"Không biết làm thì biến vào mà chăm sóc người già đi, để tôi làm cho!"
"Không được, phải tự tay tôi làm cho anh ấy ăn!" Tống Nguy đẩy Triệu Thanh ra ngoài. Triệu Thanh lo sợ nghĩ, lát nữa mà hắn bắt mình ăn thì coi như toi đời. Đành giả bộ tốt bụng, dịu giọng với thanh niên nhiệt huyết này:
"Ừ thì chính tay cậu làm, giờ tôi phụ, cậu nấu, được chưa?"
Tống Nguy liền vui vẻ nhận lời. Hắn vừa chuẩn bị đồ ăn, vừa hỏi Triệu Thanh:
"Thế nào, Mã Linh có ổn không?"
"Cô ấy ổn, hỏi thăm chúng ta!"
"Ừm... mà Triệu Thanh này, theo đuổi cô ấy lâu như vậy, sao anh không đẩy nhanh tiến độ một chút?"
Triệu Thanh vừa thái lát cà chua, vừa thở dài:
"Nếu cậu không đào tường vào cục cảnh sát, thì tôi đâu có phải chờ lâu như vậy?"
"Anh kém cỏi sao lại đổ cho tôi? Đúng là đái dầm lại đổ tại chim!"
"Hừ... vậy cậu bảo tôi phải làm sao?"
"Mã Linh là một cô gái tự lập và mạnh mẽ, có lẽ anh phải trở nên mạnh hơn cô ấy mới mong có kết quả!"
"Về kỹ năng phá án và chiến đấu, làm sao cô ấy có thể sánh với tôi được?"
Tống Nguy giằng con dao khỏi tay Triệu Thanh, trừng mắt nhìn anh.
"Thấy chưa, anh đúng là đầu nhét đầy t*nh trùng, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến phá án và đánh đấm. Ý tôi là anh phải mạnh hơn cô ấy trong cách chinh phục cô ấy, không phải chuyện đánh đấm!"
Triệu Thanh ngơ ngác:
"Tôi đếch hiểu gì cả?"
"Phải tìm cách đè cô ta!"
"Hả?" Triệu Thanh càng đần mặt hơn. Tống Nguy ghé vào tai anh, nói nhỏ:
"Như tôi với lão già kia vậy, đợi lão khỏi hai cái tay, tôi sẽ đè được lão ta!"
"Tôi thấy ngược lại thì có!" Triệu Thanh không tin. Rõ ràng anh thấy Diệp Minh mạnh mẽ theo đuổi hắn, chẳng phải để đè hắn là gì.
"Anh chờ đấy rồi xem, có dám cược không?"
"Dám chứ sao không! Cược gì?"
"Nếu anh thắng, tôi sẽ dốc sức giúp anh chiếm tiện nghi của Mã Linh, nếu anh thua, thì làm giúp tôi một việc..."
"Việc gì?"
"Để sau hãy nói!"
"Chốt!"
Hai gã đàn ông gian xảo đập tay với nhau. Ở trong phòng ngủ, Diệp Minh đã đói muốn chết, nhưng hai tay đều bị thương, anh cố gồng mình ngồi dậy nhưng lại bất lực nằm xuống. Hơn năm mươi năm nay, kể từ cuộc Viễn chinh thứ Tư, anh chưa bao giờ cảm thấy mình tàn phế như lúc này. Nhưng ngày ấy đối với anh thật sự rất tăm tối, còn bây giờ cơn đau thể xác cũng không đáng kể gì... khi có người kia ở bên cạnh. Diệp Minh nằm im nghe tiếng sôi réo trong dạ dày, nghĩ về những điều tươi đẹp...
Tại Thủ phủ Tư lệnh, khi Quân Dao chạy đến thì chiến cuộc đã tàn. Trong phòng Tổng Tư lệnh, cô ta đứng yên chờ mệnh lệnh. Tổng Tư lệnh quay chiếc ghế lại, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng, sắt đá. Y đưa bàn tay thon dài lên gỡ chiếc kính xuống, lộ ra đôi mắt xanh biếc.
"Quân Dao, đi bắt Diệp Minh lại!"
"Tuân lệnh ngài!"
"Quân Dao, lâu rồi... không gọi tôi bằng tên của tôi, quả thật thấy nhớ cô!"
"Tyler! Tôi đi đây!"
Tyler gật đầu, đeo kính lại, đôi mắt xanh của y khuất lấp sau cặp kính đen, bộ quân phục bó sát thân hình rắn chắc của y, không dấu nổi những khối cơ tuyệt đẹp.
Quân Dao khẽ dừng ánh mắt lại trên ngực y như muốn xoáy sâu vào trong lớp áo, rồi nhanh chóng rời đi. Tyler nhìn theo cặp chân dài của cô ta, lạnh lùng nuốt khan. Y bốc điện thoại, quay số.
"Chủ Thần! Tôi muốn xin thánh lệnh, lùi vụ thử nghiệm BLS25 lại mười ngày!"
"Lý do?" Người ở đầu dây bên kia cất lên giọng nói âm u.
"Hỏa nhân vừa thoát rồi. Tôi cần mười ngày để bắt lại hắn rồi sau đó lập tức đưa tới Hải Vực."
"Liệu mà làm dứt điểm đi!"
"Vâng, Chủ Thần!"
Tyler cúp máy, đôi mắt xanh ánh lên một tia dữ tợn, xoáy chặt vào màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ.
Tại khoang tàu trên sông Thanh Vân, Tống Nguy bưng tới một khay thức ăn nóng hôi hổi bước vào. Diệp Minh mắt rực sáng, lại có chút cằn nhằn.
"Trước thì đầu độc tôi, sau thì bỏ đói tôi. Em định mưu sát sư huynh à?"
Tống Nguy vừa đỡ anh dậy dựa lưng vào thành giường, vừa lườm anh.
"Người già thật khó chiều, mới đó đã đòi ăn!"
"Em nói ai là người già hả?"
"Sống bao lâu rồi, nghĩ mình còn trẻ lắm ấy!" Tống Nguy gài chiếc khăn vào cổ áo anh, mở bát súp nóng hổi. Mùi thơm bốc ra thơm phức khiến Diệp Minh nuốt nước miếng cái ực. Tống Nguy bật cười trước bộ dạng của anh. Trước giờ anh luôn mạnh mẽ dứt khoát, luôn đứng ra bảo vệ hắn và mọi người, giờ nhìn thấy bộ dạng dựa dẫm này, hắn không khỏi vui sướng.
Tống Nguy múc một thìa súp đưa lên miệng thổi... thổi rõ lâu... Diệp Minh bất bình:
"Này, rốt cuộc có định cho tôi ăn không?"
Tống Nguy gian xảo nhìn anh, đưa muỗng súp tới.
"Gọi một tiếng ca ca đi, rồi được ăn!"
"Em đừng có mà thấy người gặp gian nan còn đánh thêm một gậy!"
"Nào, có gọi không?"
Diệp Minh dơ chân lên đạp Tống Nguy một phát, ngoảnh mặt đi.
"Đã thế ông đây nhịn luôn, xem đứa nào mới là sốt ruột!"
Tống Nguy kinh ngạc nhìn anh, bụng thầm nghĩ: "Diệp lão đại, đúng là thua anh, thế mà cũng nghĩ ra được. Người già quả là khó chiều."
Tống Nguy đưa muỗng súp vào miệng anh.
"Thôi được rồi, Minh Minh, ăn đi. Aa... nào!"
Vừa thổi vừa bón hết bát súp, Tống Nguy lại bón cho anh hết đĩa mì sốt kiểu Ý. Diệp Minh no bụng, không chịu ăn mấy món tráng miệng, Tống Nguy buông bát để sang một bên, dí sát mặt vào mặt anh, gần đến nỗi lông mi sắp chạm vào mặt anh, nói khẽ:
"Thật dễ lừa. Mình muốn ăn ngỗng thì trước tiên phải vỗ béo đã."
Thế là hắn ra sức vỗ béo con ngỗng mà mình định thịt, trong lòng nở hoa tung tóe.
Ăn xong, Diệp Minh chớp mắt nhìn Tống Nguy, không màng hình tượng, nói:
"Tôi muốn đi toilet!"
"Được!"
Nghe Radio full chương tại kênh Youtube: https://www.youtube.com/@doctruyendammy. Hoặc đọc truyện trả phí (full gần 200 chương + ngoại truyện) bằng cách kết bạn với fb: https://www.facebook.com/bachvanthuquan để được add vào nhóm kín (99k)
Tống Nguy nói xong liền đứng dậy, luồn tay qua lưng Diệp Minh, một tay luồn dưới đầu gối, bế anh đi. Diệp Minh mới chỉ nghĩ đến việc hắn dìu anh đi, không ngờ Tống Nguy chẳng buồn để ý cảm giác của anh, lập tức bế bổng anh lên. Diệp Minh thoáng chốc sợ hãi cùng xấu hổ, liền kêu lên:
"Gượm đã, Tống Nguy! Em làm rơi tôi mất!"
Tống Nguy không hề có ý định dừng bước, bế anh ra cửa, mỉm cười hôn lên đỉnh đầu anh, nói:
"Ở trong tay Tống thiếu gia rồi, anh còn rơi đi đâu được!"
Diệp Minh muốn nói nữa nhưng nghẹn lời. Mấy trăm năm về trước, cũng là lúc anh bị thương, cơ thể yếu ớt, Lãnh Vu Thần đã bế anh lên giường ngủ. Lúc anh giãy giụa điên cuồng, hắn cũng nói: "Ở trong tay ta rồi, ngươi còn rơi đi đâu được!". Chỉ một câu nói đơn giản như vậy, Diệp Minh trước kia và bây giờ đều cảm thấy yên lòng.
Tống Nguy thấy Diệp Minh đột nhiên lặng người đi không nói gì, tưởng anh xấu hổ, trong lòng đắc ý cười hắc hắc. Hắn đâu có biết, người trong tay cơ bản là đang chết lặng. Từng cử chỉ, lời nói của hắn đều giống người xưa như đúc, khiến tim ai kia nổi sóng.
Tống Nguy bế anh ra toilet, đặt anh xuống đúng vị trí rồi định quay lưng đi ra, Diệp Minh thốt lên:
"Tống Nguy, tôi không tự cởi được quần!"
Tống Nguy sững người quay lại, sực nhớ ra người kia đôi tay đã tàn phế, muốn "giải quyết" thì đương nhiên không tự làm được. Hắn cười đến suýt nội thương, liền quay lại, đứng từ sau, áp ngực vào lưng anh, luồn hai tay xuống dưới hông, giúp anh mang thứ kia ra để giải quyết.
Hắn vừa giữ đồ cho anh giải quyết, vừa ghé vào cắn tai anh một cái.
"Này giáo sư Diệp, anh thật biến thái đó!"
"Sao? Không muốn giúp? Để tôi gọi Triệu Thanh vậy!" Diệp Minh vừa giải quyết vừa trêu hắn. Y như rằng, Tống Nguy như nhảy vào hũ dấm, phun ra mùi chua lòm:
"Chỉ cần anh liếc mắt nhìn anh ta một cái thôi, tôi đảm bảo thứ này của anh sẽ vĩnh viễn không còn nữa." Hắn gia lực vào bàn tay, bóp một cái. Diệp Minh hoảng hồn kêu lên:
"Ấy được rồi, không dám nữa!"
Tống Nguy cười hài lòng, mang thứ hư hỏng kia nhét trở vào rồi khom lưng bế Diệp Minh quay trở lại phòng. Diệp Minh nằm cả ngày cũng đã thấy chán rồi, liền bảo hắn bế lên boong tàu hóng gió. Tống Nguy liền bế anh lên boong. Triệu Thanh lúc này đang đứng lặng trước mũi tàu, nhìn về mặt sông xa xăm cô tịch.
Thấy Tống Nguy và Diệp Minh bồng bế nhau lên, mặt anh nhăn như khỉ ăn dấm, khẽ cằn nhằn:
"Hai người cứ coi tôi là cái bóng đèn được rồi, nhưng cơm chó tém tém lại chút đi, ông đây nhìn là muốn nôn!"
Nói xong phủi mông đi vào khoang. Da mặt Tống Nguy vốn dày sẵn, còn nói với theo Triệu Thanh:
"Cơm chó ăn nhiều thêm chút, có khi chống được ế đấy anh cảnh sát!"
Tống Nguy đặt Diệp Minh đứng trước mũi tàu, cơn gió đêm thổi vào người lành lạnh, Tống Nguy liền cởi áo ra khoác lên người anh. Hắn đứng phía sau anh, đưa bàn tay ra chạm nhẹ vào đôi tay cháy đen của anh, trong lòng đau xót.
"Hôm nay đỡ chút nào chưa?"
"Đỡ nhiều rồi!"
"Liệu có thể lành lại như cũ được không?"
"Được, tộc Hỏa Linh bọn tôi trong người đều mang hỏa huyết, vết thương lớn nhỏ đều tự lành!"
"Hôm đó tôi nhìn thấy chúng bắn vào lưng anh..."
"Phải. Tống Nguy, để tôi tiết lộ với em một chuyện!"
"Ừm!"
"Người Hỏa Linh, tim đều nằm bên phải. Em thử chạm vào bên phải ngực tôi đi, sẽ thấy tim đập!"
Tống Nguy cực kỳ kinh ngạc, liền vội đưa tay ra chạm vào ngực bên phải của Diệp Minh, nhưng chợt nhớ ra tay mình rất lạnh, liền rụt lại, đưa lên miệng hà hơi xong mới lại đặt vào.
"Đúng thật, đập rất nhẹ nữa!"
Tống Nguy vẫn đứng phía sau, áp ngực vào lưng anh, bàn tay vòng ra phía trước. Lúc này, hắn tò mò không nghĩ nhiều, liền luồn tay vào cổ áo anh, chạm vào vầng ngực rắn chắc mà ấm nóng của anh. Diệp Minh khẽ run lên. Tay Tống Nguy cũng vì hơi ấm này mà run rẩy. Hắn thì thầm bên tai anh, hơi thở nóng hổi phả vào gáy anh.
"Minh Minh, cơ thể anh ấm quá!"
Diệp Minh: "Vì em mà ấm lên đấy!"
Tống Nguy: "Diệp Minh, tôi rất thích hơi nóng từ cơ thể anh. Lúc tôi bị thương anh thường áp tay vào vết thương... cảm giác rất dễ chịu..."
"Ừ, đợi tay tôi khỏi rồi, tôi sẽ làm em ấm lên, mỗi ngày, có được không?"
"Ừ, được!"
Tống Nguy cứ đứng trong tư thế ôm ấp ngọt ngào ấy, đặt tay nơi trái tim của người trong lòng, đắm đuối cảm nhận từng nhịp đập. Nhiệt độ cơ thể của người này, ngay từ phút đầu đã gây mê hắn. Không biết từ đâu, hơi ấm ấy hắn cảm nhận được rất thân thuộc, như thể... đã gắn bó từ kiếp trước.
Sương đêm xuống, hương đêm tỏa ra mát lành mà quyến rũ. Trên trời cao, những vì sao lấp lánh đã hiện lên soi bóng xuống sông đêm.
Hai người đứng như thế rất lâu...
"Tống Nguy, sống như thế này thật tốt!"
"Ừm, có anh cũng thật tốt!"
"Có em mới thật tốt!"
"Ừm..."
......
"Tống Nguy, tôi hơi đau một chút, có lẽ do trời đêm lạnh!"
"Để tôi bế anh vào trong!"
"Tôi tự đi được rồi!"
"Không được tự đi!... Ngoan!"
Đó là những đêm an lành nhất trong đời Diệp Minh, kể từ mấy trăm năm.
Đó là những đêm an lành nhất trong đời Tống Nguy, kể từ khi bước chân vào C.S.I.