Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ

Chương 102: PHƯƠNG THUỐC



Hoàng cung to lớn, đến khi Chung Niệm Nguyệt tới cung Thái Hậu thì đã là hai canh giờ sau.

Ma ma bên người Thái Hậu so với cung Huệ phi thì quy củ hơn nhiều, cho dù trong lòng nghĩ gì đi chăng nữa thì cũng sẽ không biểu hiện bất kỳ điều gì lên mặt.

“Nô tỳ họ Ngô, tiểu thư cứ gọi nô tỳ là Ngô ma ma là được.” Đối phương nói, nở một nụ cười hiền hòa.

Bà ấy đã qua tuổi năm mươi, khóe mắt cũng đã có nếp nhăn.

Diện mạo như vậy có thể khiến cho người khác có cảm giác gần gũi hơn.

“Tiểu thư không cần thay xiêm y sạch, cũng không cần rửa tay súc miệng, chỉ cần đi thẳng vào trong là được. Thái Hậu nương nương đã chờ lâu.” Ngô ma ma nói rồi đưa tay lên muốn đỡ lấy tay Chung Niệm Nguyệt.

Chung Niệm Nguyệt nghiêng đầu nhìn bà ấy, cũng không từ chối.

Có người hầu hạ đương nhiên là việc tốt.

Ngô ma ma đỡ lấy nàng, không nhịn được nói: “Làn da tiểu thư thật là mềm mại, khiến cho nô tỳ không nhịn được mà sờ thêm hai cái.”

Đây chỉ mới là mở đầu.

Ngô ma ma khen nàng từ đầu đến chân, cứ như vậy cho tới khi đi tới trước mặt Thái Hậu.

Chung Niệm Nguyệt cao giọng nói: “Sao mà tất cả đều đẹp được? Vẫn có chỗ không đủ mà.”

Ngô ma ma: “Chỗ nào ạ?”

Ngoại trừ tính cách có chút không tốt ra thì bà ấy thực sự nghĩ rằng, trên người Chung Niệm Nguyệt chỗ nào cũng rất tốt.

Trên người tiểu cô nương có một mùi hương nhàn nhạt, không giống với những mùi son phấn, mùi huân hương ở ngoài cung.

Nếu bà ấy là nam nhân thì cũng hận không thể chết trên người Chung tiểu thư.

Chung Niệm Nguyệt nói: “Ngươi nhìn đi, ngực không đủ lớn.”

Ngô ma ma: “…”

Bà ấy kinh ngạc nhìn Chung Niệm Nguyệt, thực sự chưa từng gặp một tiểu cô nương nào lớn mật như vậy.

Thái Hậu ngồi ở phía trên cao, cười khẽ nói: “Trước đó không phải là có một phương thuốc bí truyền sao? Mau, lấy tới cho nàng.”

Ngô ma ma kinh ngạc đáp lời.

Khi bà ấy quay đầu đi ra ngoài thì nghe thấy Chung tiểu thư nói: “Ta muốn ghế phải có nệm lót mềm mại một chút, ta không thích ngồi ghế cứng.”

Thái Hậu cũng đáp lời, kêu người mang nệm lót tới.

Ngô ma ma đi tới cửa.

Lại nghe thấy Chung tiểu thư kiều thanh nói: “Thái Hậu có biết bệ hạ thích cái gì không?”

Thái Hậu hỏi: “Sao lại hỏi cái này?”

Dường như Ngô ma ma có thể tưởng tượng ra được, vẻ mặt của Chung tiểu thư khi cau mày, khuôn mặt càng thêm xinh đẹp không gì sánh được.

Chung tiểu thư nói: “Tất nhiên là vì ta cực kỳ yêu bệ hạ, nên cũng hy vọng mọi việc mà ta làm đều có thể khiến cho bệ hạ yêu ta hơn một chút. Ta muốn bệ hạ yêu ta lâu dài, giống như là ta yêu bệ hạ vậy.” Ngô ma ma nghe xong cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Trong hoàng cung thì lấy đâu ra tình cảm thật lòng?

Chung tiểu thư vậy mà thực sự nói chuyện yêu đương với Tấn Sóc Đế.

Nàng xinh đẹp như vậy, lại thật sự giao toàn bộ trái tim cho Tấn Sóc Đế.

Không chút kiêng dè mà nói thẳng ra như vậy.

Sợ là từ nhỏ tới lớn, nàng chưa từng chịu khổ một lần nào phải không?…Cũng phải, xưa nay nghe nói nàng ở trong kinh thành vô cùng kiều khí, không cho bất kỳ ai chút mặt mũi nào, chỉ muốn tất cả mọi thứ đều thuận theo ý mình. Đương nhiên cuộc sống vô cùng thuận buồm xuôi gió, chưa từng chịu khổ một lần nào.

Nhưng trong cung thì ai lại dám có suy nghĩ như vậy?

Ngô ma ma hoảng hốt chớp mắt.

Trong đầu bà ấy không nhịn được mà suy nghĩ…đúng là bởi vì trong cung không có ai dám có suy nghĩ này, đúng là tất cả những người trong cung đều hư tình giả ý, mà Chung tiểu thư lại thẳng thắn về chuyện tình cảm, đương nhiên lại càng đáng quý.

Giống như một người luôn đi trong bóng tối.

Vô cùng khát vọng nhìn thấy chút ánh sáng.

Cho dù bọn họ chỉ là đám nô tỳ nhưng cũng có đôi lúc, bọn họ hy vọng sẽ có thể gặp được người đối xử với mình một cách chân thành.

Ngô ma ma âm thầm lắc đầu, cũng không nghe tiếp nữa, mà nhanh chân bước ra cửa, đi tới thiên điện tìm phương thuốc.

Phía bên này, Thái Hậu bất giác mà nắm chặt tay vịn của ghế.

Khóe miệng bà ta cong nhẹ, lộ ra chút tươi cười: “Ai gia không biết.”

Chung Niệm Nguyệt nhẹ giọng nói: “À.”

Nàng ngẩng đầu hỏi: “Thái Hậu là mẫu thân của bệ hạ, sao lại không biết được chứ?”

Trong chớp mắt, trong điện không còn chút tiếng động nào.

Các cung nhân bất giác mà cúi thấp đầu xuống, tim đập rất nhanh, dường như không dám tưởng tượng điều sẽ xảy ra tiếp theo.

Thái Hậu cúi đầu, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, chính là không biết. Có lẽ vì ai gia có quá nhiều hài tử, không chỉ có duy nhất một mình bệ hạ. Ai gia chỉ có một mình, sao có thể lấy đâu ra nhiều tâm tư như vậy?”

Chung Niệm Nguyệt nói: “Ta cũng có huynh trưởng. Mẫu thân ta thiên vị ta, phụ thân ta thiên vị hắn. Cho dù là như vậy, mẫu thân ta vẫn biết huynh trưởng thích ăn Kim Nhũ Tô hơn là Tô Lạc Đường.”

Thái Hậu nói: “Sao giống nhau được? Mẫu thân ngươi cũng chỉ có hai huynh muội ngươi thôi.”

Chung Niệm Nguyệt: “Vậy tại sao Thái Hậu phải sinh nhiều như vậy?”

Nhất thời bầu không khí càng thêm yên lặng.

Các cung nhân vội vàng cúi thấp đầu xuống.

Dường như hôm nay tâm trạng Thái Hậu rất tốt.



Bà ta nói: “Vậy tại sao ngươi không trực tiếp hỏi bệ hạ?”

“Chưa từng có ai làm cho Thái Hậu ngạc nhiên sao? Đương nhiên là ta muốn tìm hiểu chuyện hắn thích, sau đó mới có thể dỗ cho hắn vui vẻ nha.”

“…” Ý cười ở đáy mắt Thái Hậu đã hoàn toàn biến mất.

Bà ta không nhịn được nữa.

Nhất thời bà ta không phân biệt được, lời đồn trong kinh thành về Chung Niệm Nguyệt là thật hay là giả.

“Ai gia vẫn không biết.” Thái Hậu đành phải một lần nữa nhấn mạnh với nàng.

Khi bà ta nhìn thấy Chung tiểu thư.

Một mỹ nhân xinh đẹp như vậy, Tấn Sóc Đế không thích mới là lạ, huống chi mỹ nhân này còn toàn tâm toàn ý đối xử tốt với Tấn Sóc Đế, không hề cho người nào khác chút mặt mũi nào.

Ai mà không thích chứ?

Mà hiện tại Tấn Sóc Đế càng yêu nàng thì khí thế của nàng cũng tăng lên.

Cho dù là Thái Hậu, thì cũng không thể bẻ đi những gai nhọn đó của nàng.

“Thái Hậu cho ta hỏi một câu nữa.” Chung Niệm Nguyệt nói.

Đôi mắt nửa tỉnh nửa mơ của Thái Hậu, lúc này hoàn toàn mở to.

Bà ta nhìn chằm chằm Chung Niệm Nguyệt, thật sự không thể tưởng tượng được, những người này cưng chiều nàng tới mức nào mới có thể nuôi dạy ra được cái tính cách này của Chung Niệm Nguyệt, ngay cả Thái Hậu mà cũng dám vênh mặt hất cằm sai khiến.

Bà ta không nhịn được hỏi: “Ngươi không sợ sao?”

Chung Niệm Nguyệt hỏi lại: “Sợ cái gì?”

“Sợ ai gia, ai gia chính là Thái Hậu.”

“Thái Hậu cũng không có hai đầu, bốn tay, tám chân. Thì có gì mà phải sợ?”

Thái Hậu nghe thấy, nhất thời không nói nên lời.

Tấn Sóc Đế yêu nàng, nên cũng yêu sự hào phóng trên người nàng, mà không phải là những lời dạ dạ vâng vâng, dáng vẻ sợ hãi sao?

Lúc này Chung Niệm Nguyệt ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Huống chi bệ hạ từng nói với ta, muốn phong ta thành hậu, trên đời này ngoại trừ hắn thì thân phận ta chính là tôn quý nhất, chẳng lẽ là gạt ta sao? Mỗi lần nghĩ tới điều này, ta cũng không cảm thấy sợ hãi bất kỳ thứ gì nữa.”

Thái Hậu nghẹn họng: “…”

Nửa đời trước, tiếc nuối lớn nhất của bà ta không phải là sinh sáu hài tử, tuy là có hai hài tử chết non nhưng những đứa còn lại đều khỏe mạnh hơn những công chúa hoàng tử khác.

Ngay cả nhà mẹ bà ta cũng nói, bà ta có công sinh dưỡng, không cần sợ là bệ hạ sẽ không sủng ái.

Sau khi nhi tử của bà ta được phong vương, nhất thời mọi người đều nói bà tà sẽ trở thành kế hậu.

Nhưng cố tình đến khi tiên đế chết.

Bà ta vẫn chỉ là một Dung quý phi.

Mà quý phi này còn không được sủng ái bằng những phi tử khác.

Chung Niệm Nguyệt thật tốt số.

Tuổi còn trẻ, chỉ mới vừa cập kê, có khuôn mặt xinh đẹp, lại được phụ mẫu yêu thương, huynh trưởng cưng chiều. Ở trong kinh thành đi ngang, không cần nể mặt ai.

Còn chưa tiến cung thì đã được Tấn Sóc Đế định sẵn nàng sẽ là hoàng hậu.

Trên đời này làm gì có cuộc đời của nữ tử nào trôi chảy được như vậy?

Trôi chảy tới mức, bước thẳng tới vị trí hoàng hậu.

“Bệ hạ đương nhiên…không lừa ngươi.” Thái Hậu khó khăn nói ra mấy chữ.

Chung Niệm Nguyệt: “Vậy là được.”

Lúc này Thái Hậu lộ ra vẻ mặt hiền hòa, bà ta cười nói: “Ngươi không sợ ai gia cũng là một chuyện tốt, tương lai khi tiến cung, ai gia sẽ là bà mẫu của ngươi, sẽ thường xuyên gọi ngươi tới đây bồi chuyện. Nếu ngươi sợ ta thì đúng là mất đi chút hứng thú.”

Bà ta dừng lại một chút rồi nói: “Giống như hôm nay rất tốt, trong lòng ngươi có gì không thể hỏi bệ hạ thì cứ trực tiếp hỏi ai gia. Ai gia sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi.”

Chung Niệm Nguyệt gật đầu cười nói: “Vậy ta cũng không khí nữa.”

Dù sao Thái Hậu cũng chưa tiếp xúc nhiều với nàng.

Nếu bà ta đi hỏi thăm Tam hoàng tử, Tướng công tử là sẽ biết có nên mời nàng bồi chuyện hay không, nếu không trong tương lai sợ là bà ta sẽ phải chịu thiệt rất nhiều.

Thái Hậu lại hỏi: “Ai gia nghe nói lúc trước ngươi bị bắt cóc, cuối cùng đã tìm được ngươi trong chùa phải không? Đó là nhờ Phật Tổ phù hộ ngươi.”

Chung Niệm Nguyệt biết bà ta tin Phật.

Trong truyện, bởi vì cái này mà Tô Khuynh Nga mới được lòng Thái Hậu.

Nhưng các ngươi càng thích.

Ta sẽ không thích.

Chung Niệm Nguyệt nói: “Làm gì có? Đạo tặc bắt cóc ta, chính là kẻ đã mở ra cái miếu nhỏ đó. Có thể thấy được Phật Tổ bao che đạo tặc.”

Thái Hậu: “…”

Dường như bà ta cảm thấy tiểu cô nương này đang mắng mình.

Không lâu sau.

Ngô ma ma đã quay trở lại.

“Thái Hậu, đây là phương thuốc đó.” Ngô ma ma khom lưng nói.

“Đưa cho Chung tiểu thư đi.” Thái Hậu quay mặt đi nói.

“Vâng.” Ngô ma ma đáp lời.

Chung Niệm Nguyệt nhét phương thuốc vào trong tay áo.



Thái Hậu nói: “Thân thể ai gia không chịu nổi, hôm nay có chút mệt mỏi. Mau phái người đưa nàng trở về đi.”

Chung Niệm Nguyệt gật đầu.

Ngay lập tức có cung nhân cung kính dẫn Chung Niệm Nguyệt ra ngoài.

Chờ nàng đi xa, Thái Hậu mới lạnh lùng nói: “Đúng là có chút mới mẻ, trên đời này lại có người cực kỳ yêu hắn. Hôm nay tiểu cô nương tới đây, một chút thiệt thòi cũng không có. Nhưng lại bất bình thay cho bệ hạ, muốn chọc giận ta.”

Thái Hậu dứt lời, ngẩng đầu lên nhìn về phía hoàng hôn bên ngoài cửa sổ.

Bà ta nói: “Kéo dài thời gian tới tận bây giờ mới đưa người lại đây. Bệ hạ là đang sợ ai gia giữ nàng lại không chịu thả người.”

“Đúng là rất tốt. Một người thật lòng yêu hắn, một người coi nàng là bảo bối trong lòng bàn tay. Đúng là một đôi bích nhân.” Thái Hậu cười một tiếng.

Cười lạnh.

Ngô ma ma nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt, trong lòng vẫn không thể quên đi khuôn mặt ngây thơ vừa mới biết yêu của nàng.

Bà ấy thở dài nói: “Như vậy chẳng phải càng tiện cho Thái Hậu hành sự sao? Nếu thật sự bệ hạ cả đời đều như vậy, đao thương bất nhập, không hứng thú với tình yêu. Thì ai có thể khiến cho bệ hạ đắn đo suy nghĩ chứ?”

Nhất thời trong điện vô cùng yên tĩnh.

Một lúc sau mới nghe thấy Thái Hậu nói: “Ai gia chỉ là không hiểu rõ, một người có thể tự tay giết chết huynh trưởng của mình, bắt hai người còn lại trở thành hai con chó trung thành. Mà cũng biết cái gọi là tình yêu sao?”

Bà ta thực sự không hiểu.

Cũng cảm thấy trong lòng có một cục đá, làm thế nào cũng không biến mất được.

Chung Niệm Nguyệt lên cỗ kiệu, còn chưa đi xa thì đụng phải ngự liễn của Tấn Sóc Đế.

Tấn Sóc Đế ngồi ở phía trên, ôn nhu cười nhìn nàng: “Niệm Niệm được ban thưởng gì?”

Chung Niệm Nguyệt lắc đầu, bước xuống cỗ kiệu.

Nàng chậm rãi đi tới trước mặt hắn, còn chưa đợi nàng bước lên thì Tấn Sóc Đế đã ôm eo nàng, đặt nàng ngồi trong lòng hắn.

Tấn Sóc Đế dán sát bên tai nàng nói: “Ngô ma ma đưa cái gì cho nàng?”

Chung Niệm Nguyệt trợn mắt.

Sao?

Sao cái này Tấn Sóc Đế cũng biết vậy?

Thì ra trong cung Thái Hậu, Tấn Sóc Đế cũng sắp xếp tai mắt sao?

Chung Niệm Nguyệt lắc đầu nói: “Chỉ là phương thuốc thôi.”

Đương nhiên nàng sẽ không nói tác dụng của nó.

Lúc đó nàng chỉ thuận miệng nói, cố ý thể hiện cho Thái Hậu biết nàng thật lòng yêu Tấn Sóc Đế, muốn chọc tức Thái Hậu một chút, muốn cho Thái Hậu biết, bà ta không thương hắn thì nàng sẽ thương hắn.

Nét mặt Tấn Sóc Đế có chút nghiêm trọng: “Phương thuốc? Mau lấy ra, để trẫm đưa cho thái y xem qua. Niệm Niệm, nàng không thể uống bậy.”

Chung Niệm Nguyệt: “Không, không có gì hay để nhìn.”

Tấn Sóc Đế nắm lấy cổ tay nàng.

Sau đó hắn di chuyển ngón tay, theo cổ tay và cánh tay của nàng, đưa tay vào bên trong tìm kiếm.

Vừa ngứa vừa nhột.

Tim Chung Niệm Nguyệt đập vô cùng nhanh, bất giác liếm môi một cái.

Nàng nhỏ giọng nói: “Đừng có sờ.”

Nhưng Tấn Sóc Đế vẫn tìm được phương thuốc nằm trong tay áo của nàng.

Tấn Sóc Đế nhàn nhạt nói: “Trẫm biết rõ nàng thích giấu đồ vật trong tay áo.” Hắn đưa cho Mạnh công công nói: “Cầm đưa cho Lâm thái y, kêu ông ta điều tra rõ, bên trong có những thứ gì?”

Nếu là độc dược.

Hắn sẽ cho Thái Hậu dùng thử.

?…Ta nghĩ chàng muốn ta vì xấu hổ mà chết ngay lập tức, quay về thế giới cũ ngay trong đêm nay phải không!

Chung Niệm Nguyệt nhanh chóng nắm lấy tay áo của hắn, kề sát tai hắn, nhỏ nhẹ nói: “Bệ hạ đừng để người khác nhìn thấy, không phải là phương thuốc gì đặc biệt cả…à…được thôi, ta nói. Giúp to ngực.”

Dứt lời, nàng ngồi ngoan ngoãn ở đó, trừng mắt nhìn hắn.

Tấn Sóc Đế: “…”

Cổ họng giống như bị bóp chặt.

Nhìn chằm chằm Chung Niệm Nguyệt một lúc lâu, sau đó mới bất đắc dĩ gọi một tiếng “Niệm Niệm’.

Nhất thời Chung Niệm Nguyệt cảm thấy tay chân có chút bủn rủn.

Nàng cảm thấy sau khi nói lời đó xong thì bầu không khí có chút không ổn rồi.

Nàng nhỏ giọng nói: “Đây không phải là đang cho Thái Hậu…mở rộng tầm mắt sao?”

“Sao Niệm Niệm lại nói là mở rộng tầm mắt?” Giọng nói Tấn Sóc Đế càng trầm xuống.

“À. Vì ta muốn bày tỏ tình cảm sâu đậm này với bệ hạ, mọi chuyện đều hận không thể làm thật tốt. Chỉ để khiến cho bệ hạ yêu ta hơn một chút…”

Tấn Sóc Đế thực sự không nhịn nổi nữa.

Ở trong ngự liễn, hắn cúi đầu xuống hôn lên vành tai Chung Niệm Nguyệt, dường như hắn đã cố gắng kiềm chế, nên giọng nói có chút run rẩy: “Niệm Niệm không cần làm những việc như vậy, mỗi ngày trôi qua trẫm đều sẽ yêu nàng thêm một chút.”

Lông mi Chung Niệm Nguyệt run rẩy.

Nàng bất giác mà co người lại.

Nàng nói: “So với hôm qua…ta cũng thích bệ hạ thêm một chút.”