Sau khi Du Liệt dứt lời, giây đầu tiên sau khi Hạ Diên Điệp hoàn hồn, cô bất ngờ quay đầu lại. Nhưng ngay cả khi quay lưng về phía người phía sau, cô vẫn cảm thấy nhiệt độ trên má tăng lên theo cách không thể giải thích được.
Không biết anh có phát hiện ra giây phút cô không kịp che giấu sự hoảng loạn của mình hay không, lại một lần nữa, dưới ánh mắt như thủy triều dưới trăng của anh, cô chạy trối chết.
Nhưng lần này không có con đường dành cho khán giả nào để cô có thể chạy thoát.
... Cầu thang cuốn dài như không có điểm cuối.
Mà từ đầu đến cuối, anh luôn ở phía sau cô.
Hạ Diên Điệp không ngờ tới thời gian sẽ dài đằng đẵng như thế, cầu thang cuốn có độ cao năm tầng, nếu như cứ trầm mặc thì có vẻ cô đang chột dạ.
Lần đầu tiên cô hối hận khi lên đây.
Cầu thang cuốn lại qua một tầng khác, phía sau Hạ Diên Điệp, cuối cùng Du Liệt cũng lười biếng lên tiếng: “Không quay đầu lại nhìn thử sao? Đợi lên tầng năm rồi, tôi không muốn xuống cùng cậu thêm lần nữa đâu.”
Hạ Diên Điệp cho anh một bóng lưng kiên định: “Tôi sợ độ cao, không nhìn.”
“...”
Phía sau vang lên tiếng cười nhạo trầm thấp.
“?” Hồ Ly nhỏ khựng lại, quay đầu qua.
Trùng hợp nhìn thấy hàng lông mi dài của Du Liệt nhếch lên, ý cười lan tỏa trong ánh mắt khi anh nhìn cô khiến cô cảm thấy sự dịu dàng như ảo giác.
Thấy cô quay đầu nhìn lại, anh nhẹ giọng: “Coi như câu nói vừa rồi là tôi trêu cậu đi, được chưa nào.”
Hạ Diên Điệp giả ngu: “Cái gì cơ?”
“...” Du Liệt nhìn cô.
Cái nhìn đó như đang nói cô được nước lấn tới, nhưng lại không mang theo chút hung dữ hay lạnh lùng nào.
Hạ Diên Điệp chột dạ, đang muốn quay đầu đi.
Du Liệt lại quay đầu: “Không có gì.”
Anh hơi nghiêng người, hai tay đặt trên thanh vịn hai bên không hề rời ra, ánh mắt nhìn ra ngoài tấm bảo hộ bằng thủy tinh: “Nhìn đi, có cao không?”
Hạ Diên Điệp nhìn theo trong vô thức.
Lúc này, cầu thang cuốn đã qua tầng ba, nó vẫn còn đi cao lên, ngoại trừ tấm kính trong suốt cao hơn tay vịn một chút thì không có gì che chắn nữa, tầm nhìn tự nhiên cao hẳn lên.
Lượng khách ở tầng một trung tâm thương mại đang ở mức cao nhất của ngày cuối tuần.
Sau khi đi qua mỗi một tầng, tầm nhìn đều mở rộng hơn, dòng người dưới chân chen chúc, hối hả, nhộn nhịn, mọi người tụ tập, vui vẻ, buồn bực, khói lửa hồng trần trải khắp nhân gian.
Hạ Diên Điệp nhìn chăm chú một lúc lâu.
Lúc đó, Du Liệt nhìn về phía cô, lúc cô nhìn biển người dưới chân, lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ bất lực và lạc lõng như thế trên người hồ ly nhỏ.
Giống như đứa trẻ lạc trong sương mù, loạng choạng nhưng cố chấp bước về phía trước.
... Khiến người ta không thể không theo sau cô.
Rất lâu sau này, vào một đêm mưa như trút nước làm ướt đẫm mọi ngọn đèn đường, anh bước vào một tiệm xăm tối tăm và hẻo lánh. Thợ xăm tóc vàng mắt xanh cầm súng xăm, xúc cảm lạnh lẽo chạm vào trái tim anh. Gã nước ngoài ngậm điếu xì gà chất lượng kém, cười đùa hỏi xăm dấu ấn ở đây, sau này mỗi một người bạn gái anh đều sẽ cố chấp quấn lấy nó rồi hỏi rốt cuộc vết tích anh giữ lại chỗ kia là của cô bạn gái cũ chết tiệt nào.
Chàng trai ngồi trên ghế xăm giơ tay, che đi đôi mắt đen như mực, thời khắc kỳ quái đó hiện lên trước mắt anh với vẻ sống động như thật, cuối cùng nó cũng không kéo dài được nữa mà trở nên mờ ảo.
Cô đứng ở trên thang cuốn rất cao, yên lặng nhìn đoàn người chuyển động dưới chân, và rồi vào một thời điểm nào đó, cô đột nhiên cười khẽ, mắt cong lên, cô nói.
“Du Liệt, tôi thích ở chỗ này... Náu mình trong biển người.”
Khi cười, cô nhìn về phía anh.
Vì thế, trên thang cuốn và trên chiếc ghế xăm kia, anh nhắm mắt lại rồi gật đầu.
Để một con bướm xanh lam không bao giờ dừng cánh, mang theo sự đau đớn vì bị xé rách tiến vào nơi m,ềm mại nhất của sinh mệnh mình.
...
Đại khái là lúc đi tới cửa hàng thứ ba, Hạ Diên Điệp đã xác nhận được một chuyện: Du Liệt lớn bằng tầm này, chắc chắn chưa từng đi dạo phố với người ta.
Trung tâm thương mại, chợ phiên, chợ nông sản, chắc chắn cậu ấm này chưa từng đặt chân đến, trong đời anh chắc là cũng chưa từng có kinh nghiệm vào cửa hàng chọn tới chọn lui... Thế nên sau khi bước vào cửa hàng thứ ba, lúc nhìn thấy người tư vấn mua hàng nhiệt tình nghênh đón, Du Liệt đã tỏ vẻ lạnh nhạt, đẩy người ra ngàn dặm.
Những người tư vấn mua hàng hiển nhiên rất giỏi nhìn sắc mặt người khác.
Nữ nhân viên lúc đầu còn nhiệt tình đón Du Liệt kia đã bất ngờ phanh lại rồi quay xe sang phía Hạ Diên Điệp, trực tiếp dẫn người vào trong, sau đó mới lo lắng quay đầu nhìn về phía cửa.
“Vị khách hàng kia với cô là?”
Hạ Diên Điệp khựng lại: “Anh trai.”
“Là vậy à, anh trai cô đẹp quá, chỉ là hơi hung dữ.”
“...”
Hạ Diên Điệp không nhịn được cười, cô quay đầu nhìn qua.
Cô phát hiện ra lúc Du Liệt không có cảm xúc gì hoặc là lúc tâm trạng không tốt, lúc nào anh cũng cụp mắt xuống, thỉnh thoảng lại ngước lên nhìn người ta, như hững hờ, bễ nghễ nhìn từ trên cao xuống. Lúc đó đuôi mắt anh rất dài và sắc bén, ánh mắt lạnh lùng, không dễ chọc.
Nhưng ngay cả như vậy thì vẫn luôn có người muốn đến chọc thử.
Đi vòng qua cửa hàng nửa vòng, Hạ Diên Điệp nhìn thấy hai, ba tư vấn trẻ nhàn rỗi tụ tập lại một chỗ, ánh mắt của họ đều nhìn về phía cửa, không có ngoại lệ.
Thỉnh thoảng, họ còn liếc nhìn cô, có lẽ đang đoán mối quan hệ giữa hai người.
Hạ Diên Điệp chỉ làm như không thấy, dù sao thì Du Liệt tự mình muốn đến, phiền phức của anh cô không cần giải quyết thay.
“Cái này.” Hạ Diên Điệp chỉ vào chiếc áo len màu xanh lá và trắng tương phản, mắt cong lên, cô hỏi nhân viên tư vấn: “Chị gái, có thể cho tôi xem đơn giá không?”
Nhân viên tư vấn ngẩn ra, có lẽ là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy một cô gái vừa dịu dàng, lịch sự, vừa tự nhiên không chút lúng túng hỏi giá cả như thế.
Đợi lúc hoàn hồn, cô ấy cười rồi quay người qua, lấy mác áo: “Được, để tôi tìm cho cô.”
Giá cả so ra thì thấp hơn hai cửa hàng trước rồi nhưng vẫn cao hơn trong dự tính của cô, cô chỉ có thể đổi sang cửa hàng khác.
Xin lỗi chị gái tư vấn xong, Hạ Diên Điệp đi ra ngoài, lúc ra gần tới cửa, cô mới phát hiện ra, mấy chị gái tư vấn lúc trước còn tụ tập không biết đã di chuyển chiến trường từ bao giờ, họ đứng cách Du Liệt không xa lắm.
Trong đó còn có một “dũng sĩ” chân chính được cử lên.
Lúc Hạ Diên Điệp qua đó, cô nghe thấy cô nhân viên tư vấn kia hỏi Du Liệt.
“Anh đẹp trai, đi dạo phố với bạn gái à?”
“Không phải.”
Du Liệt dựa vào cửa xem điện thoại, giọng nói lúc trả lời câu hỏi vừa lạnh lùng vừa trầm thấp, mí mắt cũng chẳng thèm ngước lên.
Chị tư vấn viên kia nở nụ cười xán lạn: “Vậy anh có muốn qua bên kia xem thử không, trong tiệm của chúng tôi cũng có vài kiểu quần áo nam, rất thích hợp với dáng người như giá treo quần áo của anh đây.”
“Không cần đâu.”
“...”
Hạ Diên Điệp mím môi cười, cô nghi ngờ Du Liệt bị hạ lời nguyền, không thể nói quá hai chữ.
Chị tư vấn viên cũng hơi ngại: “À, vậy anh cố ý đi dạo phố với em gái sao? Anh trai như anh cũng hiếm thấy thật đấy, bây giờ anh trai, em gái toàn cãi nhau, đánh nhau, không giống hai người, quan hệ rất...”
“Không phải em gái.”
Ngón tay thon dài lướt điện thoại của Du Liệt khựng lại, chủ đề này đột nhiên gợi lên hứng thú của anh.
Thế là người đang tựa vào cánh cửa kia lười biếng ngước mắt lên, thong dong nhìn thoáng qua Hạ Diên Điệp đang tới gần, anh kéo cổ áo lông, nhếch môi dưới đầy kín đáo.
Đôi mắt đào hoa hơi xếch lên giống như trêu ghẹo.
“Đấy là cô út của tôi.” Anh lười biếng nhìn cô chăm chú rồi nói.
Hạ Diên Điệp dừng lại: “...”
“?”
Chị gái tư vấn cũng sửng sốt: “Cô, cô út?”
“Ừm.” Người kia nhùn vai, hờ hững đáp lại: “Tôi mới học lớp cuối cấp tiểu học, tôi lớn nhanh, không nhìn ra chứ gì?”
Nhân viên tư vấn mua hàng: “...?”
Ra khỏi cửa hàng mấy chục mét, Hạ Diên Điệp vẫn còn cảm nhận được ánh mắt chấn động của chị gái tư vấn phía sau lưng.
Tâm trạng phức tạp, cô quay đầu lại: “Sao cậu biết?”
“Cái gì?”
“Thì là cô út ấy.”
Hình như Du Liệt đang gửi tin nhắn cho ai đó, nghe thấy câu nói kia, anh hơi ngước mắt lên, nhìn cô, cười như không cười: “Sao nào, hồ ly cũng có tật giật mình sao?”
“...”
Hồ ly có tật giật mình kia ngoảnh mặt đi.
Có vẻ cuộc trò chuyện của Du Liệt đã kết thúc, điện thoại bị anh thuận tay nhét vào túi quần: “Nếu cậu cảm thấy quần áo bên này đắt quá, tôi có thể dẫn cậu tới nơi khác.”
Anh chỉ về thang máy đứng cách phía trước không xa.
Theo Du Liệt qua đó, Hạ Diên Điệp bất ngờ hỏi: “Sao cậu biết là vì cái này?”
“Từ cửa hàng đầu tiên, cậu đã nhìn giá rồi.” Người kia thong thả giơ tay, chặn cửa thang máy lại, đợi người trong thang máy lao ra như cá, anh chậm rãi quay đầu lại: “Nhìn tôi giống người mù không?”
“...”
Đột nhiên Hạ Diên Điệp hiểu ra tại sao bắt đầu từ cửa hàng thứ hai, Du Liệt lại dừng ở cửa, không theo cô vào nữa.
... Anh lo hỏi giá trước mặt anh, cô sẽ thấy ngại.
Hạ Diên Điệp chậm rãi chớp mắt.
Trong thang máy trống rỗng, hai người bước vào. Kỳ lạ là cho đến khi cửa thang máy khép lại, tầng này cũng không có thêm ai bước vào nữa.
Vì thế thang máy rất yên lặng, yên lặng khiến cho Hạ Diên Điệp nghe thấy tiếng tim mình đang đập.
Cô cụp mắt nhìn góc thang máy, cuối cùng không nhịn được, trước khi Du Liệt nghe thấy, cô tựa như vô ý nói: “Tôi cho rằng cậu biết rồi thì sẽ thấy phiền.”
“?”
Du Liệt nghiêng đầu: “Tại sao?”
“Có lẽ cậu sẽ nghĩ rằng dù sao cũng là lấy tiền từ chỗ chú Du. Chú ấy dùng ba trăm nghìn tệ mới có bù cho cậu một bữa cơm, tôi lại vì bộ quần áo mấy trăm tệ mà làm mất nhiều thời gian của cậu như thế...”
Hạ Diên Điệp quay đầu, nghiêm túc nhìn anh: “Tôi cho rằng phong cách của cậu cả chúng ta là thiếu kiên nhẫn, thuận tay chỉ vài bộ quần áo, quẹt tiền rồi để tôi nhanh chóng mua cho xong.”
Hồ ly nhỏ thở dài: “Kết quả lại không có, tôi có hơi tiếc nuối đấy.”
Du Liệt cúi đầu liếc xéo cô mấy giây, sau đó đột nhiên bật cười.
Một giọng nói trầm thấp, lười biếng, dễ nghe từ giữa cổ áo lông của người đàn ông thoát ra, vang khắp thang máy khiến lòng người ngứa ngáy.
Hồ ly nhỏ đần mặt: “Cậu cười gì?”
“Cười hồ ly.” Giọng nói người kia bị tiếng cười làm hơi khàn đi: “Vong ơn phụ nghĩa, có tật giật mình... lại còn nghĩ một đằng, nói một nẻo.”
Hạ Diên Điệp mặt lạnh tanh quay qua nhìn anh.
Du Liệt cũng cụp mắt, lông mi hạ thấp xuống, có lẽ do ánh đèn trong thang máy quá yếu ớt, bóng tối giữa lông mi anh đan như biển.
“Tôi biết sau này cậu sẽ trả tiền lại. Thế nên cậu không cần nhún nhường, đừng lúc nào cũng nhớ tới cái nợ này.”
“Không ai sống trên thế giới này mà không nợ bất kỳ ai.”
“...”
Cánh cửa thang máy mở ra vào đúng lúc nhịp tim đang đứng lại.
Trước khi có người tới, cậu chủ đã khôi phục lại khuôn mặt lười biếng và mệt mỏi, anh đứng thẳng dậy, giọng nói nhẹ nhàng, anh kéo tay cô: “Đi thôi, hồ ly.” Anh nói: “Đi tiết kiệm tiền cho cậu.”
...
Cuối cùng Du Liệt dẫn Hạ Diên Điệp tới cửa tiệm cách Tây Thái nửa khu, bên cạnh lối vào một con hẻm.
Là cửa hàng độc lập, diện tích khá lớn, Hạ Diên Điệp ước tính cũng phải đến mấy trăm mét vuông, bên trong được thiết kế rất có cá tính, trong tiệm ngoại trừ ánh sáng từ mấy chiếc gương thử đồ ra thì cũng khá mờ nhạt, thậm chí còn có cảm giác u ám. Đèn logo thương hiệu treo trên tường là hoa văn rỗng với chú chim đậu trên cành cây xiên, ánh sáng sặc sỡ, vô cùng ấn tượng.
Hạ Diên Điệp đi theo phía sau Du Liệt, đi vào chưa được bao xa, cô đã hơi do dự: “Ở đây không đắt sao?”
“Cậu mua thì không đắt.” Du Liệt nghĩ một lát: “Ông chủ cũng được xem như bạn của tôi, anh ấy hợp tác với một loạt các thương hiệu, quần áo hàng hiệu cũng là một trong số đó.”
“Bởi vì là bạn cậu nên có thể được giảm giá à?” Hạ Diên Điệp đột nhiên nhớ tới gì đó: “Trước đó, lúc ở trong trung tâm thương mại ý, cậu gửi tin nhắn cho anh ấy à?”
Du Liệt nhìn về phía cửa tiệm: “Ừm, hỏi xem anh ấy có ở thành phố Khôn không. Nếu ở đây thì để anh ấy qua, lấy chúng ta giá hữu nghị thôi.”
Hạ Diên Điệp do dự, cô vẫn hỏi thêm: “Hữu nghị bao nhiêu.”
“Giảm mười phần trăm.”
Hạ Diên Điệp: “...”
Hạ Diên Điệp: “?”
Sao cậu không đi cướp luôn đi.
Có lẽ Du Liệt đi tìm người, anh giơ tay chỉ một góc sâu tối tăm trong tiệm, sau đó quay lại, thấy ánh mắt buộc tội, vô cảm của hồ ly nhỏ.
Anh cúi đầu, cười nói: “Không sao, anh ấy nợ tôi một ân tình. Lúc trước tôi đánh tiếng rồi, cậu ở đây chờ tôi?”
“... Ừm.”
Cuối cùng Hạ Diên Điệp không nói gì cả, cô quay đi.
Cửa tiệm này hình như được gọi là “Moon”, không biết là mặt trăng hay là trăng sáng, ban đầu Hạ Diên Điệp còn cho rằng ông chủ có lẽ là nữ nhưng bất ngờ là mặc dù đi ra khỏi phòng làm việc cá nhân, đối phương đứng phía xa xa, trong bóng tối, sắc mặt có hơi mơ hồ nhưng cô vẫn có thể lờ mờ nhìn ra dáng người cao gầy, có chút lười biếng, đây rõ ràng đó là một người đàn ông.
Giọng nói vụn vặt loáng thoáng truyền ra.
Không biết trong kia đang nói gì, dường như có ánh nhìn mờ nhạt quét qua, dù cho là đã lạnh lùng thu lại ngay nhưng Hạ Diên Điệp vẫn cảm thấy sau lưng hơi lạnh.
Giống như phong cách ánh sáng của cửa hàng này, tùy ý, nguy hiểm, phó.ng đãng, lúc xa lúc gần.
Cảm giác này vẫn luôn tiếp tục cho đến khi Hạ Diên Điệp đi theo nhân viên tư vấn đến thử đồ, chọn đồ, mua rồi rời khỏi tiệm.
Vào trong xe, Hạ Diên Điệp dựa vào ghế, cuối cùng cô cũng thở phào một hơi.
Du Liệt bên cạnh cảm nhận được, anh nhướn mày: “Sao sắc mặt cậu như thể mới thoát khỏi chỗ chết thế?”
“...”
Hạ Diên Điệp nhịn vài giây, nhìn vào gương chiếu hậu, có vẻ chú tài xế không chú ý tới bọn họ, cô thì thầm, nghiêng người, dựa vào gần tay vịn: “Người bạn kia của cậu khiến tôi cảm thấy anh ấy có hơi hung dữ.”
Hạ Diên Điệp lựa chọn từ có sắc thái nhẹ nhất.
Du Liệt ngẩn ra: “Cậu muốn nói là, anh ấy có vẻ như chẳng phải người tốt đẹp gì?”
Sau khi do dự, Hạ Diên Điệp nhẹ nhàng gật đầu.
“Không phải tôi nhìn mặt bắt hình dong, chỉ là người lớn lên trong núi đều sẽ khá mẫn cảm đối với động vật...”
Còn chưa nói xong, cô đã nghe thấy tiếng cười khàn của Du Liệt.
Anh dựa vào tay ghế, ngoắc ngoắc tay về phía cô.
Hồ ly nhỏ cảnh giác nhìn anh, không muốn ghé qua nhưng nhớ tới hôm nay Du Liệt đi cùng cô cả một buổi sáng, cô lại có hơi bất an, thận trọng dịch qua đó một chút.
Du Liệt: “Đúng là anh ấy không phải người tốt.”
Hạ Diên Điệp cứng đờ người.
Trong khoang xe kín mít, giọng nói người kia có vẻ trầm đến hơi khàn: “Có điều cậu có từng nghĩ tới... Nếu tôi làm bạn với anh ấy, vậy thì thực ra, tôi cũng như thế không?”
“...”
Trước khi hồ ly nhỏ bị giọng nói trầm khàn đáng sợ của anh làm cho run rẩy, cuối cùng Du Liệt cũng không nhịn được nữa, anh chống trán, quay đầu lại, cười ngặt nghẽo.
Phía trước, chú tài xế cũng cười rồi nhìn vào gương chiếu hậu.
“Bạn Hạ đừng sợ, ông chủ kia là anh họ bên ngoại của cậu chủ, từng làm lính, không phải người xấu đâu.”
Hạ Diên Điệp: “...”
Hạ Diên Điệp: “?”
Hồ ly nhỏ ghi thù, nổi giận suốt dọc đường.
Cho tới khi đến biệt thự, xe dừng lại, cô cũng lạnh mặt cầm quần áo của mình rồi xuống xe, Du Liệt phía sau cũng tiến lên: “Giận thật à?”
Người đáng ghét nào đó chân dài đến quá đáng, cô có đi nhanh hơn thì Du Liệt cũng chẳng mất mấy bước đã đuổi theo kịp.
“Được rồi, tôi sai rồi, lần sau không trêu cậu nữa.” Du Liệt cười nhạt, anh cúi người, cầm lấy cái túi nặng trịch trong tay cô.
Anh bước nhanh chân, tiến về phía trước.
Hạ Diên Điệp sửng sốt, hoàn hồn lại, cô lập tức chạy lên: “Để tự tôi xách.”
“Nặng lắm.” Du Liệt búng tay, cười như không cười nhìn đỉnh đầu cô gái bên cạnh mình: “Còn bị kéo xuống nữa thì không cao được đâu.”
“?”
“Anh trai xách cho em, em có thể cao lên một chút.”
“???”
Hạ Diên Điệp suýt nữa không nhịn được mà cắn anh.
Cái túi có mấy bộ quần áo, hai người cứ “tranh cướp” từ sân ngoài biệt thự cho đến tận khi vào trong.
Hạ Diên Điệp thành công lấy được một túi từ trong tay Du Liệt, đang muốn cướp lấy túi thứ hai...
Cô đột nhiên dừng lại.
Mặt cô gái giận đến đỏ bừng, tất cả biểu cảm sống động đều như bị ấn nút tạm dừng.
“...”
Du Liệt nhận ra gì đó, mi mắt như rung động, mang theo ý cười nhàn nhạt.
Anh quay đầu lại, nhìn về sân biệt thự...
Du Hoài Cẩn cầm bình nước, đứng bên bồn hoa trong sân. Thấy hai người, ông ấy chậm rãi nhấc bình nước trong tay đặt sang bên cạnh.
Một bông hoa nhỏ chúm chím nở bị bình nước đè bẹp dưới bùn đất tơi xốp.