Hoàng Hậu Không Ngai

Chương 28





Dinh thự của thương nhân họ Hà đó trước cổng đầy sai nha. Đông Triều chỉ mới ghé mắt vào chút xíu đã bị sai nha ập tới, xách cổ, đá ra ngoài. Đông Triều bị đá, té ập xuống đường nhưng không khóc, chỉ than thở chút xíu rồi đứng dậy ngay, trong khi bên cạnh, một ông chủ quán trọ to béo đá một gã thư sinh độ hai mươi ra khỏi cửa vì thiếu tiền, tên thư sinh đã lết không nổi. Dận Chân đến phủi bụi trên áo nàng, nói :



-Ta tự hỏi muội có phải là con gái không.



Đông Triều sửa lại mũ áo :



-Muội lại tự hỏi muội có phải bao cát không.



Một sai nha chạy ra, giật tay Đông Triều, vỗ vai nàng :



-Tiểu tử này ở đây thì may quá ! Nhớ tôi không ?



Đông Triều lục lọi lại trong trí nhớ. Nàng ồ lên, vỗ tay cái chóc :



-Khúc Tam Lang !



Chính là vị huynh đệ bị đổ tội sát nhân lần trước và được Đông Triều bày mưu giải oan. Hồi trong tù anh ta xơ xác lắm, giờ phong độ hẳn ra nhờ bộ đồ sai nha khoác trên người. Đông Triều cũng nắm tay Khúc Tam Lang, lắc mạnh :



-Dạo này huynh phát tướng ra đấy !



Khúc Tam Lang cười tươi :



-Cũng nhờ Thập tam gia chiếu cố, cho tôi làm sai nha, giờ thì gia cảnh cũng đỡ khó khăn hơn, lại còn có chỗ đứng để giúp đỡ mọi người nếu họ bị áp bức.



Dận Chân lẳng lặng đến gần, giật tay Đông Triều ra :



-Thật là tốt.



Khúc Tam Lang ngây thơ chả biết gì :



-Vâng, còn tốt hơn nữa là bây giờ tôi có thể tháo bỏ gút mắc trong vụ án này. Cái ông phú hộ Hà Thuận chết do ám sát và...



-Và tôi được vào ? – Đông Triều nói ngay.



-Đương nhiên, tôi sẽ bảo lãnh cho.



Đông Triều chỉ chờ câu nói đó là đã dắt tay Dận Chân, chạy vù vào dinh thự nhà thương nhân họ Hà. Dận Chân dù theo bước kịp nàng nhưng vẫn giật tay nàng lại và giáng cho nàng một cái búng trán :



-Chậm lại.




Đông Triều xoa trán mình :



-Muội xin lỗi, tại vì lâu rồi chưa tra án lại...



Khúc Tam Lang chạy hụt hơi, thở hồng hộc :



-Để tôi... đưa hai vị... đến huyện đường... xem thi thể.



Dận Chân nói :



-Không cần đâu, Thập tam đã đến đó rồi, chúng ta chỉ cần xem hiện trường vụ án và các nghi can thôi.



-Vâng.



Khúc Tam Lang đưa hai người đến hiện trường vụ án. Hiện trường là phòng ngủ của nạn nhân. Theo lời kể của Khúc Tam Lang thì nạn nhân bị đâm một nhát vào tim bởi con dao găm, thích khách sau khi hạ sát nạn nhân thì trốn thoát bằng đường mái nhà. Các nghi can bao gồm người quản gia bị hạ bệ làm kẻ giữ cửa tên Tạ Huyên, a đầu từng bị nạn nhân cưỡng bức tên Tố Tố, đối thủ cạnh tranh kế bên tên Tần Bì. Nhân chứng bao gồm phu nhân của nạn nhân tên Đoàn Ngọc Hương, người canh cửa tên Lý Đông, a đầu tên Tố Tố kia cũng là một nhân chứng.



-Phiền huynh đưa họ vào từng phòng, tôi xem xét căn phòng này rồi sẽ hỏi chuyện riêng. – Đông Triều nói.



Đông Triều đi một vòng quanh hiện trường vụ án, nhìn chăm chăm trên lỗ thủng trên nóc nhà, trầm ngâm :



-Cái lỗ thủng này làm hướng điều tra thiên về đối thủ của nạn nhân hơn.



-Vậy...



-Tôi không chắc chỉ có một mình Tần Bì, nếu còn người khác thì sao ? Một người bí mật chẳng hạn...



Khúc Tam Lang gật gù :



-Đúng, chúng ta phải xem sổ sách của ông ta để điều tra về các đối thủ ngầm của nạn nhân. Nhưng mà... chúng tôi dở tra sổ sách lắm.



Đông Triều chỉ Dận Chân :



-Cao lão gia nhà tôi đây rất giỏi. Có thể giúp được các vị đấy.



-Tốt quá !



Khúc Tam Lang bèn chạy đi tìm sổ sách. Đông Triều bỏ qua trần nhà, chú ý quan sát dưới đất hơn. Dận Chân hỏi :



-Tại sao muội lại đổi hướng ?



-Trật tự sắp xếp của mái ngói khi nhìn nghiêng thì giống như để thoát thân từ trong phòng chứ không phải bên ngoài đột nhập vào. Muội chắc chắn chỉ có người trong nhà mới làm ra việc này.



-Tại sao muội lại nói với Khúc Tam Lang rằng muội nghi cho người ngoài ?



Đông Triều đánh vào tay Dận Chân, nói :



-Muội muốn đưa cho huynh thứ mà huynh cần.



Dận Chân gật đầu :



-Ta cần sổ sách của hắn để tìm hiểu về tình hình các thương buôn. Muội giỏi lắm !



Dận Chân ngồi tra sổ sách. Đông Triều ở lại quan sát hiện trường. Được một lúc thì Dận Tường tới. Dận Tường nói nạn nhân chết vào hai đêm trước, vào canh ba, thi thể có một vết đâm trước ngực, sâu hoắm, tưởng chừng như lấy mạng của nạn nhân ngay tức khắc, ngoài ra có những chi tiết đáng nghi là trong áo nạn nhân có vỏ dao có hoa văn rất giống cán dao, ngoài ra còn có chiếc trâm ngọc.



-Đặc biệt, sau cổ của hắn có hai vết lạ như là vết trâm đâm vào cổ, cắt đứt mạch máu.



-Thập tam gia có mang theo các vật dụng đó không ? – Đông Triều hỏi.



Dận Tường huýt sáo :



-Vừa hay là có, ta muốn kiểm nghiệm vài thứ.



Sai nha mang vật chứng vào. Một con dao kèm với vỏ, một cây ngọc trâm, một vỏ giấy dính máu. Đông Triều cầm mẩu giấy lên, hít ngửi :



-Đây cũng là lấy trong thi thể nạn nhân sao ?



-Không, nghe nói là tìm thấy ở góc phòng. Khúc Tam Lang đã tìm thấy.



Đông Triều ngửi thấy mùi thảo dược từ tờ giấy. Mùi này Đông Triều nghe quen quen. Đông Triều hỏi Dận Chân :



-Huynh ngửi xem cái này có giống vị trà huynh hay dùng không ?



Dận Chân ngửi tờ giấy, trong mắt Dận Chân, Đông Triều thấy một thoáng dao động. Dận Chân lắc đầu :



-Không phải, ta không biết mùi này.



Đông Triều đưa tờ giấy cho Khúc Tam Lang, nói :



-Huynh ra tiệm thuốc nào có tiếng, hỏi thử mùi này là thuốc gì, dùng để chữa bệnh gì.




Khúc Tam Lang đi ngay. Đông Triều đi vòng vòng suy luận. Theo như Dận Tường nói thì có khả năng nhát dao chí mạng kia chỉ là che cho dấu trâm đâm vào cổ. Đông Triều hỏi Dận Tường :



-Thập tam gia, lúc ngài kiểm nghiệm vết thương trên cổ ở tử thi, ngài có thấy vật gì bất thường không ?



Dận Tường ngẫm nghĩ :



-Có một sợi tóc vướng trên đó.



Chợt, một sai nha chạy lại báo rằng đã bài trí mỗi người ngồi một phòng. Đông Triều và Dận Chân đến hỏi chuyện Tố Tố trước. Đông Triều chống tay :



-Tôi hỏi gì cô nương nên khai thật bởi vì theo như điều tra, cô nương là người đáng nghi nhất.



Tố Tố sửng sốt :



-Không, tôi không giết người.



-Cho nên mới phải khai thật.



-Vâng.



Đông Triều bắt đầu :



-Quan hệ với nạn nhân ?



Tố Tố nói :



-Là chủ với tớ. Cũng từng là vợ với chồng.



-Cũng từng ? – Đông Triều nhíu mày. – Giờ thì không còn sao ?



Tố Tố gật đầu :



-Còn gì nữa ? – Tố Tố nói hơi to, cố ý cho Dận Chân nghe. – Huynh kia, huynh ăn hồ lô ngào đường mãi thì chán, ăn món khác, không muốn động vào hồ lô nữa, đúng không ?



Dận Chân đang tra sổ sách, nghe vậy thì khựng lại rồi nói :



-Ta không quen ăn mãi một thứ. Cứ ăn xen kẽ.



Đông Triều tự dưng cảm thấy khó chịu, quát Tố Tố :



-Cô nương tập trung vào cho tôi ! – Rồi nói với Dận Chân. – Huynh cứ tra đi.



Đông Triều lại hỏi :



-Cô nương có hận ông chủ không ?



-Hận ? Có. Nhưng tôi không giết ông ta !



Đông Triều hỏi :



-Cô nương có nghĩ là ông ta muốn hàn gắn lại với cô nương không ?



-Không bao giờ ! Dạo này ông ta còn đổ trà nóng lên người tôi nữa.



-Cô nương có bệnh gì không ?



Tố Tố tròn xoe mắt :



-Ý là sao ?



Đông Triều hỏi :



-Cô nương có cảm thấy khó ở không ?



Tố Tố cười khẩy :



-Tiểu tử, ngươi giống phu nhân đấy. Hỏi bóng hỏi gió xem ta có thai không, hỏi thẳng luôn đi !



Đông Triều chớp mắt. Nàng đâu có định hỏi Tố Tố có thai đâu ? Con gái thời này lạ thật. Đông Triều đánh bạo :



-Nghe nói hai người ân ái với nhau cũng đã một năm, cô nương hận ông ta đến thế mà không xuống tay có thể là...



-Không có ! Ngươi không nghe chuyện lão cưới bảy vợ mà không sinh nở lấy một lần à ?



-Được rồi. Đây không phải là ý chính. – Đông Triều gạch bỏ phần đầu. – Xin hỏi tối hôm qua cô nương phát hiện án mạng thế nào.



Tố Tố trầm ngâm :




-Tôi không phải là người phát hiện đầu tiên. Đêm đó tôi đang đi ngang qua phòng phu nhân, tự nhiên nghe tiếng phu nhân hô hoán, chạy vào thấy lão gia ngã sóng xoài trên sàn.



Đông Triều vừa ghi chép, vừa hỏi câu tiếp theo :



-Trong phòng ngoài phu nhân và nạn nhân, cô nương còn thấy ai nữa không ?



Tố Tố lắc đầu. Đông Triều hỏi :



-Vậy... có ai làm chứng là cô nương vô tội không ?



Tố Tố ngẩn người ra. Đông Triều hỏi câu hỏi dễ hiểu hơn :



-Trước khi đi ngang qua phòng phu nhân, cô nương làm gì ?



Tố Tố ngẫm ngợi rồi trả lời :



-Trước lúc đó tôi có đến chỗ Tạ Khiết Tâm huynh.



-Quan hệ ?



Tố Tố đỏ mặt giận dữ. Đông Triều chẳng hiểu gì cả. Dận Chân đang tra sổ sách, nghe hỏi đáp vậy thì cảm thấy thương cho cô nương Đông Triều này, chẳng ý tứ gì cả. Dận Chân giật bím tóc của Đông Triều, kéo ra sau nói nhỏ :



-Nha đầu, muội ăn nói cẩn thận chút.



-Có gì bất lịch sự không ? – Đông Triều cố ý nói to cho Tố Tố nghe.



Tố Tố hét lên :



-Ngươi còn đánh giá ta đến cỡ nào ?



Giờ Đông Triều hiểu rằng Tố Tố nghe câu đơn nghĩa ra đến nghĩa bóng. Đông Triều đập bàn, hét :



-Tôi hỏi Tạ Khiết Tâm kia có phải là đại huynh hay biểu huynh của cô nương.



Dận Chân phì cười :



-Nha đầu này còn ngây thơ quá. – Rồi quay trở lại công việc tra sổ.



Đông Triều siết cây viết đến nỗi cây viết sắp gãy. Tố Tố đỏ bừng đến mang tai, cúi gằm mặt. Đông Triều nhíu mày :



-Tôi còn chờ câu trả lời đó.



Tố Tố lí nhí :



-Huynh ấy không phải là đại huynh hay biểu huynh của tôi. Huynh ấy là quản gia nhà này.



-Vậy là anh trai kết nghĩa của cô nương ?



Tố Tố nói có chút nghẹn ngào :



-Tôi luôn xem huynh ấy như anh trai. Hôm đó tôi đến thăm huynh ấy vì sợ huynh ấy bất tỉnh mà không ai giúp nhưng không thấy huynh ấy, tôi ngồi chờ ở đó một lúc lâu, hình như là được nửa canh giờ.



-Hả ? Ngất xỉu ?



-Huynh ấy bị lao lực, hay ho ra máu, có hôm còn ngất xỉu.



Có tiếng gõ cửa. Đông Triều bước ra. Thì ra là Khúc Tam Lang. Khúc Tam Lang mang vỏ thuốc đến, nói rằng đã hỏi đại phu, tra ra thuốc. Đông Triều hỏi là thuốc chữa bệnh gì. Khúc Tam Lang nói :



-Đây là thuốc chữa lao lực.



Đông Triều suy nghĩ, vậy là đêm qua người tên Tạ Khiết Tâm đó có mặt ở hiện trường. Rất đáng nghi. Cần phải xem xét thêm. Đông Triều vào trong.



-Thẩm vấn đã xong. Giờ đến người gác cửa. – Đông Triều nói nhỏ với Dận Chân. – Huynh tra được gì chưa ?



-Chỉ bằng số manh mối muội tra ra thôi.