Trong bóng tối, người đàn ông tựa lưng vào đầu giường, nhìn người phụ nữ đang nhặt quần áo dưới đất lên mặc.
Cả căn phòng tràn ngập mùi xạ hương dâm dục, người phụ nữ kia còn hôn gió người đàn ông trước khi rời khỏi căn phòng.
Tiếng đóng cửa vang lên, người đàn ông ngồi trên giường mới cử động cơ thể sau cuộc hoan ái kịch liệt vừa rồi. Lancercor thắp sáng đèn ở tủ đầu giường, theo thói quen mà châm điếu thuốc rồi ngậm trong miệng. Không còn nụ cười giả tạo ban ngày, hắn ta thờ ơ liếc nhìn sàn nhà dính đầy tinh dịch lẫn nhiều vệt nước kì lạ. Bao cao su vứt khắp sàn, tiếng hít thở chầm chậm vang lên trong căn phòng.
“Ha…” Lancercor lấy tấm ảnh trong ví ra, khẽ vuốt ve “Bao giờ tôi mới được gặp lại em đây, người tình bé nhỏ của tôi.”
Lẩm bẩm một hồi, hắn ta đứng dậy bước phòng tắm, tấm ảnh vừa vuốt ve cũng chẳng thèm giữ lại, cứ thế thẳng tay vứt vào thùng rác.
Liếc cũng chẳng thèm liếc, thứ gì của quá khứ thì cứ bỏ mặc đi, biết đâu tương lai thứ đó sẽ quay lại thì sao. Nếu vậy thì mới tăng thêm kích thích cho cuộc sống được.
“Anh ơi!” Edouard đi vào cửa điện thì không thấy Socécher liền nhíu mày, tìm kiếm xung quanh cung điện.
Tim anh đập thật mạnh, như nhớ ra điều gì đó, thật nhanh mà bơi về phía sau cung điện. Trước mặt anh dần dần xuất hiện một vết nứt lớn đủ cho hai người song song đi vào.
Tay nắm thật chặt, vào sâu bên trong, ánh sáng không thể chiếu tới được nữa, chỉ còn ánh sáng từ hai hàng ngọc trai để có thể nhìn đường đi.
Càng đi sâu vào đường sẽ càng hẹp cho đến khi chỉ có thể đi một người, hai bên tường khắc đầy những hoa văn phức tạp do chính tay anh trai anh khắc, không biết chúng có nghĩa là gì, anh chỉ biết được chúng là từ tượng hình.
Anh trai anh - Socécher là một thiên tài, từ khi sinh ra đã được các vị thần và những thiên sứ trên cao kia chúc phúc, được ban cho tình yêu thương vô điều kiện. Không phụ sự mong đợi của họ, anh trai lớn lên trong tình yêu thương, năm ấy, anh tự mình viết ra hai bảng từ tượng hình. Một bảng anh giải nghĩa còn một bảng anh giữ lại cho đến khi phát hiện ra nơi này.
Tự tay khắc lên những từ tượng thanh phức tạp tạo nên các hoa văn trang trọng mà thành kính, tựa như ngôi đền của một vị thần trên cao kia.
Nhưng ai mà biết được tưởng như nơi này sẽ rất trang trọng nhưng nào phải. Nơi này chính là nhà kho của Socécher chuyên để anh trai cất những thứ hay ho nhặt được trên đất liền mỗi khi lên đó chơi.
Đúng như Edouard đoán, cậu đang loay hoay cất hộp nhung trong tay vào ngăn đá.
Chiếc vòng ở đuôi trở nên lấp lánh hơn mỗi khi cậu cử động, anh cũng chú ý tới điều đó, mày cũng nhíu lại “Anh, thứ anh đang đeo kia ở đâu vậy?”
“Ed đã đến rồi đấy à? Mau vào đây đi, em muốn hỏi cái này?” Nói rồi cậu chỉ xuống đuôi của mình, hai mắt cong lên, trông đẹp đẽ biết nhường nào…
“Phải, là nó.”
“Một người bạn đã tặng cho anh, đẹp đúng chứ? Anh rất thích nó! Nhìn mà xem, mỗi khi anh nâng đuôi lên hoặc hạ đuôi xuống, chiếc vòng sẽ theo đó mà cử động theo, nhìn những viên đá toả sáng đi kìa, thật đẹp! Người ấy nói chúng như sinh ra là dành cho đại dương vậy!” Socécher phấn khích vẫy vẫy chiếc đuôi cá xinh đẹp của mình, mái tóc đen mềm mại cũng di chuyển theo cử động của cậu, nước da trắng nõn, viên ngọc trai được xâu lại đeo trên cổ va chạm vào nhau tạo nên một bức tranh động lòng người, người ngoài nhìn vào cũng biết, chiếc vòng kia như dệt hoa trên gấm, người đã đẹp nay càng trở nên chói sáng rực rỡ hơn.
Edouard đã nhìn nhan sắc này rất nhiều năm rồi nhưng chưa bao giờ thấy chán, chỉ càng nhìn càng thấy đẹp, càng nhìn càng trở nên mê mẩn hơn.
“Anh không nghĩ người kia sẽ hại anh sao? Là nhân loại đúng chứ? Anh vẫn tin tưởng chúng như vậy à? Anh gặp chúng được bao lâu? Đừng nhìn em như vậy, em biết nó rất đẹp và đặc biệt hợp với anh,... Được rồi, tay nghề và mắt nhìn của tên nhân loại kia rất tốt nhưng chắc gì lòng dạ của chúng cũng tốt như thế. Nhỡ đâu chúng chỉ lợi dụng anh, đánh lừa anh bằng cách tặng đồ, tặng quà anh liên tục cho đến khi món quà tiếp theo sẽ là thứ khiến chúng ta sống không bằng chết! Như thuốc độc chẳng hạn!” Edouard tuy rằng bị sắc đẹp câu đi nhưng cũng không quên nhắc nhở anh của mình.
Socécher ngồi xuống tảng đá dài giữa kho, chớp chớp mắt nhìn Edouard, khi anh nói xong cậu liền trả lời “Đôi khi chỉ cần nhìn vào ánh mắt thôi cũng rõ ràng được nội tâm của người đó rồi Ed à! Anh đã nhìn rồi, đôi mắt của người bạn kia trong suốt không nhiễm chút hạt bụi nào của nhân gian này cả. Anh còn nghĩ cậu ta chính là một vị thiên sứ nào đó bị phạt xuống nhân gian này để trả giá cho tội nghiệt của mình.”
Từ sau lần cậu đột ngột gặp được Oxandre, lần gặp tiếp theo cậu đã để ý đến ánh mắt của hắn. Đôi mắt trong veo như thiên sứ mới chào đời. Duy chỉ có những thiên sứ phục vụ Đấng mới có thể có đôi mắt trong sáng ngay thẳng như vậy, nhìn vào đôi mắt như nhìn thẳng vào tâm hồn sạch sẽ của hắn. SKhacs hẳn với sự tham vọng, sự kiêu ngạo, tự mãn, ghen ghét, đố kị chứa đầy trong hàng trăm đôi mắt của những kẻ tự xưng là thần kia. Lúc nào trong nó cũng chứa đầy những cảm xúc âm u.
Không rõ quãng thời gian trước kia xảy ra vấn đề gì nhưng từ sau khi cậu tỉnh lại, cậu cảm nhận được Ngọc của cậu đã nát, có lẽ là dư âm của cuộc chiến kia.
Đấng đã từng ban xuống rằng bất cứ ai, kể cả thần, thiên sứ hay con người, nếu chúng nó mang trong mình sự độc ác mà luôn nhăm nhe muốn cướp đi ngọc tâm của người cá, chúng nó sẽ có được sự bất tử kèm theo đó là một lời nguyền sẽ giáng trên chúng.
Đời đời kiếp kiếp, lời nguyền sẽ đi cùng cho đến khi linh hồn của chúng nó không còn trên cõi đời này nữa.