Thị trấn ven biển là nơi lý tưởng nhất để đi du lịch nhưng bây giờ trời đã bước sang mùa đông lạnh giá, tuyết rơi phủ kín lối đi, dày đến mức vết giày dẫm lên phải mất một lúc tuyết mới phủ kín được, bãi biển cũng vắng người, chỉ vài cặp đôi đi dạo ven biển, hít không khí mằn mặn của nước.
Tại một bãi đá ngầm ít người biết đến, Socécher tựa lưng vào mỏm đá lạnh lẽo, thở hổn hển, rõ ràng không khí rất lạnh nhưng toàn thân cậu ướt đẫm mồ hôi.
Lồng ngực phập phồng lên xuống, đôi mắt đỏ hoe đẫm nước như hồ thu, đôi mày thanh tú hơi chau lại, hai phiến môi óng nhuận khẽ hé ra, như loài cá xinh đẹp mắc cạn trên bờ.
Nửa thân trên cậu tựa vào đá lạnh, nửa thân dưới chìm dưới mặt nước biển, nhìn kĩ lại đã chẳng còn là đuôi cả nữa, thay vào đó là đôi chân thẳng tắp thon dài của con người.
Vừa rồi khi cậu uống thuốc của Louis, dòng nước lạnh lẽo trôi xuống dạ dày, chỉ một giây thôi, nó như có lực công phá mà xông thẳng xuống đuôi cá của cậu, cảm giác như có hàng trăm con dao sắc bén cứa dọc đuôi cá, tách chúng ra làm ra, vảy cũng tan biến đi hết, thay thế vào đó là làn da non mịn trắng hồng.
“Ư… đau quá…” Tiếng rên không còn nín nhịn được nữa, chúng lao ra khỏi đôi môi hồng thoát ra ngoài, bên trong còn run rẩy nhè nhẹ, tóc mai ướt đẫm dán chặt hai bên gò má trắng bệch, tạo cho người chứng kiến một mỹ cảm khó miêu tả, một mỹ nhân ốm yếu cần chăm sóc nâng niu.
“Có người bị thương sao?” Một giọng nói phát ra tảng đá, lúc này cậu đã chẳng còn tri giác để mà phát hiện thanh âm quen thuộc nữa, cuống cuồng định lặn xuống biển như mọi khi hòng trốn người đứng bên kia nhưng cậu phát hiện hai chân đau nhức vừa chuyển hoá trong thời gian ngắn không thể cử động được.
Cứ như vậy, tựa một con cá nằm trên thớt chờ người đến làm thịt, mà người kia cũng vừa hay đứng trên mỏm đá, nhìn xuống, chiếc bóng vừa vặn che đi ánh nắng mặt trời.
Sau mấy ngày khách du lịch khai phá khắp nơi trong thị trấn, nhà hàng ngày nào cũng thiếu bàn, khách ra vào nườm nượp không dứt, nhân viên bếp và nhân viên bên ngoài ai nấy đều phải nâng cao tinh thần, cả một ngày có 24 giờ thì có đến 18 giờ mỉm cười đón khách.
Rốt cuộc hôm nay cũng được nghỉ ngơi dưỡng sức một ngày, Oxandre không muốn nằm trong nhà nữa, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn bèn khoác áo phao dạo dọc bờ biển. Mới có một ngày không được Socécher mà hắn đã cảm thấy khó chịu không sao tả nổi. Hắn vác sắc mặt đen thui đi dọc bờ biển khiến cho mấy cặp đôi đi qua ai cũng nghĩ hắn thất tình, cũng có đôi chút là vậy đi.
Cho đến khi hắn bất giác nhấc bước chân đi đến rải đá ngầm kia, vậy mà hắn nghe được tiếng rên sau mỏm đá. Giọng nói khá quen thuộc nhưng cậu không nắm chắc được có phải người quen hay không, định mặc kệ nhưng chân như đeo chì, một giọng nói bên trong tâm trí của hắn không ngừng thôi thúc hắn tiến lên.
Đúng là ý trời rồi, chứ không tại sao hắn lại không đi được nữa, mang theo tâm trạng chán chường bước lên trên mỏm đá, hai mắt trừng lớn đầy ngạc nhiên, nhiều nhất trong đó chính là vui sướng, chân hắn đóng đinh ở đó, nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của người nằm bên dưới, là khuôn mặt trong mơ hắn cũng mong muốn được gặp lại.
Lúc này người nằm dưới kia, hai mắt cũng trừng lớn nhìn hắn đầy cảnh giác, đã chẳng còn là ánh hoàng hôn nữa, thay vào đó sẫm hơn, tự như hồ thu, trong veo tinh khiết.
Tiếng trống bên ngực trái hắn vang lên từng hồi, cây dùi cũng đập mạnh lên ngực, hắn mím môi, ngó nghiêng tứ phía mới lò dò đi xuống bên cạnh cậu, quét mắt xuống nước, mọi hành động của hắn đình chỉ động tác.
Trừ nơi khó nói của cậu hắn không dám quét mắt tới thì chính là đôi chân nuột nà kia, vậy mà không còn là đuôi cá nữa. Chân cậu hơi động, khẽ co chân lên, sự dịu dàng bình thường đã không còn, lúc này cậu đã đau đến chết lặng vậy mà người kia dán nhìn chằm chằm vào chân cậu như vậy, cậu nghiến răng nghiến lợi nhìn hắn, “Cậu nhìn đủ chưa?”
“A, nhìn đủ rồi, nhìn đủ rồi! A không phải, rất xin lỗi cậu, cậu đã ổn chưa? Cậu có đồ để mặc không, tôi giúp cậu mặc vào, đến tạm phòng tôi để nghỉ ngơi nhé, ở nơi này không an toàn!” Hắn nghe cậu nói liền lỡ miệng thốt ra sau đó sốt sắng xin lỗi cậu, chân cũng bước nhanh tới, vươn tay muốn nâng cậu dậy, “Nào, để tôi đỡ cậu ngồi dậy, chân có đau không?”
“Không sao, quần áo ở bên kia, phiền cậu lấy giúp tôi.” Vốn dĩ tim đập như sấm, đầy cảnh giác nhìn người đang bước tới, tay cũng đã chuẩn bị dâng nước lên tấn công nhưng khi nhìn thấy người đến là hắn, lòng cậu bỗng an tâm đến lạ, có lẽ là do thời gian tiếp xúc vừa rồi khiến cho cậu bất giác cảm thấy an tâm nên khi vừa phát hiện là hắn, cậu liền thấy may mắn, may người đến là hắn.
Oxandre nghe lời đi sang bên kia lấy một túi đen, mở ra là bộ quần áo màu ghi, thấy hơi quen mắt, hắn lấy thử cái áo mở ra, vậy mà lại là cái áo biến mất một cách bí ẩn của hắn, không cần lật quần ra cũng biết nhất định là mảnh ghép bị mất còn lại.
“…” Hắn chết lặng nhìn cái áo trên tay, mím môi.
“Sao vậy?” Socécher thấy người kia một lúc rồi chưa đi qua, khó hiểu xốc mí mắt nghiêng đầu nhìn sang, bắt gặp ánh mắt không nói nên lời của hắn, “?”
Cậu khó hiểu nhìn lại, hai người trầm mặc một lúc, hắn mới giơ cái áo lên, phá vỡ bầu không khí cứng ngắc, “Ừm… tôi thấy cái áo hơi quen nên lấy ra nhìn, không ngờ là áo của tôi thật, mấy hôm trước vừa phơi ra, quay đi quay lại nó liền biến mất.”
“…” Lần này đến lượt Socécher chết lặng, khỏi phải nói cũng biết chuyện này là do lũ hải âu chỉ biết ăn chẳng được tích sự gì của thầy Louis rồi.
Cậu cố gắng tìm từ để nói thì thấy hắn lại gần, hai tay rắn chắc nhấc cậu nhẹ tênh lên khỏi mặt biển rồi đặt vào trong phiến đá vừa rồi hắn đã trải tạm túi bọc vừa rồi.
Mắt hắn chỉ trân trân nhìn vào một chỗ, không dám mắt mắt nhìn loạn để mặc lại đồ cho cậu, hai tai đỏ bừng, đầu nghĩ cậu đang mặc trên người bộ đồ của hắn càng khiến da mặt nóng hơn, hiện tại đã sắp nhỏ ra máu rồi.
Socécher cũng không khá khẩm hơn chút nào, đây là lần đầu tiên có người chạm vào thân thể của cậu trừ cánh tay, khác biệt là cậu không cảm thấy chán ghét khi hắn chạm vào mà chỉ cảm thấy ngượng ngùng, hai tai của cậu cũng không chịu thua mà hơi ửng đỏ.
Vì không dám nhìn theo hoạt động của tay, khó tránh khỏi đôi khi sẽ lỡ tay chạm vào làn da trắng nõn kia, mỗi lần hắn lỡ tay chạm vào là một lần mặt hắn đó hơn, xúc cảm nơi hắn chạm vào mềm mịn, chỉ muốn chạm mãi không buông nhưng hắn biết như vậy là phi lễ nên hễ lỡ tay là lại xin lỗi.
Hai người vật lộn một hồi, mồ hôi cũng nhễ nhại, không ai nhắc lại chuyện vừa rồi.
Bỗng nhiên Socécher bật cười, hai mắt cong cong như trăng khuyết, đôi môi hồng hào khẽ nhấc lên cao, lộ ra hàm răng trắng bóc, sắc mặt ửng đỏ do sự việc vừa rồi, hắn thấy thế hơi luống cuống, không dám nhìn thẳng chỉ trộm liếc một cái rồi quay mặt đi.