"Huynh... không ngại sao?" Sau khi nói toạc ra tâm sự trong lòng, khi đối diện với huynh, ta ngại vô cùng. Thế nhưng vì sao huynh có thể bình thản như thế?
Phong Tiểu Nhã không đáp, y bước đến trước bức Tề Vật Luận treo trên đầu giường, ôn tồn nói: "Muội sẽ gặp được rất nhiều rất nhiều người, rất nhiều rất nhiều chuyện trong cuộc đời này. Có kẻ ngại ngùng, kẻ thù hận, kẻ ghen ghét, kẻ xấu hổ, loại người nào cũng có. Không phải cứ tránh né là có thể thoát được, nhất là..." Y quay đầu, thần sắc tang thương, "Người làm hoàng hậu."
Hàng mi Tạ Trường Yến run run.
"Muội ngồi trên phượng ỷ, nhìn mọi người quỳ bái mình. Trong số đó, có kẻ mang lòng ái mộ nhưng không thể đến gần, có kẻ ác tâm nhưng không thể làm bậy, có kẻ nham hiểm trăm phương ngàn kế rắp tâm hãm hại muội, cũng có kẻ hèn nhát yếu đuối chẳng đáng để muội nhìn đến... Cuộc sống của muội sẽ bị vây quanh bởi những con người này, không trốn được, cũng không thể trốn."
Tạ Trường Yến cắn cắn môi.
"Muội phải làm quen, khắc chế, chiến thắng." Nói đoạn, Phong Tiểu Nhã bước qua, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nàng.
Tạ Trường Yến run lên một cái, không hiểu ý của y, vì vậy cũng chẳng rút tay ra.
"Bị thương rồi muội mới biết phải chữa trị như thế nào. Chịu khổ rồi muội mới biết phải tránh như thế nào. Muội làm mất một món đồ mới biết trân trọng những gì mình đang có. Muội yêu một người rồi mới biết thế nào là tình yêu thật thụ... Muội phải trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện, kinh nghiệm ngày càng phong phú, đến khi trơn nhẵn láng mịn, đánh đâu thắng đó."
Bàn tay Phong Tiểu Nhã chầm chậm đưa lên xoa xoa đầu nàng, nói: "Bị thương để biết trân trọng cuộc sống, trải nghiệm để biết tìm lợi tránh hại, mất đi là để có được, yêu để nhìn rõ trái tim. Muội mang mệnh phượng hoàng, ắt phải chịu gian truân."
Tạ Trường Yến bất chợt ngộ ra.
Hành động, biểu cảm, lời nói của Phong Tiểu Nhã có vẻ thân mật nhưng không phải thứ tình cảm mà nàng nghĩ. Bởi vì đây là phong thái của một người trưởng bối.
Giống như sư phụ nói với đồ đệ.
Như huynh trưởng nói với muội muội.
Như người trồng hoa đối với hoa.
Như thợ điêu khắc đối với ngọc.
Hàm chứa sự mong mỏi, thương tiếc và bảo vệ, nhưng không phải tình yêu nam nữ.
Trong khoảnh khắc Tạ Trường Yến như được giải thoát.
Tạ Trường Yến lặng nhìn Phong Tiểu Nhã, ánh mắt dần trở nên sáng rõ. Lúc nàng đương định lên tiếng thì Phong Tiểu Nhã thò tay vào trong áo, lấy ra một vật.
Tạ Trường Yến nhìn chiếc hộp quen thuộc đó, ngạc nhiên: "Vũ Thuỷ Điệp?!"
"Phải." Phong Tiểu Nhã mở hộp ra, bên trong quả nhiên có một con Vũ Thuỷ Điệp.
"Không phải nó đang ở chỗ Hội Uý sao?"
"Đúng là ở chỗ quận chúa, lúc quán sập cô ấy chạy thoát kịp thời nên chiếc hộp không bị tổn hại gì." Phong Tiểu Nhã vừa nói vừa lấy chiếc nhiếp nhỏ lật con bướm lại, "Qua đây."
Tạ Trường Yến nghe lời đi qua, lúc tới gần nhìn thấy phần bụng của con bướm, nàng giật mình: "Đây là sao?"
Bụng bướm đã bị mổ ra, máu trong ổ bụng chảy cạn chỉ còn lại thân thể khô gầy.
"Tất cả nội tạng của bướm đều ngâm trong máu, đây là tim của nó." Phong Tiểu Nhã lấy nhiếp chỉ một vật thể hình dài trên phần lưng bướm, vừa giảng giải vừa chỉ ra từng bộ phận, "Miệng dùng để hút mật hoa, vách thân co lại, mật chui vào đây. Lớp màng này dùng để phòng ngừa thức ăn trôi ngược trở lại."
Tạ Trường Yến phản ứng rất nhanh: "Màu sắc này không bình thường?"
Dưới ánh nắng, vách thân bị mở ra từ lớp màng kéo dài đến phần đuôi xuất hiện màu xanh tím kỳ lạ.
Phong Tiểu Nhã gật đầu khen ngợi: "Thông minh. Ta đã hút hết thể dịch của nó ra, chia đều rồi đút cho ba con bướm khác."
Mắt Tạ Trường Yến sáng ngời: "Kết quả thế nào?"
"Mỗi con đều có hiện tượng hưng phấn, bay lượn không ngừng. Sau đó lần lượt chết vào sáu, mười hai và mười chín canh giờ sau." Phong Tiểu Nhã lấy khăn tay ra lau sạch tay mình, "Cũng vì vậy nên bây giờ ta mới đến."
"Điều này cho thấy?"
"Con bướm này khi còn sống đã bị cho ăn thuốc độc. Thuốc này có thể duy trì tình trạng hưng phấn của nó, để nó sống sót đến được tay Phương Uyển. Nhưng đến giờ độc phát tác thì đương nhiên sẽ chết."
Tạ Trường Yến cả mừng, "Muội biết ngay là không phải muội hại chết mà! Cánh bướm hoàn chỉnh như thế, phấn cũng chẳng rơi hạt nào thì sao có thể là đụng chết được?"
Phong Tiểu Nhã tươi cười nhìn nàng: "Chúc mừng muội không cần phải đi Trình quốc bắt bướm nữa."
Tạ Trường Yến vui mừng xong thì tò mò hỏi: "Sư huynh... sao huynh cũng tinh thông về bướm như thế?"
Phong Tiểu Nhã thoáng khựng lại, đáp: "Sở Vương thích eo thon(*), thần tử đành phải tuân theo... Nhưng thuốc độc không phải sở trường của ta nên vẫn chưa tra ra là độc gì, muội biết đó Công Thâu Oa đang rất bận."
(*) Tích Sở Linh Vương thích eo thon nên nhiều người trong cung phải nhịn đói.
"Bận đòi tiền bệ hạ hả?"
"Đúng vậy. Cho nên bệ hạ chuyển hết đống tấu thư mà các quyền thần dâng lên tố cáo hắn cho hắn rồi. Giờ hắn đang bận tìm tới cửa nhà người ta chửi lại."
Tạ Trường Yến bị chọc cười, cảm giác ngượng ngùng đè nén trong lòng bấy lâu cũng tiêu tan chẳng còn bóng dáng. Nàng nghĩ, mình thật sự rất thích ở bên cạnh người này. "Dù thế nào thì vấn đề khai thông đường núi khó nhằn cũng được giải quyết rồi, chắc là kênh đào cũng sắp sửa hoàn thành rồi nhỉ?"
Nhắc tới chuyện này, nụ cười của Phong Tiểu Nhã nhạt đi nhiều: "Vẫn tiến triển rất chậm. Nếu mùa xuân năm sau vẫn còn hạn hán, vụ mùa thiếu nước, đến khi thu hoạch không được mùa, e là sẽ dẫn đến nạn đói."
"Vậy... bây giờ dự trữ lương thực còn kịp không?"
"Nước không tích trữ nổi ba năm." Phong Tiểu Nhã cười giễu, "Của sĩ lại dư thừa thiên thu."
Tạ Trường Yến giật mình, đột nhiên hiểu ra vì sao Yên vương nhất định muốn đàn áp thế gia.
"Sĩ tộc trăm năm, mấy đời công khanh, quốc thịnh thì tộc hưng, quốc tử tộc vẫn sống. Đối với bọn họ, triều đường có thay đổi ra sao, quân vương đổi thành ai cũng chắc có can hệ gì. Vậy nên, quốc là quốc của vua, quốc của dân, không phải của sĩ tộc. Nạn là nạn của vua, nạn của dân không phải nạn của sĩ tộc." Phong Tiểu Nhã cười lạnh, "Sĩ như vậy thì lấy gì làm thần? Tộc như vậy thì cần để làm gì?"
Lần đầu tiên Tạ Trường Yến nhìn thấy sự giận dữ trên mặt Phong Tiểu Nhã, nàng bất giác thụt lùi một bước nhỏ.
Phong Tiểu Nhã thấy sắc mặt nàng hơi tái thì lập tức thu lại cảm xúc trên mặt: "Nhưng mà muội đừng lo, nếu đã biết căn nguyên nằm ở đâu thì từ từ giải quyết là được. Muội phải có lòng tin với bệ hạ chứ."
Tạ Trường Yến đáp vâng nhưng mầm mống nghi ngờ trong lòng bắt đầu manh nha.
Phong Tiểu Nhã nhìn độ nghiêng của bóng nắng: "Không còn sớm nữa ta phải đi đây."
Tạ Trường Yến đang định tiễn thì thấy y đi tới cửa sổ vén rèm ra, lúc vào như thế nào thì lúc ra về cũng như thế đó.
Từ từ, tại sao cửa chính đàng hoàng không đi mà phải leo cửa sổ?
Phong Tiểu Nhã vẫy vẫy tay với nàng, sau đó cửa sổ đóng lại. Tiếp theo đó, tiếng gõ cửa rất có quy luật khác vang lên.
"Mời vào." Tạ Trường Yến đáp, nhưng người nọ không vào mà vẫn cứ gõ.
Tạ Trường Yến nhíu mày, bước ra mở cửa, thấy Mạnh Bất Ly đang vác mận gai(*) quỳ thẳng lưng trước cửa, mèo vàng đi theo hắn như hình với bóng đang lòng vòng quanh nhánh mận gai, thỉnh thoảng lại ngậm ngậm cắn cắn lên đó.
(*) Vác mận gai trên lưng nhằm thỉnh tội, xin chịu phạt.
Một động một tĩnh cũng thực hợp nhau đến lạ.
"Mạnh huynh, huynh làm gì vậy?"
Ánh mắt Mạnh Bất Ly dời xuống nền đất, ở đó có một tờ giấy.
Tạ Trường Yến nhặt lên, hoá ra là một bức thư thỉnh tội. Mạnh Bất Ly tiếc chữ như vàng nên phong cách viết thư cũng ngắn gọn súc tích: "Tra ra, người gây chuyện là Đinh Đại ở nhà bếp. Không tra ra sớm, thỉnh tội."
Tạ Trường Yến nhướn mày: "Đinh Đại đang ở đâu?"
Phủ trưởng công chúa.
Phương Uyển theo sau Hội Uý quận chúa, hai người cười nói đi về hướng phòng khách.
Hội Uý quận chúa nói: "Hôm trước ta giao bướm lên rồi, hôm nay trong cung phái người đến, chắc chắn là mang câu trả lời của bệ hạ biểu ca đến cho tỷ, mau đi thôi!"
Hai người bước vào phòng thấy Như Ý đang ngồi trên sập uống trà.
Ánh mắt Hội Uý thoáng qua tia chán ghét, lẩm bẩm nói: "Sao lại phái hắn tới?", sau đó đi thẳng về phía trưởng công chúa, "Mẹ!"
Phương Uyển hơi hâm mộ nhưng nàng ấy che giấu rất tốt, cúi đầu cụp mắt đi vào.
Như Ý nhìn nàng ấy, đặt ly trà xuống, đứng dậy nói: "Truyền khẩu dụ của bệ hạ."
Mọi người trong điện liền nhất loạt quỳ xuống.
"Đã tra ra Vũ Thuỷ Điệp là do phát độc mà chết."
Lời vừa thốt ra, sắc mặt Phương Uyển tái mét. Trưởng công chúa thoáng ngạc nhiên, còn Hội Uý quận chúa thì lập tức hô lên: "Cái gì? Độc?"
"Chính là cái này." Như Ý ném một chiếc bình nhỏ về phía Phương Uyển. Phương Uyển không dám động đậy, để mặc chiếc bình đập lên trán mình.
"Ngươi làm gì thế hả!" Hội Uý quận chúa cuống lên.
Như Ý liếc nàng ấy một cái: "Bệ hạ dặn làm vậy."
Toàn thân Phương Uyển run lẩy bẩy.
"Chuyện này không có liên quan đến Tạ Trường Yến, chớ kiếm chuyện gây sự nữa. Nói xong rồi, là thế đó." Như Ý quay người bỏ đi. Trưởng công chúa đích thân ra tiễn.
Hội Uý quận chúa bĩu môi nói: "Loại người gì thế, một nô tài nhỏ bé mà cũng dám lên mặt với chúng ta!"
Quay đầu thấy Phương Uyển mặt trắng như tờ giấy vẫn đang quỳ dưới đất, nàng ấy bèn giơ tay dìu dậy: "Uyển Uyển, tỷ đừng sợ. Người bán bướm cho tỷ là ai? Ta cho người bắt hắn về, dám cả gan lừa gạt chúng ta, thọ lễ của bệ hạ cũng dám giở trò, muốn tìm cái chết à!"
Đang nói thì trưởng công chúa quay lại.
Phương Uyển nức nở nói: "Là, là một thương nhân của Nghi quốc, sau thọ yến ta định tìm hắn mua thêm một con nhưng đã không tìm thấy người nữa..."
"Đáng ghét, Nghi quốc nhiều gian thương thật đấy!" Hội Uý ngẫm nghĩ rồi thở dài, "May cho Tạ Trường Yến rồi. Bệ hạ biểu ca bảo vệ nàng ta thật."
Trưởng công chúa bỗng lên tiếng: "Hội Uý, móng cho Miên Miên về tới rồi, đi xem đi." Miên Miên là ngựa yêu của Hội Uý. Nàng ấy nghe thế thì vui vẻ hẳn: "Nhanh vậy à? Vâng, con đi xem ngay!"
Hội Uý quận chúa hào hứng rời phòng khách. Phương Uyển biết trưởng công chúa có ý giữ mình lại nên nét bất an trên khuôn mặt hiện ra ngày càng rõ ràng.
Trưởng công chúa bước sang một bên bắt đầu tỉa hoa. Nhất thời trong điện chỉ còn tiếng tách tách tách tách.
Theo từng tiếng cắt tỉa, trán Phương Uyển thấm đẫm mồ hôi lạnh, cuối cùng nàng ấy không chịu nổi nữa, dập đầu: "Điện hạ! Chất nữ sai rồi! Điện hạ! Con không ngờ con bướm đó bị độc chết..."