Hoàng Hôn Dưới Đáy Đại Dương

Chương 22



“Người đâu, mau đi truyền lời lại cho Vua Thủy tề cùng Hoàng tử Edouard rằng Hoàng tử Socécher đã tỉnh lại!” Henris nghe thấy tiếng động liền ngó vào, nhìn thấy người nằm trong kia đã tỉnh liền đi lại, còn không quên phân phó người cá khác đi báo lại tin tức.

“Hoàng tử, người đã tỉnh rồi! Người có cảm thấy đói hay đau ở đâu không? Có muốn ăn gì không? Người cảm thấy khó chịu nữa không?” Henris đưa bình dược cho Socécher vẫn còn ngơ ngác ngồi trên vỏ sò, ánh mắt cậu nhóc sáng rỡ vì vui mừng.

Sắc mặt của Socécher tuy rằng vẫn còn tái nhợt nhưng may thay đã tươi tỉnh hơn mấy ngày vừa rồi, cậu ngơ ngác ngồi dậy, cầm trên tay bình dược Henris đưa cho, mân mê trong tay, quẫy quẫy đuôi, cậu cảm thấy lạ lạ nên liếc mắt nhìn song sững lại, “Henris.”

“Dạ vâng? Người khó chịu sao?” Henris đang lúi húi sửa lại góc chăn nghe thấy cậu gọi tên mình thì ngẩng đầu lên.

“Không phải, sợi dây đâu? Cái vòng ta đã đeo ở đuôi ấy, nó đâu?” Socécher chỉ vào cái đuôi trống không của mình, vốn bình thường ở nơi ấy sẽ có một sợi dây sáng lấp lánh tuy nhiên hiện tại nơi ấy đã trống không, không còn thấy sợi dây đâu.

“Cái đó…” Henris gãi gãi mặt, đảo mắt nhìn ra cửa điện vừa hay Aubedian cùng Edouard đi vào, cậu nhóc thở phào một hơi, nói nhỏ vào tai Socécher, “Vua cùng Hoàng tử Edouard đã cầm đi rồi ạ.”

“Kính chào vị Vua của Đại Dương, kính chào Hoàng tử Edouard!” Henris nói xong quay ra hướng cửa, cúi gập người xuống chào.

Aubelian gật đầu, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Socécher, ông không khỏi càng lo lắng hơn mà người đi bên cạnh ông bây giờ đã nhanh chóng bơi đến cạnh cậu, ríu rít xung quanh, ông không khỏi xoa xoa thái dương, “Edouard con đi xa anh con ra, Socé chỉ vừa mới tỉnh lại thôi, đừng ồn ào nữa.”

Edouard nghe thấy cha quở trách thì trực tiếp làm lơ, vẫn đứng im bên cạnh vỏ sò, “Anh đói không? Mau uống bình dược vào đi, tốt cho sức khỏe của anh lắm đấy!”

“Ed, trả sợi dây lại cho anh đi.” Socécher nhẹ giọng nói, không ai có thể tưởng tượng được khi vừa tỉnh dậy, nhìn xuống đuôi của mình nhưng không thấy sợi dây đâu đã khiến cậu hoảng sợ đến nhường nào.

Tuy rằng người tặng cậu sợi dây chỉ mới gặp gỡ một vài lần nhưng không biết sao mỗi lần gặp nhau, cậu luôn cảm thấy thoải mái và hạnh phúc khi ở bên người nọ, rất lạ. Cậu không thể giải thích được tâm trạng đó là gì, rõ ràng chỉ mới gặp mấy lần lại như thể đã quen biết nhau hàng thập kỷ, quen thuộc nhau một cách kỳ lạ.

Động tác Edouard cứng đờ, nhìn vào mắt Socécher, anh ngập ngừng một hồi rồi nói, “Anh cứ nghỉ ngơi cho đến khi khoẻ hẳn lại, em sẽ trả lại nó cho anh.” Dừng lại một chút, anh mím môi, ánh nhìn của Socécher cứ như cây kim chọc vào tim anh, hai tay nắm chặt, mi mắt rũ xuống, che đi mất mát nơi đáy mắt, “Em sẽ cho người đi lấy cho anh, anh mau uống dược vào đi.”

Socécher nghe được đáp án mình mong muốn mới hài lòng gật đầu, mở nắp bình dược rồi đưa lên miệng uống hết. Aubedian đứng bên cạnh nhìn trạng thái sa sút trầm trọng của Edouard thì nhướng mày, “Được rồi Ed đi lấy đồ rồi quay trở lại sau cũng được. Socé, hiện tại con cảm thấy cơ thể thế nào?”

“Vâng thưa cha.” Edouard thất thểu rời đi, mắt anh luyến tiếc không dứt ra khỏi thân ảnh của Socécher, cứ đi một đoạn quay lại một lần, “Anh đợi em một chút thôi, em đi rồi sẽ quay lại, anh đợi em nhé!”



“Dạ không, con đã cảm thấy cơ thể ổn hơn rồi, đều nhờ cha đã điều dưỡng cho con khi con ngủ sâu, tạ ơn cha.” Socécher mỉm cười nhìn ông, Aubedian cũng gật đầu, vươn tay vuốt mái tóc dài của cậu, “Ta mong con sẽ luôn bình an, Socé ạ! Con chính là niềm kiêu hãnh và là vinh hiển mà Đấng đã ban cho tộc Nhân ngư chúng ta! Con không nên chịu những đau khổ này mà nên được hưởng phước lành, tình yêu thương từ mọi người!”

Trong mắt ông dạt dào tình cảm yêu thương đối với cậu, cậu cùng cười đáp lại ông, đôi khi cậu để ý ông sẽ thương nhìn cậu rồi thất thần, có lẽ là nhìn cậu mỉm cười sẽ rất giống mẹ, đặc biệt là đôi mắt.

“Năng lượng hiện tại của đang rất yếu, không thể sử dụng được nữa, biết chưa? Ta cho phép con có thể tự do lên trên mặt biển nếu con muốn nhưng tuyệt đối không được lại gần bờ, dễ bị loài người phát hiện. Hãy lên đó và tắm ánh trăng, nhận về năng lượng thuần khiết ấy, nó sẽ khiến con hồi phục được phần nào năng lượng của mình.” Aubedian nhìn con trai mà mình yêu thương nhất ngồi trên vỏ sò, đau buồn không ngớt, đây chính là Đấng đã ban cho ông cùng vợ của mình, là đứa trẻ ông yêu thương nhất nên dù chỉ thấy trên khuôn mặt đẹp đẽ của cậu xuất hiện một chút buồn đau là ông chỉ muốn lóc xương lột da kẻ đã khiến cho hòn đá quý của ông buồn rồi.

Socécher nghe thấy lời cha nói thì tít mắt lại, vậy là sẽ được gặp lại người kia rồi, dù chưa thân thiết nhưng bên cạnh người ấy luôn khiến cho cậu cảm thấy bản thân thoải mái nhất, không cần phải gượng ép để trở nên hoàn hảo.

Edouard đi lấy sợi dây cũng vừa lúc quay lại, thấy bầu không khí ổn hơn, anh cũng mỉm cười lại gần, “Có chuyện gì vui sao? Em có cầm một chút tôm cho anh này, em đã làm sạch rồi, anh ăn một chút đi kẻo đói bụng.”

Anh đưa đĩa tôm được bóc sạch vỏ và loại bỏ chỉ đen của nó cho cậu, “Còn đây là sợi dây của anh, em đã đưa cho ông Louy đánh bóng lại cho nó sáng hơn rồi!”

Socécher cầm chiếc hộp trong tay, mở ra, sợi dây được đặt ngay ngắn bên trong, trông nó còn sáng lấp lánh hơn lần trước nữa, cậu cười khẽ, vui vẻ đeo lại vào đuôi, sau đó mới hài lòng mà ăn tôm Edouard bóc cho.

Đêm sà xuống trên đất này, từng làn gió se se đi qua mọi ngõ ngách, gõ cửa từng nhà báo hiệu nàng thu đã đến rồi.

Oxandre đá đá lâu đài cát do mấy đứa trẻ đã xây khi tắm biển lúc chiều, lâu đài vón dĩ có đôi nhưng được hắn chăm sóc tận tình nên chỉ còn lại một lẻ loi trơ trọi ở đó.

Tiếng sóng biển rì rào, gió lạnh phả vào mặt, hắn nhắm mắt lại, tận hưởng lần cuối rồi quay về phòng nghỉ ngơi.

Lúc này Socécher ngoi lên khỏi biển, dùng đuôi tát nước về phía Oxandre, hắn mở bừng hai mắt, không khỏi ngạc nhiên nhìn người biến mất nửa tháng nay, sau đó hắn liền vỡ oà trong niềm vui sướng mà bản thân hắn cũng chẳng ý thức được.

Hắn gộp bốn bước thành hai bước, từ đi chậm cho đến chạy nhanh để đến cạnh Socécher.

“Tôi đã nhớ cậu lắm đó Socécher! Cậu bị bệnh sao? Nửa tháng không gặp, có vẻ cậu đã gầy đi nhiều rồi!” Phút trước đang vui sướng đến giây sau khi hắn nhìn vào cậu liền trở thành xót xa, rõ ràng nửa tháng trước khi chào tạm biệt nhau, khi ấy trông cậu còn có da có thịt ấy vậy mà giờ đã gầy xuống lộ cả xương bướm mất rồi.

Hắn đau lòng nhìn cậu từ trên xuống dưới, không khỏi nghĩ bao nhiêu thịt của hắn không biết đã đi đâu hết rồi.