“Đi thôi đi thôi, nhà hàng Mona đã đi ngủ rồi, chúng ta cũng về nhà đi ngủ đi thôi~” Bếp trưởng Denis gõ gõ mặt bàn bếp, hô to với những người xung quanh. Ông vừa dứt lời, cả căn bếp náo nhiệt hẳn lên, làm cả ngày ở trong căn bếp nóng nực này ai cũng mệt rã rời.
Lancercor lén lút lại gần, thì thầm vào tai Oxandre “Đi uống không? Cũng lâu rồi cậu không đi với tôi rồi mà! Mấy người ở đó nhớ cậu lắm đấy! Đi chứ hả?”
Hắn lắc đầu từ chối “Không đi, anh không nghĩ mời một người mới ốm dậy đi làm cốc bia lạnh hơi quá đáng à? Tôi mới ốm dậy đấy!”
Lancercor trợn mắt với hắn “Ài, cậu không đi thì tôi đi một mình vậy, dù sao bà chủ ở đấy cứ nhắc cậu miết… Hay cậu đã có cô nàng nào rồi à? Giữ kín thế? Là ai thế? Tôi gặp chưa?”
Nghe mấy câu hỏi ngớ ngẩn của hắn ta, Oxandre chỉ cười cười “Tất nhiên là chẳng có cô gái nào với được tới tôi rồi!” Chỉ có điều, người cá kia thì cũng ổn..
“Chậc, đi đây, về nghỉ ngơi đi, đừng có tùy tiện ngã bệnh nữa, hoa đào của tôi cũng cần cậu tới gánh cùng đấy!” Lancercor khoát khoát tay rồi biến mất ở ngã rẽ.
Người vốn dĩ đang bước về phía phòng nghỉ cũng ngay tắp lự quay đầu đổi hướng đi về bãi biển.
Hắn có cảm giác người kia đang ở nơi đó đợi mình.
Oxandre nắm chặt hộp nhung trong túi áo, viên đá lần trước hắn mua đã được mài nhẵn để làm một chiếc vòng tay bằng bạc. Bước đi nhanh dần cho đến khi hắn chạy đến gần nơi phát ra tiếng đập mặt nước mạnh bạo.
Quả đúng như hắn nghĩ, Socécher đã đến, không những thế cậu đã đợi rất lâu rồi. Mang theo áy náy đi bước nhỏ lại, hắn lấy hộp nhung ra nắm chặt trong tay để lấy lại bình tĩnh, sợ sự hấp tấp của mình dọa sợ người trước mắt “Socécher! Tôi đến rồi!”
"Hử, sao cậu lại đến muộn thế? Cậu bận việc gì à? Trông tóc và mặt của cậu bóng dầu hết rồi kìa! Chắc mệt lắm hả?” Socécher chỉ lộ mỗi cái đầu trên mặt nước, nhíu mày nhìn hắn, “Trên người cậu có mùi gì đó rất nồng đấy!”
“Không không, là thế này, tôi đang làm bếp phó cho một nhà hàng, kia kìa, nhà hàng to to kia chính là nơi tôi làm!” Oxandre vội vã chỉ tay về phía một căn nhà gồm ba tầng to lớn, biển hiệu của nhà hàng vẫn còn sáng đèn đang không ngừng nhấp nháy chiếu sáng xung quanh.
“Ồ, làm bếp phó…” Cậu hứng thú nhìn nhà hàng rồi nhìn sang hắn, hỏi ra thắc mắc của mình “...là làm gì?”
“Ừm, chính là nấu ăn, chính là kiểu đốt lửa rồi đặt dụng cụ và thức ăn lên nó, đảo đều như vậy cho đến khi chúng chín cũng như thay bếp trưởng quản lý bếp mỗi khi ông ấy không có mặt.” Hắn ngồi xuống, vuốt ve hộp nhung trong tay, nhìn vào đôi mắt của cậu, khẽ nuốt nước miếng.
“Tôi cũng muốn tìm cậu mà không biết bao giờ cậu sẽ lên mặt biển chơi nữa. Cậu có thời gian lên cố định không? Hay khi nào muốn thì sẽ lên?” Oxandre hơi dịch người lại gần nhân ngư, “Nói cho tôi biết đi. Tôi rất thích được nhìn thấy cậu.”
“Vậy ư? Tôi cũng khá thích cậu đấy. Tôi không có thời gian cố định, khi nào rảnh hoặc cần thứ gì đó trên mặt biển thì tôi mới lên. Cậu biết đấy, loài người các cậu đối với nhân ngư chúng tôi vẫn rất lạ lẫm mà.” Socécher mỉm cười nhìn Oxandre, nghĩ nghĩ rồi trả lời, quan trọng là cậu không thể trốn lên bờ theo thời gian nhất định được, nếu trốn lên như vậy, khéo cha còn chặn cung điện rồi nhốt cậu lại cũng nên, bởi vậy lâu lâu cậu mới trốn lên một lần, cha biết cũng sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho cậu.
Nếu lên nhiều quá cũng rất nguy hiểm.
“Vậy sao?” Oxandre có chút thất vọng, hắn rất thích bên cạnh cậu, như có sợi dây vô hình nào đó dẫn dắt hắn lại gần cậu, muốn hắn quan tâm cậu, săn sóc cậu, mong muốn được nhìn thấy cậu thường xuyên.
“Tôi thì 23 giờ, là thời gian trăng lên cao, đó cũng là thời gian tôi tan làm. Ngày nào tôi cũng sẽ ra đây vào giờ đó, nếu có thể thì cậu đến muộn một chút cũng được, tôi có thể chờ được.” Oxandre móc hộp nhung ra, đưa tới trước mặt cậu “Đây là vòng tay tôi nhờ một người thợ lành nghề làm, những viên đá xung quanh tôi thấy màu rất đẹp nên đã khảm lên. Là quà gặp mặt, mong cậu sẽ nhận lấy tấm lòng này của tôi.”
Hắn lo lắng nhìn nhất cử nhất động của cậu, vừa lo vừa sợ cậu sẽ từ chối.
Đột nhiên Socécher nhẹ nhàng đặt vào tay hắn một bông hoa, cùng lúc vươn tay ra lấy cái hộp nhung hắn đang cầm, “Được rồi, tôi cũng có một món quà muốn tặng cho cậu, bông hoa này mọc dưới đáy đại dương, tên là Rêlaine, nghĩa là thanh bình, loài hoa này rất quý. Tuy rằng nó mọc dưới đáy biển nhưng tôi có thể cảm nhận được loài hoa này muốn được tiến gần đến mặt trời của nó nên mới đưa cho cậu, cũng nhờ cậu chăm sóc nó để nó được gần hơn với mặt trời của mình.” Socécher nhìn bông hoa trên tay hắn, thấy hắn ngơ ngác cầm bông hoa liền khẽ cười, sợ hắn không biết làm liền nói tiếp, “Nhớ đặt bông hoa vào cái thứ loài người các cậu hay đặt hoa vào ấy, đổ nước biển ngập trên hoa, đặt dưới ánh sáng mặt trời, khi đó cánh hoa của nó sẽ đẹp hơn nữa. Chăm sóc bông hoa này cũng không có vất vả gì đâu, miễn sao ngày nào cậu cũng cho nó tắm nắng là ổn rồi!”
"Tôi phải rời đi rồi, Oxandre, tạm biệt!”
Không đợi Oxandre đắp lời cậu đã bơi đi mất.
Khó khăn trốn đông trốn tây khỏi lính gác, cuối cùng cậu cũng về đến cung điện của mình. Nắm trong tay hộp nhung Oxandre tặng, cậu nhẹ nhàng chạm nhẹ lên mặt hộp, nơi có có một dòng chữ nắn nót.
Thân tặng Socécher.
Socécher mở hộp ra, một chiếc vòng tay bằng bạc xinh đẹp. Xung quanh nó khảm những viên đá nhỏ màu xanh thẫm, lấp la lấp lánh dưới ánh sáng của san hô.
Cậu lấy ra, chạm vào mặt đá, cảm nhận được hơi ấm từ viên đá phát ra, khiến cậu không khỏi nghĩ đến cảnh tượng anh chàng kia nắm chiếc vòng cả ngày trong tay liền nhếch khóe môi.
Uốn cong đuôi của mình lại, cậu không đeo chiếc vòng lên cổ tay mà thay vào đó là đeo trên đuôi của mình.
Khi xoay vòng tròn, cậu thích ý mà nhìn chiếc vòng bao quanh lấy đuôi, nhờ vào chiếc đuôi đẹp đẽ của cậu mà vẻ đẹp của chiếc vòng càng tăng thêm, nó tỏa sáng hơn rất nhiều khi cầm ở trên tay.
Sau khi xoay qua xoay lại đến chóng mặt, Socécher mới hài lòng thỏa mãn nằm xuống, trước khi chìm vào giấc ngủ, chiếc đuôi của cậu còn lắc lắc như để chắc chắn rằng chiếc vòng vẫn còn đó.
“Ha… ha… ha…”
Tiếng thở dốc nặng nề vang lên trong căn phòng u tối.