Tầm một tiếng sau, Chu Văn Hiên được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Anh đã tỉnh nhưng vẫn còn rất yếu.
Diệp Mân vội bước lên hỏi: "Học trưởng, anh thấy sao rồi ạ?"
Chu Văn Hiên lắc đầu, thấp giọng nói: "Anh không sao."
Diệp Mân không yên lòng, hỏi lại bác sĩ, xác định anh ấy không có gì đáng ngại, chỉ cần ở lại bệnh viện quan sát hai ngày thì cô mới yên tâm.
Bên này cô thì yên tâm, còn mặt Tần Mặc bên kia thì đen thui, nhất là lúc nhìn Diệp Mân đi theo Chu Văn Hiên vào phòng bênh, dáng vẻ ôn nhu ân cần kia và dáng vẻ trước mặt anh như hai người, đại thiếu gia giận sôi lên, hận không thể dùng hai mắt đâm thủng người đàn ông trên giường hai lỗ.
Nhưng chẳng kịp chờ ánh mắt như dao của anh có tác dụng, Diệp Mân đã đuổi anh đi làm thủ tục.
Phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Chu Văn Hiên khó khăn ngồi dậy, dáng vẻ ôn hòa tươi cười như cũ, nói: "Bình thường anh ngủ không ngon lắm, thỉnh thoảng sẽ uống một chút thuốc ngủ, hôm nay hứng lên uống chút rượu, không nghĩ là say mà uống thuốc ngủ thì lại có tác dụng phụ lớn như vậy, may mà có em đưa anh tới bệnh viện."
Diệp Mân yên lặng nghe anh nói, thật ra chuyện tối nay không phải anh tự sát không quan trọng, nhưng anh nói vậy, đơn giản là muốn nói với cô đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Anh không muốn để người khác biết một mặt trái của mình, vì thế cô cũng giả vờ như không biết.
Cô cười, nói: "Em gọi điện thoại cho anh mãi mà không có ai bắt máy, em nghĩ anh chỉ sống một mình, nhỡ may xảy ra chuyện gì. Vì thế em mới nhờ bạn tra địa chỉ của anh qua IP." Cô dừng một lúc, bổ sung thêm, "Hi vọng anh đừng để ý."
"Sao lại để ý chứ?" Chu Văn Hiên cười nói, "Nếu không phải có em thì đêm nay có thể anh đã mất mạng rồi."
Diệp Mân nói: "Dù sao thì sau này anh nhất định phải cẩn thận, uống rượu một mình rất nguy hiểm."
Chu Văn Hiên gật đầu: "Ừ." Anh trầm mặc một lúc, dường như thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhìn cô nói, "Nghĩ đến chuyện còn có người nhớ đến anh, trong lòng anh thấy rất vui."
Diệp Mân cười: "Còn nhiều, rất nhiều người nhớ đến học trưởng, chẳng qua là anh không biết thôi!"
Chu Văn Hiên cười không nói, trong mắt chợt lóe lên một tia cô đơn.
Hai người đang trò chuyện thì Tần Mặc quay lại, hờ hững đi tới hỏi: "Anh ấy không sao chứ? Không sao thì chúng ta đi thôi."
Diệp Mân nhìn Chu Văn Hiên, nói: "Học trưởng, anh có cần em ở lại đây với anh không?"
Tần Mặc: "..." Ở lại đây???
Chu Văn Hiên thản nhiên nhìn ánh mắt người đàn ông bên cạnh cô, cười nói: "Không cần đâu, anh không sao. Các em mau về nghỉ ngơi đi, đêm nay làm phiền các em rồi."
Tần Mặc nhanh chóng nói: "Được, vậy chúng ta đi!"
Diệp Mân không để ý đến Tần Mặc, cô vốn không yên lòng về Chu Văn Hiên nhưng chợt nghĩ anh ấy không muốn người khác phát hiện mặt trái của mình, có lẽ đêm nay anh ấy cũng chưa sẵn sàng đối diện với bản thân. Vì thế cô gật đầu: "Được, vậy anh nghỉ ngơi đi, bọn em về đây, lần sau sẽ đến thăm anh."
"Được, hẹn gặp lại."
Chu Văn Hiên yếu ớt vẫy tay, đưa mắt nhìn hai người rời khỏi phòng bệnh, cong môi cười khẽ, một lúc sau lại buồn bã thở dài.
*
"Rốt cuộc là học trưởng kia của cậu có chuyện gì vậy? Anh ta là người có học thức cao, không lẽ không biết uống rượu xong còn uống thuốc ngủ là việc nguy hiểm à? Tôi nghĩ là có khi anh ta cố ý tự sát." Sau khi lên xe, Tần Mặc không nhịn được thắc mắc.
Diệp Mân vô lực tựa lên ghế nói: "Không có chuyện gì đâu, chỉ là trước khi ngủ anh ấy muốn uống chút thuốc để ngủ ngon hơn thôi." Dừng một chút, cô còn nói, "Tôi cũng có học thức mà có biết làm vậy là nguy hiểm đâu!"
Tần Mặc bĩu môi không đáp, cũng không biết là tin vào lý do thoái thác này hay là không có hứng thú tìm hiểu chuyện riêng của người khác. Một lúc sau, nhìn dáng vẻ mất hết sinh lực của cô, anh nói: "Có mệt lắm không? Có muốn tôi cho mượn bờ vai để dựa vào không?"
Diệp Mân nghiêm mặt nhìn anh: "Cậu lo lái xe đi!"
Tần Mặc nhận ra mình có hơi lỗ mãng, vội vàng im miệng tập trung lái xe, một lúc sau, anh không nhịn được nói: "Không phải chứ, tiểu Diệp học bá, rốt cuộc là cậu làm sao vậy? Đối xử với học trưởng hồi trung học thì ấm áp như gió xuân, còn đối xử với huynh muội ruột thịt thì lạnh như băng. Cậu thấy vậy có công bằng không chứ?"
Diệp Mân quay đầu nhìn anh, thấp giọng cười, ôn nhu nói: "Ừ, đêm nay thật sự cảm ơn cậu."
Cô bỗng nhiên ôn nhu như nước, trái tim của Tần Mặc như bị cào trúng hẫng một nhịp, mím môi cả buổi mới lúng túng nói: "Đã nói không cần khách sáo mà, cậu đừng có cảm ơn mãi, xa cách lắm!"
Diệp Mân trầm mặc một lúc, nói: "Tần Mặc, con người cậu quả thật không tệ."
Khóe miệng Tần Mặc giật giật: "Bây giờ cậu mới phát hiện hả? Con người tôi đâu phải chỉ không tệ, phải là rất tốt mới đúng."
Diệp Mân quay đầu nhắm mắt, quyết định không nói nữa.
Vào thời gian nghỉ hè, ban ngày trên sân trường còn có vài người qua lại, còn ban đêm thì hoàn toàn yên tĩnh.
Xe dừng trước ký túc xá, đồng hồ đã gần mười hai giờ.
Diệp Mân xuống xe, khom người vẫy tay với người ngồi ghế lái, nói: "Đêm nay cảm ơn cậu, cậu về sớm một chút nghỉ ngơi đi."
Tần Mặc dường như vẫn còn bất mãn với câu cảm ơn của cô, cau mày nói: "Cậu có thể thay câu khác được không? Một buổi tối mà nói cảm ơn không biết bao nhiêu lần." Anh dừng lại, bổ sung, "Sau này học trưởng kia có việc phiền cậu, cậu cứ nói với tôi, tôi là con trai, có một số việc sẽ thuận tiện hơn cậu."
Diệp Mân buồn cười nói: "Cậu nói cứ như người ta là người chuyên đi tìm phiền phức vậy."
Tần Mặc xùy một tiếng, nghiến răng nói: "Tôi thấy anh ta đúng là một tên sao chổi phiền phức."
Diệp Mân không quan tâm, phất tay: "Tôi đi đây!"
Tần Mặc gật đầu nhưng không nổ máy xe ngay mà nhìn theo cô đi vào cổng ký túc xá.
Cả buổi bị giày vò, Diệp Mân cảm thấy tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, bây giờ cô chỉ muốn tắm rửa xong rồi ngủ một giấc cho ngon.
Diệp Mân đi vào đại sảnh, theo thói quen nhìn bảng thông báo, nhìn phía trên có dán một tin khiến hai mắt cô tối sầm, suýt chút nữa thì gục ngã.
Trên bảng thông báo có một tờ giấy với hàng chữ lớn: Sửa chữa đường ống, cúp nước từ mười giờ đêm nay đến mười giờ sáng mai.
Vừa rồi cả người đầy mồ hôi, dù lúc ngồi xe đã khô nhưng cả người cô vẫn dinh dính rất khó chịu. Mùa hè không tắm rửa thì sao mà ngủ được?
Cô rầu rĩ xoa mặt, cả người suy sụp, vô lực lên cầu thang.
Hôm nay đúng là một ngày thê thảm.
Mười phút sau cô mang theo một cái túi xuống lầu.
Rốt cuộc vẫn rất khó chịu, cô đành lê tấm thân mệt mỏi ra ngoài tìm khách sạn tắm rửa ngủ một đêm.
Ai ngờ vừa ra cổng liền gặp chiếc xe Porsche màu đen của Tần Mặc vẫn còn đậu bên đường.
Thấy cô nhìn qua, người đàn ông cao lớn chẳng biết xuống xe tự lúc nào, đang tựa bên cửa xe vẫy tay với cô.
Diệp Mân cau mày, băng qua đường hỏi: "Sao cậu còn chưa về?"
Tần Mặc nói: "Cậu đi đâu vậy?"
Diệp Mân đáp: "Ký túc xá cúp nước không tắm rửa được, đi ra ngoài tìm khách sạn."
"Tôi biết rồi."
Diệp Mân nói: "Sao cậu biết?"
Tần Mặc nói: "Vừa rồi thấy cậu đi ra ủ rũ nhìn bảng thông báo, tôi đoán chừng ký túc xá không cúp nước thì cũng là cúp điện."
Diệp Mân buồn cười nói: "Đúng là thần cơ diệu toán*."
*có mưu kế thần tình, mưu hay chước giỏi, dự liệu như thần.
Diệp Mân ngoan ngoãn ngồi vào xe, vừa cài dây an toàn vừa nói: "Cậu đưa tôi đến nhà nghỉ ở cửa đông là được rồi."
Tần Mặc khởi động xe, không nói gì.
Bởi vì quá mệt mỏi nên khi xe vừa khởi động, Diệp Mân liền nhắm mắt dựa vào ghế, mãi đến khi cảm giác được xe đang chạy ra khỏi cổng trường cô mới mở mắt, liếc ra ngoài cửa kính, ồ lên một tiếng, nói: "Cậu đi nhầm đường rồi, nhà nghỉ kia ở bên trái."
Tần Mặc nói: "Cậu là con gái sao mà đi nhà nghỉ được? Điều kiện kém, phục vụ cũng không tốt, đủ loại người lộn xộn. Tôi dẫn cậu đi Thúy Cảnh."
Diệp Mân nhớ tới bảy trăm tệ đau lòng lần trước, nói: "Tôi chỉ đi tắm rửa thôi, không cần phải lãng phí nhiều tiền như thế."
Tần Mặc nghe vậy bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, dừng xe lại, quay đầu nhìn cô: "Cậu không muốn lãng phí tiền à?"
Diệp Mân lãnh đạm nói: "Ừ, không cần thiết."
Tần Mặc dường như có điều suy nghĩ, gật đầu nói: "Được thôi, vậy thì chúng ta không lãng phí tiền." Anh nổ máy, lần nữa quay đầu xe.
"Cậu đi đâu vậy."
Tần Mặc nói: "Chung cư của tôi."
"Hả?" Diệp Mân còn tưởng mình nghe lầm.
Tần Mặc liếc nhìn cô, hờ hững nói: "Không phải là cậu không muốn lãng phí tiền sao? Chung cư của tôi có nước nóng nước lạnh đầy đủ, cậu tắm rửa xong rồi ngủ một giấc thật ngon, sáng mai chúng ta có thể cùng tới phòng thí nghiệm."
Diệp Mân: "..."
Cô nhìn anh chằm chằm, nhất thời không biết nói gì.
Tần Mặc thấy cô không nói gì, quay đầu nói: "Ánh mắt này của cậu là có ý gì? Cậu sợ tôi đem cậu đi bán hả?"
Diệp Mân: "Tôi... vẫn nên đến khách sạn đi."
Tần Mặc xùy một tiếng, nói: "Cậu sợ cái gì? Nghi ngờ tôi có ý đồ xấu hả?" Anh cố ý nghiêng đầu dò xét cô, "Nếu tôi thật sự muốn làm chuyện xấu thì cũng không xuống tay với cậu, đó là..."
Diệp Mân nhíu mày, thầm nghĩ nếu anh dám nói mấy câu kiểu "đói bụng ăn quàng", cô sẽ lập tức đánh bể đầu chó anh tại chỗ.
Tần Mặc dừng một chút, tiếp tục nói: "Thỏ không ăn cỏ gần hang có biết không? Dù cậu là hoa tiên tử đi nữa tôi cũng sẽ không làm chuyện xấu với cậu, tôi đâu có bỉ ổi như vậy?"
Diệp Mân bật cười: "Hoa tiên tử? Cậu tưởng cậu là Giả Bảo Ngọc hả?"
Tần Mặc nói: "Đừng, tôi không phải Giả Bảo Ngọc, không cưới được Lâm muội muội thì không nói đi, nhưng mà gia đạo còn sa sút."
Diệp Mân nhỏ giọng thầm thì: "Tôi cũng không phải Lâm muội muội."
Tần Mặc: "Cậu một lần có thể chạy được ba ngàn mét, còn Lâm muội muội chỉ sợ là vừa chạy ba trăm mét đã thổ huyết."
Anh nói câu này xong, nhất thời hai người đều im lặng. Vốn chỉ là thuận miệng ví von vậy thôi, ai ngờ tôi đối cậu đáp một hồi thì cảm giác có gì đó không đúng.
Không gian nhỏ hẹp trong xe bỗng rơi vào trầm mặc vì thế mà trở nên kỳ diệu.
Cũng may trong nháy mắt xe đã đến cổng tiểu khu, Tần Mặc dừng lại, quay đầu nghiêm túc nói: "Nếu cậu không yên tâm thì tôi đưa cậu đến nhà nghỉ cậu nói."
Diệp Mân lãnh đạm nhìn anh: "Thôi bỏ đi, mắc công lắm, tôi không có gì không yên tâm hết."
Tần Mặc hắng giọng, nói: "Đúng thế, đã mười hai giờ rồi, tắm rửa sớm một chút còn nghỉ ngơi."
Nơi này là một tiểu khu cao cấp gần trường học, Tần Mặc dẫn cô vào thang máy của một tòa nhà, nhấn nút tầng cao nhất, nói: "Chung cư của tôi khá nhỏ và đơn giản, cậu ở một đêm cũng tiện."
Diệp Mân nhìn thang máy vàng son lộng lẫy, yên lặng không đáp.
Từ thang máy đi ra, cô theo anh đến một nhà có cửa đỏ, nhìn anh nhập mật mã, đèn cảm ứng sáng lên, cô càng không muốn nói chuyện.
Tần Mặc vào cửa, lấy trong tủ giày ra một đôi dép lê mới tinh đặt trên đất: "Mau vào đi."
Diệp Mân yên lặng vào nhà, vừa cởi giày vừa nhìn quanh chung cư 'khá nhỏ và đơn giản' này.
Quả thật diện tích không lớn, chừng một trăm mét vuông, nhưng đây là kiểu căn hộ một phòng ngủ và một phòng khách, chỉ phòng khách thôi cũng bằng cả tầng lầu nhà cô, ngoài cửa sổ phòng khách còn có sân thượng siêu rộng.
Phong cách trang trí quả thật cũng rất đơn giản, màu sắc trung tính theo phong cách công nghiệp, nhưng nội thất trong nhà đều tản ra khí chất 'tôi rất đắt đỏ'.
Căn phòng rất sạch sẽ, gần như không có hạt bụi nào, hoàn toàn không giống nơi ở của nam sinh.
Đương nhiên Diệp Mân sẽ không khờ dại nghĩ rằng đây là nhờ công lao của Tần thiếu gia.
Tần Mặc không biết tâm lý của Diệp Mân đang diễn biến sâu sắc, chỉ cố gắng biểu hiện mình là một chính nhân quân tử, để ba lô trên lưng của cô xuống, chỉ vào phòng tắm, nói: "Cậu đi tắm đi, tắm rồi ngủ sớm một chút."
Diệp Mân gật đầu, cầm túi quần áo yên lặng vào phòng tắm.
Đứng trước tấm gương sáng trong phòng tắm, cô mới chậm chạp nhận ra vậy mà mình lại đến chung cư của Tần Mặc tắm rửa ngủ lại.
Thời gian đã muộn thế này, nếu nói không suy nghĩ lung tung thì nhất định là lừa mình dối người.
Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, hơn nữa còn là Tần Mặc, cô có bình tĩnh thế nào thì lúc này trong lòng cũng nhịn không được rối loạn.
Trên bồn rửa mặt chỉ có dụng cụ dành cho nam đơn giản. Thật ra vừa tới đây cô đã chú ý, căn chung cư này gần như không có dấu vết của phụ nữ, Tần thiếu gia thích chơi thì chơi nhưng xem ra vẫn chú trọng không gian riêng tư.
Cô nhìn vào gương hít sâu một hơi, vừa cởi áo đã nghe tiếng Tần Mặc ở cửa: "Hôm nay dì giúp việc đã dọn vệ sinh bồn tắm, cậu có muốn thì dùng."
Diệp Mân vô thức lấy quần áo che thân thể, lại phát hiện thái độ thảo mộc giai binh* của mình có chút buồn cười, ném quần áo sang một bên, nhìn thân thể trần của mình trong gương, đáp: "Tôi tắm gội qua là được rồi."
* tưởng tiếng gió, tiếng hạc, cỏ cây là quân địch đang tiến công.
"Ừ."
Tần Mặc nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, yên lặng trở lại phòng khách, ngồi xuống ghế sô pha.
Điều hòa trong phòng đang bật, nhiệt độ rất nhanh hạ xuống nhưng không hiểu sao anh lại cảm thấy khô nóng, nóng đến mức ngồi không yên.
Nhất là khi nghe tiếng nước chảy lúc có lúc không trong phòng tắm, anh càng đứng ngồi không yên, đành phải đứng dậy ra sân thượng làm vài động tác vận động.
Mãi đến khi khô nóng trong người dần lắng xuống anh mới trở lại phòng.
Anh nhìn cửa phòng tắm, tiếng nước đã ngừng, không biết người bên trong đang làm gì.
Trong đầu anh bắt đầu suy nghĩ lung tung, giật mình lại cảm thấy mình thật bỉ ổi.
Anh tự nhéo bản thân hai phát, hơi ảo não chuẩn bị đến phòng bếp lấy cho người ta chút gì để uống, tiếng chuông cửa bỗng vang lên.
Anh nhíu mày đi đến trước cửa, nhìn vào camera chỗ khóa cửa, giật mình kêu lên, vội bước lên mở cửa he hé, lộ ra nửa gương mặt, nói với người ngoài cửa: "Tiết nữ sĩ, hơn nửa đêm rồi sao mẹ lại tới đây?"
Người phụ nữ trung niên ngoài cửa được anh gọi là Tiết nữ sĩ nói: "Có việc đi ngang đây, nhớ ra mẹ có con trai ở chỗ này nên tiện đường ghé thăm coi nó còn sống không?"