Hóa Bướm

Chương 48: Quà sinh nhật



Giáo sư Đàm được Hạ Diên Điệp tiễn rời khỏi nhà họ Canh, hơn nữa, chuyện này còn là do chính miệng ông cụ Canh đề nghị.

Lúc mới nghe ông cụ bảo vậy, Hạ Diên Điệp hơi giật mình một chút nhưng cũng không nghĩ gì nhiều.

Cô đi cùng với giáo sư Đàm vào trong thang máy ở sảnh lớn trước cửa nhà. Lúc này, giáo sư Đàm mới hỏi: “Đây là lần đầu tiên tiên em đến nhà ông cụ Canh phải không?”

Hạ Diên Điệp đáp phải.

Giáo sư Đàm gật đầu: “Vậy thì tốt, thầy thấy là ông cụ Canh ủng hộ em đấy.”

“Sao thầy lại nói vậy ạ?” Hạ Diên Điệp hơi ngạc nhiên.

“Ông cụ bảo em tiễn khách thay cho chủ nhà.” Giáo sư hài hước vạch một đường ngang người: “Rõ ràng là đã coi em ngang với một nửa chủ nhà rồi. Lần trước, thầy gặp Du Liệt ở nhà, chính Du Liệt là người tiễn thầy xuống dưới nhà đấy.”

Nghe thầy nhắc tới Du Liệt, Hạ Diên Điệp vẫn còn thấy có gì đó hơi sai sai, cô thoáng do dự một chút rồi giải thích: “Em xin lỗi ạ, giáo sư Đàm, lúc trước em không biết là thầy có quen biết Du Liệt ạ.”

“Vậy thì hai thầy trò mình hòa nhau rồi. Trước khi đến đây, thầy cũng không biết quan hệ của hai em là như vậy.” Giáo sư Đàm cười vui vẻ, ôn hòa: “Năm xưa, Du Liệt cố ý gọi điện cho thầy, nhờ vả thầy rất nhiều nhưng chỉ nói là một người bạn quan trọng nhờ giúp, thầy đâu ngờ rằng “người bạn” này lại chính là thằng bé… Du Liệt còn dặn thầy không được nói cho em biết, thế là vừa khéo.”

Giáo sư Đàm cười lắc đầu, nói nửa đùa nửa thật: “Ngay cả thầy cũng bị mắc bẫy trò đùa bỡn người khác của ông cụ. Em và Du Liệt sẽ không trách thầy vì chuyện ngày Tết tới đây một chuyến, vô cớ kiếm chuyện chứ hả?”

“Sao lại vậy được ạ.” Hạ Diên Điệp vội vàng nói: “Em cảm kích thầy còn không kịp đấy ạ.”

Trong lúc hai người nói chuyện, thang máy đã dừng lại.

Hạ Diên Điệp giữ cửa thang máy cho thầy, nhường thầy đi ra ngoài trước, sau đó cô mới đi theo ra ngoài.

“Thủ tục ra vào khu dân cư này rắc rối quá nên thầy bảo tài xế chờ ở bên ngoài rồi.” Giáo sư Đàm chỉ tay về phía khu vực cảnh quan đô thị bên ngoài tòa nhà, cách chỗ họ chừng mấy trăm mét: “Nếu em không vội quay lại trên đó thì đi với thầy thêm một đoạn nữa nhé?”

“Vốn dĩ em cũng định đưa thầy ra tới tận xe mới về ạ.”

Hạ Diên Điệp mỉm cười đi theo giáo sư Đàm: “Hơn nữa, chắc là Du Liệt cũng có lời muốn tâm sự riêng với ông ngoại ạ.”

“Ha ha, theo thầy thấy thì là thằng bé muốn tính sổ với ông ngoại mình thì có.” Nói đến chuyện này, giáo sư Đàm không khỏi cảm thấy lạ lùng: “Từ lúc Du Liệt còn nhỏ cho tới tận bây giờ, thầy cũng đã gặp thằng bé mấy lần rồi, mặc dù tính cách hơi tự cao một chút nhưng rất biết giữ chừng mực trước mặt người lớn… Đúng là hiếm khi nào thầy thấy thằng bé tỏ thái độ như hôm nay trước mặt ông ngoại.”

Hạ Diên Điệp hơi cau mày, hỏi nhỏ: “Sau khi bọn em ra khỏi phòng làm việc, ông cụ có nổi giận không ạ?”

“Không đến mức ấy đâu, em yên tâm. Ở thành phố Bắc, ông cụ nổi tiếng là yêu thương đứa cháu cả đằng ngoại này đấy.”

“Dạ.”

Cảnh quan quanh khu dân cư rất đẹp, Hạ Diên Điệp và giáo sư Đàm đi dọc theo vỉa hè, vừa đi ra ngoài vừa nói chuyện với nhau.

Không biết từ lúc nào, chủ đề cuộc nói chuyện lại rẽ sang nghề phiên dịch, giáo sư Đàm nhớ ra một chuyện: “Thầy nghe nói em đã xin thôi việc ở công ty của Đinh Vấn rồi phải không?”

“Dạ.” Hạ Diên Điệp thoáng dừng lại rồi mỉm cười: “Quan điểm của bọn em không hợp nhau. Sao thầy biết chuyện này vậy ạ?”

“Ha ha, trước Tết, Đinh Vấn có tới chỗ thầy, xin thầy giúp cậu ta khuyên em quay lại làm cho công ty nhưng thầy không muốn can thiệp vào chuyện này.” Giáo sư Đàm cười, xua tay: “Hơn nữa, hồi em muốn tới làm cho công ty đó, thầy còn bảo là lãng phí nhân tài cơ mà… Thế nào rồi? Giờ em được tự do rồi, em đã nghĩ ra phương hướng phát triển sau này cho mình chưa?”

“Trước mắt, em cảm thấy làm phiên dịch viên tự do thoải mái hơn, làm chỗ khác gò bó quá, em không thích.”

“Với tiếng tăm và đánh giá của mọi người về em trong công việc, nếu em không muốn làm việc cho một công ty phiên dịch nào đó thì sao không cân nhắc tới chuyện mở một văn phòng dịch thuật của riêng mình?”

“Em cũng có suy nghĩ này ạ.” Hạ Diên Điệp cười khẽ: “Nhưng mà phải tích lũy được một chút vốn trước đã.”

Giáo sư Đàm ngẩn người rồi bật cười: “Cũng phải, tính em không thích dựa bóng người khác mà.”

“...”

Sau khi vui vẻ chào tạm biệt giáo sư Đàm, Hạ Diên Điệp tiếp tục đi dọc theo ven hồ trong khu dân cư thêm một lúc nữa.

Tới khi áng chừng “cuộc chiến” giữa hai ông cháu ở trên tầng kiểu gì cũng đã tới hồi kết thúc, cô mới quay lại, đi lên tầng, về lại nhà ông cụ Canh.

Điều làm cô bất ngờ là bầu không khí trong nhà êm ấm hơn cô tưởng tượng rất nhiều, thậm chí có thể nói là hài hòa.

Du Liệt ngồi trên chiếc sô pha ngoài phòng khách, lười biếng vắt chéo đôi chân dài lại với nhau, nghe thấy tiếng cô về, anh đứng dậy, để chiếc điện thoại vừa cầm lên xuống: “Anh còn tưởng là hồ ly nhỏ nào đó rơi xuống hồ rồi nên đang định xuống dưới đó vớt em lên đây.”

Hạ Diên Điệp nhìn trái nhìn phải một lượt, thấy ông cụ không ở dưới tầng một, cô mới quay người lại: “Lớp băng trên mặt hồ đã đông cứng cả rồi, có anh mới ngã xuống hồ ấy.”

Lúc này, Du Liệt mới nhận ra Hạ Diên Điệp hơi run run. Anh bước tới, giơ những ngón tay thon dài lên, dùng lòng bàn tay ủ ấm cho khuôn mặt ửng đỏ vì lạnh của cô.

Anh nhíu mày: “Sao chú Đàm giữ em lại nói chuyện lâu vậy?”

Hạ Diên Điệp chột dạ, ngại ngùng không dám nói thật là cô sợ hai ông cháu nhà họ cãi nhau, có mặt cô ở đó thì không tiện nên cố ý nán lại dưới đấy thêm một lúc nữa mới về.

Du Liệt bỏ lòng bàn tay xuống, xoa nhẹ hai tay để xua hơi lạnh đi rồi lại giơ lên, ủ ấm đôi tai của hồ ly nhỏ.

Giọng anh lộ vẻ không hài lòng: “Em sắp đông cứng thành tượng băng mất rồi.”

“Nếu vậy thì đành phiền anh khiêng em về nhà vậy.” Hồ ly nhỏ đứng trước mặt anh cười khẽ.

“Không thể cứ thế vác lên được.” Du Liệt cúi đầu nhìn xuống, nói đầy đường hoàng: “Trước tiên phải hôn cho tan chảy ra đã mới được.”

Hạ Diên Điệp: “?”

Du Liệt cong môi cười, cúi đầu xuống, định nhân đó hôn cô luôn.

Bỗng nhiên, trong khoảnh khắc, Hạ Diên Điệp nheo mắt lại, thoáng thấy một bóng người sừng sững oai nghiêm như núi đứng trên cầu thang gỗ dẫn lên tầng hai.

“!”

Du Liệt bị hồ ly nhỏ trước mặt bất ngờ che miệng anh lại, đẩy ra xa hai centimet.

Anh còn chưa kịp hoàn hồn thì cô gái trước mặt đã giật bắn mình.

“Ông... Ông Canh.”

“...”

Du Liệt cúi đầu xuống, gãi xương mày, khá là bất đắc dĩ, xoay người lại.

Quả nhiên, anh lập tức nhìn thấy một ông cụ nào đó đang tỏ rõ thái độ không đồng tình qua nét mặt và ánh mắt ngập tràn ghét bỏ lạnh lùng lườm anh. Ông cụ “ừ” một tiếng rồi vừa ho khan vừa đi xuống dưới tầng.

Đôi chân dài của Du Liệt vẫn đứng nguyên tại chỗ, giọng nói của anh đầy lười biếng: “Ông lớn tuổi vậy rồi mà sao thấy chuyện gì cũng đứng lại nhìn vậy ạ?”

Ông cụ Canh gõ cây gậy chống xuống nền nhà, lạnh lùng “hừ hừ” đáp lại: “Vậy cháu cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi đấy thôi, chuyện không biết xấu hổ, không biết thẹn như thế chẳng lẽ cháu làm ở nhà người lớn trong gia đình mà không thấy ngại à?”

“...”

Hai ông cháu đấu khẩu với nhau cả ngấm ngầm lẫn công khai, mỗi người đều có một sở trường riêng, chỉ có hồ ly nhỏ là bị kẹp ở giữa, không tiện chen lời nhưng cũng không thể thực sự coi bản thân như không tồn tại, mặt cô đã sắp đỏ hồng cả lên.

Du Liệt không muốn làm cô lúng túng nên giả vờ như không nghe thấy ông cụ nói gì: “Dì Toàn, cơm trưa đã xong chưa ạ?”

“Có thể ngồi vào bàn được rồi.”

Dì Toàn nói vọng ra từ phòng bếp ở góc đằng xa.

Bữa trưa thấp thỏm nhất của Hạ Diên Điệp bắt đầu.

Nhà họ Canh không có quy định không được nói chuyện trong lúc ăn cơm nhưng mọi người cũng không nói gì nhiều, thỉnh thoảng ông cụ nhớ ra gì đó mới hỏi một câu, chủ đề trò chuyện cũng chỉ là những việc không mấy quan trọng. Hạ Diên Điệp trải nghiệm một lát thì nhận ra có vẻ như cũng không khác gì khi nói chuyện phiếm với một người lớn khá có uy trong gia đình.

Ban đầu, tuy cô không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng vẫn căng thẳng. Tuy nhiên, sau khi nhận ra điều này, cô cũng dần dần thả lỏng tinh thần.

Sau khi ăn xong, Hạ Diên Điệp và Du Liệt ngồi thêm với ông cụ một lát bên lò sưởi cạnh khung cửa sổ sát đất cao chạm nóc tầng hai.

Họ vẫn tiếp tục nói chuyện phiếm nhưng lần này là những chuyện liên quan tới công ty của Du Liệt, có vẻ như là quan tâm nhiều hơn lệ thường một chút. Hạ Diên Điệp ngồi bên cạnh nghe hai ông cháu nói chuyện hòa nhã mà vẫn không kém phần sắc sảo với nhau, thỉnh thoảng hai người họ còn xen vào đôi câu khích đểu đối phương nhưng cũng không đến mức gọi là gay gắt.

Hạ Diên Điệp không xen vào cuộc nói chuyện của họ, chỉ ngồi bên cạnh lẳng lặng lắng nghe.

Trong lúc quan sát hai ông cháu, cô chợt cảm thấy những lời đồn đại ở thành phố Bắc kể cũng khá có lý, ông cụ thông thái, oai nghiêm trong truyền thuyền này khi ở trước mặt cháu ngoại thì vẫn là một bậc bề trên hiền từ.

… Mặc dù ông cụ không thể hiện ra nhiều.

Hạ Diên Điệp ngồi bên cạnh thấy rất rõ, có mấy lần ánh mắt của ông cụ đã lộ rõ sự tán thưởng, đuôi mắt cười hằn lên những nếp nhăn nhưng khi cháu ngoại nhìn tới thì ông cụ lại lập tức kiêu ngạo, nghiêm mặt trở lại.

... Ngẫm lại mới thấy cảnh này thật quen thuộc.

Hạ Diên Điệp hơi đổ người về phía trước.

Cùng với hành động của cô, góc nghiêng điển trai của tiên hạc Du vốn bị bóng ông cụ che khuất, dần dần rời khỏi điểm mù của tầm nhìn.

Nhìn từ góc này, ngay cả các đường nét trên khuôn mặt của hai ông cháu cũng khá giống nhau.

Hẳn là, tới khi Du Liệt sáu mươi, bảy mươi tuổi, anh cũng sẽ có tính cách oai nghiêm mà kiêu ngạo như ông ngoại của anh nhỉ?

Vừa tưởng tượng tới dáng vẻ khi đó của tiên hạc Du là Hạ Diên Điệp không nhịn được cười tít mắt. Sau đó, cô chợt nhớ ra mình còn đang ở trong nhà ông cụ Canh, nhận ra sự thất thố của bản thân, cô vội vàng ho khẽ một tiếng, nghiêm mặt lại.

Thế nhưng, cô vẫn bị Du Liệt vốn luôn dành một nửa sự chú ý cho cô phát hiện ra.

Nhân lúc ông cụ Canh còn đang nói chuyện, anh lặng lẽ liếc nhìn Hạ Diên Điệp một cái như muốn hỏi:

“Cười gì vậy?”

Hạ Diên Điệp nhìn thấy ánh mắt của anh, cô chột dạ đánh mắt nhìn đi chỗ khác, ra hiệu anh phải tập trung “nghe giảng”.

“… Du Liệt.”

Ông cụ bỗng nhiên ngừng nói.

“Ông cứ nói đi ạ.” Du Liệt đáp: “Cháu vẫn đang nghe đây.”

Ông cụ Canh gõ nhẹ ngón tay, không thèm chấp nhặt với anh.

Thế nhưng, câu chuyện bỗng chuyển hướng đột ngột: “Cháu cũng không còn ít tuổi nữa.”

Nghe thấy câu mào đầu quen thuộc này, Du Liệt nhướng nhẹ hàng mày: “Hôm nay mới chỉ mồng ba tết thôi, tính chuẩn ra thì cháu vẫn chưa tròn hai mươi tám tuổi.”

Ông cụ lườm anh một cái, vờ như không nghe thấy: “Dù sao cũng đã sắp ba mươi rồi, các cháu định bao giờ đi đăng ký kết hôn?”

“...”

Câu hỏi này được đặt ra quá bất ngờ.

Hạ Diên Điệp giật mình sửng sốt… Cô cho là mình còn cần phải cẩn thận từng li từng tí mới nhận được cái gật đầu của người lớn trong nhà cho phép họ hẹn hò với nhau chứ?

Chuyện gì thế này? Sao bỗng nhiên lại bỏ qua hàng loạt bước, nhảy thẳng tới khâu giục cưới rồi?

Còn Du Liệt, sau khi im lặng vài giây, anh lập tức ngước mắt lên nhìn về phía Hạ Diên Điệp.

Cái nhìn này tình cờ bị ông cụ ngồi ở chỗ ngồi dành cho chủ nhà, xen giữa hai người trông thấy, ông cụ bất mãn hừ lạnh một tiếng: “Ông đang hỏi cháu cơ mà, cháu nhìn Diên Điệp làm gì?”

“Chẳng lẽ một mình cháu có thể kết hôn được sao?”

Du Liệt cười xòa, nghiêng người, tựa vào tay vịn của ghế, giọng trở nên lười biếng: “Nếu vậy thì cháu muốn đi đăng ký kết hôn luôn hôm nay, phiền ông thu xếp giúp cháu để ủy ban đặc cách mở cửa làm việc vào mồng ba tết cho cháu được không ạ?”

“Cháu…”

Ông cụ Canh dựng ngược lông mày, suýt thì ném cây gậy trong tay vào đứa cháu ngoại thiếu đứng đắn chuyên làm người ta tức chết này.

May mà Du Liệt ở bên ông cụ Canh nhiều năm, từ lâu đã hiểu rõ tính của ông cụ, anh có thể chọc giận ông cụ nhưng cũng biết cách dỗ dành ông cụ, chỉ một lát sau, anh đã vòng vo lấp liếm xong chuyện này.

Sau khi ngồi tiêu bớt cơm, như thường lệ, đã đến giờ ông cụ ngủ trưa.

Dì giúp việc trong nhà tới nhắc nhở.

“Vậy chúng cháu không làm phiền ông nghỉ ngơi nữa. Sức khỏe là trên hết, lúc chúng cháu không ở nhà, ông phải tự chăm sóc tốt cho bản thân đấy.” Du Liệt đứng dậy, bước tới dìu ông cụ đứng lên.

Ông cụ không dính chiêu lời ngon tiếng ngọt này của anh: “Cháu với Canh Dã không tới chọc tức ông là ông đã thấy khỏe lắm rồi.”

“Vâng ạ.”

Du Liệt cười, vâng dạ.

Trước khi họ đi, anh chợt nhận được cuộc điện thoại do Quách Tề Đào gọi tới, lúc này đang là buổi trưa ngày mồng ba tết nên khả năng gọi tới chúc tết vào giờ này không cao.

Du Liệt nói với ông cụ và Hạ Diên Điệp một tiếng rồi đi qua một bên nghe điện thoại.

Ông cụ Canh đáng lẽ ra đang định đi lên phòng ngủ trên tầng hai, không hiểu sao lại vịn lan can cầu thang, chống gậy xuống, đứng lại, cúi xuống nhìn cô gái đứng dưới tầng một đang ngoan ngoãn nhìn ông cụ, mỉm cười nhưng không cố ý tỏ ra thân thiết.

“Ông Canh?” Thấy ông cụ nhìn xuống dưới này, Diên Điệp chủ động hỏi.

“Có phải cháu cảm thấy lạ lắm phải không, vì sao thái độ của ông lại khác hẳn Du Hoài Cẩn, không hề làm khó dễ gì chuyện của hai cháu?” Ông cụ hỏi thẳng.

Hạ Diên Điệp ngẩn người trước câu hỏi thẳng thắn này của ông cụ nhưng vẫn thoải mái đáp: “Đúng vậy ạ.”

“Từ nhỏ Du Liệt đã lớn lên bên ông, ông hiểu rõ thằng bé, cũng đã chứng kiến mấy năm qua nó sống và làm việc ở bên ngoài biến bản thân thành thế nào.” Ông cụ nói, nhíu nhẹ hàng mày tỏ ý không đồng tình, cuối cùng dịu giọng: “Cho nên ông không phản đối, thậm chí ông còn hy vọng hơn bất kỳ ai khác rằng cháu có thể mãi mãi ở bên cạnh thằng bé.”

Nhắc tới quá khứ, ánh mắt Hạ Diên Điệp buồn bã: “Xin lỗi, ông Canh.”

“Cháu không làm gì có lỗi với ông cả, bỏ qua mọi chuyện khác không xét đến thì ông rất thích cháu. Kể cả so với tụi con trai thì cũng ít người có được tính cách giống như cháu. Hình như Du Liệt cũng từng có lần nói, cháu có đôi phần giống Du Hoài Cẩn nhưng trọng tình trọng nghĩa hơn Du Hoài Cẩn nhiều.”

Hạ Diên Điệp thoáng im lặng rồi bình thản mỉm cười: “Có lẽ là vì cháu rất may mắn khi gặp được Du Liệt đấy ạ.”



Cô đã từng dốc toàn bộ sức lực để đi về phía ánh nắng xán lạn, từng nhận được cái ôm nóng hổi, sự cổ vũ và cảm hóa từ anh, cho dù trái tim cô là băng giá thì cuối cùng nó cũng phải tan chảy, mềm lòng.

“...”

Dường như ông cụ Canh nhìn ra được cảm xúc gì đó từ ánh mắt của cô.

Sắc mặt ông cụ trở nên ôn hòa hơn: “Thằng cháu ngoại này của ông có vài tật xấu, lại cũng khá là nóng tính nhưng bản chất thằng bé là một đứa trẻ lương thiện giống như mẹ nó. Chỉ có điều… Chuyện của mẹ nó năm xưa đã gây ra một cú sốc quá lớn đối với nó nên trông nó có vẻ lạnh lùng, cháu phải hiểu là đấy vốn không phải là bản tính của nó.”

Ánh mắt Hạ Diên Điệp thoáng dao động, giọng nói khó giấu nổi đôi chút rung động nhưng bị cô giấu đi bằng nụ cười: “Cháu nghĩ là không ai hiểu điều này hơn cháu.”

“Tốt, vậy các cháu phải sống với nhau cho tốt, nhanh nhanh kết hôn đi.”

Ông cụ thoáng ngừng lời: “Còn về phần Du Hoài Cẩn, nó không hiểu Du Liệt, đây là vấn đề bắt nguồn từ tính cách nên không thể nào hiểu được. Nhất là hiện giờ nó đang độ tuổi tráng niên, khó tránh khỏi tràn đầy tham vọng, sau này về già có lẽ sẽ đỡ hơn. Tuy nhiên, cháu đã tới đây gặp ông thì nó cũng biết thái độ của ông rồi, nó sẽ không làm gì hai đứa bọn cháu nữa đâu.”

Hạ Diên Điệp gật đầu: “Cám ơn ông đã hiểu cho bọn cháu.”

“Thôi, ông nói vậy thôi.” Ông cụ phẩy tay: “Lát nữa Du Liệt quay lại thì hai đứa cứ về luôn đi nhé, đừng để nó lên trên tầng làm phiền ông nữa.”

“Dạ.”

Sảnh lớn dưới tầng một lại yên tĩnh trở lại.

Hạ Diên Điệp cúi đầu, lặng lẽ nhìn chiếc nhẫn hơi hơi lấp lánh trên ngón tay giữa bàn tay phải.

Kết hôn... Ư?



Kỳ nghỉ Tết bao giờ cũng vừa dài mà lại vừa ngắn.

Công ty Khoa học Kỹ thuật Helena nghiêm túc tuân theo lịch nghỉ Tết do nhà nước quy định, kỳ nghỉ kéo dài tới hết mồng sáu tết, mồng bảy bắt đầu đi làm trở lại. Năm ngoái, vì Phùng Thước số 1 phóng lên quỹ đạo thành công nên tiền thưởng cuối năm của các phòng ban đều tăng gấp nhiều lần, kéo theo triển vọng tăng trưởng trong năm nay cũng trở nên khả quan hơn, bầu không khí đi làm trở lại nhìn chung khá tốt.

Trong công ty vẫn còn một chuyện đang được giữ bí mật, chưa công bố, chỉ có các lãnh đạo mới biết…

Trong thời gian nghỉ đông, sau nhiều lần họp bàn qua điện thoại với chủ tịch Nhiễm hàng xóm, cuối cùng hai bên cũng chốt được thỏa thuận hợp tác lâu dài về việc sử dụng vệ tinh thông tin quỹ đạo thấp, đơn hàng đầu tiên chỉ còn chờ đặt bút ký tên nữa là xong.

Chiều mồng tám hôm ấy, Quách Tề Đào gần như là vừa ngân nga một làn điệu dân ca vừa bước ra từ thang máy lên trên tầng văn phòng của các quản lý cấp cao của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena.

Lúc đi ngang qua văn phòng của tổng giám đốc điều hành nằm góc đối diện, chếch trái với văn phòng của Quách Tề Đào, anh ấy đột nhiên dừng bước, ngạc nhiên bước giật lùi lại hai bước.

Nhìn xuyên qua tấm kính thủy tinh sát đất chỉ mới kéo rèm chớp che một nửa, có thể nhìn thấy Du Liệt ngồi sau bàn làm việc, nghiêng đầu, chống trán trước màn hình máy tính, hàng mày hơi chau lại, góc nghiêng cực kỳ lạnh lùng, tuấn tú, không biết là anh đang lắng nghe kẻ xui xẻo nào đứng trước bàn làm việc báo cáo công việc.

“Ồ.” Quách Tề Đào vẫy tay gọi trợ lý hành chính đi ngang qua đứng lại: “Sếp Du của cậu uống lộn thuốc hả? Không phải trước tết cậu ấy bảo là phải ở nhà tới mồng mười à? Sao mới mồng tám đã quay lại đi làm rồi?”

Trợ lý hành chính thấp thỏm đánh mắt nhìn qua tấm kính thủy tinh sát đất.

Sau khi chắc chắn rằng hiện tại, vị “Diêm Vương” đang ngồi trong phòng không có tâm trạng nhìn ra ngoài này, anh ta mới nhỏ giọng thì thầm: “Cô Hạ bận đi phiên dịch nên vắng nhà, nghe nói tối qua đã bay sang châu Âu rồi.”

“Phụt.”

Lão Quách bật cười thành tiếng rõ xấu bụng.

Nhớ tới dáng vẻ đường hoàng của người nào đó trước tết, trước khi rời khỏi công ty còn tuyên bố phải “theo đuổi vợ”, “lập gia đình trước, lập nghiệp sau”, rồi lại nhìn vị Diêm Vương lạnh mặt đang ngồi bên trong, anh ấy không tài nào nhịn nổi không cười trên nỗi đau của người khác: “Xem cô Hạ nhà người ta giữ vững phong độ không làm trễ nãi chuyện công việc như thế nào rồi nhìn lại sếp Du của các cậu đi, đúng là trái tim lầm chỗ để lên đầu.”

Trợ lý hành chính cười rầu rĩ: “Xem ra trước khi cô Hạ trở về, cả tầng quản lý đều sẽ bị bao phủ trong cơn mưa có kèm theo tuyết, nhiệt độ hạ xuống mốc âm mười độ rồi.”

“Ồ? Lần này cô ấy đi công tác lâu lắm hả?”

“Nghe nói là phải ngày kia mới về.”

“Ngày kia? Mồng mười hả?” Quách Tề Đào chợt nhớ ra một chuyện, không khỏi sững sờ: “Ái chà, chờ một chút, sinh nhật của sếp Du của bọn cậu là ngày mấy nhỉ?”

Trợ lý hành chính bất đắc dĩ nhún vai: “Ngày mười bảy tháng hai, theo lịch âm năm nay thì là mùng tám tháng giêng.”

“?” Lão Quách giật nảy mình: “Chính là hôm nay hả?”

“Đúng vậy.”

“Chà… Vậy mà bọn cậu không chuẩn bị gì cho sếp à?”

“Mọi năm sếp đều không cho tổ chức, hơn nữa, bọn tôi nghĩ là chắc chắn năm nay sếp sẽ ở nhà nên không chuẩn bị gì hết.” Trợ lý hành chính thoáng dừng lời rồi nói thêm: “Với lại hôm nay, chỉ nhìn sếp một cái thôi còn chưa biết sẽ chết thế nào nữa là, ai dám tổ chức sinh nhật cho sếp chứ?”

“Cũng phải. Thật đáng thương cho một kẻ con tim lấn át lý trí như sếp Du của bọn cậu, xem ra phen này cậu ta gặp phải khắc tinh rồi.”

Trợ lý hành chính gật đầu thương hại, quay đầu qua nhìn Du Liệt.

Lão Quách cũng thương hại, quay đầu qua nhìn Du Liệt.

Thế là, trong văn phòng tổng giám đốc điều hành, Du Liệt vừa mới lạnh nhạt nói một câu “về đi” để kết thúc cuộc nói chuyện, vừa ngẩng mặt lên thì thấy ngay bên ngoài cửa sổ hướng ra phía hành lang gần đó…

Bên ngoài tấm kính thủy tinh, hai khuôn mặt to bè im lặng nhìn anh đầy thương hại.

Lão Quách còn giơ nắm đấm về phía anh.

Đại khái là làm động tác cố lên.

Du Liệt: “...”

Du Liệt cúi đầu nhìn xuống, với tay, lạnh lùng cầm điều khiển từ xa, sau đó chẳng buồn ngước mắt lên nhìn, chĩa điều khiển về phía cửa sổ, nhấn một cái.

“Tít.”

Rèm chớp chạy bằng điện tự động hạ xuống, ngăn hai khuôn mặt to bè ở bên ngoài.

Bên ngoài cửa sổ.

Trợ lý hành chính vội vàng rụt cổ lại: “Tôi vẫn còn chưa phân loại xong tài liệu, anh bận việc đi nhé, tôi về chỗ ngồi của mình đây.”

“Ừ.” Quách Tề Đào ngẫm nghĩ rồi cũng xoay người đi ra ngoài cùng với trợ lý hành chính: “Thôi để tôi đi mua cho sếp Du của bọn cậu một chiếc bánh kem vậy.”

“Ha ha, cũng chỉ có anh và sếp Nghê là dám tặng thôi.”

“Đợi đến tối xem tình hình thế nào, nếu cần tổ chức liên hoan thì tôi sẽ báo sớm cho văn phòng bọn cậu biết.”

“Vâng ạ.”

“...”

Quách Tề Đào đích thân tới cửa hàng bánh kem, trực tiếp giám sát người ta làm bánh rồi tự tay xách chiếc bánh kem trở về.

Lúc anh ấy quay lại công ty thì trời đã hoàng hôn.

Quách Tề Đào bỏ cánh tay đeo đồng hồ xuống, gật đầu chào lại nhân viên đi ngang qua chào anh ấy là “sếp Quách”, đang sải bước đi về phía thang máy thì thoáng thấy bóng người sau lưng người nhân viên kia…

Ở quầy lễ tân trước sảnh lớn của công ty Khoa học Kỹ thuật Helena.

Một bóng dáng mảnh mai hơi úp sấp người lên trên quầy lễ tân, hình như đang thương lượng gì đó với nhân viên lễ tân.

Quách Tề Đào chớp chớp mắt, rảo bước tới gần, đi vòng từ bên hông ra đằng trước, trông thấy rõ khuôn mặt của người kia, anh ấy kinh ngạc thốt lên: “Cô Hạ?”

“...”

Hạ Diên Điệp vội vàng xoay người lại.

Thấy người gọi mình là Quách Tề Đào, cô mới thả lỏng tinh thần: “Sếp Quách.”

Lần đầu tiên Quách Tề Đào nhìn thấy cảm xúc như thể “được cứu rồi” trên khuôn mặt xinh đẹp vốn không bộc lộ cảm xúc gì từ trước tới giờ của Hạ Diên Điệp.

Anh ấy không nhịn được cười: “Cô đang làm gì vậy?”

Nhân viên lễ tân cuống quít đứng dậy, đáp hộ: “Sếp Quách, cô Hạ không có lịch hẹn trước với các sếp nhưng lại nói là có chuyện gấp muốn lên trên đó, nhờ tôi gọi điện lên văn phòng hỏi thử. Có điều, hôm nay trợ lý hành chính đã dặn không cho chúng tôi làm phiền các sếp, sếp xem chuyện này phải giải quyết thế nào ạ?”

“Không sao đâu, tôi bảo lãnh, cho cô ấy thẻ quyền hạn lên trên đó đi.”

Nhân viên lễ tân sửng sốt, sau đó lập tức gật đầu, vâng dạ, cúi người lấy thẻ quyền hạn cho cô.

Đúng lúc này, cô nghe thấy Quách Tề Đào cười híp mắt hỏi: “Cô Hạ, không phải là cô không có thẻ quyền hạn ra vào tầng quản lý của công ty đấy chứ? Sếp Du của bọn tôi không cho cô à?”

“...”

Nhân viên lễ tân run tay đánh rơi tấm thẻ.

Cô ấy cố gắng giữ bình tĩnh nhìn về phía Hạ Diên Điệp.

Vừa rồi Hạ Diên Điệp cũng cảm thấy rất hối hận, cô cắn môi, không còn cách nào khác ngoài thừa nhận: “... Là tại tôi không chịu nhận.”

Quách Tề Đào cười: “Cô xem, suýt chút nữa là hỏng hết cả niềm vui bất ngờ rồi phải không?”

“Sao anh biết…”

Hạ Diên Điệp thoáng dừng lời rồi lập tức cười khẽ.

Người cô đậm vẻ phong trần mệt mỏi, thậm chí không kịp cất cả vali, hơn nữa,  Quách Tề Đào còn là cáo già chốn thương trường, đương nhiên đoán một cái là ra ngay.

Nhân viên lễ tân lập tức hiểu ra vấn đề, hoảng hốt đưa thẻ cho Hạ Diên Điệp.

“Cám ơn cô.”

Hạ Diên Điệp nhận lấy tấm thẻ, đang định đi luôn thì chợt nghĩ tới một chuyện: “Tôi có thể để vali ở đây nhờ cô trông giúp tôi một lát được không?”

“Đương nhiên là được. Đương nhiên là được.” Cô nhân viên lễ tân gật đầu.

Hạ Diên Điệp chỉ cầm chiếc túi lụa đựng quà để phía trên vali rồi xoay người, đối diện với nụ cười trêu ghẹo của Quách Tề Đào, cô cũng mỉm cười, cúi đầu: “Sếp Quách, vậy tôi đi lên trên đó nhé?”

“Ừ.”

Quách Tề Đào chợt thấy tay Hạ Diên Điệp lóe sáng, anh ấy không khỏi bất ngờ: “Ồ, đã tặng được rồi à?”

“?”

Hạ Diên Điệp không hiểu, cúi xuống nhìn, trông thấy chiếc nhẫn trên ngón giữa.

Cô thoáng do dự: “Anh đã từng thấy nó rồi à?”

“Đương nhiên rồi.” Quách Tề Đào cười, kể lại: “Mấy năm trước, có lần chúng tôi uống rượu với nhau thì thấy Du Liệt lấy nó ra, để trước mặt, nhìn chằm chằm nửa buổi tối, ánh mắt cậu ấy khi đấy nồng nàn tình cảm lắm, chẳng hề suy suyển mảy may, tôi suýt thì tưởng là cậu ấy hứa hẹn cả đời với chiếc nhẫn đó cơ chứ!”

“...”

Quách Tề Đào vừa nói đùa nhưng cũng là một lời nhắc nhở.

Hạ Diên Điệp nghe vậy, tâm trạng vừa nghẹn ngào lại hơi buồn, cô siết chặt túi quà trong tay, im lặng mấy giây mới tươi cười ngẩng đầu lên: “Tôi hiểu rồi.”

“Vậy tôi không lên đó làm phiền nữa, cô Hạ mau đi đi, có người đã ngóng trông tới độ sắp hóa thành hòn vọng thê rồi.”

Hạ Diên Điệp nhớ ra chuyện gì đó nên lại vội vàng vòng trở lại, nói nhỏ: “Cô nhân viên này chỉ làm đúng chức trách của mình thôi, anh đừng trách cô ấy nhé.”

Quách Tề Đào ngẩn người, bật cười: “Đương nhiên rồi.”

“Hôm nay cảm ơn anh, để hôm khác tôi và Du Liệt sẽ mời anh một bữa.”

“Tôi nhớ rồi!”

“...”

Quách Tề Đào đưa mắt nhìn theo bóng lưng Hạ Diên Điệp đi vào trong thang máy, sau đó xoay người lại, mỉm cười, nghiêng người dựa vào quầy lễ tân, nhìn cô nhân viên lễ tân đang hết sức rụt rè kia: “Cô biết cô vừa ngăn cản ai không?”

“Tôi thực sự không biết cô Hạ lại là bạn gái của sếp Du.” Cô nhân viên lễ tân rầu rĩ: “Không biết tôi có bị sếp Du đuổi việc không nữa.”

“Sao lại vậy được, cô không thấy cô ấy đã để lại tấm bùa hộ mệnh cho cô rồi à?”

“?”

Cô nhân viên lễ tân nhìn theo hướng Quách Tề Đào nhìn, trông thấy chiếc vali, bấy giờ mới giật mình gật đầu.

Ba phút sau.

Bên ngoài văn phòng trên tầng của các lãnh đạo.

“Căn tin?” Hạ Diên Điệp ngẩn người: “Bình thường Du Liệt toàn ăn cơm ở căn tin của công ty à?”

Trợ lý hành chính: “Đương nhiên không phải vậy rồi, nếu không anh ấy lại sợ các nhân viên ăn cơm bị khó tiêu.”

Hạ Diên Điệp nghẹn lời.

“Có điều, hôm nay là đầu năm, sếp Du nói muốn xuống căn tin dùng bữa, tiện thể kiểm tra thí điểm chất lượng bữa ăn của căn tin dành cho nhân viên, giờ này chắc anh ấy đang ngồi dùng bữa rồi.” Trợ lý hành chính ra dấu: “Để tôi dẫn cô xuống đó luôn nhé.”

“Chuyện này liệu có phải là không được hay lắm không?”

Hạ Diên Điệp hơi chần chừ siết chặt chiếc túi trong tay.

“Căn tin không phải khu vực làm việc nên không sao đâu ạ, huống hồ…” Trợ lý hành chính cười nói: “Chẳng lẽ cô thực sự nhẫn tâm để sếp Dụ của chúng tôi ăn bữa tối sinh nhật một mình sao?”

Hạ Diên Điệp thở dài, tự trách mình: “Tôi thực sự không có chút kinh nghiệm gì mà có lẽ cũng chẳng có chút thiên phú nào trong chuyện chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho người khác.”

“Cô cứ tin tôi đi, đối với sếp Du thì chỉ riêng sự hiện diện của cô thôi đã là niềm vui lớn nhất rồi.”

“Được rồi.” Hạ Diên Điệp thở dài: “Vậy thì chúng ta đi thôi.”

“Mời cô đi theo tôi.”



Mặc dù công ty Khoa học Kỹ thuật Helena hướng tới tinh giản bộ máy công nhân viên, nâng cao năng suất lao động nhưng chỉ tính riêng mình bộ phận kỹ sư nghiên cứu chế tạo tên lửa và vệ tinh thôi đã lên tới con số hơn một ngàn người. Chưa kể còn có các nhân viên kỹ thuật khác và nhân viên các phòng ban chức năng.

May mà phần đa các kỹ sư nghiên cứu chế tạo của các phòng chuyên môn đều làm việc ở các cơ sở và trung tâm chi nhánh ở tỉnh ngoài. Nếu không thì chỉ riêng tầng căn tin này sẽ phải chuẩn bị bữa ăn cho hơn một ngàn người.

Còn chưa qua mồng mười tháng giêng nên hầu hết các phòng ban không yêu cầu nhân viên phải tăng ca, hầu hết mọi người cũng về nhà ăn cơm nên số người dùng bữa tối ở căn tin không quá nhiều.

Thế nhưng, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, Hạ Diên Điệp cảm thấy nơi này vẫn có tới vài trăm người.

Trong số vài trăm người này, người nào đó vẫn có thể nổi bần bật như một chú tiên hạc bồng bềnh tiên khí, Hạ Diên Điệp cảm thấy thật thần kỳ.

Đứng cách mười mấy mét nhìn Du Liệt, Hạ Diên Điệp nghe thấy tiếng tim mình kém cỏi đập lỗi nhịp mấy lần.

Cô từ từ hít thở sâu, bước tới gần.

Bên cạnh Du Liệt chỉ có hai kỹ sư của phòng kỹ thuật ngồi hai bên trái phải giống như hai vị Tả - Hữu hộ pháp. Trong vòng vài giây trong lúc Hạ Diên Điệp bước tới đó, Du Liệt không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào, trái lại, hai người ngồi bên cạnh lại ngượng ngùng nhìn nhau mấy lần.

Du Liệt ngồi giữa không hề nhúc nhích, lạnh lùng như núi.

Anh chỉ mải cúi đầu nhìn điện thoại.

... Không hề có chút động tĩnh nào.

Du Liệt không để lộ chút cảm xúc nào, làm mới thanh thông báo lại một lần nữa.

Hồ ly nhỏ vô tâm.

Chờ cô về, anh phải xin nghỉ phép hẳn một ngày để “tính sổ” đàng hoàng với cô…

“Cạch.”

Bóng tốt đột ngột phủ bóng trước mặt.

Có người đứng đối diện bàn ăn che mắt Du Liệt lại.

Xương ngón tay của Du Liệt đang cầm chiếc thìa chợt khựng lại.

Hai vị kỹ sư ngồi hai bên trái phải của anh đều ngẩn ra nhìn người đối diện, dường như không hiểu cô gái cực kỳ xinh đẹp lại khá quen mắt này là do người ngoài hành tinh nào tạo ra mà lại dám ngang nhiên liều mạng đùa bỡn sếp Du của bọn họ giữa ban ngày ban mặt như vậy.

Còn Hạ Diên Điệp thì lại cảm thấy chắc chắn là mình bị ấm đầu mất rồi.

Cô không ngờ lại thành ra thế này.

Tai không nghe thấy gì.

Miệng không nói được gì.

Á á á…

Hồ ly nhỏ phát điên trong lòng, từ trước tới giờ cô chưa bao giờ căng thẳng tới vậy, nhịp thở gấp gáp, đầu óc trống rỗng đến mức không thể lâm thời nghĩ ra bất kỳ câu thoại nào.

Cho tới khi người đàn ông bị cô bịt mắt cười khẽ, khàn khàn… Du Liệt để thìa xuống, tiếng kim loại vang lên “cạch” một tiếng, anh cầm lấy cổ tay mảnh dẻ của cô gái đang che mắt mình nhưng không kéo nó ra.

Chẳng những không kéo ra mà anh còn giữ những ngón tay mát lạnh của cô lại, từ từ ấn nó xuống, che lên mắt anh.

Bịt mắt anh lại giúp cô.

“Hồ ly, em quên lời rồi à?”

Lần này đến lượt Du Liệt thong thả cất lời, giọng đượm ý cười: “Em có được hay không vậy?”

“...”

Xung quanh im phăng phắc, vô số chiếc tai và những cặp ăng ten vô hình trên đỉnh đầu điên cuồng dựng thẳng lên.

Hạ Diên Điệp không kìm nổi đỏ mặt: “Sinh nhật vui vẻ nhé, Du Liệt.”

“Ừm.” Du Liệt khàn khàn đáp lại, thì thẩm như tỏ tình: “Rất nhiều năm rồi anh không đón sinh nhật vui vẻ tới như vậy.”

...

Chỉ cần em xuất hiện.

Là đủ để át hết mọi điều đẹp đẽ, rực rỡ nhất thế gian.

Du Liệt nghĩ như vậy, cũng cảm nhận được cô gái trước mặt đang từ từ rụt tay về, anh mở mắt ra, nhìn về phía đối diện.

Một chiếc túi lụa đựng quà màu xanh dương được hồ ly nhỏ đỏ bừng mặt ngượng ngùng rụt rè đưa cho anh: “Quà sinh nhật.”

“Đỏ mặt vậy làm gì?” Du Liệt cười, nhận lấy túi quà, mở túi, lấy chiếc hộp ở bên trong ra.

“Ấy…”

Hạ Diên Điệp chần chừ: “Anh muốn xem luôn ở đây à?”

“Không được à?”

“... Không phải vậy.” Dường như khuôn mặt của hồ ly nhỏ càng đỏ hơn, giọng cô thỏ thẻ: “Vậy anh xem đi.”

“Để anh đoán thử xem nào.”

Tai Du Liệt giần giật: “Em tới châu Âu là để lấy thứ này à?”

Hạ Diên Điệp mím môi, không trả lời, đôi mắt đen lúng liếng của hồ ly nhỏ nhìn về phía anh.

Ánh mắt ấy ôm ấp một sự mong ngóng nào đó khiến trái tim Du Liệt bất giác thắt lại, thắt lại vì hạnh phúc, vì căng tràn, vì vui, vì thỏa mãn.

… Dù cho trong chiếc túi này đựng một hòn đá thì anh cũng vui vẻ cam lòng.

Du Liệt nghĩ vậy rồi từ từ mở hộp quà ra.

Anh run lên.

Đó là một cặp khuy tay áo hình cánh bướm hồ điệp bằng bạch kim khảm nạm kim cương màu xanh da trời, mỗi chiếc khuy tay áo là một bên cánh bướm đang xòe theo hướng trái phải ngược nhau, vừa khéo ghép lại thành hình một chú bướm màu xanh da trời hoàn chỉnh.

Chúng lấp lánh dưới ánh sáng như hai giọt nước mắt lộng lẫy động lòng người tới tột cùng.

Trên tấm vải lót màu đen có thêu một câu tiếng Trung bằng chỉ bạc.

… “Hồ điệp dừng lại vì anh.”

Khoảnh khắc nhìn thấy chúng, trái tim Du Liệt rung động.

Hình hồ điệp xăm lên ở nơi đó như muốn giương cánh bay, chỉ có điều lần này, anh không còn phải sợ nó bay mất nữa, anh dường như nghe thấy cô nói sẽ mãi mãi ở lại bên anh.

“...”

Hầu kết của Du Liệt thắt lại, nghẹn ngào khó thốt thành lời, anh đang định ngước lên nhìn…

Thì bên tai chợt vang lên giọng nói khe khẽ của Hạ Diên Điệp cuối cùng cũng lấy hết dũng khí nói ra miệng…

“Chúng ta kết hôn đi, Du Liệt.”