Họa Quốc - Thức Yến

Chương 17: ۵ Hồi 4



Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

Xe ngựa đi tiếp khoảng một trăm hơi sau thì ngừng, hình như có tiếng sắt thiết va vào nhau. Sau đó, nghe thấy tiếng cửa kẽo kẹt mở ra.

Tạ Trường Yến nghĩ chắc hẳn gặp phải thủ vệ, thương của thủ vệ chặn lại đến khi Mạnh Bất Ly lấy lệnh bài ra thủ vệ mới mở cửa cho qua. Dựa vào tiếng kẽo kẹt kéo dài bao lâu thì đây hình như là một cánh cửa nhỏ hoặc có thể là cửa sau.

Sau khi vào cửa, bốn bề vẫn yên tĩnh.

Hơi thứ ba mươi sau đó, xe ngựa dừng lại. Cửa xe mở ra, Mạnh Bất Ly đưa vỏ kiếm của mình vào tay nàng, căn dặn: "Đừng tháo."

Hay lắm, nàng còn phải bịt miếng vải che mắt này y như người mù đi vào!

Lửa giận trong lòng Tạ Trường Yến chất chồng nhưng vẫn cố gắng tập trung tinh thần. Nàng cầm một đầu vỏ kiếm đi theo Mạnh Bất Ly. Trước tiên là rẽ trái, đi hai mươi bước rồi rẽ phải, trong không khí có hương lá trúc thanh mát, mặt đường dưới chân hơi lõm chõm, có vẻ là lát bằng đá cuội. Tiếp tục đi thẳng năm mươi bước, bước qua một bậu cửa, trước tầm mắt có ánh sáng lọt vào.

Mạnh Bất Ly thu lại vỏ kiếm, sau đó thì có tiếng khép cửa vang lên sau lưng.

Tạ Trường Yến tháo miếng vải xuống, nhìn thấy Phong Tiểu Nhã đang ngồi phía trước.

Nàng đang ở trong một thư phòng. Tuy rằng căn phòng được bày trí tinh tế đẹp mắt, không thiếu món gì nhưng Tạ Trường Yến dám chắc đây chỉ là nơi tạm thời, không phải thư phòng thật sự của Phong Tiểu Nhã. Bởi vì những món đồ ở đây đều quá mới. Bút lông treo trên giá mới hoàn toàn, thứ duy nhất đã dùng qua là nghiên mực trên thư án và một chiếc bút gác trên nghiên, đầu bút có màu đỏ nhạt.

Một chiếc hộp đặt trước mặt Phong Tiểu Nhã, y đang cài móc khoá, không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: "Ngồi đi."

Tạ Trường Yến hầm hừ đi qua, ngồi bịch xuống trước mặt y.

Sắc mặt Phong Tiểu Nhã nhàn nhạt, gương mặt thoáng nét mệt mỏi. Ngón tay thon dài giơ lên xoa xoa ấn đường, y nói: "Nói đi."

Tạ Trường Yến trừng mắt nhìn y.

Phong Tiểu Nhã đợi hồi lâu không thấy nàng lên tiếng bèn ngước mắt nhìn nàng: "Không phải có chuyện muốn nói với ta sao?"

Tạ Trường Yến nhìn xấp giấy Tuyên mới tinh trên bàn, rút một tờ rồi đẩy tới trước mặt Phong Tiểu Nhã: "Đáp án."

Phong Tiểu Nhã nhướn mày.



"Huynh đưa ta nhánh cỏ đó chẳng phải muốn ta đoán nó là gì sao? Đây là đáp án." Tạ Trường Yến sờ mặt giấy, chầm chậm nói: "Giấy Tuyên bạch ngọc thượng đẳng dùng vỏ cây thanh đàn tạo thành. Vỏ cây thanh đàn cực kỳ cứng cáp, cứng như nhánh cỏ đó vậy."

Phong Tiểu Nhã mỉm cười: "Kiến thức của muội rộng rãi đấy."

"Huynh cho muội một nhánh cỏ nguỵ trang từ vỏ cây thanh đàn, còn đoá hoa Khương quý hiếm kia nữa. Nhờ hai món đó ta có thể nổi bật giữa tết Nữ Nhi."

"Nhưng muội đốt cỏ vứt hoa rồi, chẳng phải sao?"

Tạ Trường Yến cắn môi: "Nếu như bình thường, có lẽ muội sẽ cho rằng huynh đang giúp muội nhanh chóng đạt được danh vọng giữa vòng quý tộc Ngọc Kinh."

"Ồ." Ý cười trong mắt Phong Tiểu Nhã càng đậm.

"Nhưng có vết xe đổ từ chuyện Thời Ẩm trước đó, huynh biết muội không phải người thích nổi bật. Sau khi muội bày tỏ ý muốn khiêm tốn hành sự với huynh, huynh còn muốn dùng cách thức cường điệu này đẩy muội lên trước mặt mọi người, vì sao?"

Phong Tiểu Nhã vươn vai, nói: "Đúng thế, vì sao nào?"

Tạ Trường Yến cởi ống tre đeo trên lưng xuống, đặt lên thư án: "Là thứ này đã nhắc nhở muội."

Phong Tiểu Nhã nhìn lông vũ đỏ trên cung tên, ánh mắt lấp lánh.

"Một ống tên một ngàn quan tiền. Mà đêm qua, chưa đến một tuần trà đã có hơn trăm mũi tên bay ra ngoài lọ. Nghệ thuật Đấu thảo vốn để phổ cập thảo dược, để nhiều người biết thêm nhiều loài cây loại cỏ hơn. Nhưng phát triển đến ngày nay lại trở thành trò phân cao thấp phung phí!" Tạ Trường Yến cuộn bàn tay lại, nói tiếp, "Từ sau khi muội vào kinh, ăn cá cắt lát, ngủ giường tơ thượng hạng, mà gia huấn của Tạ gia là ăn uống thanh bần mà không quên chí hướng, áo vải cơ hàn mà không thẹn với lòng. Mẫu thân lo lắng hỏi muội có sợ hay không."

"Vậy..." Phong Tiểu Nhã ngẩng đầu, nhìn nàng chăm chú, "Muội sợ không?"

"Sợ chứ, ăn ngủ không yên."

Ánh nến in bóng trong đôi mắt Tạ Trường Yến, lấp lánh rực rỡ: "Nhưng nhiều hơn nỗi sợ là nghi hoặc. Vì sao bệ hạ chọn muội? Vì sao bệ hạ đối xử với muội như vậy? Sư huynh từng nói nếu đến cả việc bệ hạ nghĩ gì muội cũng không biết thì không thể làm một hoàng hậu tốt. Vậy, những điều bệ hạ nghĩ ngợi lo lắng là gì?"

Phong Tiểu Nhã im lặng rất lâu. Y nhìn chiếc hộp đã cài khoá như muốn nhìn xuyên thấu qua đó thấy được món đồ bên trong. Cũng chính là món đồ này khiến y lo lắng không yên.

"Sau đó, sư huynh đến. Huynh bảo muội ghép xe chiến, tháo gỡ hoà thượng gõ chuông thấy viên thép bên trong, bảo muội đi rừng Vạn Dục, để muội đi tham quan Cầu Lỗ Quán, để muội tham gia tết Nữ Nhi... Khi liên kết từng việc từng việc lại với nhau, đáp án cũng dần dần trồi lên trên mặt nước." Tạ Trường Yến nhìn vào mắt y, gằn từng chữ, "Trừ xa hoa theo giản đơn, đập tan giặc Trình."

 



Phong Tiểu Nhã thở dài. Tiếng thở dài vọng lại trong thư phòng tĩnh mịch nhưng lại đầy khí phách.

Tảng đá trong lòng Tạ Trường Yến rơi xuống, nàng biết mình nói đúng rồi, thế nên lời tiếp theo cũng nói trôi chảy hơn: "Trước là nỗi lo trong, sau là mối hoạ ngoài. Cao môn thế gia, quan cao chức trọng mấy đời, tuy nhờ khoa cử mấy năm qua mà dần suy yếu nhưng vẫn nắm trọng quyền trong tay. Bệ hạ chí lớn, muốn đập tan những thứ này, vậy lý do là gì?"

Phong Tiểu Nhã đáp: "Tham nhũng."

"Xa xỉ vì tham lam, vì tham mà nhũng nhiễu, khổ dân, diệt nước. Lúc còn ở nhà Trường Yến từng nghe kể đến sự xa hoa của Đồ Bích, đến tường thành cũng làm bằng ngọc. Sau khi đến Ngọc Kinh mới phát hiện Đại Yên ta cũng không kém là bao. Cứ tiếp tục như vậy, không quá mười năm, thế nước ta tất suy giảm. Đến lúc đó muốn bảo vệ cương thổ hiện tại còn khó nói chi là đánh thắng giặc ngoài?"

Phong Tiểu Nhã nhìn Tạ Trường Yến, bàn tay khẽ nhúc nhích như muốn xoa đầu nàng nhưng ngón tay chỉ giơ lên một tí rồi lại rụt về.

"Tại sao bệ hạ chọn nữ Tạ gia? Bởi vì gia phong của Tạ gia là cần kiệm. Nếu muội làm hoàng hậu thì tất nhiên sẽ là người đứng ra trừ nạn xa hoa phung phí. Nếu đã muốn muội làm gương thì sao có thể để muội tiêu tiền như rác thế này?" Tạ Trường Yến ném ống tên xuống đất, mũi tên lông vũ đỏ rơi rào rào ra ngoài.

"Còn vì sao bệ hạ lại chọn trúng muội? Vì cha muội bỏ mạng dưới tay Trình quốc. Nếu muội làm hoàng hậu tất sẽ báo thù cho cha, để không còn nỗi lo chiến tranh ở hải cảnh. Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, mà những gì bệ hạ trù tính ngày nay sẽ lưu giữ ngàn đời." Nói xong, Tạ Trường Yến đứng lên, lùi lại mấy bước sau đó quỳ xuống, chắp tay đưa lên cao, cung kính khấu đầu ba cái.

"Trường Yến đa tạ sư huynh chỉ điểm."

Ánh mắt Phong Tiểu Nhã nhìn nàng đã có thêm vài phần vui mừng yên tâm. "Đời này ta đã gặp hai người rất thông minh, nay có thêm muội..."

"Ồ? Hai người nào?"

"Một người là Phong... ừm, cha ta, người thứ hai là..." Phong Tiểu Nhã bỗng dừng lại, không nói nữa.

Tạ Trường Yến đảo mắt: "Là vị phu nhân mới cưới của huynh đó à?"

Phong Tiểu Nhã thấy buồn cười, giơ tay gõ nhẹ một cái lên trán nàng: "Vô lễ."

"Vậy thêm cả muội thì là ba người rồi."

"Không, thêm muội chỉ tính là hai rưỡi."

"Sư huynh!" Tạ Trường Yến giận dỗi nhìn y nhưng cuối cùng tự mình không kiềm được bật cười, "Vậy muội phải tiếp tục cố gắng để sớm ngày giành được một nửa còn lại thôi."

NNPH lảm nhảm:

Chuyên mục đoán xem người thông minh thứ 2 là ai. Tui đoán là XXX. ????