Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu

Chương 6





“Thủ đoạn của đối phương rất chuyên nghiệp, con đường này rất khó có thể đột phá được trong một khoảng thời gian ngắn.

” Bên trong xe, Lăng Túc Nhiên thấp giọng mở miệng.

“Có muốn đến tìm cô Tần lần nữa không?” Lục Tần Nam khẽ gật đầu: “Xem xem cô ấy có thể cung cấp thêm đầu mối nào nữa không?”
“Ừ!” Lăng Túc Nhiên hít sâu một hơi rồi gật đầu coi như đáp lại.

Rừm!
Lục Tần Nam lấy điện thoại ra nhắn đi một tin nhắn, cho người tìm tung tích vị trí của Tần Nhã Khiết, sau đó đạp chân ga.

Nửa giờ sau, Lục Tần Nam lái xe vào một tiểu khu kiểu cũ.

Sau khi rẽ thêm bảy, tám con hẻm mới dừng xe lại trước lầu của một tòa nhà cũ nát.

“Cô Tần và em gái, cả bố mẹ cô ấy đều ở lầu một!” Lục Tần Nam nhìn Lăng Túc Nhiên ngồi bên ghế phụ, mở miệng bảo.

Hô!
Lăng Túc Nhiên nặng nề thở ra một hơi.

Đưa mắt nhìn mấy căn phòng ở trong tòa nhà như sắp hỏng đến nơi, vẻ mặt anh tỏ ra có hơi áy náy: “Là tôi làm liên lụy đến cả nhà cô ấy!”

Sau khi nói vậy, anh đẩy cửa xe rồi bước xuống!
“Bố, con cầu xin bố, bố giúp con xin ông nội đi, xin ông nội phái người đi tìm Nhụy Lam đi bố…”
Hai người vừa đi đến cửa thì nghe thấy tiếng nói nghẹn ngào của Tần Nhã Khiết ở bên trong.

“Ôi… không phải do bố không giúp con, hôm qua con cũng thấy rồi đó, căn bản người nhà họ Tần còn không cho ba đi vào cửa nữa, đến ngay cả mặt của ông nội con, ba còn chẳng được nhìn…”
Bố của Tần Nhã Khiết, Tần Doanh Bác, ông than thở nói với cô: “Bố gọi điện thoại cho ông, ông không nhận, con bảo xem bố phải giúp con thế nào đây…”
“Bố gọi điện cho chú hai nhờ chú ấy giúp nói với ông nội một tiếng đi bố, trước đây bố giúp chú ấy nhiều như vậy, nhất định chú ấy sẽ cảm tạ bố mà.

” Tần Nhã Khiết lên tiếng.

“Bố gọi rồi, chú con vừa nhìn thấy số bố là ngắt ngay…” Tần Doanh Bác lại thở dài.

“Con… Chúng ta quay về Đông Khởi tìm chú, nhất định chú ở công ty…” Tần Nhã Khiết không cam lòng, tiếp tục nói.

“Tần Nhã Khiết, đến bao giờ mày mới tỉnh táo lại đây?”
Lúc này, giọng nói của một người phụ nữ trạc tuổi trung niên vang lên, người đó chính là mẹ của Tần Nhã Khiết, bà Thẩm Kiều Tam.

“Chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Tần, họ sẽ không xen vào sống chết của chúng ta nữa, mày có hiểu hay không hả?”
“Hết thảy mọi thứ của hôm nay đều do mày gây ra, mày không thể trách oán ai, cuộc đời mày bị chính tay mày hủy cả rồi!”
“Trước đây, bảo mày bỏ đứa con hoang kia đi mà mày không chịu, còn bỏ nhà ra đi, xuất ngoại đẻ ra nó!”
“Hiện giờ mày biết cái gì gọi là mong lên thiên đường thì càng xuống địa ngục chưa?”
“Nếu như không có đứa con hoang đó của mày, nhà này sẽ không việc gì phải lưu lạc đến Tiêu Châu, từ sớm mày đã trở thành con dâu nhà họ Đào rồi!”
“Mẹ! Con lặp lại lần nữa, Nhụy Lam không phải con hoang, con bé có bố mà!” Tần Nhã Khiết to tiếng đáp lại: “Con không hi vọng sẽ nghe hai chữ này từ miệng mẹ một lần nào nữa!”
“Hừ! Mày quát mẹ thì có được cái gì không chứ!” Thẩm Kiều Tam lại nâng giọng quát cô.

“Nó có bố? Vậy bố nó đâu chứ hả?”
“Đã nhiều năm rồi bố nó có từng tới thăm mày và con gái mày không? Cậu ta có gọi cho mày một cuộc gọi nào à? Thằng đó có gửi cho mày một đồng xu cắc bạc nào không chứ?”
“Đều không có chứ gì!”
“Mẹ, mẹ bớt tranh cãi đi mà, chị ấy đã rất đau khổ rồi!” Giọng nói trẻ trung của một cô gái vang lên, chính là em gái của Tần Nhã Khiết, Tần Nhã Lệ.

“Tại sao mẹ phải bớt nói lại chứ?” Thẩm Kiều Tam vặn hỏi lại: “Mẹ nói sai à? Mẹ chưa nói một câu nào sai cả!”
“Người đàn ông kia chỉ cần có một chút tinh thần trách nhiệm thôi, vậy thì ít nhất năm năm cũng phải có một chút tin tức chứ!”
“Cũng chỉ có cái loại phụ nữ không não như chị con mới có thể không chút chấp nhặt mà đẻ đứa con gái kia cho cậu ta.


Nghe đến đó, Lăng Túc Nhiên đứng trên hành lang, cơ thể anh hơi run lên, hai mắt phiếm hồng.

Là chồng, là một người bố, anh quả thật quá là thất bại mà!
Anh thật sự nợ hai mẹ con Tần Nhã Khiết và Nhụy Lam quá nhiều!
Hô!
Lại một lần nữa mở miệng thở ra một hơi, anh nhấc chân bước vào.


Bước tới cửa nhà họ Tần, nhìn thấy cửa gỗ bên trong không khóa nhưng lại có thêm một cánh cửa sắt rỗng.

“Xin hỏi hai người tìm ai?” Tần Nhã Lệ đến gần cửa, có vẻ hơi ngạc nhiên nhìn về phía hai người.

Sở dĩ cô ấy không hề nhận ra Lăng Túc Nhiên là vì Lăng Túc Nhiên vốn sống ở Đông Khởi đã nhiều năm rồi, nhưng ngày trước bình thường anh vẫn luôn ở lại trường học, ngày thường cũng ít khi tham gia vào các hoạt động quần là áo lụa.

Hơn nữa, nhiều năm qua vẫn luôn sống trong quân doanh khiến cho vẻ bề ngoài và khí chất của Lăng Túc Nhiên thay đổi ở một mức độ nhất định, cho nên Tần Nhã Lệ không nhận ra anh cũng là chuyện rất bình thường.

“Chào cô, chúng tôi tới tìm cô Tần Nhã Khiết!” Lục Tần Nam lên tiếng trả lời.

Nghe thấy lời Lục Tần Nam nói, hai cha con Tần Nhã Khiết và Tần Doanh Bác đều nhìn sang đấy.

“Hai người tới đây làm gì, tôi không muốn nhìn thấy hai người, lập tức cút đi cho tôi!” Tần Nhã Khiết nhìn về phía Lăng Túc Nhiên, cô quát lớn.

“Nhã Khiết, xin lỗi em, trước đó là anh trách oan em rồi, thật sự xin lỗi!” Lăng Túc Nhiên hít sâu một hơi rồi mới nói tiếp.

“Anh biết em có phần giận anh, cũng hận anh, anh thừa nhận anh không phải một người bố tốt.


“Nhưng bây giờ, quan trọng nhất vẫn là tìm được Nhụy Lam, muộn một phút thôi con gái sẽ gặp thêm nguy hiểm!”
“Đợi tìm thấy Nhụy Lam rồi, dù em đối xử với anh ra sao, anh đều chịu đựng hết!”
“Cái gì?” Nghe đến đó, lúc này Thẩm Kiều Tam mới kêu lên một tiếng: “Cậu chính là bố của đứa con hoang kia…”
“Mẹ!” Tần Nhã Khiết quát lớn: “Nếu như mẹ còn nói hai chữ kia một lần nữa, từ nay về sau con không có một người mẹ như mẹ!”
“Mày…” Thẩm Kiều Tam hung ác trừng mắt nhìn Tần Nhã Khiết.

Sau đó bà lại tiếp tục gào về phía Lăng Túc Nhiên.

“Cậu còn dám xuất hiện trước mặt chúng tôi à, cậu có biết cả nhà tôi đều bị cậu hại chết rồi không hả!”
“Tôi… Tôi phải rút gân lột da cậu ra!”
Càng nói càng kích động, bà xoay người cầm con dao gọt trái cây trên bàn trà lao ra phía cửa.

“Ôi?” Lục Tần Nam nhước mày, lách mình một cái đã đứng trước mặt Lăng Túc Nhiên.

“Tránh ra!” Lăng Túc Nhiên thấp giọng nói với Lục Tần Nam.

“Đốc Soái!” Lục Tần Nam quay đầu nhìn về phía Lăng Túc Nhiên.

“Bảo cậu tránh ra mà cậu không nghe à?” Lăng Túc Nhiên nhướng mày.

“Vâng!” Lục Tần Nam lui sang một bên tầm hai mét.

“Mẹ, mẹ làm gì vậy hả?” Cùng lúc đó, hai chị em Tần Nhã Khiết một trái một phải kéo Thẩm Kiều Tam lại.


“Tụi mày buông mẹ ra, cậu ta hại nhà này khổ như vậy, mẹ nhất định phải giết cậu ta…”
Thẩm Kiều Tam nói xong thì đặt mông ngồi xuống đất, rồi lại gào khóc đứng lên.

“Chú, dì, con xin lỗi!” Lăng Túc Nhiên cúi người thật sau trước mặt hai người họ.

“Xin hãy tin con, từ nay về sau, con nhất định sẽ bồi thường cho mọi người những thứ mọi người đã mất đi, bồi thường ngàn lần, vạn lần!”
“Tôi nói, anh đừng ở đây làm loạn thêm nữa, anh mau đi nhanh đi!” Tần Nhã Lệ im lặng nhìn anh một cái.

Khoác lác cũng không biết nhìn chỗ à, bồi thường ngàn lần, vạn lần cái gì chứ, tưởng đang đóng phim à!
Cũng không biết chị gái coi trọng anh ta ở chỗ nào nữa, ngoại trừ vẻ ngoài trông cũng được thì chẳng nhìn ra được ưu điểm nào nữa hết!
“Nhã Khiết, anh tới tìm em là vì muốn biết thêm một chút chuyện đặc thù xảy ra trong hai ngày gần đây của Nhụy Lam.


“Tin anh, chỉ cần biết người bắt Nhụy Lam đi là ai, anh nhất định sẽ cứu con về!”
“Hai ngày nay mọi việc vẫn rất bình thường, không có chuyện gì đặc biệt cả!” Tần Nhã Khiết hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, lòng cũng hạ quyết tâm.

Đối với cô bây giờ, đã đi vào đường cùng rồi, không trông cậy vào Lăng Túc Nhiên ngoài kia thì cô không biết phải nhờ cậy ai nữa cả!
Chuyện của cô và Lăng Túc Nhiên là một chuyện khác, cứ gác lại, mọi chuyện cứ chờ cứu được Nhụy Lam rồi tính!
“Vậy trong khoảng thời gian gần đây, có người nào lạ mặt theo dõi hoặc tiếp cận mọi người không?”
Lăng Túc Nhiên nhìn thấy cuối cùng Tần Nhã Khiết cũng phản ứng lại anh nên vội vàng hỏi.

“Cũng không có!” Tần Nhã Khiết tiếp tục lắc đầu.

“Vậy…” Lăng Túc Nhiên mở miệng hỏi tiếp.

Thùng! Thùng! Thùng!
Đúng lúc này, tiếng bước chân hỗn loạn trong hành lang vang lên.

Chỉ trong chốc lát, một gã công tử nhà giàu mặt mũi sưng to, tay đeo băng đi tới.

Đi sau anh ta còn có hơn mười tên mặc đồ đen cầm gậy cầm dao trong tay, hành lang ban đầu vốn đã bé rồi, bây giờ còn chen chúc, chật chội không chịu nổi.