“Cha, anh ấy sẽ ổn chứ?” Edouard kìm lòng không đặng, vươn tay vuốt lại mái tóc của Socécher, lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu.
“Sẽ ổn thôi, Socé không thể nào nhớ lại được chuyện năm đó. Henris, lấy vỏ sò truyền tin đến đây cho ta.” Vua Thủy tề ôn tồn trả lời, quay sang ra hiệu cho Henris, cậu nhóc hiểu ý nhanh chóng đi lấy vỏ sò đưa đến tay ông.
Edouard đưa mắt nhìn cha mình cầm theo vỏ sò ra khỏi cung, anh thở dài, nhìn người đang nằm trong vỏ sò, lòng anh không khỏi trĩu xuống, phải nói thời niên thiếu của Socécher quá đau khổ.
“Có lẽ anh trai ta sẽ ngủ ít nhất 10 đến 15 ngày, ngươi có nhiệm vụ ở đây canh giữ anh ấy, ở bên ngoài đã có một đội cận vệ bảo vệ bên ngoài, khi nào anh ấy tỉnh, nhanh chóng thông báo lại cho ta, rõ chưa?” Edouard lạnh giọng ra lệnh cho Henris, cậu nhóc khơi khom người xuống, tay đặt trên ngực trái, nghiêm mặt đáp lại “Thần đã rõ, thưa Hoàng tử.”
Edouard gật đầu, lưu luyến không rời nhìn người đang say ngủ rồi rời đi.
Cậu nhóc lại gần vén gọn chăn cho Socécher rồi đứng sang bên cạnh nhìn chằm chằm vào cậu.
Hoàng tử Socécher của bọn họ khi sinh ra là được tình yêu thương của cả tộc nuôi lớn, khi ấy Người đã phái Thiên sứ xuống, ban cho Hoàng tử rất nhiều ân điển cùng vinh quang, dựa theo hy vọng của toàn tộc, Socécher lớn lên, cậu mang trong lòng sự khoan dung, tình yêu thương bao la đến mọi người, mọi giống loài, cậu biết cách đối nhân xử thế, cậu luôn mang đến cho người đối diện cảm giác yên bình khi ở bên mình nhưng có mặt sáng cũng có mặt tối. Ngoài những người thật lòng yêu thương cậu tất nhiên vẫn còn những kẻ trong bóng tối kia không ngừng sỉ nhục, chửi mắng cậu là kẻ hại chết mẹ mình, một con cá bệnh chẳng thể sống nổi quá ba ngàn năm, một con cá chắc chắn sẽ mang vận rủi đến toàn tộc nhân ngư. Socécher rất đau khổ khi nghe được những lời đó, vốn dĩ cậu sẽ chẳng bao giờ nói ra những lời trong lòng nên đến khi họ biết được, Socécher đã bình thường trở lại.
Henris thở dài, không đành lòng nhìn Socécher chịu đau khổ, cậu nhóc rốt cuộc cũng chỉ là một cận thần nho nhỏ chuyên phục vụ và chăm sóc Hoàng tử mà mình theo hầu nên cậu nhóc chỉ có thể cành chăm sóc Socécher tận lực hơn, chính là khi Socécher vẫy đuôi cậu liền hiểu ý mà đi lấy nước.
“Socécher?”
“Cậu đang trốn ở đâu sao?Socécher ~~ Tôi đã nhớ cậu lắm đấy!”
Oxandre lần nữa lại được kéo vào mộng cảnh nhưng lần này hoàn cảnh lại rất khác. Không phải khung cảnh dưới đại dương như lần trước mà là một tòa cung điện nguy nga tráng lệ.
Hắn mỉm cười, chắc hẳn Socécher của hắn muốn đi lại như con người nên đã thêu dệt nên một mộng cảnh như vậy.
Cả tòa cung điện này hết sức to lớn, hắn đi tìm cậu hết phòng này đến phòng khác đều không thấy, như là mê cung không có lối ra, tất cả các phòng đều có một điểm chung duy nhất là một thanh kiếm bằng vàng treo giữa bức tường đối diện với cửa ra vào.
Sau khi đi lòng vòng rất nhiều lần, Oxandre lập tức nhíu mày, quan sát xung quanh cung điện, hắn dừng chân tại phòng khiêu vũ rộng lớn, lần này có một suy nghĩ lóe lên trong đầu hắn.
Mộng cảnh này tuyệt đối không phải do Socécher tạo ra.
Nhìn thanh gươm kia, hắn lại nhớ đến giấc mơ lần trước, chính là giấc mơ hắn mơ thấy Oliver tắm máu trên chiến trường.
Vừa hay, cánh cửa to lớn mở ra, người đàn ông khoác lên mình bộ trang phục làm bằng vải gai mịn, mái tóc vàng óng bồng bềnh như tỏa sáng, vương miện khảm đá ruby đỏ tươi, tay gã cầm cây quyền trượng bằng vàng, tiếng giày vang lên trong căn phòng trống rỗng càng tăng thêm âm lượng của tiếng giày.
Gã dừng lại cách Oxandre khoảng 5m, “Ôi chao, xin chào mừng chàng hiệp sĩ loài người đã đến với cung điện của ta! Ngươi cũng biết tên ta rồi nhưng giới thiệu lại một chút, ta là Oliver Simon, vị thần tối cao cai quản đất đai, rất vui được gặp cậu lần nữa!”
“Ôi đừng dùng ánh mắt cảnh giác đó nhìn ta như vậy, trông ngươi cứ như con mèo hoang đang xù lông trước người cho chúng ăn vậy, ha ha! Bỏ qua hiểu lầm lần trước đi, chúng ta có thể làm đồng minh với nhau đấy!”
Oxandre thủ sẵn tư thế sẵn sàng đánh trả bất cứ lúc nào, hắn không trả lời Oliver mà chỉ nhìn chằm chằm vào gã, Oliver lại không thèm để vào mắt phản ứng của Oxandre, gã cất bước đến trước thanh gươm bằng vàng, ngâm nga một giai điệu rùng rợn, thanh gươm trên tường như cảm ứng được người đến là chủ nhân của nó, thân gươm màu vàng loé lên, nó bay về phía Oliver, vòng tới vòng lui xung quanh gã, “Đây là Burnice của ta, một cô gái ngoan ngoãn và xinh đẹp! Kìa, hãy trông xem cô ấy yêu ta đến nhường nào!”
“Và nơi này…” Gã quay lại đối mặt với Oxandre, hai tay gã giang rộng, khoé miệng nhếch lên một độ cong quỷ dị, rõ ràng là một khuôn mặt rực rỡ như ánh mặt trời mà giờ phút này, sự kiêu ngạo cùng khinh thường bao phủ cả khuôn mặt của gã, gã cất giọng khàn khàn của mình lên, “Là nơi mà ta và Socécher đã bên nhau sau khi ta đánh chiếm thành Ador thành công! Ta và em ấy đã cùng nhau xây dựng nên cung điện này! Đẹp chứ hả?”
“Chúng ta đã từng rất mặn nồng đấy!”
Gã cười lớn, tiếng cười càng ngày càng lớn, vang dội trong phòng khiêu vũ trống vắng.
Tiếng cười vừa dứt, chân tường thấm trên mình màu đỏ tươi của máu, một mùi tanh hôi thối bốc lên, Oxandre bịt mũi lại, dần dần lùi lại cửa ra vào.
Oliver sung sướng nhìn xungq uanh, hai mắt gã đỏ tươi như quỷ dữ, gã liếm môi, chẳng biết từ khi nào nơi gã đứng đã chất đống xác người chết ngổn ngang.
Có lẽ đang tổ chức vũ hội thì một cuộc thảm sát đã xảy ra, trên thi thể của họ vẫn còn mặc váy áo lộng lẫy, các quý phu nhân, tiểu thư, công tử vẫn đeo trang sức đắt tiền trên người. Khuôn mặt của họ vì phải chịu cơn đau trước khi chết mà trở nên biến dạng vặn vẹo, có kẻ bị móc mắt ra, há hốc mồm đầy máu trộn lẫn cùng mảnh thủy tinh trong đấy.