Bên ngoài lều vang lên tiếng bước chân xen lẫn âm thanh cãi vã, Triệu Quy Nhạn nghiêng đầu thấy bóng người lay động trên chiếc lều trắng, hình như rất nhiều người đang tới.
Ngay sau đó, giọng nói hơi thé của Tào Thiện Lai truyền đến: “Thái hậu nương nương, Bệ hạ đã dặn nô tài không cho bất cứ ai vào, xin ngài đừng làm nô tài khó xử.”
“Tránh ra!” Giọng nói uy nghiêm của Tống Thái hậu vang lên.
Tào Thiện Lai bối rối: “Thái hậu nương nương chớ làm nô tài khó xử, nếu nô tài để ngài vào, cái mạng nhỏ của nô tài sẽ khó lòng bảo toàn ạ.”
“Xoẹt!” Tiếng lưỡi kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ có phần chói tai, Triệu Quy Nhạn lo lắng, sợ rằng bên ngoài sẽ có người mất mạng.
Nàng hạ giọng: “Bệ hạ, ngài cứ để Thái hậu nương nương vào, ta sợ trong cơn giận dữ Thái hậu nương nương sẽ giết Tào công công mất.”
Trình Cảnh Di sờ búi tóc nàng, ôn hòa nói: “Không cần quan tâm đến y, Tào Thiện Lai là người của ta, Thái hậu tức giận cỡ nào cũng không dám lấy mạng y đâu.”
Hiện tại hắn không muốn gặp những người đó, đặc biệt là Tống Thái hậu.
Hôm nay Triệu Quy Nhạn bị ám sát, nhiều khả năng liên quan đến Tống Thái hậu.
Dù không liên quan đến bà ta, nhưng lúc này Tống Thái hậu tới gặp Triệu Quy Nhạn cũng không có thiện ý.
Hơn hai mươi năm qua, hắn đã nhẫn nhịn nhiều lần, hiện giờ hắn không muốn lùi bước nữa. Nếu còn tiếp tục nhún nhường, hắn sợ mình sẽ vĩnh viễn đánh mất Triệu Quy Nhạn.
Tống Thái hậu… suy cho cùng vẫn là mẫu thân của hắn, bất luận bà ta phạm bao nhiêu sai lầm, hắn cũng không thể ồn ào làm bà ta mất mặt.
Đôi khi Trình Cảnh Di bất lực quá đỗi, cảm giác bất lực vì bị ràng buộc bởi huyết thống và tình thân khiến hắn sắp suy sụp rồi.
Triệu Quy Nhạn cảm nhận được cơ bắp của Trình Cảnh Di trở nên căng cứng, ngẫm nghĩ một chốc, nàng dịu dàng nói: “Bệ hạ, cho Thái hậu nương nương vào nhé, đâu phải lúc nào ngài cũng có thể ngăn cản bà ta đến gặp ta. Ba ngày sau về cung, ta và bà ta chung đụng trong hậu cung, khi ấy muốn tránh cũng không được. Hôm nay ngài ở bên còn có thể bảo vệ ta, đến lúc đó…”
Trình Cảnh Di trầm ngâm không nói lời nào, quả thực hắn không thể buộc Triệu Quy Nhạn lên người mình. Dẫu hắn chỉ ước gì mình có thể ở bên nàng mọi lúc mọi nơi, nhưng nếu hắn làm vậy, triều đình và hậu cung sẽ gán cho Triệu Quy Nhạn cái mác “Hại nước hại dân”.
“Ừm.” Trình Cảnh Di trầm giọng bảo: “Tào Thiện Lai, cho họ vào.”
Ánh mắt bình tĩnh của Triệu Quy Nhạn dần trở nên u tối. Nàng cho họ vào vì muốn xác định xem cuối cùng mũi tên đó là của ai.
Triệu Quy Nhạn móc tay vào ngón tay út của Trình Cảnh Di, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, lúc về ta đã cầm theo mũi tên bắn ta bị thương, lát nữa ta muốn diễn một vở kịch, cần ngài phối hợp.”
Trình Cảnh Di nhướn mày, hơi kinh ngạc, không ngờ Triệu Quy Nhạn lại nhạy bén như vậy, còn mang cả mũi tên về. Nhưng chỉ trong giây lát, hắn đã hiểu ý Triệu Quy Nhạn, bèn gật đầu: “Ta biết rồi.”
Triệu Quy Nhạn thở phào nhẹ nhõm.
Bấy giờ, cửa lều được vén lên, Tống Thái hậu dẫn đầu bước vào, nhiều người theo sau bà ta, Lệ phi Thục phi cũng tới.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vì quần áo Triệu Quy Nhạn không chỉnh tề, nàng còn nằm trên giường, nên cánh đàn ông đều bị chặn bên ngoài lều. Xuyên qua khe hở lúc Tống Thái hậu vào, Triệu Quy Nhạn thấy mấy vị đại thần quyền cao chức trọng.
Nhìn tư thế thân mật của hai người, Tống Thái hậu cứng đờ người, sau đó bà ta đứng giữa lều hỏi: “Hoàng đế, con có ý gì? Vì sao phải triệu tập tất cả mọi người về giam lỏng trong lều?”
Triệu Quy Nhạn định thần lại, có phần kinh ngạc.
Lúc này nàng mới biết, Trình Cảnh Di đã triệu tập mọi người từ khu vực săn bắn về, giam lỏng toàn bộ trong lều, giám sát chặt chẽ.
Trình Cảnh Di thản nhiên trả lời: “Hoàng hậu bị ám sát, trẫm nên tìm ra thủ phạm thay nàng, nếu không đám thích khách đó ngày càng hung hãn, lần tới chẳng phải chúng sẽ ám sát trẫm sao?”
Tống Thái hậu hít sâu một hơi: “Vậy cũng không cần huy động lực lượng như thế!”
Trình Cảnh Di nói: “Thế này mà cũng được coi là huy động lực lượng à?”
Hắn cười khẩy: “Trẫm còn chưa thấy máu, sao có thể nói là huy động lực lượng? Quốc mẫu của một quốc gia bị ám sát ngay trong khu vực săn bắn hoàng gia, nhưng đám thị vệ bên ngoài khu vực săn bắn đó, chẳng một ai phát hiện ra! Trẫm nuôi đám người đó để chúng ăn không ngồi rồi hả? Hay trong đám thị vệ có kẻ ăn cây táo, rào cây sung, thông đồng với giặc, ý đồ gây hại cho xã tắc Đại Ngụy ta?!”
Tống Thái hậu mất tự nhiên chỉnh ống tay áo, hôm nay huynh trưởng Kính Quốc công của bà ta phụ trách việc sắp xếp thị vệ tại khu vực săn bắn hoàng gia. Nếu nghiêm khắc điều tra, Kính Quốc công nhất định phải chịu trừng phạt.
Nhưng chuyện xảy ra hôm nay, ban đầu bà ta cũng không biết, chỉ nghe nói Triệu Quy Nhạn bị ám sát trên đường săn thú. Bà ta định hỏi người của mình một câu xem có ai tự ý hành động không.
Song, cách giải quyết lần này của Trình Cảnh Di lại cứng rắn quả quyết đến không ngờ, canh chừng từng người một, không cho họ liên lạc với người khác.
Vậy nên bà ta không biết chuyện này có phải do Kính Quốc công làm không.
Tống Thái hậu bảo: “Hiện tại Hoàng hậu vẫn tốt đấy thôi, chẳng qua chỉ chảy ít máu, chăm sóc kỹ lưỡng là được, Hoàng đế cần gì phải mất công thế? Chuyến săn mùa đông là sự kiện lớn của Đại Ngụy, sao có thể dừng lại vì một lý do nhỏ nhặt như vậy?”
Trình Cảnh Di mím chặt môi, giọng điệu u ám: “Trẫm chưa bao giờ quan tâm đến mấy việc đó, nếu Hoàng hậu đổ một giọt máu, vậy để bọn họ lấy mạng đền đi!”
Những lời này đằng đằng sát khí, khiến người ta phải dè chừng.
Tống Thái hậu giật mình lùi về sau vài bước, sợ hãi nhìn sắc mặt Trình Cảnh Di.
Trình Cảnh Di có thể vững chãi ngồi trên ngai vàng lâu như thế, vốn không phải hạng người nhân từ nương tay, bản chất hắn là kẻ sát phạt quyết đoán, tính cách còn có phần máu lạnh. Nhưng nhiều năm trôi qua, hắn luôn che giấu rất tốt, người ngoài còn khen hắn ôn hoà hiền hậu, khiêm tốn chính trực.
Hiện tại hắn bộc lộ bản tính tàn nhẫn từ trong xương, trông hết sức thẳng thừng nhuần nhuyễn, khiến bà ta hơi sợ hãi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sắc mặt Tống Thái hậu cứng ngắc, tay chân cũng rét run.
Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên Trình Cảnh Di nói chuyện với bà ta như vậy.
Hắn… không còn là thiếu niên dịu dàng lương thiện khi mới bước lên đế vị của mười mấy năm trước nữa.
Thục phi đứng bên cạnh kìm nén nỗi sợ đỡ Tống Thái hậu, khuỵu gối nói: “Bệ hạ, nếu ngài giam lỏng mọi người chỉ vì Hoàng hậu bị thương nhẹ, vậy sẽ khiến các đại thần phật lòng ạ.”
Thục phi tự nhận mình là người hiền hậu khéo léo, biết lựa lời khuyên nhủ. Nàng ta nhìn Trình Cảnh Di đầy mong đợi, quả nhiên thấy Trình Cảnh Di dời mắt lên người mình. Nàng ta còn chưa kịp nở nụ cười, Trình Cảnh Di đã nhíu mày: “Ngươi là ai? Trẫm chưa cho phép ngươi nói chuyện, sao ngươi dám xen mồm vào?”
Nụ cười trên mặt Thục phi cứng đờ ở khóe môi.
Nàng ta ấp úng: “Thần thiếp là Thục phi Liễu thị.”
Trình Cảnh Di mất kiên nhẫn phất tay, hắn không có thiện cảm với mấy người được Tống Thái hậu sắp xếp vào cung. Nhiều năm hắn không tới hậu cung, nhưng cũng từng cho họ lựa chọn. Nếu đám người phụ nữ này đã quyết định ở lại, hắn sẽ mặc kệ họ.
Thục phi là ai, hắn đã quên từ lâu.
Không chỉ Thục phi mà cả các phi tần khác, hắn gần như quên hết.
Trong mắt Thục phi hiện rõ nỗi buồn bã, nàng ta lui về phía sau Tống Thái hậu, hốc mắt ửng đỏ.
Nàng ta thật lòng yêu Trình Cảnh Di nên mới sẵn sàng ở lại trong cung, nhưng hiện giờ… thậm chí Bệ hạ còn không nhớ nàng ta.
Mấy vị phi tử bên cạnh định lên tiếng, thấy thế thì đồng loạt nín thinh, không dám nói lời nào.
Sắc mặt Tống Thái hậu khó coi, bà ta cảm thấy lá gan của mấy người này quá nhỏ, ở trước mặt Trình Cảnh Di, một câu cũng không dám nói thêm.
Thấy Triệu Quy Nhạn được Trình Cảnh Di bảo vệ trên giường, bà ta càng tức giận hơn, điểm này Triệu Quy Nhạn mạnh hơn bọn họ nhiều!
Triệu Quy Nhạn ho một tiếng, ra vẻ yếu ớt: “Thái hậu nương nương, thần thiếp chỉ muốn mau chóng tìm ra thích khách thôi. Ta thấy tên thích khách mặc đồ đen, động tác cài tên rất thành thạo, hơn nữa ta vẫn còn nhớ rõ dáng người và tư thế kéo cung của người nọ, sợ rằng có liên quan tới hoàng gia.”
Bà ta không biết chuyện này có dính dáng đến huynh trưởng không, nếu dính líu thật, vậy Trình Cảnh Di sẽ càng có cớ cắt bớt quyền lực của huynh trưởng lần nữa…
Sắc mặt Tống Thái hậu không tốt lắm.
Trình Cảnh Di trầm giọng hỏi: “Nếu đã thế, vậy một khi dẫn người nọ tới trước mặt Hoàng hậu, nàng có nhận ra tên đó không?”
Triệu Quy Nhạn gật đầu.
Trình Cảnh Di vỗ tay, đột nhiên bảo: “Nàng nhớ được thì mọi chuyện dễ dàng hơn rồi, trẫm đã nghĩ ra cách.”
Tống Thái hậu hoang mang không thôi.
Trình Cảnh Di nói: “Chuyến săn mùa đông này sẽ đổi thành cuộc thi săn bắn tại chỗ, chúng ta hãy nhìn xem, rốt cuộc tên thích khách là ai.”