Phía bên này, Cao Thục Nhi hơi do dự đi theo Chung Niệm Nguyệt về Chung phủ.
“Ban đầu nàng ta coi thường Chung Niệm Nguyệt, hôm nay lại vội vàng đi lấy lòng.”
“Hiện tại Chung tiểu thư khác hoàn toàn với chúng ta, nàng xinh đẹp lại còn được bệ hạ ưu ái. Vẫy tay một cái, là có biết bao nhiêu người muốn làm việc thay nàng. Cũng không biết tại sao Cao Thục Nhi lại như vậy, nàng ta đối xử với Chung Niệm Nguyệt được mấy phần thật lòng chứ?”
“Các ngươi còn dám nói? Đã quên những người lúc trước? Đã quên Chu tiểu thư?”
Tất cả im miệng ngay lập tức.
Các nàng cũng không có thời gian ghen ghét.
Hiện tại chỉ muốn tìm cách để chữa lành mối quan hệ với Chung Niệm Nguyệt, nhưng lại không biết nên làm như thế nào, chỉ sợ bản thân sẽ mang tiếng. Khi nhìn thấy Cao Thục Nhi đi theo nàng, các nàng cũng không biết trong lòng có cảm giác gì.
“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt thì có gì sai chứ?” Đột nhiên ở bên cạnh có một giọng nói vang lên.
Các nàng quay đầu lại nhìn, mới phát hiện không biết từ khi nào La tiểu thư đã đứng phía sau các nàng.
Ngay cả La tiểu thư cũng nói như vậy, người ta chính là tiểu thư nhà mẹ đẻ của Thái Hậu, người ta còn biết tự hạ thấp bản thân…các nàng cười nói: “La tiểu thư nói phải.”
Cao Thục Nhi đi một đường tới cửa lớn Chung phủ.
Trong đầu chỉ suy nghĩ, nếu Chung Niệm Nguyệt muốn tính nợ cũ với nàng ta thì nên làm gì mới tốt? Đã từng có lúc nàng ta không thích Chung Niệm Nguyệt, nàng ta cảm thấy hiện tại bản thân sợ là sẽ còn khó coi hơn cả Chu tiểu thư.
Hiện tại Chu tiểu thư cũng chỉ có thể sống tạm qua ngày.
Không phải là nàng ta sẽ bị ngũ mã phanh thây đó chứ?
Chung Niệm Nguyệt đi tới trước cửa, dừng chân, quay đầu lại nói: “Ngươi đi theo ta làm gì? Sao? Muốn làm nha hoàn cho ta?”
“Làm nha hoàn cho ngươi cũng được.” Cao Thục Nhi vội vàng nói.
Nếu làm nha hoàn mà được tha một mạng, thì vẫn tốt chán.
Chung Niệm Nguyệt chỉ vào Lạc Nương nói: “Nhìn thấy không? Ta chỉ thích như vậy, ngươi không bằng nàng ấy, làm nha hoàn cho ta, ta nhìn thôi cũng cảm thấy mệt.”
Cao Thục Nhi nhìn Lạc Nương.
Nhất thời không nói nên lời.
Nàng ta cảm thấy rất là kỳ lạ.
Nữ tử có dáng vẻ xinh đẹp như vậy mà cũng muốn làm nha hoàn cho Chung Niệm Nguyệt?
Lúc này ngoài cửa truyền đến một tiếng nói to: “Niệm Niệm!”
Cao Thục Nhi quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy huynh trưởng Chung gia, tóc búi gọn, trên người mặc kính trang. Dáng vẻ so với ngày xưa có chút nghiêm túc hơn, cũng nhiều thêm vài phần nhuệ khí.
Thì ra ca ca của Chung Niệm Nguyệt dữ như vậy…
Cao Thục Nhi hơi run rẩy, theo bản năng mà tránh sang một bên.
Mà lúc này, Chung Tùy An leo xuống ngựa, bước nhanh đi tới trước mắt Chung Niệm Nguyệt.
Trong mắt hắn hiện lên chút kích động, nhưng rất nhanh đã bị che đi, khiến cho khuôn mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ.
“Vẫn chưa chúc mừng sinh thần Niệm Niệm.” Hắn nhẹ giọng nói, có hơi khàn khàn: “Ca ca trở về muộn.”
Khi hắn nhận được tin Chung Niệm Nguyệt đã bình an, cũng không có thời gian gửi thư về nhà, mà ngay lập tức lên đường trở về. Chỉ là vẫn bị vài chuyện giữ chân lại.
Trên đường Tấn Sóc Đế đã giao cho hắn một việc khác, nên khi trở về có chút muộn. Sau khi đến kinh thành, hắn cũng không dám hồi phủ ngay lập tức, mà phải giao lại những việc đã làm, rồi lại đi gặp mặt bệ hạ, sau đó mới thúc ngựa chạy về Chung gia.
Nhưng đúng là vừa khéo.
Lại gặp được Chung Niệm Nguyệt.
Chung Tùy An quay đầu lại, từ trên lưng ngựa lấy một cái tay nải xuống, đưa cho Chung Niệm Nguyệt nói: “Trên đường mua…một vài món đồ nhỏ.”
Chung Niệm Nguyệt mở ra nhìn.
Nhìn thấy bên trong là chút son phấn, trang sức, còn có vài món đồ chơi. Nhìn kiểu gì cũng không thấy nó chỉ là vài món đồ nhỏ, mà nhìn ra được hắn đã tốn không ít ngân lượng.
Chỉ là nàng nhớ lại Tấn Sóc Đế.
Cũng không biết ngày hôm đó Tấn Sóc Đế chuẩn bị những thứ kia, đã tiêu tốn bao nhiêu tâm tư.
Linh tinh vụn vặt, chỉ sợ càng khó hơn.
Chung Niệm Nguyệt ôm hết vào trong ngực, ngẩng mặt nói: “Vậy muội không khách khí mà vui lòng nhận, lần sau ca ca cũng không cần phải khách khí như vậy.”
Hiện tại trên dưới Chung gia ai cũng thương nàng, đương nhiên nàng không muốn người nhà vất vả.
Chung Niệm Nguyệt nói: “Nếu còn như vậy nữa, sợ là tiền túi của ca ca đều bị muội đào rỗng.”
Chung Tùy An mím môi, bình tĩnh nói: “Vậy thì sao chứ?”
Sau khi hắn tiếp nhận việc trả tiền tiêu vặt cho phòng bếp nhỏ của muội muội, thì hắn sẽ không bao giờ ngừng lại việc tiêu tiền trên người Chung Niệm Nguyệt.
Thời gian càng lâu thì thói quen này khắc vào xương cốt.
“Huynh trưởng vẫn nên giữ lại tiền, để còn cưới một tẩu tẩu về cho muội.” Chung Niệm Nguyệt nói.
Trên mặt Chung Tùy An có chút đỏ ửng.
Hắn đáp lời: “Ừ.”
Nhưng ngay sau đó hắn lại nghiêm túc nói: “Sau ngày cập kê của muội, có bao nhiêu người tới cửa cầu hôn? Phụ thân mẫu thân nói sao? Nên chọn thật cẩn thận mới đúng.”
Chung Niệm Nguyệt không nhịn được mà ở trong lòng rớt vài giọt nước mắt cho ca ca.
Có.
Nhưng mà người cầu hôn kia, ca ca đánh không lại người ta.
Chung Niệm Nguyệt xoay mặt đi, nói: “Ca ca hỏi mẫu thân là được.”
Chung Tùy An chỉ cho rằng nàng thẹn thùng, nên cũng không hỏi gì nữa.
Hắn không nhịn được đưa tay lên, muốn ôm Chung Niệm Nguyệt một chút nhưng đột nhiên nhớ ra muội muội đã thành niên, tương lai cũng không được đi Quốc Tử Giám nữa, phải có nam nữ hữu biệt, phải gả nàng đi…trong lòng hắn cảm thấy vô cùng hụt hẫng, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.
Dường như Chung Niệm Nguyệt đã nhìn ra suy nghĩ của hắn, liền chủ động ôm hắn một cái.
“Đi đi, nếu biết được ca đã trở lại, khẳng định nương sẽ nấu cháo cho ca ăn.”
Sắc mặt Chung Tùy An đã thả lỏng, đi vào trong.
Cao Thục Nhi đứng bên cạnh nhìn, không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt hâm mộ.
Cao gia có rất nhiều huynh đệ tỷ muội.
Bằng tuổi với Chung Niệm Nguyệt, chơi chung với đám ăn chơi trác táng có cả Cao Trường Nhạc, đó là con của thiếp thất Cao gia.
Cao Thục Nhi cũng có ca ca đệ đệ ruột thịt, cũng có biểu, đường…tỷ tỷ muội muội đều có.
Nhưng lại không có ai tốt như vậy.
Nàng ta buồn bã nghĩ thầm, nếu tương lai Chung Niệm Nguyệt trở thành bà bà của nàng ta, nếu nàng ta chịu theo nàng học, thì nàng có dạy không?
Sau khi Chung Tùy An đi vào cửa.
Vạn thị nhìn thấy hắn, đương nhiên là vô cùng vui mừng.
Lại chờ sau khi Chung đại nhân trở về, cả nhà liền ngồi chung ăn cơm, sau đó Chung Niệm Nguyệt đi nghỉ ngơi sớm một chút. Ngày mai nàng còn phải tiến cung.
Mà khi nàng rời đi.
Chung Tùy An mới lên tiếng hỏi: “Sau ngày cập kê của Niệm Niệm, có mấy nhà tới phủ cầu hôn vậy? Nếu con biết người đó thì cũng có tìm hiểu một chút.”
“Chỉ có một.” Vạn thị nói.
“Một sao?” Chung Tùy An cau mày, trong lòng có chút không vui.
Muội muội của hắn tuy là có chút kiều khí, nhưng nữ tử kiều khí thì có gì là không tốt? Đều là được hắn cưng chiều mà lớn lên.
Huống chi muội muội hắn còn xinh đẹp như vậy…
Vạn thị nói tiếp: “Ừ, chỉ có một. Đó chính là đương kim bệ hạ.”
‘Choang’ Chung Tùy An đập nát một cái đĩa.
Buổi tối hôm nay.
Chung đại nhân và Chung Tùy An cùng nhau ngồi cả đêm đập đĩa, chỉ như vậy mới có thể giải tỏa cảm giác khó chịu trong lòng.
À, là vì đĩa rẻ nhất.
Nếu không Chung đại nhân còn chơi lớn hơn.
Đến khi tới giờ thượng triều, Chung đại nhân mới dừng tay. Hôm nay Chung Tùy An không phải đi phó triều, nên vẫn như cũ ngồi ở đó.
Chung đại nhân vỗ vai hắn: “Nhìn thấy ngươi như vậy, trong lòng phụ thân cũng đã dễ chịu hơn một chút.”
Thêm một người thống khổ.
Người kia mới thoải mái hơn được một chút.
Chung Tùy An: “…”
Hiếm khi Chung đại nhân thức nguyên một đêm như vậy.
Khi tới triều, ông không nhịn được mà cảm thấy buồn ngủ. Nhưng lại sợ người khác nói ông, bởi vì nữ nhi được bệ hạ nhìn trúng nên hôm nay mới ở trong triều làm cao.
Vì vậy ông chỉ có thế cố gắng nhịn, đến lúc không nhịn nỗi nữa thì đưa tay xuống nhéo đùi mình một cái.
Lúc này bên trong điện, có một vị quan viên trẻ tuổi, bước về phía trước, quỳ xuống đất dập đầu, sau đó hai tay nâng tấu chương lên cao, cao giọng nói: “Thần có việc bẩm tấu!”
Chung đại nhân nhìn thoáng qua.
Chỉ mơ hồ nhớ rõ người này họ Lục, vẫn còn rất trẻ tuổi mà đã được nhận chức trong triều.
Bọn họ cũng chưa từng có giao thiệp gì nên cũng không thể nói là quen thuộc.
Trong triều có rất nhiều quan viên, nhưng không phải ai cũng được ông nhớ tới.
Lúc này lại nghe thấy đế vương ở trên cao, nhàn nhạt nói: “Tấu.”
Người đó liền đưa tấu chương cho tiểu thái giám, sau đó cao giọng nói: “Bệ hạ đã tại vị hơn hai mươi năm, nhưng hậu cung lại chỉ có ba hậu phi…”
Chung đại nhân vừa nghe thấy lời này liền hiểu rõ.
Sao?
Muốn kêu bệ hạ tuyển tú?
Tuy trong lòng Chung đại nhân còn chút bất mãn, nhưng nếu bệ hạ nhìn trúng nữ nhi của ông, đương nhiên ông không muốn tương lai nữ nhi phải đi chịu tội.
Thì nghe thấy người đó nói: “Thái Tử đã lập, nên kính xin bệ hạ lập hậu.”
Trong nhất thời, trong triều liên tục có tiếng ‘ồ’ vang lên.
Người này đầu sắt mà!
Không ít đại thần nghĩ thầm trong lòng.
Ngày thường Tấn Sóc Đế là một đế vương ôn hòa nhưng trong xương cốt lại không bao giờ cho người khác có cơ hội khoa tay múa chân.
Chung đại nhân cũng kinh ngạc.
Nghĩ thầm trong lòng, Lục đại nhân này rốt cuộc muốn gì?
Lập hậu? Lập ai? Mẫu thân Thái Tử, Huệ phi kia sao? Không thể nào.
Chung đại nhân thù rất dai.
Huệ phi lợi dụng nữ nhi của ông, đối xử với nữ nhi của ông không chút thật lòng. Nếu nàng ta lên hậu vị, cho dù có chết ông cũng sẽ không để Niệm Niệm tiến cung.
Phía bên kia, Nhiễm đại nhân chảy ra vài giọt mồ hôi lạnh.
Than thầm trong lòng, đây rõ ràng là việc bệ hạ sai ông ấy làm, sao bây giờ Lục đại nhân lại lên trước rồi? Nếu ông ấy làm không xong, chẳng lẽ hôm nay thật sự phải đâm đầu vô cột sao?
Rất nhanh trong triều đã yên tĩnh trở lại, so với lúc nãy còn yên tĩnh hơn nhiều.
Mọi người đều chờ phản ứng của bệ hạ.
Một lúc sau.
Rốt cuộc Tấn Sóc Đế cũng lên tiếng hỏi: “Ừ, theo khanh thì hậu vị nên chọn ai?”
Những người có tâm tư đều nghĩ thầm.
Chẳng lẽ là biểu hiện của Thái Tử lúc giám quốc đã khiến cho bệ hạ động tâm, muốn ổn định ngôi vị cho Thái Tử rồi mới đón Chung thị nữ vào cung sao?
Bọn họ cũng không cho rằng Chung thị nữ sẽ sinh con.
Dù sao nàng tuổi vẫn còn nhỏ, cho dù có sinh thì vẫn còn nhỏ tuổi hơn Thái Tử nhiều như vậy, sao có thể tranh đoạt được? Trên đời này không phải ai cũng có thể giống Tấn Sóc Đế năm đó, tuổi còn trẻ đã áp đảo tất cả huynh trưởng.
Vì vậy cũng có đại thần đứng dậy.
Mang theo một tấu chương: “Thần cũng có chuyện muốn bẩm tấu, xin bệ hạ lập hậu.”
Lục đại nhân liếc mắt nhìn sang người nọ.
Người nọ:?
Lục đại nhân nghĩ thầm, người mà ta muốn đề cử còn chưa nói ra mà ngươi đã xen vào.
Lỡ chút nữa ta phải đâm cột thật thì sao?
Lúc này Nhiễm đại nhân cũng nghĩ như vậy.
Cả người ông ấy đều là mồ hôi lạnh.
Nghĩ thầm, sao đột nhiên có nhiều người muốn bệ hạ lập hậu vậy?
Nhiễm đại nhân sợ đông quá đuổi không kịp, nên cũng chạy ra khỏi hàng: “Thần cũng xin bệ hạ lập hậu!”
Ông ấy còn đang suy nghĩ, nên tìm thêm vài câu có văn hóa một chút.
Vậy mới có thể ra vẻ, ông ấy đã rất dụng tâm trong việc này…
Nhưng trong triều có rất nhiều quan thần.
Hiếm khi nhìn thấy mọi người rầm rộ như vậy, lại nhìn thấy bệ hạ không có ý cự tuyệt, vì vậy liền bước ra khỏi hàng: “Xin bệ hạ lập hậu…”
Tấn Sóc Đế: “Ừ. Các khanh đề cử ai?”
Lục đại nhân nói: “Nữ nhi Chung gia.”
Người bên cạnh cũng kích động nói: “Là mẫu thân của Thái Tử, Huệ phi.”
Lục đại nhân:?
Người nọ:?
Vì sao chúng ta nói không giống nhau?
Người nọ thắc mắc nghĩ thầm, không phải nên là Huệ phi sao?
Vì sao lại đề cử Chung thị nữa? Chung thị nữ vẫn chưa được tiến cung đó! Huống chi nàng có tài đức gì…
Chung đại nhân vì vậy mà hoàn toàn tỉnh ngủ.
Sao?
Ai đề cử nữ nhi ông vậy?
Ông còn không có mặt mũi để đề cử đấy.
Đại thần trong triều đều ngơ ngác.
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng tìm được đáp án từ trong mắt đối phương.
Lúc này người nhà mẹ đẻ Trang phi nhìn thấy vậy, nghĩ thầm, ngay cả Chung Niệm Nguyệt cũng dám đề cử, vậy ta có gì không dám?
Vì vậy cũng lớn mật bước tới, nói: “Thần đề cử Trang phi nương nương. Trang phi nương nương hiền lương thục đức, chấp chưởng cung vụ rất tốt, dưới gối lại có Tam hoàng tử…”
Người khác không nói nên lời.
Nghĩ thầm, Dư gia các ngươi đúng là không biết xấu hổ.
Nhất thời, tình hình trong triều càng trở nên rối loạn.
Nhiễm đại nhân lại càng luống cuống.
Sao lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, hay là do bệ hạ cố ý. Chẳng lẽ ông ấy phải đâm đầu tìm chết mới được sao?
Lục đại nhân cũng giống ông ấy, vừa sầu vừa lo.
Nhưng không sao, Lục đại nhân đã được ‘huấn luyện một khóa’, lúc này ông ấy cao giọng nói, cố gắng trấn áp hết giọng của bọn họ, nói: “Ngươi cũng biết, khi Chung thị nữ ở Thanh Châu đã được xưng là ‘thần nữ’.”
Nếu Chung Niệm Nguyệt ở đây sẽ không nhịn được mà cảm thán, hay thật, đây không phải là biệt danh của Tô Khuynh Nga sao? Sao lại rơi xuống người nàng rồi?
Lục đại nhân nói: “Ngươi có thể đi hỏi các bá tánh ở Thanh Châu, chỉ cần chọn đại một người để hỏi thì ai cũng biết đến tên Chung thị nữ. Nghe nói sau khi Chung thị nữ rời khỏi Thanh Châu, đã có vô số bá tánh tới tiễn nàng. Nữ tử như vậy, không thể làm quốc mẫu thì ai có thể làm chứ?”
Nhiễm đại nhân ngẩng người, bây giờ ông ấy còn không hiểu rõ sao?
Lúc này Chung đại nhân cũng rất mơ hồ.
Nghĩ thầm, những thứ này sao cha ruột là ông đây một chút cũng không biết?!
Những người còn lại, vẻ mặt cũng không giống nhau.
Có người tin cũng có người không tin.
Lúc này Tấn Sóc Đế lại nhàn nhạt lên tiếng: “Thôi, chuyện này để đến mai rồi nói.”
Hắn vừa nói xong, mọi người tắt lửa ngay lập tức, tất cả đều nhất trí ngậm miệng lại.
Lên tiếng lần nữa chính là nói tới các sổ con.
Sau khi hạ triều.
Việc quan thần lập tấu chương xin bệ hạ lập hậu, cũng được truyền khắp kinh thành. Lúc này cũng bắt đầu truyền những công tích mà Chung thị nữ đã làm được ở Thanh Châu.
Câu chuyện truyền miệng này ngày càng trở nên bí ẩn.
“Thanh Châu bị lũ lụt, mà nàng là nữ tử khuê phòng, lại không màng nguy hiểm, muốn đưa ‘phúc khí’ tới phát cho bá tánh, cầu mong bá tánh vượt qua khó khăn. Trên đời này có mấy nữ tử làm được như vậy?”
“Nàng lấy đâu ra phúc vận kim quang?”
“Không phải là có tin đồn rằng nàng là ăn chơi trác táng sao? Nếu không phải nàng có phúc khí thì làm sao có nhiều quý nhân tới dự lễ cập kê như vậy? Có thể thấy được nàng chính là phúc vận vô song.”
“Không sai không sai, Thanh Châu còn viết câu chuyện của nàng thành một cuốn sách. Chỉ cần là thứ mà nàng đã sờ qua hoặc được nàng tặng cho vài câu cát tường, thì từ đó về sau cả đời thuận buồm xuôi gió…”
Trong một tửu lầu ở kinh thành, một thiếu nữ mang khăn che mặt, ngồi nghe những người xung quanh nghị luận, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh hãi.
Chung Niệm Nguyệt vậy mà được danh ‘thần nữ’.
Cứ như vậy mà bị Tấn Sóc Đế lấy đi, đặt trên đầu Chung Niệm Nguyệt!
Không phải Chung Niệm Nguyệt đã chạy ra khỏi chỗ Tướng công tử, sao lại không có ai nghị luận về việc này?
Tấn Sóc Đế không nghi ngờ nàng thất trinh à?
Lúc này có người nói: “Nghĩ lại, nàng có thể chạy khỏi tay đạo tặc, có khi là nhớ phúc khí này.”
Nói hươu nói vượn.
Thiếu nữ đeo khăn che mặt tính xen vào, nàng ta muốn bôi đen Chung Niệm Nguyệt một chút.
“Chỉ tiếc, những kẻ khua môi múa mép đó đã ép cho Tuyên Bình thế tử tự sát. Hiện tại Tuyên Bình Hầu đã già đi rất nhiều.”
“Có thể thấy lời đồn sẽ hại người.”
“Về sau không cần tùy ý nghị luận người khác nữa.”
“Không sai. Hôm đó trên đường ta thấy có kẻ dám nhắc lại việc Chung tiểu thư bị bắt cóc, đã bị Tuyên Bình Hầu tức giận đánh tới thiếu sống thừa chết, đánh hắn ta ói ra một thau máu mới ngừng. Tuyên Bình Hầu còn đang chịu tang nhi tử…”
Thiếu nữ đeo khăn che mặt: “…”
Nàng ta chỉ có thể quay về chỗ ngồi.
Vì sao Chung Niệm Nguyệt lại có khả năng thay đổi càn khôn?
Mà đúng là khéo thật!
Nàng ta thì lại bị vận đen quấn lấy.
Còn cho rằng Tướng công tử sẽ là chỗ dựa mới cho nàng ta, ai ngờ hắn ta cũng chẳng đáng tin cậy chút nào.
Có phải…may mắn đời trước của nàng ta, đều đã bị Chung Niệm Nguyệt đoạt đi hết rồi?
Chẳng lẽ…chỉ có thể giết Chung Niệm Nguyệt thì vận may đó mới có thể quay lại?
Nữ tử đeo khăn che mặt cúi thấp đầu xuống, vội vàng rời khỏi nơi này.
Sau khi trở về nhà đã nhận nuôi nàng ta, nàng ta mơ hồ nghe thấy bọn họ thấp giọng nghị luận hai ba câu, hình như bệ hạ muốn lập hậu.
Nàng ta kinh ngạc.
Đời trước không hề có chuyện này xảy ra.
Huệ phi chờ tới chết cũng không được làm hoàng hậu.
Tính tình Tấn Sóc Đế vẫn không thay đổi, trừ phi…trừ phi hắn muốn lập Chung Niệm Nguyệt thành hoàng hậu!
Không, sao có thể?
Nàng ta siết chặt ngón tay.
Chung Niệm Nguyệt không học vấn không tài năng, sao triều thần có thể chấp nhận được chứ?
Chỉ sợ sẽ có rất nhiều người phản đối…
Nghĩ tới đây.
Nàng ta mới thấy trong lòng thoải mái hơn một chút.
Lúc này Huệ phi ở trong cung cũng đã nhận được tin.
Lan cô cô vui mừng kéo tay áo của Huệ phi, thất thố nói: “Chỉ sợ…chỉ sợ ngày lành của nương nương đã tới…”
Chỉ có duy nhất Thái Tử đang ngồi đối diện, sắc mặt lạnh băng lộ ra vẻ hung ác.
Huệ phi nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, nhất thời không cười nổi.
Không biết từ khi nào, Thái Tử hồn nhiên đã thay đổi.
Khi hắn ở bên ngoài, vẫn giống như những gì Huệ phi dạy dỗ, vẫn là một quân tử khiêm nhường, cố gắng tới gần phụ hoàng hắn.
Mà sau khi hắn tới cung nàng ta thỉnh an, lại có dáng vẻ như vậy.
Có vài lúc hắn khiến cho Huệ phi cảm thấy hoảng sợ, còn cho rằng hắn đã bị yểm bùa.
Thái Tử đương nhiên không bị yểm bùa.
Huệ phi biết, Thái Tử có điều bất mãn với nàng ta.
Nàng ta vẫn luôn nói những lời đó với Thái Tử, bọn họ có được ngày hôm nay không dễ dàng chút nào, nàng ta phải chịu khổ như thế nào…
Nhưng Thái Tử vẫn không để ý tới.
Hắn chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta.
Dường như mẫu tử lại trở thành kẻ thù.
Nhiều lần Huệ phi muốn làm lành nhưng đều thất bại.
Huệ phi mím môi, miễn cường cười nói: “Nghe thấy tin này, không cảm thấy vui mừng sao? Nếu như vậy thì, ngôi vị Thái Tử của con càng vững chắc hơn.”
Thái tử liếc mắt nhìn nàng ta, đứng dậy, lãnh đạm nói: “Từ hôm nay trở đi, phân phó cho tất cả, kêu người trong cung thu liễm một chút. Làm rùa đen rụt cổ sẽ tốt hơn.”
“Con nói vậy là có ý gì?”
Thái Tử không trả lời.
Hắn xoay người đi ra ngoài cửa.
Sau khi bước ra khỏi cung Huệ phi, hắn liền khôi phục lại vẻ mặt ôn hòa.
Đến khi về thẳng phủ Thái Tử.
Thái Tử có khuôn mặt tươi cười vừa nãy, ngay lập tức rút kiếm.
“Trước đó không phải bắt được đạo tặc sao? Mang ra đây.”
“Vâng.”
Không lâu sau mấy người có thân thể cường tráng lôi một tên đầu bù tóc rối tới trước mặt hắn, trên mặt đầy bùn, không thể nhìn thấy rõ sắc mặt.
Nam tử kia nhìn thấy Thái Tử không nhịn được mà run rẩy.
Thái Tử cầm lấy thứ gì đó từng trên mâm cung nhân bưng tới, rồi nhét vào miệng nam tử kia.
Sau đó mới chém đứt chân nam tử kia.
Nam tử kia run rẩy ngã xuống đất nhưng miệng lại không thể kêu đau.
Thái Tử ném kiếm đi.
Rũ mắt xuống.
Sao mẫu thân hắn lại ngu xuẩn như vậy?
Lập hậu.
Sợ là phụ hoàng muốn lập biểu muội của hắn kìa.
Một khi lập hậu.
Thì từ hôm nay trở đi, ngôi vị Thái Tử này của hắn cũng sẽ biến mất.
Hắn không chấp nhận có người nào quan hệ tốt với biểu muội.
Huống cho phụ hoàng hắn?
Nhưng còn người luôn già đi, không phải sao?
Hắn so với Tấn Sóc Đế trẻ tuổi hơn, sẽ có một ngày, hắn sẽ giống như Tấn Sóc Đế năm đó, sẽ cướp đi cái vị trí kia.
Chỉ cần nhẫn nhịn…một năm, hai năm, bốn năm năm…
Chung Niệm nguyệt cũng nghe được việc lập hậu.
Nàng còn chưa tiến cung thì đã bị hành động này của Tấn Sóc Đế làm cho ngây ngốc.
Hắn chuẩn bị xong mọi thứ rồi?
Chỉ sợ sẽ có rất nhiều đại thần bất mãn.
Tướng công tử là làm chứng cho thanh danh của nàng là một chuyện, nhưng vẫn không đủ để nàng vững vàng ngồi trên vị trí hoàng hậu.
Tấn Sóc Đế…sẽ làm gì?
Trong đầu Chung Niệm Nguyệt hiện lên rất nhiều tác phẩm văn học.
Đương nhiên nàng biết, Tấn Sóc Đế lòng dạ thâm sâu, thủ đoạn có thừa nhưng việc này cũng không phải là việc nhỏ…
Nàng ở trên noãn ghế nằm một lúc lâu.
Đến khi Tiền ma ma lo lắng chạy vào nói: “Trong cung có cỗ kiệu, hôm nay tiểu thư…đừng nên tiến cung để tránh nghi ngờ.”
Hiện tại người trong kinh thành đều biết Lục đại nhân đề cử nàng.
Đã có biết bao nhiêu người kinh ngạc rồi.
Chung Niệm Nguyệt nghe thấy, ngược lại ngồi thẳng lưng dậy: “Cần gì phải tránh chứ?”
“Lạc Nương theo ta tiến cung.”
Hương Đào và Thư Dung đều vô cùng sợ Tấn Sóc Đế, nên nàng cũng không mang theo nữa. Lạc Nương nghe thấy, có chút khiếp đảm, lại luyến tiếc cơ hội ở chung với Chung Niệm Nguyệt, vì vậy khẽ cắn môi đuổi theo sau.
Dù sao, nàng ấy cũng sẽ không để tiểu thư mất mặt.
Rất nhanh Chung Niệm Nguyệt đã tiến cung.
Tấn Sóc Đế nghe thấy tiếng bước chân, đầu cũng không ngẩng lên nói: “Trẫm còn cho rằng Niệm Niệm sẽ không tới.”
“Có đại thần dâng tấu chương, xin trẫm lập hậu. Lại đề cử Niệm Niệm. Có lẽ Niệm Niệm sẽ nghĩ là do trẫm bày kế, vì vậy mà tức giận không tới.”
Chung Niệm Nguyệt:?
Đây còn không phải là do ngài bày mưu đặt kế sao?
Lòng dạ của ngài, ta còn không biết sao?
Tấn Sóc Đế viết một nét cuối cùng, mới đặt bút xuống, ngẩng đầu lên nói: “Đúng là do trẫm bày mưu tính kế.” Đúng là thoải mái thừa nhận.
Chung Niệm Nguyệt không khỏi kinh ngạc.
Tấn Sóc Đế nhàn nhạt nói: “Niệm Niệm, sau việc xảy ra ở Chung phủ, quan hệ của Niệm Niệm và trẫm đã được truyền đi. Nếu trẫm chậm chạp không chịu hành động thì bọn họ sẽ còn mê sảng mà nghị luận Niệm Niệm.”
“Ngày hôm trước, có đại thần cả gan dâng tấu chương xin trẫm tuyển tú, nạp thêm ngươi vào hậu cung. Vì để bọn họ biểu hiện bản thân có lòng có tâm, nên đã nói thẳng ra, khuyên trẫm lấy kỳ tuyển tú này để thuận tiện tuyển Chung thị nữ vào làm phi.”
Chung Niệm Nguyệt mím môi.
Ngài nói như vậy, nghe không tức giận mới lạ!
Không được.
Suy nghĩ muốn làm hoàng hậu đã ngo ngoe rục rịch! Đáng giận.
Nàng không thích nhưng người chỉ trích nàng, an bày vận mệnh cho nàng.
Giống như việc nguyên chủ nhất định sẽ trở thành đá kê chân cho nam nữ chính, cũng khiến nàng cực kỳ chán ghét.
“Niệm Niệm biết khi đó trẫm đã suy nghĩ gì không?”
“Cái gì?”
Lúc này trong ánh mắt Tấn Sóc Đế mới lộ ra chút lạnh lẽo, nói: “Ông ta là cái thá gì mà dám dùng thủ đoạn này mà khiến cho Niệm Niệm cảm thấy khó chịu.”
Hắn chớp mắt nói: “Chi vị hoàng hậu vốn không có gì hiếm lạ. Nhưng đây là vị trí duy nhất có thể để Niệm Niệm sóng vai với trẫm.”
Chung Niệm Nguyệt hơi hoảng hốt.
Có vẻ như…Tấn Sóc Đế không phải cố chấp với việc muốn nàng làm hoàng hậu, mà là cố chấp với việc muốn nàng sóng vai bên hắn suốt cuộc đời này.
Tấn Sóc Đế không tới những việc đó nữa.
Hắn ôn hòa hỏi: “Hôm nay vì sao Niệm Niệm tiến cung?”
Không phải là ngài phái người tới đón ta sao?
Nhưng thật ra nàng biết, ý Tấn Sóc Đế muốn hỏi không phải là cái này.
Chung niệm Nguyệt đứng ở đó một lúc, cuối cùng vẫn phải lên tiếng: “Đa tạ bệ hạ muốn đưa tất cả những thứ tốt đẹp trên đời này đến cho ta. Cho nên ta mới nghĩ, làm hoàng hậu là một việc rất khó. Bệ hạ muốn thì cũng đã làm rồi. Dù sao ta cũng đã nói là muốn thử một lần. Nên sẽ không để bệ hạ một mình gánh vác mọi thứ. Cho dù ta biết bệ hạ rất lợi hại…”
Tấn Sóc Đế vươn tay tới, ôm Chung Niệm Nguyệt vào trong lòng, để cho nàng ổn định ngồi trên đùi hắn.
Hắn nghĩ thầm.
Sao lại làm khó Niệm Niệm.
Hắn chỉ muốn lừa vài câu nói ngọt ngào từ miệng nàng thôi.
Mà nàng cũng hiểu rõ ý này.
Nhưng vẫn bước tới, nghiêm túc nói cho hắn nghe.
—
Ba ngày sau.
Lại gặp nhau một lần nữa.
Đột nhiên Tuyên Bình Hầu gây khó dễ với nhà mẹ đẻ Trang phi.
Muốn kiện nhà họ Dư vì đã tung tin đồn bậy bạ, khiến cho tất cả mọi người náo loạn, bức tử thế tử.
Mọi người liền hiểu rõ.
Thì ra những lời đồn về Chung tiểu thư đều là do Dư gia truyền ra.
Tuyên Bình thế tử chỉ là vô tình bị liên lụy, ai biết được Chung tiểu thư lại không bị gì, mà Tuyên Bình thế tử lại chết.
Chung tiểu thư đang nhận được thánh sủng…
Sợ là Dư gia nổi lên suy nghĩ độc ác, cũng muốn tranh sủng.
Nhất thời, Dư gia bận tranh chấp với Tuyên Bình Hầu, nên cũng không còn tâm trạng mà đề cử Trang phi nữa. Mà trên thực tế, nếu việc này đã bị truyền ra ngoài thì Trang phi cũng không xứng với chi vị hoàng hậu nữa.
Mẹ đẻ Đại hoàng tử xưa nay giống như không hề tồn tại.
Nên lúc này chỉ còn lại Huệ phi và Chung thị nữ hoang đường ở trong miệng Lục đại nhân.
Nhắc đến việc lập hậu.
Người đề cử Huệ phi cảm thấy bất mãn, lớn tiếng chỉ trích Lục đại nhân, nghi ngờ hắn bị người khác sai sử.
Lục đại nhân cười lạnh nói: “Thần một lòng vì nước vì dân vì bệ hạ. Ngươi lại dám bẻ cong ý của ta. Được…để chứng minh trong sạch, ta nguyện ý đi tìm chết.”
Dứt lời, hắn liền chạy về phía cột.
Mọi người nhìn thấy vậy, hoảng sợ vội vàng đi cản lại.
Người nhà Dư gia lại càng đau đầu hơn.
Hành vi này sợ là sẽ kích thích Tuyên Bình Hầu hơn, sẽ khiến cho ông ta nhớ tới thế tử đã chết thảm.
Lúc này thần tử đề cử Huệ phi cũng cảm thấy luống cuống.
Người này sao so với ông ta còn trung thành hơn vậy? Còn muốn lấy cái chết chứng minh!
Vậy chẳng phải ngược lại là bọn họ có dụng tâm khác sao?
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau.
Ngay lập tức đẩy một người ra ngoài, lớn tiếng nói to, muốn lấy cái chết chứng minh phải không? Ai sợ ai.
Nhiễm đại nhân hít sâu một hơi, nghĩ thầm tới lúc rồi…
Vì vậy ông ấy cao giọng nói: “Thần cũng đề cử Chung thị nữ, nàng được bá tánh Thanh Châu kính yêu. Ngoài ra thì không ai thích hợp hơn nữa, thần và Lục đại nhân giống nhau, vì nước vì dân vì bệ hạ, không có ai sai sử thần. Thần nguyện ý lấy cái chết chứng minh.”
Dứt lời, cũng chạy về phía cột muốn đập đầu.
Người xung quanh lại nhanh chóng chạy tới cản.
Những người đề cử Huệ phi lại càng choáng váng hơn.