Hắn đang ở dưới đáy biển, xung quanh là những sinh vật mà hắn chưa thấy bao giờ, ở nơi này có san hô phát sáng, tảo bẹ nhiều màu sắc đang lắc lư như chào hỏi hắn.
Mặt hắn đờ đẫn rồi mới sực nhớ ra nhìn nhân ngư đang ngồi trước mặt. Giờ hắn mới có thể nhìn rõ cậu từ đầu đến đuôi mà không bị che chắn phần nào cả.
Mái tóc dài xoã tung lên mặt đá cậu đang ngồi, trên mái tóc có gắn thêm một sợi dây ngọc trai rủ xuống cành làm nổi bật lên làn da trắng nõn của cậu, độ cong khoé môi vừa phải, mắt hoa đào cong cong, vừa đa tình cũng vừa thâm tình như thể trong đôi mắt ấy chỉ có mình người trước mặt.
Tim hắn hẫng mất một nhịp, hai người tiếp xúc chưa lâu, số lần gặp cũng chưa đầy hai bàn tay nhưng lần nào gặp nhau, hắn luôn cảm thấy hai người như đã gặp nhau hàng trăm ngàn lần rồi, luôn có cảm giác thân thuộc đến kỳ quặc, những việc hắn làm đều theo thói quen, mang những món tự bản thân cho rằng cậu sẽ thích, làm những hành động thân mật vượt quá giới hạn đối với mối quan hệ hiện tại của họ.
Nhưng không thể phủ nhận được, lần nào nhìn thấy cậu, hắn đều cảm thấy rung động.
Rất kỳ lạ.
Quan trọng hơn cả, hiện tại hắn còn đang nằm mơ.
“Khoan… khoan đã, hiện tại tôi đang mơ đúng chứ? Từ đã nào, tại sao tôi lại có thể làm theo ý mình trong giấc mơ được nhỉ?” Oxandre vẫn giữ nguyên dáng ngồi lúc ban đầu khi xuất hiện ở đây, đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn cậu, “Tôi vậy mà có thể mơ thấy cậu á?”
“Đây cũng có thể gọi là giấc mơ đi, hoặc cũng có thể nói nơi này chính là mộng cảnh do tôi tạo ra.” Socécher cử động tay, một làn nước đẩy Oxandre tới trước mặt cậu, “Không phải lần trước cậu phàn nàn gặp tôi rất khó sao? Giờ đây chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau trong giấc mơ của cậu rồi. Yên tâm đi, sau khi cậu tỉnh giấc sẽ không cảm thấy mệt mỏi đâu.”
“Socécher này…” Oxandre vẫn chưa hết ngạc nhiên, hắn nhìn xuống tay mình rồi cử động lên xuống, bỗng nhiên hắn phấn khích đứng dậy, hai mắt sáng lấp lánh, “Cậu tuyệt thật đó, nhân ngư các cậu đều có thể làm được việc này sao? Có phải các cậu có thể úm-ba-la hay không? Kiểu mà dùng đũa phép múa múa rồi ‘bùm’, một quả táo hoặc một quả bí ngô biến thành chiếc xe ngựa ấy!”
Socécher nhìn cậu, có hơi bất lực mỉm cười, khua khua tay, “Tôi đâu phải bà tiên trong sách mà có nhiều quyền năng như vậy.” Cậu cũng tránh đề cập sâu đến tộc người cá của mình, người trước mặt cậu hiện tại vẫn chưa rõ có thân thế như nào, cậu cũng không thể tin tưởng mà nói hết ra được.
Oxandre cũng không quan tâm cậu có trả lời mấy câu hỏi ấu trĩ của mình hay không, lúc này hắn đang nhìn chăm chú vào đuôi cá của cậu rồi hơi ngượng ngùng vân vê áo, “Ừm… Socécher này, cậu có thể cho tôi chạm thử vào được cá của cậu được không? Tôi… tôi sẽ không làm cậu bị thương đâu, tôi chỉ tò mò thôi, thật đấy, nếu không được thì thôi vậy…”
Càng về sau giọng hắn càng bé dần, cậu cũng không nói đồng ý hay không.
“Như sờ vảy cá bình thường thôi, không có gì đáng để thử cả.” Socécher nhàn nhạt lên tiếng, nhìn thay đổi khuôn mặt của hắn không khỏi cười thầm trong bụng. Người này cũng khá dễ thương đấy chứ, y như động vật bốn chân trên đất liền, hơi chút là ủ rũ cụp đuôi cụp tai lại.
Cậu ho khan một chút, bỗng nhiên nhấc đuôi mình quấn lên bắp chân của hắn một chút rồi thôi.
Mặt Oxandre lúc này cũng trở nên sáng rọi hơn, như đứa trẻ được cho kẹo, vui vui vẻ vẻ mà lại gần ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Socécher.”
“Ừm?”
“Socécher này.”
“Hửm?”
“Có ai nói rằng tên cậu rất đẹp chưa?”
“Có cả tộc nhân ngư đều khen tên tôi đẹp.”
“Đúng chứ hả? Điều đó là chắc chắn rồi, kẻ nào không thấy tên cậu đẹp chắc chắn bị mù rồi!” Hắn chống hai tay ra đằng sau, ngẩng đầu lên nhìn biển đen mù mịt bên trên.
“Tên của cậu như mang đến yên bình cho đại dương này vậy, yên bình thoải mái, không ai không thích.” Hắn nói tiếp, khi nói, mắt hắn như vì sao trên trời, nó lấp lánh, đẹp đẽ thuần khiết biết dường nào.
“Tôi luôn cảm thấy… nó là điềm hoạ…” Cậu thì thầm, hắn không nghe rõ liền quay sang nhìn cậu, “Cậu nói gì vậy?”
“Ừ, chắc chắn rồi.” Cậu mỉm cười, không nói lời vừa rồi ra, điều này chỉ mình cậu giữ trong lòng là được, tránh kéo người vô tội vào.
Cậu vẫn luôn cảm thấy điều đó rất rõ ràng, tộc người cá…
“Cậu có hay ngắm sao băng không?” Hắn đảo mắt tìm chủ đề cho hai người, “Ngôi sao mà bay vụt qua bầu trời ấy, khi chúng bay qua để lại một vệt sáng trên trời đêm. Nếu chúng ta chắp tay lại ước khi thấy sao băng bay ngang qua thì chắc chắn điều ước sẽ thành sự thật đấy.”
“Cậu nghe ai nói điều vô lý đấy vậy?” Socécher nhướng mày khó hiểu nhìn hắn, “Sao băng không thể thực hiện được ước nguyện của cậu đâu nhưng…”
Cậu dừng lại, Oxandre cũng quay sang nhìn cậu, “Nhưng?”
“Chính bản thân cậu có thể thực hiện điều ước của mình, nếu cậu không cố gắng thì dù cậu có ước với hàng trăm hàng ngàn sao băng thì cũng vô dụng thôi.”
“Đó cũng là thú vui của con người chúng tôi mà, như tục lệ ấy, chỉ cần có sao băng, chắc chắn sẽ phải chắp tay ước nguyện một điều, không ước thì ngứa ngáy khó chịu lắm.” Hắn cười đẩy tay của cậu, “Khi nào cậu thử đi, chắc chắn cậu cũng sẽ thích điều đó cho xem.”
Socécher không khỏi bật cười, nếu trở về trăm năm trước có khi cậu sẽ vui vẻ giống như lời Oxandre nói, ngốc nghếch đợi sao băng đi qua mà ước nguyện.
Sau khi đã trưởng thành hơn, cậu cũng rõ ràng một điều, chẳng có gì là miễn phí cả, nếu bản thân còn không chịu cố gắng thì có cầu trời cầu Đấng hay cầu sao băng cũng chẳng được.
Có thể thực hiện ước vọng của bản thân ngoài bản thân mình ra thì chẳng còn ai khác có thể làm được.