Hoàng Phủ Ngạo Thiênđến cửa Phượng cung thì phất tay ra lệnh cho đám nô tài ở đây không phải hành lễ và im lặng lui ra rồi tiến thẳng vào nội phòng. Bước vào trongđập vào mắt hắn là một cảnh tượng hắn chưa từng thấy bao giờ. Không thểkhông khựng người lại, Hoàng Phủ Ngạo Thiên không thể không mở to mắt mà nhìn cho rõ cảnh tượng đang diễn ra trước mắt có phải là thật haykhông. Khoan nói đến chuyện Dạ Diễm Hương không hề để ý thân phận màđang ngồi ăn cơm cùng với hai nữ tỳ của nàng thì chuyện làm hắn sửng sốt chính là hắn chưa bao giờ thấy một nữ nhân nào ăn nhanh như nàng. Tuykhông thô tục nhưng rất nhanh. Chú ý kỹ hơn một chút, hắn thấy nàng ănnhanh như vậy, cũng không chú mục vào một món thức ăn nào mà đĩa nàonàng cũng gắp nhưng đôi mắt của nàng rất mơ màng, không hề có sự thanhtỉnh trong đó như thể chủ nhân của nó vẫn chưa thức dậy khỏi giấc ngủ dở dang. Nàng ta đang ngủ ư? Ngủ nhưng vẫn mở mắt, lại còn đang ăn, thậmchí ăn nhanh và rất chính xác? Mà hai nữ tỳ ngồi hai bên nàng vẫn là bộdáng ung dung ăn cơm của mình, không hề thấy có gì bất thường. Chuyện gì đang diễn ra? Hoàng Phủ Ngạo Thiên còn đang ngẩn người nhìn cảnh bangười ăn cơm trước mắt thì lại thấy Dạ Diễm Hương buông bát đũa xuống,đứng dậy lau miệng rửa tay rồi nói với hai nữ tỳ của mình:
-"Tiểu Lan, Tiểu Trúc, làm phiền hai em dọn dẹp nhé. Ta nghĩ phải hết chiều nay nữa ta mới thanh tỉnh đươc."
Nói rồi nàng đi về sau bình phong. Dựa vào thính lực cực tốt của người cóvõ công cao cường để nghe hơi thở của nàng, Hoàng Phủ Ngạo Thiên xácđịnh nàng ta vừa đặt mình xuống giường là chìm vào giấc ngủ ngay. Rútcuộc là thế nào? Phục hồi lại tình thần, Hoàng Phủ Ngạo Thiên bước hắnvào bên trong, đến ngồi bên bàn trà nhìn về phía hai nữ tỳ. Lúc này hainàng cũng đã phát hiện sự có mặt của hắn, đứng dậy làm lễ phúc thân vớihắn:
-"Tham kiến Hoàng thượng!"
-"Miễn lễ!"
Hoàng Phủ NgạoThiên nhíu mày nhìn hai nữ tỳ hết sức mỹ lệ trước mặt chỉ làm lễ phúcthân với hắn chứ không quỳ đúng như yêu cầu của Dạ Diễm Hương rồi imlặng đứng đó mà không nối thêm một lời hay có thêm một động tác nào thìcó cảm giác thật quái lạ. Không phải theo lẽ thường thì nhân lúc chủnhân của các nàng đang ngủ thì các nàng phải thi triển hết sức quyến rũquyến rũ hắn để hắn chú ý đến các nàng sao? Chẳng phải các nàng nên làmthế để tranh thủ quyền lợi cho mình hoặc cho chủ nhân của mình sao?Nhưng các nàng chỉ thành thành thật mà đứng đó thôi. Là không có âm mưuhay là mưu quá sâu? Không thể trách hắn nghĩ nhiều được vì sống tronghoàng tộc, tranh đấu hoàng quyền từ trong bụng mẹ khiến hắn không thểtin tưởng người ta không có âm mưu. Mà thôi, chuyện này để sau, giờ hắnphải giải đáp được nghi vấn trong lòng đã. Hoàng Phủ Ngạo Thiên cấttiếng hỏi:
-"Chủ nhân của các người có bộ dáng như thế là sao? Trẫm nghe nói chủ nhân các người đã ngủ rất nhiều rồi."
Một trong hai nữ tỳ cất tiếng trả lời hắn:
-"Bẩm Hoàng thượng, tiểu thư biết y thuật. Trước khi tiến cung đã thức 3 ngày 3 đêm để chăm sóc một vị bằng hữu. Tiểu thư nói Hoàng thượng vốn đãkhông ưa thích tiểu thư vì bị ép vào hôn ước này. Tiểu thư lại không cótài sắc, không có gia thế, hơn nữa lại thêm 3 yêu cầu không cho Hoàngthượng nhượng bộ nên tiểu thư tính là Hoàng thượng sẽ hủy hôn ước. Vớitính toán đó tiểu thư quyết định đi gặp Hoàng thượng trước rồi sẽ trở về nghỉ ngơi, chỉ là không ngờ Hoàng thượng lại chịu đồng ý thực hiện hônước nên Hoàng thượng mới có thể thấy được bộ dáng của tiểu thư bây giờ".
-"Trẫm thấy có vẻ các ngươi rất quen với bộ dáng này của nàng".
-"Bởi tiểu thư có rất nhiều bằng hữu. Tiểu thu là người rất trọng nghĩa ".
-"Vậy sao? Các ngươi tiếp tục ăn cơm đi".
Hoàng Phủ Ngạo Thiên nói xong phất tay áo bước nhanh ra khỏi nội phòngrồi rời khỏi Phượng cung. Trở lại thư phòng, vừa ngồi trước long án thìẢnh Nhị xuất hiện báo cáo:
-"Khởi bẩm Hoàng thượng, sau khi Ảnh Nhấtrời đi một lúc thì hai nữ tỳ đánh thức cô nương dậy để dùng cơm trưa.Thuộc hạ và Ảnh Nhất xác định cô nương đó thật sự ngủ mà hai nữ ty cũngkhông có hành động nào bất thường cả".
-"Được rồi! Lui xuống đí.Tiếp tục để ý kỹ nàng ta"
Bóng dáng Ảnh Nhị nhanh chóng biến mất. Còn lại môt mình, Hoàng PhụNgạo Thiên nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi và nhận ra giọng điệu nóichuyện của nữ tỳ này cũng rất giống chủ nhân của nàng bởi nàng nóichuyện cũng rất bình tĩnh và lạnh nhạt, không hề bị khí thế của hắn ảnhhưởng một chút nào. Nàng trả lời câu hỏi của hắn như trần thuật một câuchuyện mà không mang theo cảm xúc nào cả. Hơn nữa lại rất thẳng thắn vìnàng đã nói luôn tính toán của chủ nhân mình cho hắn biết. Dạ DiễmHương, nàng ta thật sự muốn hắn hủy hôn ước sao? Tại sao chứ? Gả choHoàng thượng làm Phi đã là mơ ước của bao nhiêu người chứ đừng nói làlàm Hoàng Hậu. Hơn nữa hắn rất tự tin vào sức quyến rũ của bản thânmình. Hắn - Hoàng Phủ Ngạo Thiên muốn tài có tài, muốn mạo có mạo, muốntiền có tiền, muốn quyền có quyền. Chỉ cần bản thân hắn thôi đã là giấcmộng của nữ nhân, không phải sao? Thế nhưng nữ nhân tên Dạ Diễm Hươngnày dường như không đế ý hắn. Không! Hoàng Phủ Ngạo Thiên ngươi phảitỉnh táo. Nàng ta biết ngươi không thể không thực hiên hôn ước nên mớinói là không cần và để cho nữ tỳ của mình nói như thế để ngươi thấy nàng ta thanh cao rồi sẽ sa vào vòng tay của nàng ta, trở thành con rốitrong tay nàng ta. Đây chỉ là kế sách buông ra để nắm chặt của nàng tamà thôi. Hoàng Phủ Ngạo Thiên ngươi không được mắc bẫy của nàng ta. Nhắc nhớ mình như vậy nhưng Hoàng Phủ Ngạo Thiên lại không nhịn được mànghĩ: Thật khó tìn Dạ Diễm Hương có thể vì chăm sóc bằng hữu mà khôngngủ ba ngày ba đêm. Hắn thấy thái độ của nàng rất dửng dưng, cặp mắtlạnh lùng và xa cách, không giống người có thể lo lắng và chăm sóc người khác. Nhưng nhìn bộ dáng vừa rồi của nàng hắn lại không thể không tin."Nàng ta trọng nghĩa như vậy sao? Hết lòng vì bằng hữu như vậy sao?".Một tia suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn: Nàng chăm sóc trượng phucòn hết lòng hơn thế. Gặp quỷ! Hắn đang nghĩ gì thể, hai ngày sau khihôn lễ được tổ chức, hắn chính là trượng phu của nàng còn gì. Hắn cần gì nàng chăm sóc chứ. Hắn chưa bao giờ cần ai chăm sóc hay quan tâm hắncả. Hắn còn đang đợi để vạch trần bộ mặt của nàng đây...