Oliver không tiếng động rời đi, trước khi biến mất, gã còn không quên chạm vào bông hoa pha lê đặt trên cửa sổ, ngay tức khắc nước trong bình đổi thành màu đen, lúc này gã mới hài lòng mỉm cười.
Oxandre bước nhanh cầm lấy lọ hoa, dốc hết nước biển trong bình đi, cầm lấy bông hoa đặt dưới vòi nước lạnh băng. Cánh hoa khẽ động, dòng nước không còn bị tràn ra ngoài nữa mà bị hấp thụ hết vào bông hoa, hắn trợn mắt ngạc nhiên nhìn nó, vội vàng tắt vòi nước, cánh không cũng không còn động đậy nữa, như thể cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn thôi.
Đặt bình hoa lên bệ cửa sổ, hắn nhìn chằm chằm vào cánh hoa, hình như hắn phát hiện cánh hoa có vẻ trong suốt hơn mọi khi, có lẽ là do dùng nước từ vòi đi.
Ngồi xuống giường, hai mắt hắn vẫn không tài nào buồn ngủ nổi, trong đầu không ngừng lặp lại giọng nói của Oliver khi nói về Socécher, càng nghĩ hắn càng khó chịu, tim cũng âm ỉ một trận.
Hắn vò loạn tóc, áo cũng chẳng thèm mặc vào, giẫm chân trần lấy hộp thuốc lá trong ngăn kéo tủ quần áo rồi đứng bên cửa sổ. Châm lửa, hắn hít vào một hơi rồi thổi ra một làn khói trắng, hắn nắm lấy bình hoa, vuốt ve bông hoa thông qua bình thủy tinh, “Socécher, cậu và Oliver rốt cuộc là thế nào?”
“…”
Chẳng ai đáp lại hắn, bông hoa cũng lạnh băng mà tận hưởng bình nước mới của nó. Hốc mắt Oxandre dâng lên nỗi chua xót chẳng biết từ đâu, hắn cắn mạnh đầu lọc thuốc lá, coi nó như thể Oliver mà ngấu nghiến chợt hắn nhổ điếu thuốc bị cắn nát đầu lọc ra ngoài, vẻ ngoài kinh tởm của gã còn lâu hắn mới ngấu nghiến.
Bên dưới đại dương, trong cung điện phía tây, Socécher mệt mỏi nằm sấp trong vỏ sò, thông qua chăn ồm ồm nói chuyện với Henris, “Không phải đã nói cậu đứng ở cung điện đợi tôi à? Nếu cha mà phát hiện thì cả hai chúng ta xong đời rồi.”
Henris mím môi, “Hoàng tử, sắc mặt ngài còn trắng hơn khi ngài tỉnh dậy nữa. Thần khuyên ngài cứ nằm ở đây nghỉ ngơi đi, đừng đi nhiều quá.”
“Ta biết.”
“Anh trai.”
“Ừm… Ed?!”
Socécher ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn người mới tới trong phòng, Edouard tiến lại, mò tìm tay của cậu trong đống chăn gối, nắn nắn, “Mấy lạng thịt nuôi được đều mất hết rồi mà anh vẫn còn lòng dạ mà đi gặp cậu ta hay sao?”
“Em biết rồi.” Không phải là câu hỏi, một câu khẳng định chắc chắn Edouard biết cậu gặp ai.
“Ừm, em nhìn thấy, như anh nói lần trước, thật sự như một khuôn đúc ra cùng với Oliver.” Anh chậm rãi nói, tay thì lật người cậu lại, “Đừng nằm sấp, không tốt cho cơ thể và việc hít thở của anh đâu.”
“Em lại đi theo anh.” Socécher gật đầu, như không có việc gì rút tay về, giấu vào trong chăn, “Không nói đến việc đó, em thấy thế nào?”
“Giống như một xác thịt được tạo ra để kẻ có tâm sử dụng.” Edouard thờ ơ trào phúng, “Kinh tởm, chắc hẳn chúng nó cũng phải tiêu tốn hơn một nửa năng lượng mới có thể tạo ra được một xác thịt hoàn chỉnh như vậy, đến cả linh hồn cũng cực kỳ phù hợp.”
“Anh đã suy nghĩ đến chuyện này, Oxandre như thể một nửa của Oliver vậy, em có biết cái ngày Oliver bị giết đã xảy ra chuyện gì không?” Socécher ngồi dậy, lưng tựa vào gối, trầm ngâm suy nghĩ.
Edouard bình tĩnh dắt lại chăn cho đàng hoàng, lúc này anh mới chậm rãi trả lời, “Khi ấy bầu trời xuất hiện dị tượng…” Anh ngừng nói, vươn tay nắm lấy ngón tay Socécher đang cắn dở, mỗi khi suy nghĩ, cậu đều không tự giác mà đưa tay lên cắn.
“Mây đen che kín đất trời, sấm chớp nhuộm màu đỏ, tiếng nổ vang khắp vòm trời, Thiên sứ khi ấy cũng nắm chặt thanh gươm của cái thiện, tất cả mọi người đều căng thẳng, như lâm vào đại địch, em còn tưởng bản thân đã bước vào cánh cửa của địa ngục nữa. Và rồi mây tụm lại một chỗ, chúng xoay tròn, một người đàn ông kì lạ xuất hiện, khí tức của gã khiến em khó chịu, sau đó thì hai mắt em tối sầm lại, chuyện còn lại em cũng không rõ nữa.”
Anh tường thuật lại ngày xử phạt của Oliver, trong giọng nói vẫn không giấu được sự sợ hãi khi ấy. Edouard vỗ vỗ vai cậu, “Khi ấy em cũng nghe cha cùng các vị thần nghị luận, có lẽ những ai có nặng lương thấp hoặc đang bị thương đều sẽ bất tỉnh toàn bộ, chỉ còn lại những người mang trong mình năng lượng dồi dào mới có thể tỉnh táo mà quan sát hiện trường khi ấy.”
Socécher gật đầu, ánh sáng từ san hô chiếu qua, cậu hơi cúi đầu xuống suy nghĩ, lọn tóc dài rơi xuống bên tay Edouard, anh cầm lên như nâng niu trân bảo, nhân lúc cậu không để ý khẽ cúi xuống hôn nhẹ vào lọn tóc một cái, trong ánh mắt thâm tình của anh, cậu hơi ngẩng lên, đôi mắt chứa cả biển trời đối diện với tình cảm chưa vơi trong con ngươi màu lục, anh mím môi, giả vờ bình tĩnh quay đi, trong tim lại không bình tĩnh được như vậy, nhịp đập mất khống chế, vang lên tiếng đập lớn trong lồng ngực, anh mím môi, giọng anh hơi khàn, vừa vặn che đi run rẩy vì rung động trong đấy, “Họ nói khi ấy còn một người khác nữa đã đến, Thiên Sứ đã xông lên đằng trước bảo vệ mọi người, một tiểu Thiên Sứ bị giết, Đại Thiên Sứ kịp lúc xuất hiện để đánh đuổi hai kẻ đó đi nhưng lại không giữ lại được một nửa thần hồn của Oliver, em chỉ kịp nghe được như vậy.”
“Anh thấy sao?”
“Chuyện có lẽ không đơn giản như vậy đâu, nếu một nửa thần hồn rơi vào luân hồi thì không thể nào có thể trở thành người được.”
“…” Anh im lặng, chăm chú nhìn vào sườn mặt cậu, chậm rãi nói, “Đúng vậy, sau khi em rời đi, không biết đã bàn luận được những gì, khi ấy cha có vẻ tức giận lắm, người còn cầm cây đinh ba lên định tấn công Vua Tinh linh nữa.”
Cậu nghe vậy liền bật cười, “Chắc hẳn là nói đến tộc người cá chúng ta rồi, nếu không chạm vào vảy ngược của cha thì mấy cái khác chỉ là con ruồi bay qua thôi.”
Anh cũng cười theo cậu, sắc mặt dần nhu hòa xuống.