Hoàng Hậu Chính Là Thiên Hạ

Chương 125: Phiên ngoại 3



Chung Niệm Nguyệt có một giấc mơ rất dài.

Nàng mơ thấy Tấn Sóc Đế của nguyên tác.

Nhìn thấy Tấn Sóc Đế làm rất nhiều hành động kỳ lạ, từ một cuốn truyện ngọt sủng nhưng cuối cùng lại có kết thúc BE.

Hay thật.

Kết thúc trong nguyên tác chính là cảnh Tô Khuynh Nga vui mừng ôm lấy Kỳ Hãn nói mình mang thai! Tác giả còn tính viết cả quyển hai, viết về Thái Tử sau khi lên ngôi và hành trình cung đấu của Tô Khuynh Nga.

Kết quả hắn lại giết hết tất cả nhân vật chính.

Sau khi Chung tỉnh dậy sau giấc mơ đó, nhất thời nàng không biết bản thân đang ở đâu.

Cuối cùng cung nhân vén màn ra, cười hỏi nàng: “Nương Nương dậy rồi sao?”

Nương nương?

Chung Niệm Nguyệt ngạc nhiên chớp mắt, mới nhớ ra được, phải rồi. Nàng và Tấn Sóc Đế, không, phải là Kỳ Hoàn mới đúng, đã đại hôn rồi.

Không phải lén lút thành thân.

Mà là đại hôn dưới sự chứng kiến của rất nhiều đại thần.

Vì vậy nàng đã trở thành chủ nhân chân chính của lục cung này rồi.

“Nương nương đã muốn thức dậy chưa? Ngự Thiện Phòng đã nấu cháo và canh. Nếu ngài muốn ăn, thì chỉ cần đợi một chút mà thôi…”

Lúc này Chung Niệm Nguyệt đã đói bụng.

Đói đến mức cả người không còn chút sức lực nào.

Đương nhiên, cả người không còn chút sức lực nào cũng do nguyên nhân khác gây ra. Chẳng hạn như hôm qua hai người đã phóng túng quá độ.

Nhưng những thứ này đều không quan trọng.

Hiện tại Chung Niệm Nguyệt chỉ muốn nhìn thấy Tấn Sóc Đế mà thôi.

“Bệ hạ lên triều sao?” Nàng hỏi.

“Hôm nay không có triều hội ạ.” Cung nhân nói tiếp: “Bệ hạ đang ở bên ngoài, vẫn chưa biết nương nương đã tỉnh.”

Chung Niệm Nguyệt nghe thấy cung nhân cứ liên tục gọi ‘nương nương’, nàng vẫn chưa thích ứng được.

Nàng bước xuống giường, vội vàng cúi đầu mang giày.

Cung nhân vội vàng nói: “Nương nương muốn đi tìm bệ hạ sao? Để nô tỳ đi thông báo ngay lập tức…”

Chung Niệm Nguyệt lắc đầu nói: “Không cần, không cần các ngươi đi theo. Ta tự mình đi là được.”

Có chút không đúng quy củ.

Nhưng cung nhân lại nghĩ thầm.

Khi nương nương vẫn làm tiểu thư thì có bao giờ tuân theo quy củ đâu.

Lời nói đã lên tới miệng nhưng cung nhân cũng chỉ có thể nuốt xuống. Vội vàng cầm lấy xiêm y bên cạnh, mặc vào cho Chung Niệm Nguyệt.

Chung Niệm Nguyệt vội vàng rửa mặt, sau đó nhanh chân đi ra bên ngoài.

Có thể nói Tấn Sóc Đế chính là một người cuồng công việc.

Bình thường lúc đi trên đường không đọc sách thì cũng là phê duyệt tấu chương.

Hôm nay Chung Niệm Nguyệt rón rén đi ra bên ngoài, nhìn thấy Tấn Sóc Đế đang ngồi trước bàn xử lý chính vụ.

Mạnh công công liếc mắt qua thì nhìn thấy Chung Niệm Nguyệt, há hốc miệng nhưng cuối cùng vẫn nhắm mắt lại.

Mỉm cười nhìn Chung Niệm Nguyệt đang đi tới phía trước bàn Tấn Sóc Đế.

“Bệ hạ đang làm gì…” Giọng nói Chung Niệm Nguyệt ngừng lại.

Thì ra Tấn Sóc Đế không đọc sách cũng không phê duyệt tấu chương.

Hắn đang vẽ tranh.

Vẽ Chung Niệm Nguyệt.

Vẽ Chung Niệm Nguyệt khi đang mặc lễ phục hoàng hậu vào ngày đại hôn.

Nhìn qua thì đúng là có chút uy nghiêm không nói nên lời, khi gió thổi tới, một góc của chuỗi ngọc châu bị bay lên.

Lộ ra chiếc cằm xinh đẹp mềm mại ở phía dưới, dung nhan xinh đẹp, đôi môi đỏ rực khẽ nhếch lên, cùng với hai gò má ửng đỏ…

Uy nghiêm đứng dưới bức tường cao ngói đỏ.

Dường như nàng chính là người đẹp nhất trong số tất cả bọn họ.

Đột nhiên Chung Niệm Nguyệt nhớ ra, Tấn Sóc Đế trong mơ suýt chút nữa đã đốt cháy bức tranh vẽ nàng.

Nàng ngừng lại một chút.

Không nhịn được đi tới phía trước, còn chưa đợi Tấn Sóc Đế mở miệng thì nàng đã chui thẳng vào lòng hắn.

Tấn Sóc Đế đặt bút xuống, đỡ lấy eo của nàng. (EbookTruyen.Net)

“Tỉnh ngủ?”

Chung Niệm Nguyệt gật đầu, quay đầu nhìn sang bên kia thì thấy có một bức tranh khác đã vẽ xong từ sớm.

Thanh chặn giấy đã che mất góc váy.

Bức tranh này vẽ ở Lâm Bình, dáng vẻ của nàng khi đứng trên thuyền.

Gió trong rừng thổi tới, nàng xoay đầu lại mỉm cười, đưa tay về phía người vẽ tranh, dường như là muốn nhào tới ôm hắn.

Vô cùng sống động.

Tài nghệ của người vẽ tranh thực sự rất giỏi.

Dường như bức tranh này chưa hết những tình cảm tót đẹp của hắn dành cho nàng.



Tấn Sóc Đế không biết tại sao Chung Niệm Nguyệt chui vào lòng hắn, rồi lại ngồi im không nói gì.

Hắn không nhịn được thấp giọng hỏi: “Niệm Niệm đang nghĩ gì? Đói bụng không?”

“Nghĩ về bức tranh mà bệ hạ vẽ.” Chung Niệm Nguyệt đưa tay về phía bàn, cầm lấy bức tranh: “Nhìn thấy nó thì ta cảm nhận được bệ hạ rất yêu ta.”

Tấn Sóc Đế ngừng lại.

Hắn biết nàng rất thoải mái khi nói ra những lời như vậy, nhưng mỗi khi nàng ngây thơ nói ra những lời như vậy, lại càng khiến hắn cảm thấy vui mừng hơn không ít.

Hắn đặt cằm lên vai nàng, cười nói: “Có khi nào trẫm không yêu Niệm Niệm chứ?”

Chung Niệm Nguyệt quay lại nhìn hắn.

Vậy mà ngài còn biết nói những lời yêu đương như vậy sao!

Sau khi Chung Niệm Nguyệt định thần lại, nàng vòng tay qua ôm lấy cổ Tấn Sóc Đế: “Ta lúc nào cũng yêu bệ hạ.”

Tấn Sóc Đế ôm chặt eo nàng, cúi đầu xuống hôn lên môi.

Đột nhiên lúc này bụng Chung Niệm Nguyệt kêu lên một tiếng, ngay lập tức bầu không khí lãng mạng đã phá hủy.

Người của Ngự Thiện Phòng tới rất đúng lúc, lúc này đã mang thức ăn sáng của nàng lên rồi. Vì vậy mặc kệ bàn này dùng để vẽ, hay phê duyệt tấu chương thì tất cả đều phải gạt sang một bên để đặt thức ăn của Chung Niệm Nguyệt lên.

Cứ như vậy Chung Niệm Nguyệt ngồi trong lòng Tấn Sóc Đế, tay phải cầm đũa, tay trái cầm muỗng, bắt đầu ăn.

Hôm nay Niệm Niệm có hơi kỳ lạ.

Nếu là ngày xưa, nàng chỉ cần ngồi trong lòng hắn một chút thì sẽ vội vàng rời đi nơi khác tìm thứ gì đó để chơi. Hôm nay lại chỉ ngồi im trong lòng hắn.

Tấn Sóc Đế chìm đắm trong suy nghĩ.

Khi Chung Niệm Nguyệt cúi đầu uống canh, không nhịn được mà nắm lấy ngón tay của Tấn Sóc Đế.

Tấn Sóc Đế lại tiếp tục ngẩng người.

Nếu hắn mà biết sau khi Niệm Niệm đại hôn sẽ dính người như vậy thì nhất định phải đại hôn với nàng sớm hơn mới phải. Cũng không cần phải cố gắng kìm nén lâu như vậy.

Chung Niệm Nguyệt vẫn còn đang suy nghĩ.

Nếu thật sự có một thế giới song song, và một Tấn Sóc Đế khác, vậy chẳng phải hắn sẽ cô đơn cả đời sao?

Thôi.

Chung Niệm Nguyệt thở dài.

Có lẽ đó chỉ là giấc mơ do nàng tự tưởng tượng ra thôi phải không? Nếu không thì tại Tấn Sóc Đế đó có thể vẽ nàng được chứ? Hắn và nàng chưa từng gặp mặt nhau mà?

Hay nó giống như một cuốn truyện huyền huyễn?

Một ngày nào đó nhân vật Tấn Sóc Đế kia phát hiện ra hắn chỉ là một nhân vật phụ của quyển truyện, rồi tự mình thức tỉnh thì sao?

Càng nghĩ càng cảm thấy phức tạp.

Chung Niệm Nguyệt lắc đầu, không muốn nghĩ về nó nữa.

Mặc kệ là mơ hay là thật, mặc kệ có thế giới song song hay không, Tấn Sóc Đế có sống cô độc suốt quãng đời còn lại hay không…

Thì nàng sẽ đối xử thật tốt với Tấn Sóc Đế trước mặt mình, thật tốt!

Như vậy cũng có thể an ủi được phần nào về giấc mơ đó.

Nghĩ tới đây.

Chung Niệm Nguyệt cắn một nửa thịt viên mà nàng thích nhất.

Quay lại, đưa một nửa còn lại cho Tấn Sóc Đế.

Tấn Sóc Đế rũ mắt nhìn xuống, cười nhẹ một cái, cúi đầu xuống ăn.

Sau khi chậm rãi kết thúc bữa sáng, Chung Niệm Nguyệt cũng đã khôi phục lại được chút sức lực.

“Đi thôi! Hôm nay chúng ta đi du thuyền đi!”

“Được, đi du thuyền.”

Tấn Sóc Đế bế Chung Niệm Nguyệt đi vào bên trong, tự tay thay xiêm y cho nàng.

Bọn họ cùng nhau xuất cung.

Lúc này đang là mùa xuân, nước hồ trong veo.

Chung Niệm Nguyệt ngồi ở trên thuyền câu cá nửa ngày nhưng vẫn không câu được gì. Nên nàng đã đưa cần câu sang cho Tấn Sóc Đế, còn mình thì đi vào trong nằm ngủ.

Giống như những gì Tấn Sóc Đế đã từng nói.

Nàng là hoàng hậu nhưng nàng không cần phải tuân theo bất kỳ quy tắc gì cả.

Nàng vẫn có thể lười biếng như xưa.

Sau khi mặt trời lặn xuống, Chung Niệm Nguyệt mới phát hiện thời gian trôi qua thực sự rất nhanh.

Chỉ cần được ở bên cạnh người mình yêu, cùng nhau trải qua mọi thứ, thật sự rất là hạnh phúc.

Chung Niệm Nguyệt trở mình.

Nàng nhìn thấy một con thuyền khác cách đó không xa Cẩm Sơn Hầu đang đứng ở mũi thuyền.

Ngay lập tức Chung Niệm Nguyệt gọi bọn họ lên thuyền.

“Ăn cá không!”

Cẩm Sơn Hầu rất vui, liên tục nói: “Ăn!”

Chung Niệm Nguyệt: “Đó! Ngươi câu đi!”

Cẩm Sơn Hầu: “…”

Chung Niệm Nguyệt lôi đám ăn chơi trác táng lên thuyền câu cá cho nàng, không chút ngại ngùng kéo Tấn Sóc Đế vào bên trong kêu hắn ngồi xuống, nàng nằm lên đùi hắn, còn kêu hắn đọc tiểu nhân thư cho nàng nghe, nàng chậm rãi dựa vào người hắn xem từng bức tranh một.



Khi nàng xem tới mệt mỏi, nghiêng đầu dựa sát vào người hắn, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Nửa mơ nửa tỉnh.

Nhỏ giọng nói: “Ta thích bệ hạ…”

Tấn Sóc Đế hỏi nàng: “Thích gì?”

Chung Niệm Nguyệt: “Thích bệ hạ đọc tiểu nhân thư cho ta nghe.”

Tấn Sóc Đế: “…”

Chung Niệm Nguyệt liếm môi: “Thích bệ hạ nướng cá cho ta ăn.”

Tấn Sóc Đế: “…”

Khi Chung Niệm Nguyệt tỉnh lại, thì thuyền đã cập bến.

Đám ăn chơi trác táng tụm lại với nhau tự mình nướng cá.

Tấn Sóc Đế cũng ngồi ở một bên nướng cá.

Khi nghe thấy động tĩnh của Chung Niệm Nguyệt, hắn ngước mắt lên nhìn nàng: “Niệm Niệm, cá đã chín.”

Chung Niệm Nguyệt cầm lấy cá, cúi đầu cắn một miếng, vui tới mức muốn rơi nước mắt.

Đột nhiên nàng nói: “Ta thích bệ hạ…”

“Hửm? Lần này thích gì?” Tấn Sóc Đế mỉm cười hỏi.

“Thích bệ hạ, tất cả mọi thứ của bệ hạ.” Nếu người khác nói lời này, sợ là sẽ bị nghi ngờ mơ ước quyền lực địa vị của hoàng đế.

Nhưng Chung Niệm Nguyệt nói ra thì chính là lời thân mật.

Tấn Sóc Đế ngừng lại một chút, đột nhiên quay lại bung dù ra che lại, đè Chung Niệm Nguyệt xuống, hôn lên môi nàng.

Sau đó hắn bị xương cá đâm trúng.

Tấn Sóc Đế: “…”

Chung Niệm Nguyệt vội vàng phun xương cá trong miệng ra, sau đó vươn tay lau vết máu trên môi Tấn Sóc Đế.

Màu máu khiến cho môi hắn càng thêm diễm lệ.

Khiến cho hắn mất đi khí chất lãnh đạm thường ngày.

Khi hắn nhìn chằm chằm nàng, dường như là muốn đè nàng xuống mà ăn thịt.

Chung Niệm Nguyệt nhướng người tới, hôn hắn một cái, ngây thơ nói: “Hôn một cái thì sẽ hết đau.”

Tấn Sóc Đế đè tay nàng lại, giọng nói có hơi khàn khàn: “Niệm Niệm, chỗ khác cũng đau.”

Chung Niệm Nguyệt:?

Hay lắm.

Chung Niệm Nguyệt nhanh chân đặt cá xuống, vỗ mông, mặc kệ đám ăn chơi trác táng, nàng bỏ của chạy lấy người: “Đi thôi, hồi cung nào!”

Sau đó, đám ăn chơi trác táng chậm rãi thưởng thức cá nướng bọn hắn tự tay làm, sau đó mới cùng nhau về phủ.

Bởi vì mang tiếng xấu quá thường xuyên, vừa vào cửa đã bị phụ thân mắng: “Ngươi đi đâu?”

Bọn hắn chỉ có thể nói: “Đi chung với bệ hạ và hoàng hậu, du thuyền, câu cá, nướng cá.”

“Đánh rắm!” Phụ thân của bọn hắn đương nhiên không tin.

Nhưng sau khi mắng xong thì ông mới chợt nhớ ra, hửm? Hoàng hậu nương nương là ai? Không phải là Chung Niệm Nguyệt sao? Bởi vì lần trước ở tiệc mừng thọ của Thái Hậu xảy ra chuyện của Vạn gia, nên bọn họ mới biết đám nhóc này thực sự có quen biết với Chung Niệm Nguyệt!

À không phải, là quen biết với hoàng hậu nương nương!

Nếu vậy bọn hắn đi du thuyền với bệ hạ, cùng nhau ăn cá…thì cũng không phải là không thể.

Nghĩ tới đây.

Bọn họ vô cùng kinh ngạc.

Lúc này bọn họ mới nhớ ra, lúc trước khi bọn hắn trở về cũng nói là dùng bữa chung với bệ hạ.

Vậy chẳng lẽ…là sự thật sao?!

Trời ạ!

Bọn họ còn chưa từng nhận được đãi ngộ như vậy đâu, mà đám nhóc hỗn đản lại được tận hai lần!

Bọn họ tuyệt đối sẽ không thừa nhận là bọn họ ghen tị đâu!

Ánh mắt nhìn đám nhóc này cũng thay đổi không ít.

Đây chính là thứ mà người khác cầu cũng không được!

Về sau khi đánh bọn nhóc này, vẫn nên xuống tay nhẹ một chút…

Lúc này Chung Niệm Nguyệt và Tấn Sóc Đế đã quay lại hoàng cung.

Chung Niệm Nguyệt bá đạo nói: “Lúc trước Lạc Nương đã lén dạy cho ta, hôm nay ta sẽ thử một chút, bệ hạ đừng cử động…”

Tấn Sóc Đế: “…”

Mấy ngày qua Lạc Nương đã dạy những gì?

Chung Niệm Nguyệt ngồi trên người hắn, vụng về lắc lắc mông.

Hơi thở của Tấn Sóc Đế thay đổi, giữ chặt eo nàng.

Ngày hôm sau.

Lạc Nương được ban thưởng.

Mấy ngày qua Lạc Nương đã dạy những gì?

Dạy rất tốt.