Triệu Thiết Chu: “Nô tài chỉ tận chức mà làm, không dám nhận lời khen ngợi của Vương phi.”
Ngay sau đó, Triệu Thiết Chu lấy ra mấy tập sổ sách.
“Đây là ghi chép của tháng chín năm nay, mời Vương phi kiểm tra xem.”
Nét bút thanh mảnh có lực, bố cục gọn gàng không hề nhập nhằng, vừa nhìn đã thấu triệt.
Khương Uyển Ngưng ngưng thần xem xét một hồi.
“Hoa cúc để trong Linh Chiểu Hiên qua tháng đừng trồng nữa, chuyển thành trúc xanh và tùng bách, U Lan viện của ta có hồ nước, trồng thêm vài đoá sen sẽ có ý tứ hơn.”
Triệu Thiết Chu cúi đầu sâu hơn.
Tĩnh Vương thích trúc xanh nhất, lẽ nào tiền tuyến có hỉ tính, Vương gia sắp hồi phủ sao?
Hắn âm thầm cân nhắc những lời ám vệ thông truyền gần đây, dường như là… không có chuyện này đi?
Khương Uyển Ngưng lại bàn bạc một số thay đổi trong phòng bếp, phòng giặt ủi, sắp xếp nô bộc các loại… với Triệu Thiết Chu, qua hai canh giờ mới nghỉ.
Đợi hắn vừa lui ra, Lăng Chi nhanh nhẹn bưng cho nàng một ấm trà Bích Loa Xuân mới.
“Chủ tử đã mệt mỏi rồi, hay là nghỉ ngơi sớm một chút đi?”
Nhận lấy chén trà trong veo thấy đáy, trong lòng Khương Uyển Ngưng chợt nghĩ đến Triệu Hoằng.
Bọn họ đã xa nhau gần hai tháng.
Kiếp trước, vào thời khắc này nàng đã sớm qua đời, không kịp đợi chàng trở về gặp mặt lần cuối.
Quân Tây Lương vốn chỉ là dư nghiệt, chàng cùng hoàng đế tính toán dẹp yên trong bốn tháng, vậy mà không may quân ta mắc bệnh dịch, chết gần một nửa, bị kìm chân tới hơn nửa năm mới xong trận.
Triệu Hoằng là thống lĩnh, không cách nào bỏ mặc quân lính lúc hung hiểm như vậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn phần mộ ngày một lạnh lẽo của nàng.
Tính toán thời gian, khoảng hai tuần nữa sẽ có nạn dân từ Kim Châu chạy qua Tây Lương để vào kinh, cũng chính là lúc này đã khiến số phận hai người chia cắt.
Khương Uyển Ngưng sau khi xuất cung thì đã bắt đầu nghĩ cách cứu vãn chuyện quan trọng này.
“Lăng Chi, hiện tại của hồi môn của ta còn lại bao nhiêu, muội hãy cố gắng gom góp nhiều nhất có thể, ngoại trừ mấy cửa hàng ở Thành Đông, tất cả đều bán đi cho ta.”
Lăng Chi sửng sốt, hai chân run rẩy quỳ “bịch” một tiếng.
“Chủ tử, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại…”
Khương Uyển Ngưng không biết phải giải thích chuyện sống lại hoang đường kia ra sao, chỉ có thể bịa ra một câu chuyện khác.
“Đêm qua, đêm qua sau khi vào An Hoa điện thắp nhang để cầu bình an cho các tướng sĩ, ta đã mơ thấy quân ta bị mắc bệnh dịch, chết người vô số, có lẽ chính là thần phật nhắc nhở.Chuyện này hệ trọng, ta phải chuẩn bị càng sớm càng tốt.”
Lăng Chi vừa nghe thì tin ngay.
“Cho nên chủ tử vội vã muốn gom bạc và ngân phiếu là…”
Khương Uyển Ngưng gật đầu.
“Phải, đều nói phòng bệnh hơn chữa bệnh.Chàng đang đi bình định Tây Lương, phàm khi có chuyện xảy ra, nhất định chúng ta phải có đủ đồ cứu viện để gửi ra tiền tuyến, chẳng may nếu nạn dân vào thành cũng phải có cái mà chống chọi.”
Lăng Chi nghiêng đầu nghĩ ngợi.
“Chủ tử, nếu thật vậy, hay là chúng ta báo với Khương đại nhân trước một tiếng, thu xếp chắc chắn sẽ được tốt hơn.”
Lúc chủ tử trong khuê các luôn rất được Khương phụ sủng tính, Lăng Chi không hiểu tại sao lần này người lại không có ý định nhờ cậy nhà mẹ đẻ giúp sức.
Nghĩ tới người phụ thân bạc tình ích kỷ kia của mình, nụ cười của Khương Uyển Ngưng nhạt đi.
Ông ấy sẽ giúp nàng sao?
Không.
Kể cả Triệu Hoằng là con rùa vàng mà ông ấy đánh cược vào, ông thà bo bo giữ mình cùng phủ Vĩnh An Hầu còn hơn.
Kiếp trước sau khi biết kế hoạch giết người đoạt vị của Khương Uyển Như, tuy ngoài mặt ông mắng nàng ta độc như rắn rết, nhưng trong lòng còn thầm đắc ý, hai nhi nữ của ông người sau còn tốt hơn người trước, đều giỏi giành vinh quang cho cha chúng nó.
Thậm chí mặc kệ trưởng nữ là nàng chết chưa xanh mồ, chính ông đã đích thân tới bức ép Triệu Hoằng lấy Khương Uyển Như làm kế thất!
Nếu không phải lòng chàng vững như Thái sơn, lấy bản lĩnh cáo già của ông ta và thứ muội kia thì đại khái kế hoạch đã thành công rồi.
Lòng tin yêu của nàng với Khương phụ đã sớm không còn nữa.
“Phụ thân trước nay không tin quỷ thần, chỉ e sẽ không xuất lực vì chàng.”
Lăng Chi ủ rũ cúi đầu.
Nàng ấy đã đi theo chủ tử từ nhỏ, hiểu rõ Khương Uyển Ngưng tuy có phần tinh nghịch nhưng vẫn hơi yếu đuối nhát gan.Để Khương Uyển Ngưng suôn sẻ có được cọc hôn sự này, phần lớn là do công sức tác động từ phía Vĩnh An Hầu và cũng do Trương Quý phi ưng ý xuất thân Vĩnh An Hầu phủ của nàng, Khương Uyển Ngưng chỉ cần làm mỗi việc là ngoan ngoãn xuất giá.
Sau khi thành hôn thì Vương gia đối với Khương Uyển Ngưng cũng không tệ lắm, làm Vương phi thì lại là cái nghề an nhàn nắng không đến mặt, mưa không đến đầu, chỉ cơm no rượu say đàn hát đối ẩm suốt ngày thì cũng chẳng lấy gì làm nặng nhọc.
Thình lình cô nương lại đòi tự mình chủ trương một việc kinh tâm động phách như vậy, hơn nữa còn làm một mình nữa --
Ngoài không dám tin thì Lăng Chi càng lo lắng nhiều hơn.
“Vậy chủ tử người sẽ phải một mình gánh vác sao…”
Trong ánh sáng nhàn nhạt của chiều tà, đôi mắt hạnh lúng liếng dần ngưng đọng.