Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Chương 2



Hứa Mạt đi qua, còn chưa đến gần đã bị Thẩm Thận kéo qua.

Anh nắm chặt lấy cánh tay cô, dễ dàng vây cô vào trong ngực.

Hứa Mạt đưa lưng về phía anh, cô bị nhốt dưới xiềng xích của anh, giữa chóp mũi tràn ngập mùi hương vị muối biển nhàn nhạt ở trên người anh.

Hai tay Thẩm Thận chồng lên tay cô rồi nắm lấy, sau đó thân thể ấm áp của anh lại gần cô.

Hứa Mạt rũ mắt nghe anh giải thích ở bên tai.

"Chính là như vậy, hiểu chưa?" Đôi mắt của Thẩm Thận nhìn thẳng vào phía trước, giọng nói thản nhiên, âm cuối mang theo ý tứ không nghiêm túc.

Cô cái hiểu cái không gật đầu, giây tiếp theo, tay cô được anh chỉ dẫn đánh một trái ra ngoài, lưu loát vào lỗ.

Thẩm Thận giống như vui vẻ sau đó buông cô ra, anh trực tiếp dựa vào xe nhặt golf bên cạnh, hai tay ôm cánh tay, rũ mắt nhìn qua.

"Em tự mình thử xem?"

Hứa Mạt có chút ngây người, nào có ai dạy đánh xong một quả bóng liền để người khác tự mình đánh chứ, trong lòng cô nghĩ vậy nhưng mặt lại không có biểu hiện gì.

Cô ra vẻ điềm tĩnh, dù sao xung quanh lại không có người khác, vậy dứt khoát liều một phen, bắt chước theo anh vậy.

Bóng tung lên thành một độ cong nhẹ nhàng ở trong không trung, sau đó thẳng tắp rơi xuống đất, rơi xuống nơi cách chỗ của cô không xa.

Hứa Mạt xoay đầu liếc nhìn anh, phát hiện mặt Thẩm Thận không có cảm xúc gì, anh chỉ ngoắc ngón tay với cô, Hứa Mạt thấy vậy liền đi đến cạnh anh.

Thẩm Thận cúi đầu nhìn mái tóc đen mềm suôn mượt rơi trên gáy cô, vành tai trắng nõn ẩn ở bên trong có chút ửng đỏ.

Anh cười lên, "Dễ mắc cỡ như vậy sao?"

Hứa Mạt thấy anh cười đến tùy ý, trong lòng cô kỳ thật có chút không hiểu, lúc này anh không còn có dáng vẻ tâm tình không tốt theo như lời bác Tần nói nữa.

Chưa suy nghĩ xong, Thẩm Thận khom lưng cúi người, tầm mắt ngang bằng với cô, sau đó cô nghe thấy Thẩm Thận nói, "Cho nên vẫn là không rời xa anh được."

Khách mà trang viên An Viên tiếp đãi không nhiều, đám người bọn họ tùy ý chọn một phòng bao vui đùa.

Nói là phòng bao thật ra là bao hết cả một tầng. Tính riêng tư nơi này vô cùng tốt, có chức năng phục vụ nguyên gói riêng biệt, nhân viên phục vụ ở ngay bên ngoài trông coi.

Thẩm Thận nhiều bạn bè, trên căn bản đều là những tên nhà giàu quen biết khá lâu, bình thường ăn chơi buông thả cũng khá điên cuồng, chỉ có điều Hứa Mạt vừa đến, bọn họ ngược lại yên phận hơn.

Thẩm Thận chiếm vị trí chủ trì, anh cũng uống một chút rượu nhưng không uống nhiều.

Lương Kình Tùng véo một phát vào bờ mô.ng vểnh của cô em trong ngực, ngậm điếu thuốc mỉm cười nhả khói về phía Hứa Mạt, "Vẫn là cô hữu ích, cô không biết đâu, lúc vừa từ sân bay đón cậu ta, nguyên khuôn mặt cậu ta đều đen ngòm."

Hứa Mạt ngồi ở bên cạnh Thẩm Thận, ngửi thấy khói thuốc liền nhíu mày, ho nhẹ vài cái.

Hứa Mạt không có cảm giác gì với lời này, ở bên nhau lâu như vậy, có nhiều lúc Thẩm Thận theo như cô thấy là người hỉ nộ vô thường, lần này tâm tình trở nên tốt lên có phải bởi vì cô hay không, thật sự khó mà nói.

Thẩm Thận trực tiếp ném bài còn dư lại trong tay vào người của Lương Kình Tùng, giọng nói rất lạnh lùng, "Dập tắt thuốc đi."

Anh dứt khoát đứng dậy, tự ý ngồi lên ghế sô pha ở bên cạnh.

Lương Kình Tùng gào lên, "Cậu con mẹ nó không chơi nữa hả?"

Điếu thuốc trên tay anh ta vẫn còn cháy, lúc này thấy sắc mặt của Thẩm Thận cuối cùng vẫn dập tắt điếu thuốc.

Thẩm Thận vắt chéo chân, nửa ánh mắt cũng không liếc nhìn anh ta.

Lương Kình Tùng ngượng ngùng, "Tiền của cậu cũng không cần nữa?"

Thẩm Thận nhướng mày, "Thưởng cho cậu đó."

Lương Kình Tùng lúc này hoàn toàn tức giận, "Cút mẹ mày đi."

Hứa Mạt vẫn luôn yên lặng ngồi ở một bên, giống như dáng vẻ mọi khi.

Thẩm Thận chờ một hồi, thấy cô vẫn ở đó chăm chú nhìn điện thoại, trực tiếp nghiêng người qua, "Đang xem gì thế."

Hứa Mạt bị bóng đen phía trước ập đến dọa sợ, cô nhỏ giọng kêu lên một tiếng, sau khi thấy rõ người đến là ai mới lắc lắc màn hình điện thoại với anh.

"Kỳ thi giữa kỳ sắp đến, em sợ học thuộc không hết, nên muốn xem nhiều một chút." Nói xong, cô thử nhìn sắc mặt anh, tiếp tục giải thích, "Sách...quá dày, em không muốn cầm đến, liền chụp ảnh."

Thẩm Thận tùy ý liếc nhìn nội dung trong điện thoại cô, anh lại quên mất bạn gái nhỏ của anh là một học sinh hiếu học.

Những thứ ác liệt phóng túng trong lòng đều được moi lên, nghĩ như vậy, Thẩm Thận lại gần bên tai cô, "Vậy bây giờ dành thời gian cho sách của em, chờ lát nữa lại dành thời gian bên cạnh anh."

Ánh đèn trong phòng bao sáng sủa, khuôn mặt của Hứa Mạt có chút nóng lên, dịch ra ngoài với biên độ nhỏ, sau đó tự cho là không ai biết được liền quay mặt đi.

Thẩm Thận lúc này nằm ngửa trên sô pha, cười tùy ý.

Hứa Mạt ở trong này một lúc, sau đó đứng dậy đi vệ sinh, đẩy mở cánh cửa phòng bao ra liền có nhân viên phục vụ đi trước dẫn đường cho cô.

Lúc đi ra đến bồn rửa tay, gặp phải một cô gái lớn lên rất xinh đẹp, ngực cao mông nở, thân hình vô cùng tốt.

Cô gái đó vốn đang soi gương để son môi, nhìn thấy cô thì ngừng lại mà nhiệt tình chào hỏi.

Hứa Mạt thoáng nhìn qua biết đây là niềm vui mới của Lương Kình Tùng, cô cũng đáp lại.

Chờ đến lúc cô rửa tay xong, cô gái này vẫn còn nhìn cô chằm chằm, Hứa Mạt bị ánh mắt thẳng thừng của cô ấy dọa sợ, cô ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn sang.

Cô ấy cười lại không có bất kỳ địch ý gì, đơn thuần khen cô, "Cô lớn lên thật xinh đẹp."

Hứa Mạt có khuôn mặt vô cùng thanh thuần, làn da trắng đến trong suốt, an tĩnh điềm đạm, cả người giống như được bao trùm trong một tầng tiên khí, vẻ ngoài như vậy không có bất kỳ lực công kích nào, chỉ có thể công nhận xinh đẹp, do đó dễ dàng có thể lấy được hảo cảm của người khác. 

Cô bất ngờ không phòng bị mà được khen ngợi, Hứa Mạt thản nhiên cười, "Cảm ơn."

Cô gái đi rồi, Hứa Mạt vẫn đứng ở trước gương trước bồn rửa tay, nhìn bản thân hiện lên bên trong gương, sau đó cô nâng tay lên, xo.a nắn khuôn mặt của bản thân.

Đám người như cũ chơi đến khuya, Hứa Mạt có đồng hồ sinh học, bình thường còn có thói quen tốt là ngủ sớm dậy sớm, lúc này đang học thuộc bài, liền cảm thấy có chút buồn ngủ.

Thẩm Thận nâng cánh tay nhìn đồng hồ, cầm lên áo khoác nằm ở một bên, đá một Lương Kình Tùng đang cùng cô em chơi trò tình ái một cái, "Chúng tôi lên trước đây."

Lương Kình Tùng hơi say, "Sớm như vậy?"

Thẩm Thận không trả lời vấn đề này của anh ta, chỉ nói, "Lát nữa tính tiền vào sổ của tôi, mọi người tiếp tục chơi đi."

Lương Kình Tùng có lẽ có chút say rồi, đáp một tiếng mang tính tượng trưng, tiếp tục mơ mơ màng màng.

Hứa Mạt đi theo phía sau Thẩm Thận, thấy anh không không nhanh không chậm đi lên trên.

Lầu trên là phòng dùng cho ngủ lại, đa số mọi người sau khi ăn chơi suốt đêm thông thường đều sẽ qua đêm ở đây.

Trước khi đi đến cửa, Thẩm Thận nhìn nhân viên phục vụ đang dẫn đường, "Các cậu có thể đi rồi."

Nhân viên phục vụ hơi khom lưng, nhanh chóng lui xuống.

Hành lang của cả một tầng lầu to như vậy, lúc này vừa vặn chỉ dư lại hai người bọn họ.

Hứa Mạt thấy Thẩm Thận không có động tác tiếp theo, "Làm sao vậy?"

Nghe thấy Hứa Mạt hỏi, anh trực tiếp dùng thẻ phòng nâng cằm cô lên, "Em đến mở cửa."

Tay Hứa Mạt vịn lên người anh, thuận thế cầm lấy thẻ phòng, lại bị anh nhẹ nhàng khống chế.

Ánh mắt Thẩm Thận nghiền ngẫm, "Dùng tay của em thử xem."

Hứa Mạt lúc này mới nghĩ ra, căn phòng này là căn phòng anh đặt riêng hàng năm ở đây, bình thường không ở mà thôi, bởi vì hiện rõ thân phận tôn quý, chủ nhân của trang viên này còn tạo vân tay riêng biệt cho anh, mỗi tấc đất tấc vàng của căn phòng này tương đương với sự đặc biệt của Thẩm Thận. 

Chỉ có điều, cái này với tay cô có quan hệ gì?

Cô nhìn Thẩm Thận, người phía sau cằm hơi dương lên, là bộ dạng trước sau như một lười biếng không thích nói chuyện.

Hứa Mạt thử dùng ngón tay đặt lên trên, giây tiếp theo, trên cửa truyền tới một tiếng "ting" máy móc, cánh cửa gỗ nâu dày liền chầm chậm mở ra.

Thẩm Thận đẩy cô vào bên trong, bản thân cũng theo vào, hỏi cô, "Thích không?"

Hứa Mạt nhìn anh một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng nói, "Dạ."

"Sau này có thể dẫn bạn em đến đây chơi, ghi lên sổ của anh." Thẩm Thận nói xong, liền vứt áo khoác sang một bên, tự ý đi vào phòng tắm.

Hứa Mạt rất lâu trước kia đã đến nơi này với anh, trong đầu cô có chút ký ức, lúc này cô cầm áo khoác của anh bỏ lên trên ghế sô pha, sau đó đi vào một phòng tắm khác trong phòng ngủ.

Chờ sau khi cô tắm xong đi ra, Thẩm Thận đã mặc xong áo choàng tắm ngồi ở bên giường rồi, anh đang nghiêng mặt nói chuyện điện thoại với người khác, chưa nói tới hai câu thì không có nhẫn nại cúp máy rồi, điện thoại cũng bị anh hung hăng ném xuống thảm lót sàn ở đằng xa. 

Nghe thấy động tĩnh đi ra của cô, anh mới nhận ra, nâng mắt nhìn sang.

Mái tóc đen của Thẩm Thận hơi ẩm ướt, cặp chân dài bước sang.

Hứa Mạt tự động đi lên cầm lấy khăn lông lau tóc cho anh, động tác dịu dàng.

Thẩm Thận phối hợp hơi cúi đầu, tay đặt ở sau gáy cô vu,ốt ve.

Động tác vô cùng thân mật, Hứa Mạt có chút chống đỡ không nổi.

Thẩm Thận chạm đến nhuyễn ngọc ôn hương ở trong tay, bàn tay lớn duỗi ra ôm chặt lấy cô, anh dán càng sát vào người cô, từ phía trên nhìn xuống cô.

"Hôm nay sao ít nói vậy?" Thẩm Thận mở miệng.

Hứa Mạt lắc đầu, "Có thể là có chút chứng lo âu trước khi thi."

Độ khó trong kỳ thi giữa kỳ của học viện điện ảnh rất lớn, do thầy cô chuyên nghiệp kiểm định, điểm số thấp không có lợi cho sự phát triển sau này của cô.

Cô tiếp tục kiễng gót chân, ra sức lau khô tóc cho anh, trong lúc lau tóc, hương thơm hoa nhài trên người cô càng thêm nồng đậm.

Kỳ thật thân hình của Hứa Mạt vô cùng tốt, nơi nên có đều có, nơi không nên có cũng vô cùng tinh tế, cố tình khuôn mặt lại dịu dàng động lòng người, chỉ cần yên lặng đứng đó, cũng giống như đóa hoa giải ngữ đang yên lặng nở rộ, đặc biệt đến giải trừ loại khát vọng không biết tên dâng lên trong lòng anh.

Thẩm Thận đẩy cô lên giường, hai tay chống bên gáy cô, ngữ khí lười biếng, "Vậy để anh trai đến chữa trị cho em."
— QUẢNG CÁO —