Họa Quốc - Thức Yến

Chương 105: 105




Trong điện Chấp Minh, trưởng công chúa ngồi trên ghế cạnh long ỷ, ném mạnh ly trà xuống đất: "Đám vô dụng!"
Mười mấy quan viên đứng dưới điện, mặt ai nấy đều hoảng sợ bất an.
"Sao lại để những tin tức giả đó truyền ra ngoài? Sao có thể để chuyện thành ra không thể dẹp yên thế này? Các ngươi điếc hết rồi, mù hết rồi hay chết hết rồi? Chuyện lớn như vậy mà không phát hiện ra ngay?"
Một quan viên vâng dạ đáp: "Hay, hay là, chúng ta nhanh chóng ra cáo thị, nói chuyện này không có thật, làm dáng bắt vài tên kể chuyện điều tra truy cứu?"
"Có thể chặn dòng người vào kinh thành không?"
"Vậy ban thêm một lệnh cấm, khoảng thời gian này không cho phép người vùng khác tuỳ tiện vào kinh?"
Trưởng công chúa tức đến bật cười: "Sau đó thì sao? Tin đồn tiếp tục thêu dệt, nói bệ hạ đổi địa điểm, quyết định tiếp kiến Tạ Trường Yến trên thuyền thì sao?"
Một quan viên khác cân nhắc nói: "Phải giải quyết tận gốc, chuyện này không phải chấm dứt từ chỗ bệ hạ.

Muốn dứt phải ra tay từ chỗ Tạ Trường Yến."
Biểu cảm của trưởng công chúa hoà hoãn đôi chút: "Dứt thế nào?"
"Phái người mai phục dưới sông, chờ thuyền đỏ ngang qua thì đục thủng thuyền giết người, nguỵ tạo thành chìm thuyền.

Chỉ cần Tạ Trường Yến chết thì mọi chuyện sẽ êm xuôi."
Trưởng công chúa nghĩ ngợi một lúc rồi nhìn người đang đứng ở cuối hàng: "Viên ngự sử, ngươi thấy sao?"
Người này chính là Viên Định Phương.

Chỉ hai tháng ngắn ngủi mà ông ta đã được điều từ Ương Châu về kinh thành, thăng chức đại tướng quân, thống lĩnh phủ binh ở kinh thành.
Nghe trưởng công chúa nhắc đến tên mình, ông ta tiến lên hành lễ, nói: "Đầu tháng, khi tin tức bắt đầu lan truyền thần đã cho người điều tra con thuyền đỏ đó.

Người trên thuyền không phải Tạ Trường Yến."
"Nghe rõ chưa? Là tên phản tặc Phong Tiểu Nhã đó giở trò thu hút sự chú ý của mọi người, còn thực tế bọn chúng nghĩ ra cách bí mật nào đó lẻn vào kinh hòng mưu đồ tạo phản! Vậy mà hiện tại chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn khống chế quần chúng, chẳng có sức ngăn cản!"
Một quan viên nói: "Nhưng mà Hạc Công..." bị trưởng công chúa lườm một cái, vội vàng sửa lời, "À không, tại sao Phong Tiểu Nhã hồ đồ như vậy? Một dân thường như hắn, mất đi chỗ dựa là thái phó, vừa không có binh quyền vừa không có quan hệ, sao lại mưu phản?"
"Đúng thế đúng thế...!Bệ hạ luôn rất quý trọng hắn, sao lại đột nhiên trở mặt vậy chứ?"
"Hay là mấy người chúng ta đi tìm hắn, thử khuyên nhủ xem sao?"

"Ta thấy cách này được đấy!"
Thấy đám quan thần càng nói càng chẳng ra làm sao, trưởng công chúa giận dữ ném ly xuống đất: "Nói bậy bạ gì đó! Loạn thần tặc tử, tội đáng muôn chết! Các ngươi quên bệ hạ bị hắn đâm một kiếm rồi à? Khi đó các ngươi đều có mặt, ta còn nghĩ là các ngươi chưa phản ứng kịp, bây giờ ngẫm lại, lẽ nào các ngươi cũng cùng một bọn với hắn?"
Dứt lời, chúng thần hoảng sợ quỳ xuống: "Thần không dám!"
"Cút cút đi! Cút hết cho ta! Một đám vô tích sự!"
Các quan viên nhìn nhau giây lát rồi lập tức lui ra.
"Viên ngự sử ở lại." Trưởng công chúa lên tiếng giữ chân Viên Định Phương rồi mệt mỏi xoa xoa ấn đường.
Viên Định Phương bước ra sau lưng trưởng công chúa, xoa bóp vai giúp bà, động tác thân mật và thành thạo.

Trưởng công chúa không từ chối, từ từ thả lỏng người.
"Đám ngu xuẩn này không biết chân tướng nhưng ta lại không thể nói..."
"Thật ra thần cũng cho rằng để thế thân mạo danh bệ hạ là rất không lý trí."
"Ồ? Tại sao?"
"Tuy mấy năm nay bệ hạ độc đoán chuyên quyền nhưng việc tu sửa kênh đào, ban hành chính sách mới quả thật rất quyết đoán, cũng rất hiệu quả.

Nay đổi thành một người khác, thời gian đầu không sao nhưng lâu dần ắt có loạn.

Điện hạ đã nghĩ xong bước tiếp theo nên làm gì hay chưa?"
"Thế nên bổn cung mới muốn Tạ Phồn Y mau chóng thành hôn với bệ hạ, đến lúc nàng ta hạ sinh thái tử thì có thể..."
Viên Định Phương ngắt lời bà: "Đây cũng điểm thần không hiểu.

Tại sao điện hạ tin tưởng Tạ Phồn Y như thế?"
Một tia sắc lạnh lướt qua trong mắt trưởng công chúa.
Tay Viên Định Phương dừng lại, vội quỳ xuống: "Thần đi quá giới hạn rồi, mong điện hạ thứ tội."
Trưởng công chúa ngoái đầu nhìn ông ta.

Một gương mặt góc cạnh rõ ràng, do thường xuyên luyện võ nên thân hình cao lớn, tràn trề sức lực.


Còn về khí chất và mặt mũi, chẳng có điểm nào giống với Thanh Trì.

Cũng có lẽ vì điểm này khiến bà ta không nhớ đến người chồng đã mất, ngược lại có thể khoan dung độ lượng mà vui vẻ ở cùng ông ta.
Trưởng công chúa giơ tay sờ mặt Viên Định Phương.

Trên mặt ông ta có ngưỡng mộ nhưng không nồng nhiệt mà nhiều hơn là sự ung dung và trung thành.

Cũng đúng, dẫu sao cũng không còn là chàng thiếu niên mười bảy mười tám nhiệt huyết nữa.

Đàn ông hơn ba mươi tuổi, dục vọng với phụ nữ hoàn toàn kém xa dục vọng với danh lợi.
Nghĩ vậy, trưởng công chúa cười: "Yên tâm, ta tự có chừng mực, ngươi về đi.

Chuyện này ta có tính toán riêng, ngươi chờ nghe lệnh mọi lúc là được."
"Vâng, thần cáo lui." Viên Định Phương đứng dậy, cung kính lui ra.
Đến khi cửa điện đóng lại, một giọng nói từ cửa ngầm phía Đông vang lên: "Viên Linh biết cháu trai ông ta đã thành khách của điện hạ không?"
Trưởng công chúa nhướn mày, lười nhác tựa lên nhuyễn tháp: "Sao mà không biết được? Lão già đó à, nếu không phải quá già rồi thì cũng mong tới lượt mình lắm chứ."
Người kia bật cười, mở cửa đi ra, phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành, chính là Tạ Phồn Y.
"Vậy ông ta không đáng tin cậy?"
"Trên thế gian làm gì có nhiều người đáng tin như thế?" Trưởng công chúa thở dài, nhìn sang Tạ Phồn Y, ánh mắt có phần tán thưởng, "Ngoại trừ những nữ tử si tình như ngươi và ta."
Tạ Phồn Y mỉm cười, đặt chén thuốc không lên bàn rồi ngồi xuống.
"Vết thương của bệ hạ đỡ hơn chút nào chưa?"
"Vết thương không chí mạng, Phong Tiểu Nhã chỉ có ý thăm dò, không thật sự muốn giết chàng."
"Ta đã nói rồi, không nên để Phong Tiểu Nhã gặp y, con tiểu hồ ly đó còn tinh ranh hơn thằng cha đã chết của hắn, chắc chắn sẽ lộ sơ hở."
"Nhưng thân là Yên vương sao có thể không gặp Hạc Công người mình quý trọng nhất? Ta chỉ không ngờ Phong Tiểu Nhã to gan như vậy, dám rút kiếm thật."

"Có lẽ vì hắn biết nếu là Chương Hoa thật, cho dù bị hắn đâm một kiếm cũng sẽ không trách tội hắn."
Nói đến đây, hai người nhìn nhau một lúc, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Trưởng công chúa hỏi: "Tạ Trường Yến sắp vào kinh rồi, hẳn là đã bắt tay với Phong Tiểu Nhã để Chương Hoa ra mặt làm rõ thân phận.

Ngươi nghĩ ra cách đối phó nàng ta chưa?"
Tạ Phồn Y rút một cây trâm trong tay áo ra, chính là cây trâm gỗ mun mà Trịnh thị tặng cho Tạ Trường Yến.

Trước khi thuyền chìm, nàng ta mang cây trâm này đi, vốn định giữ làm kỷ niệm sau khi Tạ Trường Yến chết, ai ngờ bây giờ lại biến thành một trò cười.

"Mạng muội ấy quá lớn, hai lần chìm thuyền mà không chết, thật khiến ta có chút sợ hãi."
"Đúng vậy, một kẻ rất may mắn.

Chương Hoa cũng thế." Trưởng công chúa cười giễu, ánh mắt như kim nhọn, "Điều này, chẳng phải vào hai mươi hai năm trước bệ hạ đã lĩnh giáo rồi sao?"
Đôi mi Tạ Phồn Y run lên, dời mắt khỏi trâm cài, lạnh lùng nói: "Người nói đúng.

Đã là thời vận thì luôn có lúc chìm lúc nổi.

Thế nên, đã đến lúc Chương Hoa phải trả nợ rồi."
Trưởng công chúa về đến phủ thì thấy Phương Uyển và Hội Uý đã đứng chờ sẵn.

Hội Uý chạy lên đón bà, hỏi: "Mẹ! Vết thương của bệ hạ thế nào rồi? Huynh ấy muốn cưới Tạ Phồn Y thật hả? Vậy Uyển Uyển phải làm sao?"
Phương Uyển vội kéo tay nàng ấy một cái, nhưng ánh mắt nhìn trưởng công chúa cũng không giấu nổi u oán.
Trưởng công chúa thấy vậy, không biết nhớ đến chuyện gì mà nở nụ cười châm biếm, cho chúng nô tì lui ra rồi ngồi xuống nhuyễn tháp.
Hội Uý quận chúa tiến lên đấm bóp vai bà lấy lòng.

Trưởng công chúa nghĩ, tay của đàn ông luyện võ có lực, xoa bóp rất thoải mái, nhưng so với đôi tay này của con gái thì đã là cái gì?
Trưởng công chúa nhìn từ tay đến gương mặt Hội Uý.

Một khuôn mặt trẻ trung, xinh xắn.


Dù chải tóc ăn mặc kiểu phụ nữ đã có chồng nhưng mặt mũi vẫn kiêu ngạo vẫn ngây thơ.

Đây mới là gương mặt mà một cô nương nên có, một gương mặt được yêu thương, chưa từng nếm trải gian khổ, không có bất hạnh.
Trưởng công chúa nắm tay con gái, dịu dàng nói: "Còn thích Thời Ẩm không?"
Hội Uý quận chúa ngẩn người: "Đương nhiên là còn! Nhưng mà sao tự nhiên mẹ lại nhắc tới nó?"
"Mẹ dắt Thời Ẩm về cho con rồi.

Bệ hạ nói từ đây về sau nó sẽ là ngựa của con."
"Thật không?" Hội Uý quận chúa lập tức quay người chạy ra ngoài xem ngựa.
Phương Uyển bên kia cắn cắn môi, đứng im giây lát rồi bước lên nửa bước, quỳ xuống nói: "Điện hạ, con có lời muốn nói."
Trưởng công chúa tự pha trà cho mình: "Ta biết là ngươi không nhịn được nữa mà, nói đi."
"Điện hạ từng nói, không còn Tạ Trường Yến nữa thì con sẽ có cơ hội.

Nhưng sau khi Tạ Trường Yến từ hôn, bệ hạ không còn chọn hoàng hậu nữa, các triều thần cũng không đề cập đến nữa.

Khi đó điện hạ nói với con, thời cơ vẫn chưa tới."
"Đúng là ta từng nói vậy."
"Bây giờ...!Tạ Phồn Y trở về rồi, bệ hạ muốn quay lại với nàng ta.

Con, con còn phải đợi tiếp không?"
Trưởng công chúa nhìn nàng ta, ánh mắt như ngọn lửa đang lặng lẽ nhấm nháp bình trà, ung dung mà ẩn chứa sát khí.
Phương Uyển nhìn ra ánh mắt của bà, cơ thể không ngừng run rẩy.
Bấy giờ, Hội Uý quận chúa trở về như một cơn gió: "Mẹ! Cảm ơn mẹ! Sao mẹ thuyết phục được bệ hạ giao Thời Ẩm cho con vậy? Con phải đổi tên cho nó mới được, nó thích uống rượu, vậy gọi là Tửu Tửu đi, mẹ thấy sao?"
Hội Uý nói xong thì nhận ra Phương Uyển hơi khác thường, bèn nhớ ra chuyện chính, hỏi: "Đúng rồi mẹ, mẹ còn chưa nói cho con biết chuyện của bệ hạ và Tạ Phồn Y kia nữa!"
"Chiếu chỉ phong hậu của bệ hạ đã ban, nay Tạ Phồn Y đã là hoàng hậu của Đại Yên."
Mặt của Phương Uyển thoắt cái tái mét.
"Vậy Uyển Uyển thì sao? Chẳng phải mẹ đã đồng ý nghĩ cách để Uyển Uyển lên làm hoàng hậu sao? Con không thích con gái Tạ gia, con không muốn bọn họ làm hoàng tẩu của con! Nhất là Tạ Phồn Y, còn đáng ghét hơn muội muội ả nữa!"
Trưởng công chúa như cười như không nhìn nàng ấy: "Ồ?".