bố thí nên mày mới đến trường được đúng không? Mày thì hơn cái gì, hơn chỗ không có liêm sỉ hả?”

“...”

Cạnh cửa sổ, khoé mắt Du Liệt giật giật, lông mi chậm rãi nâng lên.

Anh khẽ liếm răng hàm, đường bờ vai thẳng tắp.

Nếu có Cao Đằng ở đây, có lẽ bây giờ cậu ấy đã chuẩn bị sẵn sàng để chạy… Dù sao cậu ấy cũng biết rất rõ đây là điềm báo cảm xúc của Du Liệt sắp bùng nổ.

Nhưng trước lúc đấy.

“Đúng, hơn cậu ở chỗ không có liêm sỉ,”

Vậy mà cô gái lại trả lời, cô ngước đôi mắt không có cặp kính che khuất lên:

“Cũng có thể không cần mạng.”

Bỗng trong phòng học ngột ngạt.

Đinh Hoài Tình không phản ứng kịp, chỉ cảm thấy sởn hết cả da gà.

Giây tiếp theo, Hạ Diên Điệp đã túm lấy cổ áo cô ta, hung dữ kéo cô ta đến cạnh cửa sổ đang mở toang!

Không biết cô gái nhìn trông gầy gò yếu ớt lấy đâu ra sức lực, vậy mà lại gần như nhấc bổng Đinh Hoài Tình lên, nửa thân trên của cô ta tựa lên cửa sổ, mái tóc xoã dài bị gió cuốn ra ngoài cửa sổ…

Trong sự im lặng ngột ngạt, không có bất cứ ai hoàn hồn.

Hạ Diên Điệp tóm lấy Đinh Hoài Tình, áp sát vào cô ta trong khi đồng tử cô ta mở to ra vì sợ hãi với sốc đến nỗi không nói được gì.

Đôi mắt màu hổ phách của cô gái trống rỗng, cô nhẹ nhàng nói.

“Đinh Hoài Tình, nếu cậu còn dám đến khiêu khích tôi thêm một lần nữa thì tôi sẽ kéo cậu cùng nhảy xuống từ tầng này”

“Tầng bốn đã đủ để chết người rồi, ai mạng lớn thì người đấy sống.”

Trong lời nói gay gắt, cuối cùng khóe mắt cô gái cũng ửng đỏ tàn nhẫn.

“...”

Du Liệt cũng không hề nhúc nhích, dáng vẻ thờ ơ lười biếng ban đầu đã biến mất, anh gần như đứng cứng đờ ở cạnh cửa sổ cách hai người nửa mét.

Nhìn cô gái gần trong gang tấc, anh không thể nào nhìn đi chỗ khác.

Khoảnh khắc khi anh tỉnh táo lại, dường như Du Liệt nghe thấy trong lòng có thứ gì đó đang dần sụp đổ.

Giống pháo hoa nở xán lạn trên bầu trời nổ tung trong ngực sau đó rơi xuống, nóng bỏng, phấn khích sung sướng đến mức khiến người ta rùng mình hơi nóng truyền đi khắp tứ chi, hội tụ xuống bên dưới.

Du Liệt ép bản thân bản thân quay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhưng có vẻ như hình ảnh đó vẫn còn trên võng mạc của anh.

Cô gái có thân hình gầy như cánh cung, cổ tay khuỷu tay mảnh khảnh trắng nõn nhưng săn chắc, bộ ngực chơi phập phồng do nổi giận, cái cằm sắc sảo như lưỡi dao tuyết, đôi môi bị cô cắn đến đỏ mọng, đôi đồng tử màu nhạt khiến người ta gục ngã.

Đuôi mắt thon dài của cô gái còn có hai vệt đỏ rực rỡ bị cảm xúc ép ra.

“...”

Từng ngón tay thon dài sắc bén siết chặt, mạch máu trên cổ tay trắng lạnh lùng của Du Liệt nhô lên căng ra, giống như sợi dây cung kéo căng.

Gió thổi qua cửa sổ, tóc mái rối bù trên trán rơi xõa xuống che đi đuôi mắt dài, che đi đôi mắt đen sâu thẳm của anh, trong lạnh lùng còn có chút gì đấy chật vật.

Nhưng hình ảnh trong đầu anh lại thay đổi không thể kiểm soát được.

Rõ ràng là giả, nhưng nó lại nói với anh vệt màu đỏ kia cũng có thể chịu sự khống chế của anh, anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn để khiến nó nhuốm màu đậm hơn.

Đây là lần đầu tiên trong đời Du Liệt nhận thức rõ ràng được suy nghĩ của mình đáng xấu hổ, đáng giận, chật vật đến mức nào.

May mà anh vẫn còn lý trí.

Pháo hoa rơi xuống cuối cùng thuỷ triều vẫn rút xuống.

Du Liệt nhìn ra ngoài cửa sổ, yết hầu di chuyển lên xuống trên cái cổ thon dài…

Suýt chút nữa.