Cuối tuần, tại một tòa nhà tập thể trong khu phố cổ ở thành phố Bắc.
Cánh cửa chống trộm làm bằng kim loại được mở ra trước mặt Hạ Diên Điệp, bà cụ Tang vịn cạnh cửa với nụ cười hiền từ trên môi: "Tiểu Diên Điệp đấy hả cháu?"
Cách nói có uốn lưỡi của bà ấy khiến Hạ Diên Điệp cười tít mắt: "Bà Tang, cháu lại đến quấy rầy bà đây ạ."
"Sao lại nói là quấy rầy chứ? Cháu mà không bề bộn công việc quá, không có nhiều thời gian rảnh rỗi thì bà còn ước gì cháu đến quấy rầy bà mỗi ngày nữa cơ." Tang Mỹ Chi mỉm cười, đón cô vào nhà, sau đó ngạc nhiên nhìn ra sau lưng Hạ Diên Điệp.
"Ơ, hôm nay Tiểu Liệt không đi chung với cháu à?"
Nhắc đến cái tên ấy, nụ cười của Hạ Diên Điệp có phần phai nhạt, cô lấy làm bất đắc dĩ: "Anh ấy đang ở công ty... Dạo gần đây anh ấy bận lắm, không có thời gian rảnh, chỉ có một mình cháu đến thăm bà được thôi, bà đừng trách anh ấy nhé?"
"Nhìn cháu nói gì kìa..."
Bà cụ Tang kéo cửa chống trộm lại, xoay người vào phòng.
Giống như những lần cuối tuần mà Hạ Diên Điệp thường đến đây, cô vẫn vừa trò chuyện với bà cụ vừa rửa rau củ và trái cây, chuẩn bị đồ ăn, xong đâu vào đấy thì bưng ra, vào phòng ăn ăn chung với bà ấy.
Song, hôm nay là ngoại lệ.
Các cụ già cao tuổi khó tránh khỏi suy giảm thị lực, tivi chỉ để không trong nhà chứ không bật lên xem. Tai bà ấy cũng còn khá thính, thế là bà cụ chỉ nghe mỗi radio mà thôi.
Hạ Diên Điệp đang mang một bát canh nghêu lớn cuối cùng ra khỏi phòng bếp, đột nhiên, cô nghe thấy tiếng của bà cụ Tang: "Tiểu Diên Điệp, cháu mau đến nghe xem này, nội dung của bản radio này đang nói về công ty của Tiểu Liệt đây mà?"
"Dạ?"
Hạ Diên Điệp đặt canh lên bàn ăn, đặt đôi găng tay cách nhiệt xuống, đồng thời cũng nghe thấy giọng của hai người dẫn chương trình trong kênh radio.
Nội dung của cuộc trò chuyện là nói về sự khó khăn trong vòng vay vốn Pre-C+ của Công ty Khoa học Kỹ thuật Helena.
Đôi mắt của Hạ Diên Điệp bỗng dưng tối sầm xuống, ngoài mặt cô chỉ mỉm cười. Hạ Diên Điệp đặt găng tay ở một bên, cầm muỗng canh và bát canh nhỏ bên cạnh để lấy canh cho bà cụ Tang: "Bất ngờ thật, bà cũng quan tâm tin tức kinh tế trong nước ạ?"
"Đừng có đánh trống lảng!" Bà cụ Tang làm bộ giận dữ trách móc: "Trong này nói công ty kỹ thuật của Tiểu Liệt gặp khó khăn trong vay vốn, có thật là vậy không?"
Thấy bà cụ khăng khăng muốn biết, Hạ Diên Điệp không còn cách nào, chỉ đành khái quát đầu đuôi câu chuyện cho Tang Mỹ Chi nghe.
Kể gần hết, bà cụ Tang nghe mà mặt đanh lại: "Tên Du Hoài Cẩn này, ông ta quên bản thân xuất thân từ đâu hay sao mà dám khinh thường Tiểu Diên Điệp của chúng ta vậy? Đã làm người thì không thể quên cội nguồn được."
Hạ Diên Điệp ngẩn người, không khỏi bật cười: "Chú Du cũng không tính là quên cội nguồn. Từ đó đến giờ, vùng núi chỗ cháu đều được tập đoàn của họ tài trợ một khoản tiền xóa đói giảm nghèo hàng năm. Hai ngôi trường ở đó cũng do họ xây nữa… Còn chuyện giữa cháu và Du Liệt thì có lẽ là do tấm lòng ba mẹ, ông ấy không chấp nhận cũng là chuyện bình thường."
"Bình thường cái gì mà bình thường? Rõ ràng Tiểu Diên Điệp của chúng ta ưu tú đến vậy, nếu những người khác là cháu thì thể nào cũng phải sống một cuộc sống khổ cực suốt đời, làm gì có ai được như cháu của ngày hôm nay chứ?"
Đã không khuyên thì thôi, bây giờ càng khuyên, bà cụ Tang càng nổi giận hơn nữa.
Hạ Diên Điệp dở khóc dở cười, đành đùa giỡn theo bà ấy: "Ước gì bà là bà của Du Liệt, nếu vậy thì cháu đã khoẻ hơn rồi."
"Cũng phải." Bà cụ nom rất tiếc nuối: "Nếu Tiểu Hoài Thứ không có hôn ước từ nhỏ thì biết đâu bây giờ cháu đã là cháu dâu của bà rồi cũng nên."
Hạ Diên Điệp cười hùa theo.
Cô biết Tang Mỹ Chi có một người cháu trai duy nhất, không biết họ tên đầy đủ là gì, chỉ thỉnh thoảng nghe bà cụ nhắc tới, song chỉ biết biệt danh là "cây hòe nhỏ", lần nào Hạ Diên Điệp nghe cũng tức cười.
"Hồi nãy cháu vừa nói Du Liệt không muốn nhận vốn đầu tư nước ngoài sao?" Tang Mỹ Chi sực nhớ ra chuyện này: "Sao lại như vậy?"
Sau một hồi nghĩ ngợi, Hạ Diên Điệp trả lời: "Bọn cháu chưa thảo luận với nhau về vấn đề này, nhưng cháu nghĩ chắc hẳn có liên quan đến tình cảnh khó khăn mà các hãng hàng không trong nước phải đối mặt xuyên suốt từ thế kỷ trước cho đến thế kỷ này. Dù gì nguyện vọng ban đầu của anh ấy cũng là gia nhập sở nghiên cứu quốc gia, mặc dù vì..."
Đôi mắt của cô gái thoáng một chút lay động, nhưng chẳng mấy chốc nó đã bị giấu sau nụ cười: "Mặc dù ước mơ không thành hiện thực nhưng có lẽ anh ấy không muốn vốn nước ngoài nhúng tay vào nghiên cứu trong công ty hàng không của mình."
"Thì các công ty tài chính vốn tuân theo nhiều nguyên tắc rạch ròi mà, khó khăn cũng phải." Tang Mỹ Chi cười nói: "Thế nếu là nhà đầu tư người Trung Quốc thì nó sẽ suy xét chứ?"
"Con của bà làm trong ngành tài chính ở châu Âu, bà nhớ bà từng nghe nói bên đó có một nhà đầu tư người Trung Quốc, thành lập một tổ chức đầu tư mạo hiểm khá có tiếng tăm tại châu Âu với quy mô rất lớn. Hình như trong hai năm gần đây, người đó có ý định về nước phát triển nhưng chưa gặp được dự án nào hợp ý…"
Khi sự ngạc nhiên qua đi, Hạ Diên Điệp có phần hồi hộp: "Bà có biết nhà đầu tư người Trung Quốc đó là ai không ạ?"
"Tần Tế Đồng, Tế Đồng trong Biển chu cộng tế dữ quân đồng*."
*Trích thơ Qua sông Chiết Giang hỏi người cùng trên thuyền - Mạnh Hạo Nhiên.
Hai mắt Hạ Diên Điệp sáng bừng cả lên, đặt bát canh đã lấy xong vào tay bà cụ Tang: "Cháu cảm ơn bà! Giờ cháu về nhờ người bạn luật sư của cháu dò la tin tức giúp cháu đây!"
Tang Mỹ Chi cười tủm tỉm, kiên nhẫn nhìn cô gái luôn ung dung, bình tĩnh trước sau như một, cho dù gặp phải chuyện gì thì cũng không mảy may hốt hoảng kia ba chân bốn cẳng đi đi lại lại trong phòng khách, luống cuống lấy chìa khóa và áo khoác.
Trước khi đi, Hạ Diên Điệp không quên xin lỗi bà ấy: "Tạm biệt bà, lần sau cháu nhất định sẽ bù lại bữa cơm này với bà ạ!"
"Đi đi."
Tang Mỹ Chi nhoẻn môi cười, phẩy tay.
Khi cửa phòng đóng lại, chỉ còn một mình bà cụ ngồi trong căn phòng vắng tanh. Sau một lát trầm ngâm suy nghĩ, bà ấy vịn bàn đứng dậy, lại gần chiếc tủ cạnh bàn kế đó để lấy điện thoại.
Cuộc gọi nhiều nhất trong nhật ký điện thoại là của Hạ Diên Điệp gọi bà ấy, tiếp theo còn có một số điện thoại từ nước ngoài.
Tang Mỹ Chi dựa vào ghế sô pha, chầm chậm ngồi xuống, gọi cho số điện thoại đó.
Mười mấy giây sau, có người nghe máy.
"Mẹ?" Dường như người ở đầu dây bên kia rất bất ngờ: "Sao mẹ lại chủ động gọi điện thoại cho con? Trong nhà có chuyện gì sao?"
"Làm gì có!" Người đàn ông ở đầu dây bên kia khẽ cười: "Mẹ nói đi, con nghe."
"Con còn nhớ Tiểu Diên Điệp mà mẹ đã kể với con không?"
"Lần nào gọi điện mẹ cũng nhắc đến cô ấy, mẹ nghĩ con có nhớ không?"
"Thì có một Công ty Khoa học Kỹ thuật, tên là Hena gì đó." Bà Tang cố gắng nhớ lại: "Làm về tên lửa, con biết không?"
"Khoa học Kỹ thuật Helena?"
"Đúng rồi, công ty đó đấy."
"Công ty buôn bán vật liệu hàng không, kỳ lân mới nổi trong nước, con cũng có nghe." Người đàn ông ở đầu bên kia dừng lại một lúc mới tiếp tục: "Nghe nói vòng gọi vốn Pre-C+ của họ đang trong tình trạng khó khăn vì một số lý do riêng của người sáng lập. Đừng nói mẹ gọi điện cho con là để…"
"..."
Hạ Diên Điệp không hề hay biết rằng sau khi mình đi, bà cụ Tang đã thực hiện một cuộc gọi xuyên quốc gia tại nhà như thế nào.
Trên đường ngồi xe về, trong xe, Hạ Diên Điệp nhanh chóng gửi tin nhắn thoại cho Kiều Xuân Thụ.
Đối tác của luật sư Kiều là bộ phận phi tố tụng của Bộ Tài chính, cô ấy đã thực hiện các cuộc điều tra tài chính cho nhiều ngân hàng và công ty đầu tư, công ty luật của cô ấy cũng tham gia vào rất nhiều hoạt động kinh doanh xuyên biên giới.
Nếu muốn tìm tin tức về phương diện này thì nhờ cô ấy là cách nhanh nhất.
Phía Kiều Xuân Thụ cũng làm việc cực kỳ mau chóng, theo như lời kể của cô ấy thì quả thật có đôi lúc đến mức phải kiếm sống nhờ vào việc bán thông tin. Kiều Xuân Thụ nhanh nhẹn tìm ra tin tức có liên quan, sau đó gọi điện thoại báo lại cho Hạ Diên Điệp.
"Công ty Tài chính Tế Đồng này là một tổ chức đầu tư mạo hiểm vô cùng nổi tiếng ở châu Âu, thậm chí còn từng nhiều lần lọt vào top đầu bảng xếp hạng chức đầu tư mạo hiểm quốc tế. Tuy nhiên, người sáng lập của nó lại vô cùng kín tiếng và bí ẩn, ngay cả đồng nghiệp trong ngành bọn tớ cũng công nhận là rất khó thấy mặt, cũng chưa nghe nói anh ta có ý định về nước đầu tư bao giờ. Cậu có được nguồn tin này từ đâu vậy?"
Hạ Diên Điệp hơi nhíu mày: "Thế có nghĩa là khó liên lạc lắm sao?"
"Đúng là khá khó, dù gì hiện nay trong nước cũng chưa bao giờ có tiền lệ được họ đầu tư, cũng chưa nghe nói văn phòng luật sư nào trong giới từng tiếp xúc với họ."
Sau một hồi lưỡng lự, Kiều Xuân Thụ nói tiếp: "Nhưng quả thật đây là bước đột phá để thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện nay. Theo thông tin bên tớ điều tra được, công ty Tài chính Tế Đồng hoàn toàn có khả năng trở thành nhà đầu tư chính cho vòng gọi vốn Pre-C+ của Khoa học Kỹ thuật Helena, cho dù bàn tay của tập đoàn Du Thị và PeopleSoft dài cỡ nào đi nữa thì cũng không thể nào vươn được đến đó. Nhưng để làm được điều đó thì chỉ có nước mơ thôi."
"Thế..."
Hạ Diên Điệp vẫn chưa bỏ cuộc, cô đang định hỏi lại thì điện thoại bỗng dưng đổ chuông, báo hiệu có một cuộc gọi khác giữa lúc hai người trò chuyện điện thoại.
Cô lấy điện thoại xuống xem, hóa ra là cuộc gọi từ bà cụ Tang.
"Kiều Kiều, tớ nghe điện thoại đã, liên lạc với cậu sau nhé."
"Ừm."
Hạ Diên Điệp bắt máy: "Bà Tang, sao thế ạ?"
"Bà gọi điện cho con bà rồi, phía thằng bé có thể tranh thủ cho cháu một cơ hội gặp mặt Tần Tế Đồng này. Chủ nhật tuần tới, cháu phải tự mình bay đến châu Âu một chuyến để thuyết trình chuyên nghiệp hoàn toàn bằng tiếng Anh với cậu ấy, nhưng cậu ấy chỉ cho cháu tối đa hai tiếng thôi, cháu xem..."
"..."
Hạ Diên Điệp siết chặt tay, đến mức lòng bàn tay nhói đau thì cô mới chắc chắn mình không nghe nhầm.
Cô đồng ý mà không chút nghĩ ngợi: "Hai tiếng là quý lắm rồi, cháu nhất định sẽ đi!"
"Xác suất thành công chưa chắc đã là một trăm phần trăm đâu, cháu hiểu chứ?" Bà cụ Tang rào trước.
"Tất nhiên rồi ạ." Hạ Diên Điệp nhẹ nhàng bảo: "Cho dù xác suất chỉ có một phần trăm đi nữa thì cháu cũng muốn thử."
Tang Mỹ Chi muốn đính chính rằng không đến nỗi nhỏ như thế, nhưng sau một hồi đắn đo, cuối cùng bà ấy vẫn quyết định nuốt câu này xuống bụng: "Vậy bà sẽ bảo con bà giúp... gọi trợ lý của đối phương gửi lịch trình đến email của cháu nhé?"
Chẳng hiểu sao câu này nghe có gì đó là lạ, nhưng lúc này đây, từ tận đáy lòng Hạ Diên Điệp dâng trào sự mừng rỡ, ngạc nhiên và sốt ruột khôn kể, thế nên cô cũng bỏ lỡ mất điều này, chỉ biết đồng ý răm rắp.
Cuộc gọi kết thúc. Sau khi nhận được email của đối phương, Hạ Diên Điệp vừa đặt chuyến bay đến châu Âu vào tối thứ bảy vừa nhanh chóng báo tin cho Kiều Xuân Thụ, nhờ cô ấy tổng hợp toàn bộ tài liệu liên quan đến Công ty Khoa học Kỹ thuật Helena. Cô phải chuẩn bị cho việc phiên dịch và thuyết trình bằng tiếng Anh.
Chẳng mấy chốc cô đã nhận được câu trả lời.
Kiều: [Bảo tớ tổng hợp tài liệu công khai của họ ấy hả? Cậu nói thẳng với Du Liệt không phải xong chuyện rồi sao?]
Hạ Diên Điệp lấy làm bất đắc dĩ, gõ phím nhanh như gió: [Việc trong công ty chắc cũng đủ để làm anh ấy bận bịu đến sứt đầu mẻ trán rồi, vả lại cậu nghĩ xác suất thành công được bao nhiêu chứ?]
Kiều: [Nếu đối phương đã yêu cầu cậu đi mà không đàm phán trực tiếp với Helena thì có thể họ đã được ai đó ủy thác, ngó bộ dễ ăn thế còn gì? Kể ra cậu cũng quan hệ rộng không đùa được đâu, liên kết được với ông sếp máu mặt trong ngành đầu tư mạo hiểm châu Âu, đối phương còn không thể từ chối nữa mới ghê chứ!]
Hạ Diên Điệp: [Chắc là thời tới rồi.]
Hạ Diên Điệp: [Nếu xác suất đã không lớn thì tớ cũng không muốn anh ấy hy vọng rồi lại thất vọng, điều đó sẽ gây đả kích và tổn thương khủng khiếp cho anh ấy trong thời điểm khó khăn hiện tại. Tớ không dám mạo hiểm.]
Kiều: [...]
Kiều: [Tự nhiên hỏi làm gì cho bị thồn cơm chó thế không biết.]
Kiều: [Thế thôi, chóa FA này đi làm việc cho cậu đây, gâu gâu gâu.]
Hạ Diên Điệp đọc được những dòng chữ này trên màn hình thì không kìm được mà cười tít mắt. Cô vừa cười vừa nhắn lại nhãn dán cúi người cảm ơn với Kiều Xuân Thụ, sau đó, cô nhanh chóng tập trung vào những tài liệu hiện có trong tài liệu, nhân tiện bắt đầu lập dàn ý cho bài thuyết trình tiếng Anh của mình.
Cô còn một tuần nữa để chuẩn bị, phải cố gắng hết sức có thể mới được!
...
Tại văn phòng tổng giám đốc điều hành Khoa học Kỹ thuật Helena.
Du Liệt ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng, gương mặt lạnh lùng nhưng vương đầy sự uể oải, chiếc máy tính xách tay mỏng được anh đặt trên đôi chân dài với đường nét sắc bén được phác họa bởi chiếc quần Âu.
Anh đang họp video qua máy tính.
Nếu như Hạ Diên Điệp có mặt tại đây thì nhất định sẽ bất ngờ trước sự hiện diện của người ở đầu kia cuộc họp video.
Đối phương mặc com-lê, đi giày da làm toát lên sự lịch thiệp và nhã nhặn, tóc được vuốt keo gọn gàng, đan mười ngón tay vào nhau và đặt trên đôi chân dài thẳng tắp, ngồi dựa vào ghế văn phòng cao cấp dành cho sếp lớn. Một khí chất cực kỳ tự nhiên, nom không hề giả tạo chút nào.
Đây là tổng giám đốc điều hành của Công ty PeopleSoft mà Hạ Diên Điệp từng có duyên gặp mặt tại một tiệc rượu và chú ý ngay từ cái nhìn đầu tiên, Bùi Học Khiêm.
"Rốt cuộc cậu định khi nào mới khai mạc vở kịch "tranh giành quyền lực" của cậu đây?" Du Liệt chống tay lên trán, thong dong xoay chiếc nhẫn trắng tinh khôi trên ngón áp út.
"Làm gì mà sốt ruột thế?" Bùi Học Khiêm nở nụ cười đầy ôn tồn và thanh lịch: "Tôi còn chưa kịp chúc mừng cậu thành công khép lại công cuộc chạy thử nghiệm hệ thống động lực "Phùng Thước" cấp ba và gặt hái thành tựu phá kỷ lục thời gian chạy thử nữa mà, đáng lẽ ra đối thủ của cậu phải là người cần sốt ruột chứ."
Du Liệt lạnh lùng ngước mắt lên, nhìn thẳng vào camera: "Mấy ngày nay lão Quách cứ càm ràm mãi, tai tôi sắp đóng kén đến nơi rồi đây này. Ba cuộc họp nhét vào một ngày, hay cậu thế chỗ tôi đi?"
Nếu có những người thân thiết với Du Liệt khác ở đây, nhất định họ sẽ càng ngạc nhiên hơn nữa. Bởi vì kể cả trong tiệc rượu lần đầu gặp lẫn bất kỳ tình huống nào khác, ai ai cũng công nhận rằng giữa Du Liệt và Bùi Học Khiêm không có tí liên quan gì tới nhau, tình giao hảo lại càng không.
Mặt khác, Công ty PeopleSoft còn là yếu tố quan trọng làm cản trở cho vòng gọi vốn Pre-C+ của Khoa học Kỹ thuật Helena.
Bất cứ ai nhìn vào cũng sẽ cho rằng hai người này mà không phải người dưng nước lã thì cũng là kẻ thù không đội trời chung mới phải.
Thế mà giờ phút này, trong cuộc trò chuyện của Du Liệt với người trong cuộc họp video, từ biểu cảm, cảm xúc cho đến cách dùng từ, ngữ điều đều chẳng khác gì giữa hai người bạn cũ đã quen biết nhau nhiều năm, nào có sự lạ lẫm, khách sáo, thậm chí là thái độ đối địch nên có?
Người trong video cũng vậy.
Bùi Học Khiêm khẽ gõ tay như thể đang thong dong quyết định điều gì đó, nụ cười ấm áp tựa gió xuân phả làn gió êm dịu lên người đối diện: "Thế thì mười ngày sau đi. Tôi sẽ sắp xếp đâu vào đấy, mời họ đề cử một thành viên trong hội đồng quản trị để tổ chức cuộc họp đồng quản trị PeopleSoft. Lúc đó, tổng giám đốc Du định đích thân tham dự hay cử vị cổ đông nắm giữ cổ phiếu trên danh nghĩa của cậu ra mặt đây?"
Mặt Du Liệt nhăn nhó như thể vừa nghe thấy lời đề nghị gì chướng tai gai mắt lắm: "Không đi."
Bùi Học Khiêm khẽ thở dài một cách tiếc nuối: "Cơ hội lòe thiên hạ đầy ra đó nhưng có thể chỉ còn mỗi lần này để đẩy ông Hà vào cảnh ngọn kích gãy chìm trong bãi cát thôi, không đi xem thật à?"
"Không có hứng thú."
Đôi mắt đen tuyền của Du Liệt dửng dưng nhìn sang chỗ khác: "Hai tuần nữa mà không thấy hợp đồng thỏa thuận vay vốn là tôi đóng gói lão Quách, trả về văn phòng của cậu đấy."
Nghe vậy, Bùi Học Khiêm bật cười.
Không chờ hai người tiếp tục cuộc đối thoại, máy nội bộ của văn phòng nằm cạnh tay Du Liệt reo len.
Anh liếc nhìn đèn cảm ứng cạnh điện thoại bàn, cầm ống nghe lên, áp ống nghe vào tai mình bằng đôi tay thon dài với những đường cong sắc bén: "Vào đi."
Rồi ống nghe điện thoại được anh đặt về chỗ cũ.
"Tôi bận rồi, hôm nay đến đây thôi."
"Ừ, gặp sau."
"..."
Cuộc họp video đến đây là kết thúc, Du Liệt chờ vài giây thì có người gõ cửa văn phòng, anh ngước lên nhìn.
Một lát sau, có người đi vào.
"Tổng giám đốc Du." Người vừa vào lại gần bàn trà trước ghế sô pha, thái độ và cử chỉ của anh ta từ lúc bước vào đến lúc này luôn kính cẩn: "Dạo trước anh bảo tôi theo dõi lịch sử xuất, nhập cảnh hằng ngày trong thời gian gần đây của cô Hạ..."
Du Liệt tỉnh cả ngủ, anh gõ tay từng nhịp ngẫu nhiên lên ghế sô pha: "À, từ nay không cần nữa."
"Vâng?"
Đối phương ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn Du Liệt. Anh ta vô thức đưa kẹp tài liệu màu đen đang cầm trong tay lên: "Nhưng hôm nay cô Hạ Diên Điệp mới vừa đặt một vé bay đến châu Âu vào lúc mười ba giờ mười phút thứ bảy tuần này rồi ạ."
"..."
Bóng hình đang định đứng dậy khỏi ghế sô pha thình lình cứng đờ người.
Bầu không khí chìm trong sự tĩnh lặng đến nghẹt thở thật lâu, Du Liệt từ từ đứng lên, ánh mắt trở nên tối tăm: "Chuyến về... thì sao?"
Trợ lý thầm giật thót trước cái nhìn của Du Liệt, anh ta nói lí nhí như tiếng muỗi kêu theo phản xạ: "Không, không có thông tin cô Hạ Diên Điệp đặt trước chuyến về."
"..."
...
Trước khi Du Liệt về nhà, Hạ Diên Điệp đang nhốt mình trong phòng làm việc nhỏ, máy fax và máy in hoạt động hết công suất, đống giấy tờ, la liệt dưới sàn nhà và xung quanh cô, còn cô thì ngồi một mình ở chính giữa.
Cầm chiếc điện thoại được nhập hàng loạt tin nhắn thoại lên, Hạ Diên Điệp vừa xem từng trang tài liệu trước mặt vừa gửi tin nhắn thoại cho Kiều Xuân Thụ: "Kiều Kiều, cậu gửi hết tất cả thông tin, tài liệu liên quan đến Tài chính Tế Đồng và Tần Tế Đồng mà bên cậu điều tra được cho tớ đi."
Kiều Xuân Thụ đáp lại rất nhanh: "Được, cơ mà nhìn sơ thì họ đầu tư cho những dự án trong khá nhiều lĩnh vực, tớ gửi chủ yếu lĩnh vực khoa học kỹ thuật cho cậu nhé?"
"Được, vất vả cho cậu rồi."
"Đương nhiên phải làm lụng vất vả vì hồ điệp nhỏ thấy sắc quên nghĩa là cậu rồi. Tớ không biết đâu, khi nào cậu về phải mời tớ ăn một chầu siêu to khổng lồ đấy!"
"Mấy chầu cũng được."
Cạch!
Hạ Diên Điệp vừa gửi tin nhắn thoại này đi thì chợt nghe thấy tiếng đóng cửa vọng lại từ thềm cửa.
Ngồi giữa đống tài liệu chất đống về Công ty Khoa học Kỹ thuật Helena, mí mắt của Hạ Diên Điệp giật lên vì giật mình, cô hốt hoảng cúi đầu nhìn đồng hồ.
Mới nửa buổi chiều trôi qua thôi mà, sao chưa gì Du Liệt đã về rồi?
Không phải dạo gần đây công ty anh phải giải quyết đủ thứ việc, hơn nữa hình như ban đầu còn phải mở một cuộc họp dài nữa à...?
Hạ Diên Điệp chưa kịp nghĩ ra câu trả lời thì đã nghe thấy tiếng bước chân ngày một to dần.
"!"
Hạ Diên Điệp vội vàng lùa đống tài liệu dưới sàn nhà đi, nhưng thấy nhiều giấy tờ thế này thì kiểu gì cũng không dọn kịp, cô không còn cách nào khác ngoài chạy té khói ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại rồi xoay người, suýt chút nữa đã đập trúng ngực Du Liệt.
Hồ ly bàng hoàng, trợn to đôi mắt hạnh, ngẩng đầu nhìn Du Liệt: "Sao tự dưng anh về thế?"
Du Liệt lặng lẽ liếc nhìn bàn tay chưa kịp bỏ ra khỏi tay nắm cửa của cô, im lặng hai giây rồi rướn người tới: "Em làm gì trong phòng làm việc vậy?"
"Không không!"
Hạ Diên Điệp có tật giật mình, gần như ngay lập tức cầm lấy tay Du Liệt, đẩy anh rời xa phòng làm việc nhỏ chút đỉnh: "Thì là... một số tài liệu cần cho dự án phiên dịch sắp tới của em đó mà, lộn xộn lắm... Anh đừng vào, lỡ làm đảo lộn mọi thứ lên thì em khó tìm lắm."
Hồ ly chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt Du Liệt, chỉ kéo anh về phía phòng khách.
Một điều bất ngờ là cậu cả đằng sau hoàn toàn mặc kệ vấn đề đó, không hề gặng hỏi lấy một câu mà mặc cô lôi mình ra phòng khách.
Có điều, trước khi ngồi xuống sô pha, Du Liệt gồng tay để bắt Hạ Diên Điệp đứng lại.
Hạ Diên Điệp bất an xoay người: "Sao thế...?"
Du Liệt khẽ cụp mắt, dường như hàng mi dài đã phủ bóng tối tăm, sâu không thấy đáy dưới đôi mắt anh.
Trong một, hai giây ngắn ngủi nào đó tưởng chừng chỉ là ảo giác, Hạ Diên Điệp đã nhìn thấy một thứ cảm xúc đau khổ đến tột cùng trên gương mặt trong trẻo, lạnh lùng, điển trai ấy.
Hạ Diên Điệp thầm giật thót: "Có phải do... vấn đề khó vay vốn của công ty không?"
Du Liệt không nói không rằng, từ từ siết chặt tay cô hơn. Hàng mi dày để che khuất cảm xúc nơi đáy mắt anh, Hạ Diên Điệp chỉ nghe thấy giọng anh bật thốt thật khàn: "Ừ."
Lòng Hạ Diên Điệp nhói đau, cô hít sâu một hơi.
Cô chẳng thể nào tưởng tượng nổi hiện giờ Du Liệt đang phải chịu đựng áp lực lớn nhường nào.
Ý muốn tiết lộ trước chuyện mình sắp làm cho anh biết nhen nhóm trong lòng, nhưng rồi lại bị cô kiên quyết ghìm xuống.
Hạ Diên Điệp thừa biết cảm giác hy vọng để rồi lại thất vọng là hai thái cực đối lập nhau cỡ nào. Giống như một người đi một mình trong đêm tối, ngỡ rằng mình đã nhìn thấy một tia sáng, khi đến gần lại phát hiện đó chỉ là ảo giác mà thôi.
Điều đó đủ để khiến người vốn dĩ đã cất bước một mình trên con đường vắng tanh sụp đổ trước khi bình minh đến.
Ít nhất cô không được làm vậy trước khi gặp Tần Tế Đồng.
Hạ Diên Điệp đang nghĩ ngợi thì trước mắt bỗng dưng tối sầm xuống.
Chàng trai đang siết chặt cổ tay Hạ Diên Điệp ôm ghì cô vào lòng. Cái ôm này rất chặt, mang nặng cảm giác đè nén đến nghẹt thở. Sau đó, cô cảm nhận được Du Liệt cúi đầu, vùi mặt vào hõm vai mình và cất giọng khàn khàn:
"Tâm trạng anh không tốt, hồ điệp à."
"... Ừm, em biết." Hạ Diên Điệp chỉ đành cố gắng giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh để an ủi.
Hạ Diên Điệp bất chợt giật mình, tay khựng lại.
Bởi vì mỗi một thớ cơ bắp trên vai Du Liệt đều gồng cứng, căng chặt như dây cung bị kéo căng hết cỡ, dường như anh đang ấp ủ hoặc kìm nén thứ cảm xúc đáng sợ nào đó.
Là gì vậy?
"Tuần tới ở với anh mãi nhé, được không?" Giọng nói ồm ồm của Du Liệt cất lên từ bên mái tóc dài và cổ cô.
Hạ Diên Điệp vô thức định đồng ý, có điều vừa mở miệng thì cô sực nhớ đến kế hoạch vào thứ bảy của mình.
Giọng cô như bị ai bóp nghẹt: "Em chỉ ở với anh tới thứ sáu được thôi."
"..."
Vòng tay đang ôm cô khẽ căng lên, sau đó buông ra.
Hạ Diên Điệp thấp thỏm nhìn Du Liệt đứng thẳng người lên, đôi mắt đen như mực của anh nhìn chằm chằm vào cô, chứa đựng một cảm xúc quá đỗi lạ lẫm, khiến tim cô hoảng loạn khó có thể thốt thành lời.
"Cuối tuần không được à?"
"Cuối, cuối tuần em có sự kiện phiên dịch rồi." Hạ Diên Điệp đưa ra lý do mình đã chuẩn bị trước đó, có điều do quá căng thẳng nên cô hơi ấp úng: "Phải dịch đuổi cuộc trao đổi giữa hai bên, nhưng chắc em sẽ về nhanh thôi."
"Khi nào về?"
"Thứ hai, chính xác là thứ hai."
"..."
Không có thông tin cô Hạ Diên Điệp đặt trước chuyến về.
Du Liệt nhìn xuống đất, hình như anh mỉm cười.
Nhưng từ trước đến giờ, Hạ Diên Điệp chưa lần nào thấy anh cười như thế... Một nụ cười bần thần như người mất hồn, nhưng lại ngập tràn sự nguy hiểm.
Trái tim Hạ Diên Điệp đập bình bịch liên hồi như trống bỏi, toan mở miệng nói gì nhưng Du Liệt đã giơ tay lên, nhẹ nhàng nâng cằm cô: "Đi đâu?"
"Ngay... thành phố Thiên kế bên thôi."
"Vậy anh đi cùng em, được không?"
"..."
Hạ Diên Điệp suýt chút nữa đã nghẹt thở, cô cố gắng nở nụ cười quyến rũ đặc trưng của hồ ly nhỏ: "Không cần đâu, anh còn nhiều việc trên công ty vậy mà, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi. Thứ hai em sẽ về!"
Nếu cô không về thì chứng tỏ có hy vọng, có thể bảo anh qua luôn, đằng nào cũng như nhau thôi.
Hạ Diên Điệp thầm thuyết phục bản thân.
Thế là cô đã bỏ lỡ mất khoảnh khắc Du Liệt đối diện mình đảo mắt, trái khế trên chiếc cổ thon dài chậm rãi nhúc nhích trong lúc nhìn dưới đất.
"... Được rồi."
Hạ Diên Điệp tự dưng cảm thấy câu trả lời này trầm đến kỳ lạ, cô vừa định ngẩng đầu lên thì Du Liệt cúi xuống, trao cô nụ hôn đầy bất ngờ.
Nụ hôn ấy quá đỗi dịu dàng, chẳng giống phong cách của Du Liệt chút nào.
Hạ Diên Điệp hơi há miệng, muốn đáp lại anh nhưng bỗng thấy nhói lên ở eo, Du Liệt thình lình bế cô lên với tư thế nhìn không khác gì gánh bao tải, tiến thẳng một mạch đến phòng ngủ.
Còn Hạ Diên Điệp đã mê muội vì nụ hôn dịu dàng ấy thì ngây ra như phỗng: "???"
Cửa phòng ngủ bị mở ra, Du Liệt tiện tay nhấn công tắc điện cạnh cửa. Rèm cửa sổ bằng điện từ từ đóng lại, bóng tối thoáng chốc nuốt chửng ánh đèn trong phòng ngủ.
Ban ngày ban mặt tự dưng lại kéo rèm phòng ngủ, Hạ Diên Điệp nghĩ bằng cọng tóc cũng đoán được Du Liệt muốn làm gì.
Hồ ly e thẹn, không biết đặt tay ở đâu bèn cào áo comple khoác ngoài của Du Liệt: "Đợi đã, không ăn tối hả? Em vẫn chưa..."
"Khỏi."
Du Liệt vác hồ ly vào phòng ngủ mà không chút ngại ngần, đặt cô xuống mép giường, để cổ tay cô chìa ra khỏi mép giường.
"Em sẽ được ăn no thôi."
Du Liệt lạnh lùng thốt một câu với gương mặt lạnh tanh khiến Hạ Diên Điệp sững sờ. Ngay sau đó, anh đưa tay lên, tháo cúc áo comple khoác ngoài, cởi ra rồi ném xuống chân.
Hạ Diên Điệp lấy lại tinh thần, đỏ mặt nhổm dậy: "Du Liệt, anh..."
Song, cô chưa kịp dứt lời thì đã bị anh nhẹ nhàng chặn lại bằng một tay.
Sau đó, Du Liệt đứng cạnh giường, khẽ cúi người xuống, chống một tay bên thân cô: "À." Giọng anh trầm khàn khi nói câu này: "Quên mất, hồ ly giỏi nhất là bỏ trốn mà."
"???"
Hạ Diên Điệp vẫn chưa kịp hoàn hồn, bàn tay trắng nõn đang nắm cằm cô khẽ đẩy cô về giường lại một cách dễ dàng.
Mái tóc dài xõa tung dưới thân cô gái.
Đôi mắt hạnh trong veo của cô hơi mở to, nhìn anh như thể không hiểu chuyện gì sắp xảy ra.
Đến giờ sở trường của hồ ly vẫn là lừa gạt người khác.
Du Liệt hờ hững nghĩ vậy, quần âu dài lạnh lùng cất bước, anh nhẹ nhàng đi đến bên giường, đè hồ ly xuống dưới.
Hạ Diên Điệp cảm nhận được có thêm một sức nặng khác khống chế mình, dù nhẹ nhưng chắc chắn cô sẽ không vùng ra được đến từ một người đàn ông trưởng thành cao một mét tám mươi sáu, cao hơn hẳn thời cấp ba.
"Ơ ơ ơ ơ?"
Hồ ly ngơ ngác hoang mang, vừa tức tối vừa đỏ mặt vì e thẹn, ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi quỳ, kẹp mình giữa đôi chân thon dài và săn chắc, sở hữu đường eo thon gọn từ quần đến áo.
Từ trước đến nay, cô chưa bị anh cúi xuống nhìn từ trên cao ở góc độ này, tưởng chừng cô sẽ bị ánh mắt của anh hoặc cái đó đâm xuyên vậy.
Giữa lúc tâm trạng ngổn ngang vì nỗi xấu hổ lớn lao, hồ ly bắt đầu nghĩ cách trốn khỏi đây.
Song, bàn tay thon dài đang bịt miệng và cằm cô lại như một cái máy, hễ cô giãy mạnh hơn là anh lại siết chặt hơn nữa.
Du Liệt cứ cụp mắt nhìn cô giãy giụa như vậy, sau đó anh thong dong giơ tay còn lại lên, đặt những ngón tay trắng muốt lên cà vạt, ung dung nới lỏng nó ra rồi kéo xuống.
"..."
Bản thân Hạ Diên Điệp cũng phải thừa nhận rằng mình đã mê muội trước ánh mắt và hành động có phần hoang dã này của Du Liệt.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô quên bẵng cả việc vùng vẫy, chỉ biết ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh lúc anh buông môi mình ra theo phản xạ.
Vài giây sau.
"!"
Đôi mắt hơi ửng đỏ đang nhắm nghiền chìm đắm trong nụ hôn của hồ ly bỗng dưng choàng mở.
Hạ Diên Điệp nhổm người lên, Du Liệt phối hợp nâng thân trên lên để cô có thể quay đầu nhìn cổ tay của mình.
Cà vạt vừa được tháo ra đã bị buộc lại một lần nữa, có điều bây giờ một đầu buộc vào cổ tay cô, đầu còn lại quấn thật chặt lên đèn treo tường thấp nơi đầu giường.
Hạ Diên Điệp nghệt mặt, kéo tay về nhưng vô ích.
"Du Liệt." Cuối cùng hồ ly nhỏ cũng muộn màng nhận ra chuyện gì đang xảy ra, cô nuốt nước miếng, nhìn về phía anh: "Em thấy chúng ta có thể..."
Đang nói giữa chừng thì hồ ly bỗng nhiên tắt tiếng, trợn tròn mắt. Cô ngơ ngác nhìn Du Liệt vừa đè mình vừa kéo ngăn kéo của tủ đầu giường, lấy hộp dùng để thực hiện kế hoạch hóa gia đình vẫn còn nguyên bao bì ra.
Đôi bàn tay thon dài với những khớp xương rõ ràng của anh làm hành động ấy thật bình thản và nhàn nhã cho cô xem, cứ như đang cầm một tác phẩm nghệ thuật được triển lãm vậy.
Sau đó, anh đặt xuống kế bên.
Một hộp, hai hộp, ba hộp, bốn hộp...
Loại có gai, đường vân, siêu mỏng, hãng Air...
Loại hương dâu, bạc hà, quýt, táo,...
Hồ ly hóa đá.
Cô chưa bao giờ mở tủ đầu giường này ra xem cả, thế nên đây cũng là lần đầu tiên cô biết đây là cái tủ chẳng khác gì cửa hàng với đủ loại bao cao su.
Không chút nghĩ ngợi, hồ ly trở mình, dùng tay còn lại không bị trói để cởi cà vạt nhằm bỏ chạy lấy người ngay.
Chỉ tiếc rằng Hạ Diên Điệp chưa kịp chạm vào cà vạt lụa mát mẻ ấy đã bị giữ tay lại, lôi vào trong, bị bắt nằm thẳng dưới thân Du Liệt lại.
Cô bàng hoàng nhìn anh.
"Hồi trước có người tặng anh một vài món đồ chơi, anh không muốn lấy ra "chơi" với em." Du Liệt giữ cô bằng một tay, thong dong cởi nút áo sơ mi. Anh cúi thấp người, kề sát vào cô: "Nên đừng ép anh, cũng đừng lộn xộn đấy, hồ ly."
"..."
Hạ Diên Điệp rén ngang, không dám ho he gì trước ánh nhìn của Du Liệt.
Lúc nào hồ ly cũng có thể làm khó anh một cách dễ dàng.
Nếu vào một thời điểm khác thì khi thấy cô đã rơi vào tình cảnh này rồi mà còn lòng dạ quan tâm đến vấn đề rất là liên quan ấy, có lẽ anh sẽ cười nắc nẻ không thôi.
Tiếc rằng, tối nay, trái tim Du Liệt đã bị đóng băng, cho dù hồ ly ngồi trên mà nhún thật nhiệt tình thì anh cũng không mềm lòng đâu.
Thế là Du Liệt vừa tháo cúc áo vừa khẽ nhoẻn đôi môi mỏng, liếc cô bằng ánh mắt đầy lạnh lùng và tự giễu.
"Người muốn lấy lòng anh, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu."
Hạ Diên Điệp nghẹn họng.
Cô hiểu Du Liệt đang nói bóng gió điều gì, rằng về sau họ đã tìm được phương hướng giải quyết là mình.
"Sau này anh nên tránh xa loại người như thế thì hơn, không là sẽ bị lây bệnh bi.ến thái đấy." Người nọ đã cởi hết cúc áo sơ mi, cởi luôn cả sơ mi trắng mỏng lót trong thường mặc, con bướm màu xanh càng làm nổi bật những thớ cơ bắp trắng nõn của anh, khiến mặt Hạ Diên Điệp đỏ bừng như trái cà chua.
Cô ngoảnh mặt sang nơi khác để nói, nhưng lại bị Du Liệt nhẹ nhàng nắm cằm quay về đối diện với anh.
Quần áo cô mặc cũng bị anh tùy tiện cởi ra.
Du Liệt cụp đôi mắt đen nhánh xuống, để lộ đáy mắt chìm trong vực sâu tĩnh mịch, nở một nụ cười lạnh như băng nhưng vẫn đầu độc tâm trí người ta: "Khỏi cần lây, bởi vì vốn dĩ anh đã thế rồi."
Chiếc áo sơ mi vừa cởi bị anh cuộn thành một cục, kê lưng cho cô.
Du Liệt đỡ cô lên, rồi quỳ thấp hơn nữa.
Dường như có một con thú không biết ẩn nấp bao nhiêu năm trời đã được thả trong đôi mắt đen nhánh ấy. Nó đang thèm thuồng nhìn cô, nơi đáy mắt ngập tràn dụ.c vọng vô cùng vô tận.
Anh cúi thấp dần, chỉ bằng cái nhìn đã khiến linh hồn cô run rẩy.
...
Hạ Diên Điệp chưa đến Bắc Cực hoặc Nam Cực bao giờ, cô luôn ấp ủ ước mơ sẽ đi tham quan những nơi đó, có thể là đi tàu phá băng, hoặc bay đến quốc gia nằm cực Bắc châu Âu.
Cô muốn thấy cực quang, cả đêm vùng cực trong truyền thuyết nữa.
Nhưng dẫu có là đêm vùng cực thì âu cũng không dài đằng đẵng như bây giờ.
Chẳng biết đã phút giây nào trôi qua.
Hình như anh đã giày vò cô suốt cả buổi tối cho đến sáng hôm sau, mọi ký ức của cô về quãng thời gian ấy đều đứt quãng, giấc ngủ cũng chập chờn như mảnh vỡ, cái gì cũng mơ hồ không rõ, sáng chói như pháo hoa. Cô chỉ nhớ mỗi chiếc đèn treo tường nơi đầu giường từng bị buộc cà vạt, vòi hoa sen trong phòng tắm, vòi nước trên lavabo, tấm bình phong chạm rỗng tại thềm cửa, chiếc ghế cao ở phòng ăn, v.v.
Hạ Diên Điệp không hề nghi ngờ về sự thật mình sẽ không thể bước ra khỏi cánh cửa kia. Đáng lẽ ra cô phải hối hận mới đúng.
Dù là lời giải thích vẫn thốt ra được trong lúc còn tỉnh táo hay là quá tự tin, cho rằng sự điên rồ mà anh thể hiện trước đó chỉ mới là một nửa, nói chung cô đều cực kỳ hối hận. Nỗi ân hận tựa đá ngầm bị sóng biển đập nát, cô chưa lần nào sám hối được một câu trọn vẹn trong đầu.
Cuối cùng, Hạ Diên Điệp nhớ hình như vào lúc hoàng hôn hay tờ mờ sáng gì đó, ánh sáng xuyên qua khe rèm cửa sổ sát bảng lảng không rõ, cô bị đè trên mặt bàn đá hoa lạnh lẽo cạnh bàn trà nhỏ, không quỳ nổi, nước mắt đã bị rút cạn nhưng người nọ vẫn cư xử thật tàn khốc và điên dại.
Hạ Diên Điệp chưa bao giờ nhận thức được rõ hai mặt đối lập trong con người Du Liệt, bề ngoài thản nhiên thờ ơ, bên trong là dịu dàng, nhưng tận sâu xương tủy lại là một kẻ điên như bây giờ.
Lúc trước anh không cho cô thấy nó, nhưng vừa bộc lộ là trời long đất lở, cứ như không định cho ai kia sống sót vậy.
Trong lúc ngẩn ngơ, Hạ Diên Điệp được Du Liệt ôm lấy một lần nữa. Bế cô gái đang mê man trong lòng, Du Liệt đưa cô vào phòng tắm không biết là lần thứ mấy.
... Tắm con khỉ!
Hồ ly khóc nhiều đến nỗi khàn cả tiếng, không nói nên lời, nhắm mắt gác trên vai anh mà mắng. Không biết anh có nghe thấy hay không, nói chung ngay cả cô còn không nghe thấy tiếng mình nữa.
Có lẽ Du Liệt nghe thấy, đặt cô lên mặt bàn đá hoa. Hạ Diên Điệp đã chai lì với xúc cảm lạnh như băng ấy ngay từ lần bị đưa vào phòng tắm trước đó, thế nên hồ ly chỉ đờ đẫn giật mình một thoáng rồi sà vào lòng anh theo phản xạ.
Du Liệt đang trói hồ ly vào vòi hoa sen chợt cứng đờ người. Mấy giây sau, anh nhìn xuống, bật cười: "Bị chơi nhiều quá nên ngốc rồi à? Không biết ai là đầu sỏ nữa sao?"
Lúc này đây, Hạ Diên Điệp còn không có lấy sức lực để cắn lại trả thù anh. Cô nhắm mắt, nửa tỉnh nửa mê, không thèm đoái hoài gì tới anh, thờ ơ hệt một tượng băng hồ ly nhỏ.
Lồng ngực Du Liệt nhói đau, song ánh mắt của anh lại không mảy may lay động. Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô gái lên: "Có qua có lại thôi. Hồ ly, ai bảo lúc nào em cũng lừa anh chứ?"
Ngay cả khi trong mơ thì hồ ly vẫn muốn cắn anh, nhưng cô thật sự mệt mỏi đến nỗi không tài nào mở mắt ra được.
Thế là Du Liệt cúi người xuống, vừa trói cổ tay cô vào vòi hoa sen vừa hôn cô: "Nếu em vẫn muốn đi, nếu anh làm cách nào cũng không thể giữ em lại thì trả nợ anh chuyện bảy năm trước đi. Công bằng quá còn gì?"
"..."
Rõ ràng ý thức đã bị đảo lộn thành bột nhão, thế mà Hạ Diên Điệp vẫn cố gắng hé mắt, dễ dàng nhận ra anh đang nhắc đến câu gì trong lúc đắm chìm vào nụ hôn nồng cháy và rồ dại của anh.
Du Liệt, anh giết em đi. Giết em thì em không đi nữa.
Cuối cùng, hồ ly nhắm mắt, cắn răng trong bất lực.
Bởi vậy người ta mới có câu "tự làm tự chịu" thôi.
Mặt bàn đá hoa lạnh ngắt, nước từ vòi hoa sen lại nóng bỏng.
Trước khi bị băng và lửa nuốt chửng, dường như Hạ Diên Điệp nghe thấy giọng nói thấm hơi nước của người nọ cất lên từ phía chân trời tối tăm u ám, không chút ánh sáng.
Anh chết trước thì em được tự do.
Còn nếu em chết trước thì anh sẽ tiếp bước theo em.
...
...
Hồ ly đã chìm vào mê man từ lúc nào được Du Liệt đặt trên chiếc ga giường được đổi không biết bao nhiêu lần, cho dù bật đèn treo tường, cô hơi nhíu mày thì vẫn ngủ mê mệt, gọi cỡ nào cũng không chịu dậy.
Du Liệt đi lấy đồ ăn giao đến, đi vào phòng ngủ.
Đứng cạnh đèn đặt dưới đất, người con gái được bao bọc trong ánh vàng dịu dàng và đẹp đẽ, Du Liệt giơ tay toan gọi cô dậy nhưng lại dừng lại.
Anh đặt tạm đồ lên bàn trà nhỏ trước ghế sô pha ở phòng ngủ một người bên cạnh.
Sau một hồi nghĩ ngợi, Du Liệt xoay người, ra khỏi phòng ngủ.
Anh đứng trong bóng tối một lúc thật lâu, hút hai điếu thuốc lá xong mới đi về phía căn phòng làm việc nhỏ mà cô đang giấu đồ.
Trước khi đi vào, Du Liệt đã đoán thứ gì ở trong kia, có thể là quần áo đã bị cô giấu, hành lý được cô sắp xếp gọn gàng, hoặc là cái gì khác.
Khả năng cao là một cái vali, giống như cái đêm cô gói ghém tất cả để rời xa anh cách đây bảy năm ở Los Angeles vậy.
Hạ Diên Điệp để lại tất cả những gì có liên quan đến mình, cả đồ đạc dùng chung của họ. Toàn bộ những thứ đó đều đầy rẫy gai nhọn hoắc, sắc bén. Anh chỉ cần cầm một thứ bất kỳ lên thôi là nó sẽ làm anh thương tích đầy mình ngay.
Chắc hẳn lần này cũng như thế.
Nghĩ vậy, Du Liệt mở cửa, nhìn thấy từng xấp tài liệu tuy bừa bộn nhưng được sắp xếp theo thứ tự trên sàn nhà.
Bàn tay cầm nắm cửa của Du Liệt cứng đờ, anh từ từ buông ra, ngồi xổm xuống.
Anh cầm hai xấp giấy gần mình nhất.
Một xấp là một số vòng gọi vốn bắt đầu từ vòng Thiên Sứ của Khoa học Kỹ thuật Helena, cùng với quy mô phát triển công ty và biến động giá cổ phiếu qua từng giai đoạn vay.
Xấp còn lại là tài liệu về một tổ chức đầu tư mạo hiểm tên là Tài chính Tế Đồng.
Một người thông minh chỉ cần vỏn vẹn một giây để xâu chuỗi những manh mối nhỏ ấy.
Mặt mày Du Liệt bất chợt tái mét.
Anh vội vàng buông tài liệu ra làm nó rơi xuống sàn, sau đó xoay người lao như bay tới phòng ngủ.
Cô gái dưới ngọn đèn đặt dưới đất vẫn đang ngủ say.
Một giọt nước mắt đọng lại trên khóe mắt cô, nhưng biểu cảm của cô không có gì khác lạ. Du Liệt bỗng dưng nhớ lại, vào một lúc nào đó chẳng biết cách đây bao nhiêu lần, hình như cô chỉ lặng lẽ nhìn mình, không hề đẩy anh ra lấy một lần, cũng chẳng hề phản kháng. Cô bị anh hành hạ đến vết thương chồng chất, nhưng lần nào cô cũng dang rộng hai tay, từ từ ôm lấy anh.
Còn anh thì sao?
Nỗi sợ hãi chưa từng có bỗng chốc phủ vây, Du Liệt cầm trọn cổ tay Hạ Diên Điệp trong lòng bàn tay của mình. Trong mơ, hình như cô nhận ra nên khẽ giật tay.
Du Liệt cụp mi, đuôi mắt từ từ đỏ hoe.
"Xin lỗi..."
Anh khẽ hôn lên vết hằn đỏ chót do bị cà vạt quấn chặt và những dấu vết chỗ nông, chỗ sâu trên cổ tay cô, không dám nhìn chúng thêm nữa, chỉ nắm chặt cổ tay cô, khuỵu xuống dưới giường, nhắm mắt.
"Xin lỗi, hồ điệp nhỏ..."
...
Cuối cùng bóng đêm cũng rút về, trời đã sáng.
Du Liệt nằm trên chiếc giường đen tuyền, mở mắt, chưa kịp nhận thức được rốt cuộc đây là bình minh thứ mấy.
Trước khi tỉnh táo trở lại, anh sờ sang bên cạnh theo phản xạ.
Thế rồi, bóng người trên giường bỗng dưng đơ ra như tượng.
Du Liệt ngồi dậy, run rẩy nhìn về bên giường.
Rèm cửa sổ đã được kéo ra.
Ngoài kia ngập nắng ban mai chói lọi, còn vị trí kế bên chỗ nằm của anh thì trống không, bằng phẳng như thể chưa bao giờ có ai nằm trên đó.
Hàng mi Du Liệt run run, đuôi mắt đỏ hoe, sự hận thù và căm ghét bản thân quá lớn, gần như chiếm đoạt cả con người anh. Khuôn mặt Du Liệt tái nhợt hẳn đi, anh quay mặt về.
Rõ ràng đó là chuyện anh sợ bị cô phát hiện nhất, thế mà chính tay anh lại đẩy nó đến trước mặt cô.
Nhưng không biết khi tỉnh lại, liệu hồ ly có bị dọa sợ hay không, không biết cô sẽ trốn đi đâu, không biết anh có thể gặp lại cô một lần nữa không, không biết...
"Lạch cạch."
Một tiếng động khẽ khàng cất lên.
Du Liệt đang ngồi trên giường cứng đờ, nhổm người lên, khó tin nhìn chằm chằm về phía cửa phòng ngủ.
Sau đó, anh thấy cô bước vào từ nơi đó.
Cô chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng của anh, áo dài quá mông, cho đến đôi chân trắng như tuyết nay đã rải rác vô số dấu vết chỗ đậm, chỗ nhạt.